Em dám chạy? - Chương 30
Hôm nay hắn chở cô trên chiếc xe Mercedes màu đen càng làm tôn lên vẻ lạnh lùng nhưng vẫn không kém vẻ đẹp trai của hắn.
Hắn mở cửa phía trước cho cô ngồi vào rồi tự mình vòng sang bên ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe chạy được khoảng 20 phút thì dừng lại ở trung tâm X, đây là một trung tâm thương mại lớn nhất của nước. Hắn đưa cô đến trước cửa khu trung tâm rồi tự mình xuống bãi đỗ xe.
Cô thong dong một mình vào quầy nước định sẽ ngồi đây chờ hắn. Cô gọi cho mình một ly trà hoa nhài uống cho đỡ khát.
“Ây da, đây chẳng phải là Kiều Tiểu Linh bị chơi chán rồi đá đây sao?” Nhã Kỳ khoác tay một ông già đáng tuổi ba của mình. Cô ta đang đi cùng đại gia mua đồ ra quầy nước thì bắt gặp cô.
Cô mặc kệ cô ta, cứ ngồi im đó không nói gì.
” Cô điếc hay sao? Đúng là loại con hoang, cô chỉ là con điếm nằm dưới thân người khác thôi. À, chắc cái nghiệp chủng kia cũng giống cô đúng không, haha” ả ta đứng cười khinh bỉ.
“Cô là đang tự nói mình hay sao?” Tiểu Linh lên tiếng, cô không thể để cô ta sỉ nhục con của mình.
“Cô…Anh à, cô ta bắt nạt em kìa?” ả mặc chiếc đầm body khoét sâu xuống ngực, bộ ngực của ả lộ ra gần hết cọ cọ vào tay tên đàn ông kia.
“Anh sẽ cho người bắt cô ta lại được chứ?” tên đàn ông kia lên tiếng.
” Ai dám đụng đến cô ấy?” Nhất Ngôn đã lên từ lâu, chứng kiến hết từ đầu đến cuối nhưng hắn muốn xem cô sẽ định làm gì.
“Tổng…tổng giám đốc Hạ? Đây là phu nhân của ngài sao? người đàn ông lắp bắp mặt tái mét lại.
“Đúng vậy. Cô ấy là vợ của Hạ Nhất Ngôn này ai dám đụng vào cô ấy?” hắn kéo cô lại gần nắm lấy tay cô tuyên bố.
” Tôi có mắt như mù mong thiếu phu nhân bỏ qua cho tôi.” ông ta rối rít định chạm vào Tiểu Linh thì bị Nhất Ngôn giữ lại.
Ông ta biết tình thế vội lui lại phía sau. Nhã Kỳ được một phen hoảng hốt, không ngờ cô ta lại là vợ của anh lại còn mang thai nữa, cô ta không tin.
“Cô có cần tôi nhắc lại lời tôi nói trước đây không? Nhất Ngôn hướng nhìn Nhã Kỳ. Trước đây khi đuổi cô hắn đã cho người đem cô rời khỏi thành phố này không cho phép đặt chân đến nữa vậy mà ả ta lại không biết thân biết phận.
Nhã Kỳ người run lẩy bẩy vội vàng kéo tay người đàn ông kia rời đi ngay lập tức. Ả sợ nếu còn kéo dài thêm vài phút nữa hắn sẽ cho cô đăng xuất khỏi trái đất mất.
Khi hai người kia đã rời đi, hắn nhìn cô. Cô đang thút thít khóc.
“Sao lại khóc?” hắn đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt cô.
Cô ôm chặt lấy hắn khóc to hơn. Nhất Ngôn cũng chẳng hiểu vì sao cô lại khóc nữa, hắn vỗ vỗ lưng an ủi cô.
Cô khóc một lúc rồi cũng nín. Hắn đưa cô đến cửa hàng trang sức, cô cứ ngồi bần thần ra đó. Hắn vào trong nói gì đó với nhân viên.
Một lúc sau, hắn cầm chiếc hộp được đóng gói rất đẹp đưa đến trước mặt cô. Cô được tặng bất ngờ ngước mắt lên nhìn hắn.
“Em mở đi.” hắn nói.
Cô nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra. Bên trong là chiếc vòng cổ được đính rất nhiều những hạt kim cương nhỏ màu xanh dương, nổi bật ở giữa là chiếc cỏ may mắn được làm rất tinh xảo khiến cô phải thốt lên vì vẻ đẹp của nó.
“Anh mang giúp em?” hắn cầm lấy sợi dây rồi đeo lên cho cô.
Cô nhìn chiếc vòng cười thật tươi.
“Chắc nó đắt lắm đúng không? Hay anh mang trả đi.” cô tiếc nuối.
“Đồ anh đã tặng rồi thì không thể nói trả là trả được.” hắn cầm tay cô đứng dậy rồi bước đến tiệm đồ sơ sinh.
Từ xa cô đã trông thấy một chiếc đầm công chúa màu trắng trễ vai được đính chiếc nơ nhỏ xinh xinh ở bên trong. Cô buông tay hắn ra rồi tiến vào ngắm nghía chiếc váy đó.
“Lấy cho tôi chiếc đầm kia, cùng những kiểu quần áo của bé gái, lấy mẫu mới hết cho tôi” hắn chỉ cho cô nhân viên, hắn thấy cô khá thích chiếc đầm đó nên bảo họ gói hết lại mang về.
Cô nhân viên bị bất ngờ vì có người lại mua nhiều đồ cho con đến vậy.