Em dám chạy? - Chương 6
Chiếc xe lên ga lao nhanh ra ngoài đường lớn.
Tiểu Linh ngồi chờ mãi không thấy mẹ về, tuy chỉ mới 5 tuổi nhưng cô lại có những suy nghĩ của người trưởng thành.
Cô biết mẹ không thích mình nhưng cô lại rất yêu thương mẹ. Nửa tiếng trôi qua, bảo vệ của khu công viên đi tuần tra thì thấy cô nằm trên chiếc ghế đá ngay bên cạnh chiếc bánh sinh nhật.
“Cháu bé, bố mẹ cháu đâu mà cháu lại ở đây một mình. Chú dẫn cháu đi tìm bố mẹ nha”: chú bảo vệ tốt bụng lên tiếng.
” Mẹ cháu bảo ở đây đợi mẹ cháu sẽ quay lại”. Cô biết dù có ngồi ở đây bao lâu thì mẹ cô cũng sẽ không bao giờ trở lại. Nước mắt cô bắt đầu chảy giàn giụa.
Chú bảo vệ gọi người đến tìm mẹ của cô nhưng không tìm được, qua mấy ngày họ phải gửi cô đến trại trẻ mồ côi.
Và đây chính là nơi mà mỗi cơn ác mộng cứ bám riết lấy cô từng ngày.
Cố tỏ ra mạnh mẽ là thế nhưng đâu ai biết được cô đã phải chịu đựng như thế nào. Cô tự hỏi bản thân’ tại sao mọi người lại ghét mình đến như vậy chứ’.
” Tiểu Linh… Tiểu Linh…cô không sao chứ? Nghe thấy tôi nói gì không?” Nhất Ngôn đang ôm cô ngủ thì nghe thấy tiếng cô khóc nức nở, hắn bèn lay cô dậy.
” Sao lại nóng thế này” hắn chạm vào lay cô dậy thì thấy người cô nóng bừng, đưa tay chạm lên chán xác định là cô ốm thật rồi.
Đồng hồ điểm đã 5 giờ sáng, hắn xuống nhà mang khăn ấm và thuốc lên giúp cô hạ nhiệt.
Hắn gọi cô dậy uống thuốc nhưng cô không thể mở được mắt.
Loay hoay một hồi, hắn đưa nắm thuốc ngậm cùng 1 ngụm nước to vào miệng rồi nâng đầu cô dậy, truyền từ miệng của hắn sang miệng của cô.
“Ưm..mm”.
Hắn còn cố gặm nhấm đôi môi của cô thêm một lúc rồi mới thả cô ra.
” Ngọt thật đấy, nếu không phải cô bị sốt thì có phải tốt không” hắn nhìn cô với vẻ luyến tiếc.
Nhất Ngôn mở cửa bước xuống dặn dò dì Trần nấu cháo cho cô, còn hắn hôm nay phải đi gặp đối tác không thể ở nhà chăm sóc cho cô được.
Lúc cô tỉnh dậy cũng đã 2 giờ chiều, ngồi dậy mà đầu vẫn còn hơi nhức, cô mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn của hắn:
” Cô nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay tôi cho cô nghỉ phép”.
“Tại sao anh ta lại đối xử tốt với mình vậy chứ?”
Cô bước vào vệ sinh cá nhân rồi bước xuống dưới nhà, vì từ hôm qua đến giờ cô chưa được ăn gì nên cảm thấy khá đói.
Vừa mở cửa định bước ra thì quản gia đã bưng tô cháo thịt bằm lên cho cô: ” Thiếu gia bảo tôi nấu cháo cho cô, chắc cô cũng đói rồi đúng không? Vào trong ăn đi cho nóng”.
” Dì à, dì có thể gọi con là Tiểu Linh ạ.” cô ngoan ngoãn đáp lại.
” Được.. được, tôi là quản gia ở đâycứ gọi tôi là dì Trần, có việc gì thì cứ gọi dì nhé.” Bà nhìn cô cười hiền hậu.
Bà bưng cháo vào cho cô rồi bước ra ngoài. Vừa đi bà vừa nghĩ từ trước đến nay, mỗi lần thiếu gia dắt phụ nữ về nhà không tỏ ra mình là tiểu thư thì lại tự cho mình là chủ ở đây. Luôn bắt bẻ, sai bà và mọi người như nô lệ.
Còn ở cô gái này, bà cảm thấy cô rất lễ phép, ở cô có một cái gì đấy mang lại cho bà cảm giác tội nghiệp.
Ăn uống xong cô bê chén xuống dưới phòng bếp xắn tay lên định rửa: ” Cô cứ để đó tôi dọn cho” tiếng dì Trần từ trong đi ra.
” Dì cứ để con rửa, con khoẻ rồi con muốn phụ mọi người một tay”.
Dì Trần không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Sau khi dọn xong, cô đi xung quanh căn biệt thự này.Phải nói là nó rộng hơn cả căn biệt thự trước đây cô làm thêm giờ ở đó. Gang màu chủ đạo là xám và trắng.
“Một mình anh ta mà ở hết được căn nhà này sao? ” cô đặt lên nghi vấn.
“Không ở hết thì có cô ở nữa rồi lo gì” sau cuộc họp hắn vội trở về nhà xem cô đã đỡ chưa. Xem ra cô còn khoẻ hơn anh nghĩ rồi.
“Á..” cô giật mình quay lại nhìn, anh ta đi không có tiếng động làm cô hết cả hồn. Nếu không phải có trái tim khoẻ mạnh thì chắc cô đã bị tên này doạ chết rồi.