Em dám chạy? - Chương 7
” Chốc nữa tôi sẽ dọn đi nên anh cứ yên tâm. Cảm ơn vì chuyện hôm qua nhưng tôi không muốn làm phiền tới anh”.
Hắn nhìn cô nói một cách chăm chú.
” Đằng nào cô cũng không có chỗ để đi, không có người thân thì cứ ở chỗ của tôi. Dù sao tôi cũng là sếp của cô, tôi nói gì cô phải nghe.”
Bị nói trúng tim đen, cô bối rối nhìn hắn:
” Anh cho người điều tra tôi” cô giận dữ tiến lại gần hắn tra hỏi.
Đang bước xuống cầu thang vì bước quá nhanh cô bị trẹo chân. Hắn đưa tay đỡ cô làm cô được phen giật mình.
“Bước đi còn không vững thì cô định đi đâu”. Hắn nhếch mép nhìn cô.
” Tôi biết cô cần một khoản tiền lớn, nếu cô đáp ứng được nhu cầu của tôi, tôi sẽ trả cô 20 nghìn tệ 1 tháng.”
Cô nhìn hắn ngẫm nghĩ một hồi, dò đoán hắn định làm gì cô đây. Từ nhỏ cô đã bị đau dạ dày vì bị bỏ đói, lớn lên căn bệnh ấy càng di chứng nên cô cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật.
Mỗi lần đau cô như muốn chết đi sống lại vậy.
Mảy may là căn bệnh này chỉ một mình cô biết, khi đi khám cô sẽ nhờ người xoá hết mọi thông tin khám bệnh và hắn điều tra không có phần này là lẽ đương nhiên.
Hắn nghĩ cô cũng giống những cô gái mà hắn từng gặp. Đều là loại phụ nữ ham tiền của hắn, không ai yêu hắn thật lòng cả. Người hắn yêu nhất cũng vì ham hư vinh mà bỏ hắn theo người khác nên hắn chỉ coi cô là người qua đường.
” Cô chỉ cần sắp xếp công việc mà tôi yêu cầu, tôi sẽ trả công cho cô thật hậu hĩnh”.hắn thấy cô đăm chiêu suy nghĩ thì cất tiếng.
” Được, nhưng tôi có điều kiện” dù sao cô cũng chẳng còn gì để mất nữa, cô đánh liều một lần xem sao.
” Thứ nhất: tôi chỉ ký hợp đồng 3 tháng rồi anh phải trả cho tôi tự do.
Thứ 2 là trong quá trình làm việc tôi không muốn xảy ra bất cứ quan hệ gì với anh ngoài công việc.
Thứ 3: Trả đủ số tiền mà anh đã nói.” cô nói bằng giọng chắc nịch.
” Chỉ vậy thôi sao?” tay hắn xoay xoay chiếc nhẫn có đính viên đá quý, nhìn chiếc nhẫn mà nói.
” Đúng vậy” cô gân cổ lên.
” Được rồi, cô lên nghỉ ngơi đi, tối nay tôi sẽ cho người về đón cô”.
” Anh định đưa tôi đi đâu hả?” cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.
” Tối cô sẽ biết”. Hắn vừa bước xuống cầu thang vừa nói không ngoái đầu nhìn lại.
Tối đến, cô tắm xong. Định bụng lấy đồ để mặc thì chợt nghĩ ra quên mang quần áo vào thay. Cô len lén mở hé cửa nhà tắm, thấy không có ai ở trong phòng cô lấy khăn tắm cuốn quanh người lại rồi chạy ra chỗ vali mở lấy đồ.
Mới bỏ khăn tắm ra đang định mặc quần áo thì bỗng ‘cạch’ một tiếng. Cô hướng đầu ra cửa thấy hắn đang nhìn cô với vẻ mặt biến thái.
” Á…á..sao anh lại ở đây. Mau ra ngoài cho tôi. Anh không biết gõ cửa là phép lịch sự tối thiểu sao?”
Cô sợ hãi hét lên, tay đang cầm bộ đồ lót chưa kịp mặc che đi những chỗ cần che.
Nhất Ngôn nhìn cô từ trên xuống dưới, khẽ cong môi tạo nên một nụ cười tuyệt đẹp.
” Sờ cũng sờ rồi, cô còn sợ cái gì. Đây là nhà tôi, tôi muốn làm gì mà chẳng được, mau thay đồ nhanh lên, tôi cho cô 10 phút.” nói đoạn hắn đóng cửa bước xuống nhà, để cô ngơ ngác đến khó hiểu.
“Hắn nói sờ gì chứ, tên biến thái, tốt nhất là mình nên cách xa hắn một chút.” Cô thở phào, mở vali ra tìm một chiếc váy body cúp ngực màu đen tuyền đính chút kim tuyến, đi thêm đôi cao gót màu trắng càng làm tôn lên vóc dáng mảnh khảnh của cô.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, tóc được búi gọn gàng, đứng trước gương thầm ngưỡng mộ ‘ đẹp thật đấy may mà mình vẫn vừa, không ngờ có ngày mình lại lôi chiếc đầm này ra mặc.’ rồi cô cũng đi xuống dưới nhà.
Đây là chiếc váy ngày trước khi học đại học cô được Lãnh Tú tặng nhân dịp ngày ra trường. Lãnh Tú thích thầm cô từ lâu nhưng không dám nói. Vì điều kiện gia đình khó khăn mà anh phải bỏ học đi nước ngoài để kiếm tiền trả nợ. Từ đó cô và anh cũng mất liên lạc với nhau.
” Đi thôi” cô bước xuống gần hắn.
Nhất Ngôn đang mải xử lý trên máy tính nên không chú ý cô đã xuống từ lúc nào. Nhìn cô ăn mặc như vậy mà hắn chỉ muốn nhốt cô lại.
“Nè..anh không định đi hay sao?” cô thấy hắn cứ ngơ ra nhìn cô.