Em dám chạy? - Chương 8
Hắn nhất thời quên mất là cô đang nói chuyện với hắn bèn ngại ngùng đứng lên rồi bước ra xe. Cô khó hiểu bước theo hắn ra xe.
Hôm nay hắn lái chiếc Roll màu đen, cô ngồi vào ghế phụ. Chợt hắn nhoài người ngang qua cô.
” Anh làm cái gì vậy? Tôi hét lên đó”. Theo phản xạ 2 tay cô ôm trước ngực.
Hắn không nói gì mà chủ động kéo dây an toàn gài vào cho cô.
“Cô nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
Hắn lái xe chạy ra khỏi biệt thự, chạy một đoạn cô mới ngước lên hỏi hắn:
” Chúng ta đi đâu đây?”
” Đến nơi cô sẽ biết” hắn đáp lại.
Xe chạy được nửa tiếng thì cũng dừng lại ở một nhà hàng đắt đỏ trên con đường F. Đúng là người giàu có khác, bao hẳn cả cái nhà hàng có sức chứa đựng được hẳn mấy nghìn người.
” Cô không định xuống sao?” hắn bước xuống xe thấy cô vẫn ngồi mải ngắm nghía.
Cô thu lại ánh mắt, bước xuống xe. Tên biến thái, không biết mở cửa cho phụ nữ hay sao, cô thầm nghĩ.
Hắn với cô đi cách nhau một khoảng, vì ở đây còn có nhiều nhân viên của cty. Cô không muốn họ nói lời ra tiếng vào nên tốt nhất là nên cách xa anh một chút.
Vừa bước vào, cô bị choáng ngợp bởi nhà hàng được trang trí theo phong cách Nhật Bản. Những chiếc đèn lồng to nhỏ được treo lơ lửng trên không trung.
Những bình hoa đào được bày trí rất đẹp mắt. Cô đang mải mê nhìn ngắm thì có một bàn tay khác kéo cô lại.
” Chị Tiểu Linh, sao chị đến muộn vậy? Mọi người đến hết rồi còn mỗi chị với anh Ngôn là đến muộn đấy?” Hàm Ân kéo cô lại chỗ bàn rượu.
“Anh Ngôn?” cô nhìn Hàm Ân thắc mắc.
“A.. chắc chị nghe nhầm đấy. Uống đi, rượu này ngon lắm, em thử rồi”. Hàm Ân sợ bại lộ thân phận bèn đánh trống lảng sang chuyện khác.
” Không ngờ ngày thường đi làm nhìn chị đã đẹp rồi mà hôm nay nhìn còn đẹp hơn các ngôi sao đó Tiểu Linh à”. Hàm Ân nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lượt.
” Em cũng đâu có kém, nhìn em hôm nay không khác gì một cô công chúa đó”. Cô nói. Hàm Ân hôm nay mặc chiếc váy công chúa nhìn đáng yêu hết sức.
Nhất Ngôn bên này đang xã giao với mấy người trong giới kinh doanh được hắn mời đến, liếc nhìn thấy cô đứng cùng Hàm Ân thì lại quay ra tiếp tục nói chuyện.
Sau khi hắn phát biểu xong thì mọi người nhập tiệc.
Vy Vy hôm nay mặc chiếc đầm đỏ khoét sâu xuống lộ gần hết bầu ngực, phía dưới xẻ tà để lộ đôi chân trắng nõn của chị ta.
Cô ta liếc mắt nhìn hắn thầm nghĩ ‘ hôm nay nhất định anh phải là của em’. Rồi cô ta ra một góc không có người lén đổ thứ bột gì đó vào trong cốc, khấy nhẹ rồi đưa cho nhân viên mang ra chỗ hắn đứng.
“Ưmm. Rượu này dễ uống thật đó Hàm Ân”.
Tiểu Linh nhấp hết ly rượu nói với Hàm Ân với vẻ mặt thích thú.
“Để em lấy cho chị ly nữa nhé” Hàm Ân thấy phục vụ vừa hay bưng ly rượu đến thì lấy luôn đưa cho cô uống.
Tiểu Linh đưa rượu vào miệng uống một hơi cạn sạch mà không biết trong ly rượu đó đã bị Vy Vy đụng tay.
Anh nhân viên thấy vậy bèn lấy ly khác trên bàn bưng ra chỗ Nhất Ngôn.
Vy Vy từ trong phòng vệ sinh đi ra, cô ta lén nhìn xem con mồi của mình đã bị hạ gục chưa. Ngồi một lúc, vẫn chưa thấy hắn có động tĩnh gì.
‘Chẳng lẽ thuốc không có tác dụng với anh ta sao’ cô ta thầm nghĩ mà không biết ly rượu đó đã bị Tiểu Linh uống cạn sạch từ lâu.
Bên này Tiểu Linh cảm thấy người bắt đầu nóng lên, cổ họng khô khốc, cô liền vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
“Tiểu Linh, chị không sao chứ, sao mặt chị đỏ bừng vậy?” Hàm Ân lo lắng.
” Chị không sao, em cứ nhập tiệc đi. Chị vào nhà vệ sinh một chút” cô khó khăn lắm mới nói bằng giọng bình thường được.