Em là của tôi (VKook) - Chương 185
“Anh không tin”.
“Tin hay không, từ lâu tôi đã không cần biết đáp án nữa rồi”. Jungkook nói xong lập tức bước qua người Taehyung, ngay đến cả một cái liếc mắt cũng không hề dùng đến. Hiện tại cậu phải thật cứng rắn, nếu không chắc chắn sẽ tự rước đau khổ.
Jungkook từ sau khi trở về nhà liền nằm lì trên giường trùm chăn kín đầu. Gấu Nhỏ TaeGeok thấy ba mình như vậy thì không khỏi cảm thấy lo lắng, sợ rằng ba nhóc đang giận liền đứng dưới giường nhón chân lên, tay nhỏ mũm mĩm giật giật góc chăn gọi khẽ.
“Ba!”.
“…”.
Không có tiếng trả lời, Gấu Nhỏ TaeGeok đánh liều trèo lên giường, nhóc ghé mặt lại gần dùng chất giọng non nớt lần thứ hai gọi, “Ba ơi!”.
“…”.
Đến giờ thì nhóc không thể không lo sợ nữa, tay nhỏ vén một bên góc chăn lên thò đầu vào, âm thanh run run muốn khóc một lần nữa gọi, “Ba! Con sai rồi, sẽ không gọi chú lạ là bố nữa…hức!… ba ơi, con xin lỗi ba, sẽ không còn tái phạm nữa…”.
Jungkook vốn đang cố gắng kìm chế để không khóc, vậy mà khi nghe âm thanh của con trai non nớt nói chuyện thề thốt, trái tim lại run rẩy đau đớn, nước mắt không thể ngăn lại được nữa.
“Ba ơi! Con hứa sẽ tự phạt úp mặt vào tường thật lâu, sẽ không đòi ăn bánh ngọt nữa, chỉ cần ba đừng giận con, con xin lỗi. Ba đánh mông con đi, con sợ ba không nói chuyện với con…huhu”. Gấu Nhỏ vừa khóc vừa tìm cách chui vào trong chăn, khi cả thân hình tròn tròn đã được chăn bao phủ mới yên tâm nằm xích lại phía Jungkook ôm lấy cậu khóc nấc lên, “Ba! Có phải ba rất ghét con không?”.
Jungkook ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, cậu thơm lên trán nhóc một cái thật kêu, nụ cười méo mó kèm theo thật nhiều nước mắt, “Ba không có ghét con, cũng không giận gì con cả… Con là bảo bối của ba, là điều quý giá nhất đối với ba trên đời này, sao có thể ghét bỏ con được chứ?”.
“Nhưng ba không nói chuyện với con, con sợ rằng bởi vì ban nãy gặp bố….”. Gấu Nhỏ TaeGeok biết mình lỡ lời liền dừng lại, mắt ngập nước liếc lên nhìn sắc mặt ba, sau đó cúi đầu lí nhí nói tiếp, “Con… ba không thương con nữa”.
Jungkook không tiếp tục nói nữa, cậu mỉm cười lắc lắc đầu, sau đó ôm Gấu Nhỏ vào lòng vỗ vỗ lên mông thịt của nhóc, “Người đó… chính là bố con”.
“Thật đúng là bố?”. Gấu Nhỏ TaeGeok vẫn còn đang khóc thút thít, nghe Jungkook nói vậy liền mở to mắt ngập nước nhìn cậu, nói xong lại nấc lên một cái, “Nếu đúng là bố, tại sao ban nãy ba nói không con không phải con của bố?”.
“Ba xin lỗi… xin lỗi con”. Jungkook lại càng ôm chặt nhóc, cậu sợ, sợ rằng nếu cậu thừa nhận TaeGeok là con của Taehyung, anh chắc chắn sẽ đem TaeGeok về nhà họ Kim, và cậu sẽ mất nhóc.
“Ba, tại sao phải xin lỗi, ba không có làm sai, tại bố sai mới đúng, tại sao trước đây lúc ba một mình mang thai con, bố lại không tới tìm ba chứ, bố rõ ràng không cần chúng ta, cho nên mới bỏ rơi chúng ta có đúng không?”.
Jungkook lắc đầu, cậu đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nhóc, “Không phải như vậy,… bố thực ra rất yêu con, là do ba muốn đi, nên mới bỏ bố”.
“Ba nói dối, ba rõ ràng còn yêu bố, tại sao có thể bỏ đi được chứ?”.
“Sao…sao con biết?”.
“Ba đêm nào ngủ cũng nói mơ gọi tên bố, lại còn khóc nữa,… mỗi lần như vậy con toàn phải ôm ba rồi nói ‘Ngoan, anh ở đây’, sau đó ba liền không khóc nữa”.
“…”. Jungkook kinh ngạc.
“Chưa hết, ba vốn không có mê trai đẹp, trước giờ có nhiều người tới ngỏ ý với ba, con đều thấy ba nhàn nhạt cho qua, tới liếc mắt cũng không thèm nhìn người ta lấy một cái, vậy mà hồi chiều chỉ cho ba thấy bố trên TV, ba liền nhìn không chớp mắt, nhìn tới thất thần để lạc con mà không biết”. Gấu Nhỏ TaeGeok nói tới đây cảm thấy uất ức, nhóc bĩu môi đỏ hờn dỗi, “Ba rõ ràng không yêu con nhiều bằng bố”.
” Không có, ba hiện tại chỉ yêu mình con”, Jungkook dùng lời lẽ ngon ngọt dỗ dành, cậu ôm má con trai thơm khắp mặt nhóc, “Chuyện của bố tạm gác qua đi. Con có phải rất đói rồi không? Muốn ăn cái gì để ba làm cho con?”.
Nhóc con được ba thơm vẫn còn đang thích thú, thấy ba nói sẽ nấu món mình thích liền sung sướng reo lên, “Con muốn ăn đùi gà hầm, sườn chua ngọt, canh sườn nấu mọc đi,… aa! Cả bánh bao, bánh ngọt nữa”.
Jungkook ngồi dậy, tính toán một lúc lại thấy không đúng, “Sao không có món rau nào cả?”.
“Con không ăn rau hôm nay thôi có được không?”.
“Không được, hoặc là ăn cả rau, hoặc là không có gì để ăn”. Jungkook lắc đầu, quả quyết đưa ra hai lựa chọn.
Sau gần một tiếng đồng hồ bận rộn trong bếp, Jungkook cuối cùng cũng dọn hết các món ăn vừa nấu lên bàn, sau đó đi đến bên giường vỗ vỗ mông Gấu Nhỏ.
“Bảo bối của ba, mau dậy ăn nào, đồ ăn sẽ nguội mất”. Gấu Nhỏ TaeGeok đang ngủ nghe nói đồ ăn liền tỉnh dậy, nhóc lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở dùng mũi hít hít mùi thơm từ bàn ăn đang mời gọi. Nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhóc dang hai tay hướng ba mình, dùng chất giọng mềm mại của trẻ con vừa mới ngủ dậy đầu thuyết phục nói, “Ba bế con”.
Jungkook lắc đầu bất lực trước độ ham ăn của con trai, cậu đưa tay ôm nhóc vào lòng đem vào nhà tắm lau mặt mũi cho nhóc thanh tỉnh lại, sau đó mới đưa nhóc trở lại bàn ăn. Gấu Nhỏ TaeGeok thấy đồ ăn không khỏi sung sướng liền chuyên tâm gắp đồ ăn, đầu óc trẻ thơ bởi vì bị đồ ăn lấp đầy nên cũng quên luôn chuyện gặp bố ban chiều luôn rồi.
Taehyung trở lại khách sạn, trong lòng như lửa nóng thiêu đốt không thể ngồi im một chỗ, một thân cao lớn đi đi lại lại trong phòng, khiến cho lão quản gia cũng phải chóng mặt.
“Thiếu gia, người cũng đã gặp rồi, còn sốt ruột cái gì?”.
Nghe quản gia nói vậy, Taehyung liền dừng bước, một lúc không nghĩ ra được gì lại vò đầu bứt tóc, “Chú nói tôi có phải quá ngu ngốc không? Tôi … Tại sao lúc đó lại để em ấy rời đi như vậy chứ?”.
“Haiz! Hỏi chính cậu, đàn ông không có dũng khí”.
“Ý chú là sao?”.
“Còn làm sao, không phải trước đây theo đuổi cậu Jungkook, cậu ấy cũng ghét cậu lắm sao? Hiện tại muốn tiếp tục theo đuổi, thì cứ dùng biện pháp cũ đi. Trước đây ghét còn thành yêu, hiện tại đã yêu rồi thì lo gì cậu ấy không chấp nhận”.
“Chú muốn tôi dùng mấy phương pháp bỉ ổi để lôi kéo em ấy?”.
“Khụ! Cũng… cũng gần như là thế”. Lão già tôi chỉ muốn chỉ cho cậu cách dành lại tình cảm của cậu Jungkook thôi, chứ tôi không có kêu cậu sử dụng mấy chiêu trò bỉ ổi, vô liêm sỉ như trong đầu cậu đang nghĩ đâu.
Taehyung sau khi nhận được lời khuyên liền ngồi xuống ghế suy nghĩ, thật lâu sau như nghĩ được điều gì liền cong lên khóe môi vui vẻ đi đến ôm lấy lòng quản gia, “Ây, người ta nói gừng càng già càng cay, quả không sai chút nào, cảm ơn chú nha”. Nói xong liền vui vẻ cầm điện thoại gọi cho ai đó, sau đó hưng phấn ném điện thoại qua một bên rồi đi vào phòng tắm.
“Cậu Jungkook, thật xin lỗi, làm cậu gặp hạn rồi”.
“Sao cơ? Sao lại kêu tôi đi gặp đối tác bên đó? Công việc của tôi chỉ là nhân viên đánh máy thông thường, tôi không có khả năng đó, tôi không đi”. Jungkook sau khi nghe trưởng phòng gửi gắm lại lời của sếp thì không khỏi bất bình, cậu rõ ràng chỉ là nhân viên nhỏ nhoi, tại sao lại muốn cậu đi gặp người đại diện của Kim thị để bàn chuyện làm ăn chứ? Công ty này hết nhân tài rồi à?
“Cũng đã truyền đạt lại với bên đó như vậy, nhưng họ nói nhất định phải là cậu, nếu không sẽ không chịu”. Trưởng phòng lau mồ hôi trên trán, tiếp tục nói, “Họ còn nói, vì cậu cùng là người Hàn Quốc, lại là nhân viên cũ của công ty bọn họ, cho nên muốn cậu đi nói chuyện cho dễ trao đổi, cũng dễ dàng giao tiếp hơn”.
“Tôi không đi, chết cũng không đi, tôi muốn nghỉ việc”.
“Ách! Jungkook cậu chán sống rồi có đúng không? Để Tổng giám đốc nghe được, cậu tiêu đời”. Trưởng phòng nghe Jungkook nói liền vội vàng lấy tay bụm miệng cậu lại, sau đó ỉ ôi nhắc lại một tràng những câu nói quen thuộc hàng ngày vẫn thường dạy dỗ cấp dưới, tới nỗi cậu không còn nghe nổi nữa liền thu dọn đồ đạc đi về.
“Jungkook, cậu định không đi thật sao?”.
“Nhất định không đi”. Jungkook trước khi ra khỏi cửa chỉ quẳng lại một câu ngắn gọn liền biến mất.
****
Buổi chiều, Taehyung sau khi nhận được địa chỉ ngôi trường mà Gấu Nhỏ TaeGeok đang học liền cấp tốc đi tới, vừa vặn nhóc cũng đang chơi đùa với các bạn ngoài sân, cho nên hai bố con lập tức nhận ra nhau. Gấu Nhỏ TaeGeok vừa nhìn thấy bố liền sung sướng chạy đến nhào vào lòng Taehyung ôm chặt, miệng nhỏ còn không ngừng gọi bố, “Bố, tại sao lại tới tìm con?”.
“Bố tới đón con, có được không?”.
“…”. Gấu Nhỏ TaeGeok chần chừ, nhóc không phải không muốn về cùng bố, mà là sợ ba nhóc sẽ giận nếu như thấy nhóc đi cùng bố, “Hmm! Lát nữa ba tới đón con, ba thấy bố sẽ không vui đâu”.
“Vậy tính làm sao? Bố còn muốn đưa con đi ăn, phải mua đồ chơi nữa, còn đi làm chuyện cực kỳ quan trọng”. Taehyung cố ý trưng ra bộ mặt tuyệt vọng nhìn nhóc con, thấy không có kết quả lại tiếp tục ủy