Em là của tôi (VKook) - Chương 186
khuất, “Ba con nói con không phải con của bố, bố còn đang đau lòng muốn chết, hiện tại muốn ba chấp nhận bố, đành phải nhờ đến con vậy”.
“Bố cần giúp đỡ gì, con nhất định sẽ giúp bố”.
“Được rồi, là con nói đó, nhất định không được nuốt lời”.
“Con hứa!”.
“Cũng không được để ba biết chúng ta gặp nhau”.
“Nhất định là thế ạ”.
“Bố tin con, chúng ta đi thôi”. Sau khi hai bố con thỏa hiệp, Taehyung bế Gấu Nhỏ lên xe. Nhóc con vừa ngồi vào trong xe liền há hốc mồm, mắt to tròn nhìn nội thất trong xe vô cùng kinh ngạc. “Bố, thì ra bố còn giàu tới cỡ này cơ”.
“Con nghĩ bố không có tiền đồ?”.
“Ba nói bố không có tiền đồ”.
Gấu Nhỏ TaeGeok vẫn không ngậm được miệng nhìn xung quanh, nghe Taehyung hỏi thì thành thành thật thật trả lời.
Taehyung đen mặt, trong lòng thầm oán lấy phải vợ xấu tính.
“Gấu Nhỏ, bố còn thắc mắc”.
Gấu Nhỏ ngồi trên đùi Taehyung nghịch nghịch bàn tay mũm mĩm, nghe anh có chuyện muốn nói liền ngẩng đầu, “Chuyện gì ạ?”.
“Lần trước chúng ta gặp nhau, con liền nhận ra bố, tại sao vậy?”.
Gấu Nhỏ TaeGeok nghe Taehyung đề cập đến vấn đề này thì cười hắc hắc, cánh tay ngắn ngủn với với ôm cổ anh, ghé sát tai anh thì thầm, “Tại vì bố vừa đẹp trai, phong độ, lại có nhiều tiền”, nói xong liền cười khúc khích.
“Con có thể còn có đáp án nào khác nữa không?”.
“Bởi vì trên người bố có mùi giống ba”.
“Chỉ có vậy?”. Taehyung không kinh ngạc, Jungkook vốn rất thích có mùi giống anh, chỉ là cảm thấy vui mừng vì hiện tại cậu vẫn còn lưu lại mùi hương đó.
Gấu Nhỏ TaeGeok liếc xéo Taehyung, nhóc không cam lòng bởi bố bị thông minh quá mức nhóc tưởng tượng, phụng phịu bĩu môi tụt xuống khỏi đùi bố, nhóc ngồi bệt trên sàn xe ngước ánh mắt bất mãn nhìn bố, “Còn không phải tại bố làm ba đau lòng tới mức ngủ mơ khóc lóc tùm lum sao?”.
“Tiếp tục nói”. Taehyung ra vẻ bình tĩnh kiên nhẫn nghe nhóc kể, gương mặt từ đầu tới cuối không chút biểu cảm.
“Con không biết vì sao hai người lại li hôn, nhưng đêm nào ba cũng khóc, nếu không phải buổi tối mệt mỏi mà ngủ thiếp đi thì nửa đêm lại ngủ mơ khóc đến thương tâm rồi gọi tên bố, có biết mỗi lần như vậy con dỗ ba ngủ sao không?”. Gấu Nhỏ TaeGeok nói đến đây thì dừng lại, vẻ mặt mang theo vài phần đắc ý đu trên đùi Taehyung muốn anh bế lên. Đợi sau khi ngồi yên vị trên đùi anh, Gấu Nhỏ TaeGeok lúc này mới dịch dịch mông thịt ngồi sâu vào lòng Taehyung, tay nhỏ vòng qua cổ anh, một tay xoa xoa đầu biểu thị động tác dỗ dành, chất giọng trẻ con non nớt vang lên, “Bảo bối, ngủ ngoan, anh đang ở bên cạnh em”.
Nói xong liền cười một tràng giòn tan, lại nhìn thấy mặt Taehyung đã đen hơn vài phần mới ngồi ngay ngắn lại tiếp tục nói, “Cho nên tuy rằng không biết mặt mũi bố ra sao, con chỉ nhờ lúc xem quảng cáo trên TV thấy nhắc tên bố, rồi đụng mặt ngửi thấy mùi hương và dựa vào trực giác, con thấy bố thật gần gũi chứ không có cảm giác xa lạ liền gọi bố, ai ngờ bị ba bắt được”.
“Vậy con nói xem, hiện tại bố muốn trở về bên cạnh hai người, con có đồng ý không?”.
“Không đồng ý”.
“Tại sao?”. Taehyung ngạc nhiên, nhóc thối này cư nhiên lại không muốn gia đình tái hợp, thế là sao? Con có phải con của bố không thế?.
“Bởi vì sợ bố lại làm ba tổn thương, con không muốn”. Nhóc giương đôi mắt ngấn nước nhìn Taehyung, môi nhỏ mếu máo muốn khóc mấp máy nói, ngón tay ngắn ngủn xoắn xuýt vào nhau.
“Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, bố hứa sau này sẽ chăm sóc hai ba con thật tốt”. Taehyung ôm Gấu Nhỏ vào lòng dỗ dành, rút khăn giấy trên xe giúp nhóc lau nước mắt.
“Cho nên Gấu Nhỏ phải giúp bố đem ba về, ba một mình vừa phải đi làm, vừa phải chăm sóc con sẽ mệt chết ba con”.
“Đúng rồi, phải mau mau đem ba gả lại cho bố, như vậy mới không còn ai dám bén mảng tới cưa cẩm ba nữa, con là con rất ghét nha, rõ ràng thua xa bố mà mấy người đó cứ sáp sáp lại, dùng đủ mọi phương pháp dỗ ngọt tán tỉnh ba, haiz! May mà ba còn tỉnh táo, nếu không đã bị người ta dỗ ngọt đem đi rồi”.
Sau đó Gấu Nhỏ TaeGeok ngồi luyên thuyên bày kế cho Taehyung cách lấy lòng Jungkook, bản thân lại không hề biết mình đã đem ba bán đứng mất rồi, lại còn bán cho tên vô lại nhất hệ mặt trời này chứ. TaeGeok, nói rõ xem con là con của ai?
“Kim Tổng, không ngờ đến có ngày chúng tôi lại được cùng các ngài hợp tác, thật là vinh hạnh cho chúng tôi”. Người đàn ông trung niên chân tay luống cuống chạy đến đón tiếp Taehyung khi anh mới từ cửa bước vào, sắp xếp cho anh vị trí ngồi, sau đó bản thân lại ngồi xuống ở hàng ghế đối diện, mồ hôi lạnh đã sớm thấm ướt trán.
“Thực sự không cần khách sáo như vậy. Ngài biết đấy, chỉ cần cậu Jungkook đó chịu tới đây nói chuyện, việc ký hợp đồng giữa hai công ty chúng ta không còn là vấn đề nữa”. Eunji đứng một bên nhanh miệng lên tiếng thay Taehyung, thấy người kia không nói gì liên tiếp tục, “Thực ra cậu Jungkook cùng Tổng giám đốc của chúng tôi là bạn, lại không ngờ tới có thể gặp nhau ở đây, cho nên ngoài bàn chuyện công việc còn muốn hàn huyên vài câu, chắc ngài không cảm thấy phiền chứ?”.
“À!… thực sự tôi cũng đã đề cập chuyện này với cậu ấy, bất quá đây không phải việc cậu ấy phải làm, cậu ấy nói ‘không’ tôi cũng hết cách.”
“Ây! Sắp hết giờ rồi,… ngài biết đấy, Tổng giám đốc của chúng tôi có rất nhiều việc phải giải quyết… nếu cậu Jungkook không đến thì thôi vậy… chúng tôi ở công ty còn có việc phải làm rồi”. Eunji xem đồng hồ trên tay, sau đó hấp tấp đứng dậy cùng Taehyung muốn rời đi.
“Đợi một chút… Tôi… tôi sẽ thử gọi lại cho cậu ấy”.
“Phiền ngài rồi”.
****
“Ba, hôm nay phu nhân xinh đẹp lại đến trường của con đấy, bà còn mua cả đồ chơi cho con nữa”. Gấu Nhỏ TaeGeok vừa nhìn thấy ba mình liền chào cô giáo rồi ôm cặp sách chạy đến chỗ ba, tay mập mạp ôm một bộ ô tô điều khiển từ xa chạy tới khoe.
“Tiếc thật, ba lại không gặp được phu nhân xinh đẹp mà con nói rồi”. Jungkook bộ dạng tiếc nuối cúi xuống giúp con trai mang đồ, bộ mặt ỉu xìu nói với nhóc. Kỳ thực cậu cũng tò mò muốn biết vị phu nhân xinh đẹp mà Gấu Nhỏ hay nhắc tới kia là ai, bộ dạng trông như thế nào mà nhóc con cứ tấm tắc khen suốt, cũng muốn nói một tiếng cảm ơn vì suốt một năm nay, tháng nào người ta cũng ghé đến đem theo bao nhiêu quà tặng cho lũ trẻ, mà con trai cậu hiển nhiên luôn được tặng kèm một món đồ chơi đắt tiền khác.
“Ba, để lần sau bà đến, con sẽ nhắn với bà là ba muốn gặp bà”. Gấu Nhỏ thấy Jungkook bộ dạng tiếc nuối cũng động tâm liền lên tiếng dỗ dành cậu.
“Được, hứa nha”.
“Hứa!”
Đang lúc hai ba con còn đang móc tay điểm chỉ thì điện thoại trong túi Jungkook vang lên. Cậu buông tay con trai, vội vàng lục chiếc điện thoại cho lên tai nghe. “Vâng! Tôi là Jeon Jungkook”.
“…”
“Sao cơ? Tôi tại sao phải làm việc đó?”
“…”
“Sa thải? Quản lý, anh có phải quá đáng rồi không?”
“…”
“Được rồi, nói với bọn họ đợi một tiếng nữa, tôi hiện tại còn phải đưa con trai về nhà, chuẩn bị bữa cơm, sau đó cho nhóc ăn, còn tắm cho nhóc nữa, kêu họ đợi hai tiếng đi, tôi có rất nhiều việc phải làm”. Nói xong liền trực tiếp tắt máy.
“AAA ─ AAAHH! KIM TAEHYUNG! ANH ĐÁNG GHÉT!”. Jungkook sau khi tắt máy không kìm nổi cơn giận giữ trong lòng. Mặc kệ có nhiều người qua lại, mặc kệ con trai còn đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ thị, cậu hiện tại muốn giết người.
“Ba, tại sao lại nhắc đến bố?”. Gấu Nhỏ TaeGeok dựa theo đúng kế hoạch mà hai bố con ngầm đặt ra, cách một ngày sẽ lén lút gặp nhau, trước mặt Jungkook thì tỏ ra đã ném bố ra sau đầu từ lâu, từ từ đem ba gả không cho bố.
“À, không… không có gì, chúng ta đi về”.
Về phần ai kia sau khi bị Jungkook đột ngột tắt máy, mồ hôi hột không biết bằng cách nào còn đổ ra nhiều hơn.
“Tổng… Tổng… Kim Tổng… tôi… tôi đã nói hết nước hết cái rồi, cậu ấy nói… nói…”
“Có gì ngài cứ nói thẳng ra, tôi sẽ không để tâm”.
“Cậu ấy nói… ngài chờ… hai tiếng nữa… việc nhà, cậu ấy cần phải làm xong mới yên tâm tới đây”.