Em là của tôi (VKook) - Chương 187
“Haha! Tưởng cậu ấy không chịu gặp, chỉ là đợi hai tiếng thôi, Tổng giám đốc của tôi đợi được”. Eunji như thả được tảng đá nặng trên người xuống, đã vui đến mức, không biết giữ tiết tháo vỗ đùi cái đốp! rồi cười đến sảng khoái.
“Vậy… Kim Tổng không phải còn nhiều việc phải làm hay sao?”.
“A! Không cần, tôi hiện tại trở về giúp anh ấy làm nốt là được rồi”. Eunji vội vàng xách túi muốn rời đi, sau đó nghĩ thế nào lại quay lại. “Ngài không phải cũng định ngồi đây đợi cậu ấy tới đấy chứ?”.
“Hm?”.
“Tôi nghĩ vợ con ngài đang đợi ở nhà”. Eunji vừa nói, vừa nhướng một bên lông mày ra hiệu cho người nọ, ý bảo ông đi về trước. Như hiểu được ý Eunji muốn nói, người đàn ông nọ vội vàng đứng lên thu dọn đồ, “A! Đúng… đúng rồi, tôi hiện tại sẽ trở về luôn… Kim… Kim Tổng… anh có phiền…”.
“Không”. Không đợi người nọ nói hết câu, Taehyung liền lên tiếng cắt đứt lời nói của người nọ, mặt không biểu tình đem ly cà phê đưa lên miệng nhấp một ngụm.
“Vậy… vậy tôi đi trước”. Nói xong liền vội vàng chuồn thẳng. A! Ai bảo Kim Tổng của mấy người lạnh lùng như vậy, khiến cho lão già tôi cảm thấy sợ hãi. Jungkook, hại cậu rồi, thật xin lỗi nha.
Hai tiếng qua đi, Taehyung liếc nhìn đồng hồ trên tay, vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Bên kia Eunji không ngừng gọi điện công kích Tổng giám đốc của Jungkook, ép ông phải gọi điện nhắc nhở cậu không được vô lễ với đại diện công ty đối tác được, bắt buộc phải đến, nếu không đến sẽ lập tức sa thải cậu, cắt mọi đường làm ăn của cậu, nhất định không thể để cậu có cuộc sống yên ổn trên đất nước Nhật Bản này.
Hai tiếng rưỡi, Jungkook cuối cùng bước vào phòng hẹn, quần áo vô cùng vô cùng bình dị, như thể cậu đang cố gắng nhấn mạnh cho ai kia biết đây không phải là phi vụ làm ăn. Cậu đi đến ngồi phịch xuống đối diện Taehyung, vô cùng nóng nảy, “Anh còn muốn nói cái gì? Ba năm trước không phải đã nói hết rồi sao?”.
Taehyung nâng một bên lông mày nhìn Jungkook đang thở phì phì vì tức giận, khóe môi cong lên một đường, từ dưới đống văn kiện lấy ra một kẹp giấy được đóng dấu đỏ đàng hoàng. “Tự mình xem”.
Jungkook mi tâm nhíu lại, cậu nhìn vào tập giấy trên bàn, tròng mắt bỗng dưng tối sầm lại, cậu đập mạnh xuống bàn đứng bật dậy, “Anh như vậy là có ý gì?”.
Taehyung vẫn giữ tư thế ung dung, anh đem ly rượu lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống, lúc này mới lên tiếng, “Còn không phải quá rõ ràng, trên giấy xét nghiệm ADN đã xác nhận TaeGeok là con anh, ngay cả họ Kim em cũng đã đặt như vậy, tuyệt đối không còn nhầm lẫn đi đâu được nữa. Em trước tiên nên ngồi xuống”.
Jungkook giận run, cậu nắm chặt bàn tay, hít vào một ngụm khí lạnh, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, “Anh muốn gì?”.
“Muốn đưa con về ở với anh”.
“Không được”.
“Tại sao không? TaeGeok là con anh, anh tại sao không thể?”.
“Tôi không cho phép”.
“Nhưng luật pháp cho phép, em biết đấy, chỉ cần em phá sản, ngay tới tự nuôi bản thân còn không thể, lúc đó sẽ không còn đủ điều kiện chăm sóc con, mà anh là bố nhóc, đương nhiên được quyền nhận nuôi, em không thể làm gì khác”.
“Anh bỉ ổi!”.
“Anh xưa nay luôn là vậy, em không phải đã yêu tên bỉ ổi này sao?”.
“Anh…anh…vô sỉ, anh rốt cuộc muốn cái gì?”. Jungkook không kìm chế được lần thứ hai đứng bật dậy, cậu không còn kiên nhẫn nói chuyện với Taehyung nữa.
“Rất đơn giản, em dọn qua ở cùng anh và con luôn đi, như vậy sẽ không phải lo không được gặp con nữa”.
“Không bao giờ”. Jungkook nói xong liền tức giận bỏ đi, Taehyung cũng nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
“Jungkook!”. Taehyung từ phía sau nắm lấy cánh tay Jungkook kéo lại, lại bị cậu mạnh mẽ hất ra, “Anh cút ra!”.
“Em tại sao cứ cứng nhắc như vậy, không phải còn yêu anh sao? Tại sao không thể đón nhận anh một lần nữa? Ba năm qua, có biết anh tìm kiếm em vất vả tới mức nào hay không?”.
Jungkook đối diện bộ dạng chân thành của Taehyung, cậu lùi lại vài bước cười lạnh, “Ba năm, tôi đã quên anh rồi”.
Taehyung lại tiến lên vài bước kéo cậu vào lòng ôm thật chặt, mặc kệ cậu ra sức giãy giụa, vòng tay anh ngày càng siết chặt, “Anh biết em còn yêu anh, Jungkook! Em không thể tự lừa dối mình mãi được, TaeGeok cần có một gia đình hoàn hảo, em có thể vì con chịu thiệt thòi ở bên cạnh anh được không?”.
Jungkook nghe Taehyung nói vậy không còn giãy giụa nữa, cậu nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay anh, đầu cúi thật thấp khẽ nói, “Không thể, tôi không muốn, vĩnh viễn không muốn, Taehyung, anh đừng tìm cách chia cách chúng tôi nữa, cầu xin anh”.
Taehyung nghe Jungkook thỉnh cầu trong lồng ngực liền nổi lên một trận co rút kịch liệt, nhìn cậu khóc anh cũng không thể chịu đựng nổi, có phải lúc này nên thỏa hiệp với cậu hay không?
Lại ôm Jungkook vào lòng, anh vỗ nhẹ lên bờ vai gầy đang run lên của cậu nhẹ giọng nói, “Được, anh sẽ không ép em, sẽ không làm cho em và con xa nhau, sẽ không làm em tổn thương thêm lần nào nữa, hiện tại không cần trả lời anh, chỉ cần em đồng ý tiếp nhận để anh từ từ đi vào trái tim em một lần nữa”.
Jungkook không chấp nhận, cũng không tiếp tục phản kháng, cậu thả lỏng người dựa trên bờ vai vững chắc của Taehyung, đứng trong nhà để xe không biết xấu hổ khóc lóc cho đã đời, khóc cho trôi đi hết tủi khổ ba năm qua vẫn cố gắng chịu đựng mới chịu dừng lại. Taehyung ôn nhu đem khăn ướt lau mặt giúp Jungkook, sau đó mở cửa xe muốn đỡ cậu ngồi vào, lại bị cậu nhanh chóng cự tuyệt, “Tôi tới được tự về được, anh trở về trước”.
Taehyung biết rằng hôm nay không thể thu gặt được gì hơn nữa, dù sao thái độ của cậu cũng hòa hoãn hơn so mới lúc đầu gặp lại cũng khiến cho anh thoải mái, tự nhiên cũng không dám ép buộc cậu theo ý mình, đành phải giúp cậu bắt một chiếc taxi, sau khi cởi áo khoác của mình khoác lên người cậu, dặn dò tài xế qua loa vài câu mới yên tâm lái xe trở về.
…..
Gấu Nhỏ TaeGeok biết chắc chắn Jungkook đã đi gặp Taehyung, cho nên khi cậu về tới nhà liền chạy đến ôm chân cậu léo nhéo, “Ba mới đi gặp bố có phải không?”.
Jungkook khóc xong mắt vẫn còn đỏ, nhìn xuống Gấu Nhỏ vẫn đang giương đôi mắt to tròn lên chờ mong câu trả lời của cậu, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Cậu ngồi xuống ôm nhóc lên, hướng giường ngủ đặt nhóc xuống, sau đó ngồi vào bên cạnh nhóc.
“TaeGeok, con thấy bố thế nào?”.
“… Đẹp trai lại nhiều tiền”.
Jungkook nghe câu trả lời của Gấu Nhỏ liền nhăn mặt, nhóc này sao lại quan trọng bề ngoài đến vậy?
“Con có thể còn có đáp án nào thuyết phục hơn thế không?”.
“Hmm! Bố thông minh, mà đặc biệt rất quan tâm ba”. Gấu Nhỏ gõ gõ ngón tay ngắn ngủn lên đùi, mặt giả nhăn lại như đang suy nghĩ, một lúc sau lại hỏi ngược lại Jungkook, “Ba thấy bố thế nào?”.
Jungkook không vội trả lời, trong đầu bắt đầu nhớ lại Taehyung của nhiều năm trước đây, cái tốt chẳng thấy đâu, chỉ toàn mấy cái xấu hiện lên, cậu nghiến răng hướng về đứa con của kẻ xấu nói, “Xấu xa, đê tiện, vô liêm sỉ”.
“Ew! Đó là toàn bộ những gì ba nghĩ về bố sao?”. Gương mặt Gấu Nhỏ đã chuyển tái mét. Ây, không ngờ hình tượng của bố trong mắt ba lại tồi đến vậy, như thế này thì sao mà giúp bố được đây?
“Còn chưa hết, bố con là loại không biết xấu hổ, suốt ngày chỉ biết làm chuyện xấu. Lúc nào cũng trưng ra cái mặt không độ nghìn năm không thấy ánh sáng mặt trời, mở miệng ra là nói mấy câu đáng ghét”. Jungkook như kiếm được thùng rác chút giận liền không khách khí xả ra một tràng, tới khi nói xong mới thấy mặt con trai đã tái tới mức cắt không ra máu. “Con sao vậy? Có phải bị sốt rồi không? Hay là bị đau ở đâu, mau lại đây cho ba xem”. Vừa nói vừa sờ trán nhóc, vén áo kéo quần nhóc kiểm tra một lượt.
“Con không có bị sao cả. Ba! Hình tượng của bố trong lòng ba xấu nghiêm trọng như vậy sao?”.
“Còn xấu hơn những gì con tưởng tượng”.
Gấu Nhỏ TaeGeok không tiếp tục thăm dò hình tượng của bố trong lòng ba nhóc nữa, vì ba càng nói thì hình tượng của bố lại càng xấu thê thảm, nhóc lại càng cảm thấy khả năng bố cưa cẩm ba thành công là không có. Bố, con có nên tin tưởng giao ba của con cho bố hay không đây?
Trong khi đó, Taehyung ở bên này đang bận rộn với đống sổ sách liên tục hắt xì, hai tai cũng nóng bừng cả lên.
Hôm nay phu nhân xinh đẹp lại tới thăm Gấu Nhỏ TaeGeok, còn đem theo thật nhiều đồ ăn cho nhóc nữa. Nhóc ngồi trong lòng phu nhân ăn bánh, bỗng dưng nhớ đến ba nhóc liền ngước mặt lên nói với bà, bên mép vẫn còn dính vụn bánh, “Phu nhân xinh đẹp, hôm nay bà có thể ở lại lâu hơn một chút được không?”.
“TaeGeok tại sao muốn bà ở lại?”. Dịu dàng giúp nhóc con lau đi bên miệng dính bánh, Kim phu nhân nâng tay nựng nựng má phính của nhóc.
“Ba con nói cũng muốn được gặp bà, cũng muốn cảm ơn bà vì hay mua đồ vặt cho con nữa”.
“Ây dà, không cần phải như vậy, ba con cũng thật là, chuyện bà mua đồ cho con chỉ là bà muốn thôi, không cần ba con phải quan tâm nhiều như vậy, ba con còn rất nhiều việc phải làm mà”.