Em là của tôi (VKook) - Chương 188
Gấu Nhỏ TaeGeok thấy bà còn chưa đồng ý liền lắc đầu, “Không có đâu, ba tuy bận nhưng đều dành rất nhiều thời gian chơi với con, cũng lắng nghe chuyện con kể với ba, ba thích bà lắm, muốn được gặp bà”.
“Vậy còn mẹ con? Bà chưa nghe con kể về mẹ bao giờ”.
“Con không có mẹ, con chỉ có ba thôi. Ba và bố li hôn, sau đó ba tự mình đẻ con rồi nuôi con mập mạp đáng yêu như hiện tại”. Nhóc nói xong còn đưa hai bàn tay mũm mĩm nâng mặt bánh bao làm bộ dạng đáng yêu, mắt to tròn nháy nháy vài cái.
“Li hôn? Tại sao lại li hôn?”.
“Hmm…!”. Gấu Nhỏ nhăn mặt suy nghĩ, vấn đề này nhóc chưa từng hỏi qua ba, lắc lắc đầu nói, “Con không biết, ba chưa từng kể”. Bất quá đối với nhóc chuyện này không cần phải bận tâm nhiều nữa, hiện tại bố nhóc đã tìm đến, còn quyết tâm cưa cẩm ba nhóc cho bằng được, xem chừng trước kia li hôn cũng không phải vì hai người không yêu nhau nữa, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, đợi bố quyết liệt tấn công ba, hiểu lầm sẽ được gỡ bỏ, nhóc cũng không cần đau đầu đi kiếm bố đẹp trai cho mình nữa. “Ai da, ba con cũng sắp tới rồi, bà ở lại đợi thêm một lát nha”.
Nhìn đứa nhỏ rất nhanh đem chuyện không vui của ba mình ném qua một bên rồi vui vui vẻ vẻ nghịch ngợm, Kim phu nhân cũng chỉ biết lắc lắc đầu bất lực mà không gặng hỏi nhóc nữa. Dù sao đó cũng là chuyện riêng của nhà người ta, bà cũng không cần quan tâm quá nhiều, chỉ cần hiện tại nhìn gấu con béo béo tròn tròn kia nghịch ngợm thôi cũng đã khiến cho tâm kẻ thèm khát có cháu bế như bà cảm thấy được an ủi phần nào rồi.
“TaeGeok!”.
Gấu Nhỏ TaeGeok còn đang ngồi trong hỏm cát nghịch xe ô tô mà phu nhân xinh đẹp mới mua cho nhóc, nghe tiếng Jungkook gọi liền đứng phắt dậy phủi phủi tay bẩn, “Ba! “. Còn định chạy lại ôm ôm ba một cái, lợi dụng thơm thơm ba vài cái, cơ mà giữa đường lại nhớ đến còn có người ba cần gặp, nên nhanh chóng liệng qua một hướng khác chạy đi, “Phu nhân xinh đẹp, ba con tới rồi”. Nói xong liền nắm tay Kim phu nhân kéo đi, hai chân ngắn ngủn xoắn xuýt cả vào với nhau, “Ba! Hôm nay cuối cùng cũng gặp được phu nhân xinh đẹp rồi”.
Kim phu nhân vui vẻ.
Jungkook mong chờ.
Gấu Nhỏ mừng muốn ngay lập tức đem hai người đi khoe với nhau.
Hai bên cùng vui vẻ tiến về một hướng, tới lúc chỉ cách nhau vài bước chân liền đứng sững lại.
“Jungkook/Mẹ!”.
Kim phu nhân sửng sốt.
Jungkook kinh ngạc.
Gấu Nhỏ TaeGeok ngây ngốc.
“Bà và ba con quen nhau sao?”.
“…”.
“Kim phu nhân, đã lâu không gặp”. Jungkook là người phản ứng trước, cậu cúi đầu lễ phép chào, sau đó bình thản hướng Gấu Nhỏ TaeGeok ngồi xuống. “Ba và phu nhân xinh đẹp trước đây có quen biết, không ngờ lại có duyên gặp lại ở đây, thì ra người lâu nay luôn mua đồ cho con lại là Kim phu nhân”, Jungkook vừa chậm rãi giải thích với Gấu Nhỏ, vừa hướng đến Kim phu nhân vẫn còn ngây ra mỉm cười, “Kim phu nhân, lâu nay phiền người rồi. Thật ngại quá”.
Thấy Jungkook nói với mình, Kim phu nhân lúc này mới có phản ứng, bà gượng gạo cười cho qua, ánh mắt nhìn theo từng động tác cậu lau đất cát trên tay Gấu Nhỏ TaeGeok, thuần thục đem áo khoác mặc vào thêm cho nhóc rồi ôm nhóc bế lên, động tác vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng không chút vụng về. TaeGeok kể rằng nhóc là do ba nhóc mang nặng đẻ đau một mình sinh ra nhóc, vậy có nghĩa là….?, “Ôi trời ơi! Jungkook, đây… đây thật sự là…”.
Nhìn Kim phu nhân kích động muốn nói ra điều gì đó, ngón tay run rẩy chỉ vào cậu rồi lại chỉ vào TaeGeok trong lòng cậu, trong lòng không nhịn nổi tức giận liền mở miệng, “Đây là con tôi”.
“Vậy…vậy…con…Taehyung…”.
“Không liên quan anh ấy”. Jungkook lạnh giọng lên tiếng phản bác, Gấu Nhỏ TaeGeok ở trong lòng cảm thấy ba mình khác thường cũng không có dám mở miệng. Phu nhân xinh đẹp này là ai? Tại sao lại quen bố nhóc? Ba tại sao lại phải nói dối chứ? Không phải ba đã thừa nhận mình là con của bố rồi hay sao? Mấy người lớn gần đây bị sao vậy? Ách! Làm nhóc đau cả đầu.
“Kim phu nhân, hiện tại cũng không còn sớm, TaeGeok còn phải học chữ nữa, tôi hiện tại xin phép trở về trước”. Jungkook nhìn sắc trời ngả màu liền viện cớ rời đi, Kim phu nhân cũng chỉ khẽ cười rồi thất thần nhìn bóng lưng, đợi tới khi bóng dáng hai ba con ngồi vào trong xe mới run rẩy vơ chiếc điện thoại trong túi sách gọi điện, “Hyungie! Mẹ… mẹ gặp… gặp Jungkook…”.
“Có chuyện gì?”. Taehyung cảm thấy chuyện mẹ mình gặp Jungkook là hết sức bình thường nên cũng dửng dưng. Gặp Jungkook? Trước sau gì chẳng phải gặp, mẹ anh cũng không cần phải làm như mới vừa thấy ma vậy chứ?
“Mẹ…mẹ… Jungkook…. TaeGeok… Ôi trời, Ý mẹ là, thằng bé… nhóc con mẹ hay kể với con đó,… với Jungkook là… là…”. Mẹ Kim còn chưa hết kinh ngạc.
“Mẹ, có gì cứ bình tĩnh lại, TaeGeok là con của con và Jungkook, chuyện này con biết”.
“Con biết? Khi nào? Tại sao không nói với mẹ?”.
“Nói với mẹ thì được ích gì? Để mẹ chạy đến làm cho em ấy sợ mà bỏ chạy mất à?”.
“Mẹ… mẹ không có…”.
“Được rồi, mẹ trước tiên trở về nhà nghỉ ngơi, đợi con trai của mẹ đem cháu về cho mẹ là được rồi”.
“Con… con gặp rồi?”.
“Không những thế Gấu Nhỏ còn gọi con là bố ngay lần gặp đầu tiên cơ. Mẹ, con rất tự tin có thể đem ba con em ấy về, mẹ chỉ cần bình tĩnh chờ đợi thôi. Được chứ?”.
“Được, mẹ đợi”.
Buổi chiều, đang lúc còn đang bận rộn thu xếp giấy tờ để ra về, Jungkook lại bất ngờ bị trưởng phòng lôi kéo đi, nói là lần hợp tác thành công với Kim Thị đều là nhờ công lao của cậu, cho nên công ty mở tiệc tùng, mà nhân vật có công lao cậu lại không thể không có mặt. Jungkook bất đắc dĩ gọi điện cho bà lão hàng xóm gần nhà đi đón Gấu Nhỏ TaeGeok, tiện thể cho cậu gửi nhóc ở đó buổi tối.
Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng khá sang trọng. Lúc Jungkook đến mọi người cũng đã có mặt đông đủ, vốn là rất vui vẻ, nhưng trong đám người nhốn nháo cậu lại thấy người đàn ông anh tuấn ngồi ở một góc thâm trầm nhìn cậu. Đáng ghét, vì sao đi đâu cũng gặp thế này?
“Ây! Kim Tổng! Thật không ngờ có thể gặp ngài tại nơi này, nếu ngài không chê bai chúng tôi thường dân thô tục, không biết có thể ngồi cùng chúng tôi được không?”. Vẫn là Quản lí nhận ra Taehyung trước, một mặt tươi cười kính cẩn đi đến có ý mời anh cùng qua dùng bữa.
“Thiếu gia nhà chúng tôi hiện tại còn có cuộc hẹn khác, mong các anh thông cảm”. Quản gia đi bên cạnh Taehyung muốn từ chối, lại bị câu nói đồng ý của anh làm cho bất ngờ.
“Dù sao họ còn chưa đến, chú Kwang đi sắp xếp trước, tôi qua đó ngồi với bọn họ”. Taehyung đưa tay nhìn đồng hồ, có lẽ phải mất ba mươi phút nữa bố anh mới đáp máy bay xuống, trở về đây chắc cũng mất vào một tiếng, trong thời gian đó anh sẽ chọc cho Jungkook tức phát điên mới được. Khóe miệng câu lên nụ cười, Taehyung nhìn Jungkook đang mặt mày đen thui đứng phía xa trong lòng cảm thấy vô cùng hả hề, “Vậy, tôi tham gia cùng mọi người, …có phải vô duyên quá không?”.
“A! Không có, không có, được dùng bữa chung với Kim Tổng là phước phận với chúng tôi, chúng tôi phải nên cảm ơn ngài mới đúng”. Quản lí cười tươi như hoa liên lục mời Taehyung nhập bọn, chọn một vị trí thoải mái nhất để anh ngồi xuống, sau đó định ngồi xuống bên cạnh.
“Chờ một chút!”. Taehyung đưa tay ngăn cản, ánh mắt liếc qua phía Jungkook còn đang hậm hực kiếm chỗ ngồi nhỏ giọng nói, “Không biết có thể để cậu Jungkook ngồi cùng tôi không? Không phải không muốn ngồi cùng ngài, tôi chỉ là thấy có đồng hương ở cạnh sẽ thoải mái hơn thôi”.
“À! Được, đương nhiên là được rồi”. Quản lí đứng lên cười phớ lớ, sau đó hắng giọng hướng Jungkook, “Này Jungkook, cậu qua đây ngồi đi”.
“Tôi?”, Jungkook nãy giờ chưa có ngồi xuống, thấy quản lí có ý tốt liền ngạc nhiên, sau đó tầm mắt mở rộng ra thêm một chút, chỉ thấy bộ mặt đắc ý của Taehyung ngồi ở vị trí bên cạnh, “Không cần đâu, tôi ngồi đây là được”. Nói xong vội vàng kéo ghế muốn ngồi xuống.
“Ai cho phép cậu ngồi đó? Chỗ đó là của tôi”. Quản lí nói rồi vòng qua đầu bàn đi đến chỗ Jungkook kéo ghế ngồi xuống, “Cậu qua bên kia bồi Kim Tổng uống rượu”.
“Tôi?… không thể nào!”. Jungkook đưa tay chỉ vào mình, xong lại nhìn bộ mặt thiếu đánh của Taehyung hiện tại, một cỗ tức giận nổi lên không có chỗ nào để xả.
“Qua đó!… Nhanh!”. Quản lí muốn tức giận tới nơi rồi. Cái cậu nhân viên bướng bỉnh này, nếu không phải có người chống lưng phía sau, ông đây chắc chắn sẽ cho cậu một trận nhừ tử.
Jungkook bặm môi, ánh mắt phóng ra tia lửa, hận không thể đem Taehyung ra xé xác ăn ngấu nghiến, hậm hực đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, bàn tay không ngoan ngoãn đặt lên đùi anh véo một cái khiến anh thiếu điều nhảy dựng.
“Kim Tổng, ngài có chỗ nào không thoải mái sao?”.
Taehyung bị đau không thể không nhăn nhó, nhận được lời hỏi thăm từ những người xung quanh liền cố nén đau nặn ra một nụ cười, “Không…không sao! Mọi… mọi người tiếp tục”. Trong khi đó, bàn tay anh để dưới gầm bàn đã siết bàn tay Jungkook tới đỏ cả lên rồi.