Em là của tôi (VKook) - Chương 193
” Đương nhiên”.
” Con có được ở phòng riêng?”.
” Con muốn thứ gì, lập tức có thứ đó… trừ việc không được ngủ với ba con nữa”.
” Mới không thèm như bố đâu, bố xấu xa”. Gấu Nhỏ TaeGeok bĩu môi, dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn bố, sau đó tập trung nhìn vào căn biệt thự rộng lớn.
” Ý con là gì đây?”. Taehyung nhìn bộ mặt giảo hoạt của con trai, liền cảm thấy có gì đó không lành cố ý hỏi lại.
” Không có gì, nói tóm lại từ giờ bố hành động phải biết kìm chế, đừng có làm ba của con bị đau là được”.
Bị con trai bắt quả tang, Taehyung liếc mắt nhìn Jungkook đang đi xa phía trước, anh quay lại nhìn con trai nhỏ giọng hỏi, ” Con thấy?”.
Nhóc con lắc đầu, ” Không có thấy gì hết”.
” Nói đúng không?”.
” Con thề, chỉ tại ngày hôm sau khi bố ở chỗ ba rời đi, ba liền nằm trên giường nguyên cả buổi không đi được, lần trước ngủ qua đêm ở chỗ bố cũng như vậy, cho nên con đoán bừa”.
” Gian xảo”. Taehyung gõ nhẹ lên trán nhóc, nhóc lại cười gian ấn đầu lên trán anh, ” Con là con trai của bố mà”.
” Còn ở đó âm mưu chuyện gì, anh không đi nhanh lên”. Jungkook đứng trên đường lát đá hoa xoay người lại, thấy hai bố con vừa đi vừa bàn chuyện to nhỏ liền cảm thấy rùng mình.
” Anh tới đây”. Nói xong một lớn ôm một nhỏ sải dài bước chân đi đến cười tít mắt mũi. Jungkook lúc này mới có dịp để ý, ” Quả nhiên là gương mặt xấu xí như nhau”. Nói xong hậm hực xoay người rời đi.
” Ba lại bị sao vậy bố?”. Gấu Nhỏ TaeGeok bị ba chê xấu liền ngạc nhiên hỏi bố, cũng chỉ nhận được cái lắc đầu từ anh, ” Chắc tính xấu của ba con lại nổi lên”. Nói dứt lời hai bố con liền dùng ánh mắt đầy thông cảm nhìn nhau, đã lựa chọn là người đàn ông của Jungkook, đành phải chịu thiệt thòi vậy.
Gấu Nhỏ từ ngày trở về Hàn Quốc liền ốm vặt liên tục, sáng nay người lại phát sốt khiến cho Taehyung không thể đi làm được, anh cùng Jungkook thay nhau đi đi lại lại chờ bác sĩ khám cho nhóc.
” Ba ơi!”. Một tiếng gọi khàn khàn non nớt vang lên, Taehyung theo chân bác sĩ cùng đi ra ngoài, Jungkook lập tức đi đến ngồi xuống bên cạnh nhóc, ” Ba ơi, con có phải sắp chết tới nơi rồi không?”.
Jungkook nghe nhóc nói vậy, lập tức lườm nhóc,” Nhóc thối, không cho phép con nói lung tung, từ giờ không cho xem phim kiếm hiệp nữa”.
” Vậy tại sao con lại cứ bệnh suốt?”.
” Là bởi vì con thay đổi môi trường sống đột ngột, cho nên mới hay ốm vặt như vậy, một thời gian nữa sẽ quen thôi”. Nhóc nghe ba giải thích như vậy liền bĩu môi, đôi mắt ngấn nước nhìn Taehyung đang đi vào, ” Bố, con không đi học đâu”.
” Nói xem, con tại sao không muốn đi học?”.
“…”, nhóc không vội trả lời, đưa mắt liếc Jungkook đang cúi đầu gấp quần áo bên giường, rồi lại nhìn qua Taehyung, ” Các bạn nói con là đồ con hoang, không có bố. Con rõ ràng có bố, bố của con cũng cực kì đẹp trai tài giỏi, còn hơn cả bố của họ, tại sao lại dựa vào việc ba cùng bố li hôn mà chê cười con chứ?”. Gấu Nhỏ TaeGeok sụt sùi kể lể, khiến cho Jungkook ngồi một bên tâm cũng xao động, gần đây mỗi ngày đi học về, Gấu Nhỏ không còn nhí nhéo bên cạnh cậu nữa, luôn luôn vào thư phòng tìm Taehyung đòi anh bế, không thì cũng ngoan ngoãn ngồi một chỗ không chạy lung tung, thì ra là vậy.
” Ngoan, ngày mai khỏi ốm đi học, bố sẽ xử đẹp mấy đứa nhóc xấu xa làm tổn thương con trai của bố”. Taehyung nhẹ nhàng dỗ dành, thấy nhóc vươn tay đòi bế liền ôm nhóc ngồi vào lòng mình.
” Không phải chỉ cần bố đến là đủ, bọn nhóc sẽ nói con là đồ mít ướt đi mách người lớn, chuyện bố và ba li hôn vẫn đem ra cười con, con không đi học đâu”, Gấu Nhỏ khóc càng thương tâm hơn, gương mặt đẫm nước nhìn sang Jungkook, cũng thấy cậu cúi đầu trộm gạt đi nước mắt.
” Bố, bố và ba bây giờ cưới lại đi, dù sao hai người cũng về ở bên nhau rồi, tại sao không chịu kết hôn lại chứ? Con muốn có ba, cũng muốn cả bố bên cạnh con, con đi học cảm thấy rất thiệt thòi”.
Nói đến đây dường như cổ họng nhóc nghẹn lại, còn không biết nói gì thêm nữa, liền ngước lên nhìn Taehyung giật giật ống tay áo anh. Bị con giật vài cái, Taehyung nhìn xuống con trai đang khóc đến thương tâm trong lòng, chỉ thấy mắt ngấn nước của nhóc nháy nháy liên tục, mắt của con bị đau à?
Nhìn bộ mặt ngây ngốc của Taehyung, Gấu Nhỏ TaeGeok biết anh chẳng thể hiểu nổi nhóc muốn nói gì đâu, liền tự mình mở miệng, ” Bố tốt nhất nên cầu hôn ba sớm sớm một chút, dù gì ba cũng hi sinh tới ba năm một mình nuôi con, bây giờ ba và bố cũng đã về một nhà, như vậy người thiệt thòi vẫn là ba, bố đừng nên làm ba của con đau lòng nữa, còn không mau đem nhẫn ra cầu hôn ba con đi”.
Nói tới đây nhóc ra sức nhéo lên tay Taehyung, đôi mắt ban nãy ngấn nước giờ lại trong veo nhướng mày muốn anh phối hợp, Taehyung lúc này mới nắm bắt ý đồ của con trai, vội vàng mở ngăn kéo lấy ra đôi nhẫn cưới ngày trước đưa đến trước mặt Jungkook.
Bị hai bố con bất ngờ tập kích, Jungkook trong tích tắc ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn nằm trong hộp, vật này ngày trước cậu tháo ra trả lại cho Taehyung, thật không ngờ đến anh còn giữ tới hiện tại, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, cậu rời tầm mắt nhìn anh, sau đó nhìn xuống ánh mắt của con trai, trong tim liền nổi lên một trận đau đớn, cổ họng nghẹn ứ lại không thể nói thành lời, bất giấc đứng dậy chạy ra ngoài.
” Như vậy có được cho là thất bại không bố?”. Gấu Nhỏ nhìn Jungkook khuất sau cánh cửa, đôi mắt liếc nhìn lên Taehyung vẫn còn giữ hộp nhẫn trên không, nhóc biết bố nhóc thất bại thảm hại rồi.
Buổi tối, Jungkook vẫn còn đang cặm cụi gấp quần áo của Gấu Nhỏ TaeGeok, lại thấy nhóc con chạy vào ôm vai gọi, ” Ba ơi! Bố bị ốm rồi”.
” Mới nãy còn rất khỏe mạnh mà”. Jungkook khó hiểu hỏi lại.
” Hmmm… ba mau qua xem thử, bố sốt cao rồi, còn chảy mồ hôi nhiều nữa”. Gấu Nhỏ TaeGeok gấp gáp lôi kéo Jungkook, cậu còn nghĩ chắc hai bố con còn muốn trêu mình nữa nên cũng không vội, nào ngờ lúc vén chăn lên chỉ thấy Taehyung mê man nói nhảm gì đó, một thân ướt đẫm mồ hôi, cả người nóng rực, ” Anh Taehyung!”, Jungkook sờ trán Taehyung nhỏ giọng gọi, nhưng anh không hề đáp lại, mặt mũi đỏ lựng , mi tâm cau lại đau đớn, khóe mắt cũng ươn ướt.
Jungkook vội vàng đem khăn ấm đến đắp lên trán Taehyung, muốn đem khăn ấm tới lau người anh lại bị anh giữ chặt áo không cho cởi, bất đắc dĩ đành đi xuống nhà lấy thuốc cho anh uống.
Đợi Jungkook đi rồi, trên gương mặt non nớt của Gấu Nhỏ TaeGeok không còn vẻ ngây thơ nữa, đổi lại là gương mặt đắc ý quay qua vỗ vỗ má Taehyung, ” Bố, ba xuống nhà rồi, mau đem trả lại cho con”.
Nghe tiếng con gọi, Taehyung lúc này mới mở mắt, anh vội vàng bật dậy tháo mấy túi sưởi mini trên người mình ra trả lại cho nhóc, vẫn còn hậm hực làu bàu, ” Nóng muốn chết, vậy mà con còn ôm nó nguyên mấy ngày được”.
Gấu Nhỏ sau khi giấu túi sưởi vào trong người mới bĩu môi nói, ” Còn không phải hi sinh đời con để củng cố đời bố sao? Tóm lại bố có muốn lấy vợ không? Hay muốn thành ông chú già nua xấu xí sống một mình tới già?”.
” Hỏi dư thừa, đương nhiên là muốn lấy vợ rồi”.
” Vậy thì bố không mau diễn tiếp đi, ba đang lên rồi đó”. Nói xong nhóc hí hửng xuống giường, vừa lúc ra mở cửa liền gặp Jungkook từ dưới nhà đi lên, trên tay vẫn còn cầm theo hai viên thuốc cùng cốc nước.
” Ba, tối nay không cần dỗ con ngủ, tự con ngủ một mình, ba ở lại xem bố đi”.
” Con chắc là ngủ một mình được chứ?”. Nghe ba hỏi, nhóc vỗ ngực quả quyết, ” Đàn ông thì phải mạnh mẽ”. Sau đó kéo Jungkook ngồi xuống thơm chụt lên má cậu, lúc này mới ngoan ngoãn trở về phòng ngủ.
Jungkook đem thuốc đến ngồi xuống bên giường khẽ gọi Taehyung, chỉ thấy anh mặt mày mệt mỏi mở mắt nhìn cậu, ” Anh uống chút thuốc, một lát sẽ hạ sốt”.
Nào ngờ lời vừa dứt, Taehyung lập tức lắc đầu tỏ vẻ không uống, Jungkook có dỗ dành vài câu cũng không được, đành phải giằng co với anh cởi áo anh xuống, ” Không uống thuốc vậy để em lau người cho anh, để sốt cao sẽ không tốt”.
Taehyung lập tức buông lỏng tay đồng ý. Jungkook cởi xuống cúc áo trên người Taehyung, một tay cầm khăn tỉ mỉ lau trên người anh, nước ấm làm Taehyung cảm thấy dễ chịu, anh xoay người ôm lấy cậu, gương mặt anh tuấn úp vào trong lòng cậu cọ cọ, giọng nói khàn khàn vang lên, ” Anh rất nhớ em, mỗi lúc không có em bên cạnh, anh đều cảm thấy mình sống thật dư thừa, suốt ba năm qua luôn tìm kiếm em, muốn một ngày có thể bù đắp những thiệt thòi trước đây em phải chịu, hiện tại người đã tìm thấy, nhưng tâm hình như không còn có anh nữa, anh cũng không thể ép buộc,… Jungkook, nếu như còn một chút tình cảm nào đó, em liệu có thể suy nghĩ lại chuyện lúc sáng, một lần nữa giao cuộc đời em cho anh không?”.
“…”.
” Anh chỉ hi vọng, còn có cơ hội sửa sai, trước đây là do anh không tốt, cho nên mới làm em tổn thương nhiều như vậy, suy nghĩ lại mình thật là ngu ngốc, tại sao yêu em lại không chịu tin tưởng em? Là anh không biết trân trọng tình yêu của em, cho nên mới để vụt mất đi như vậy… anh hối hận, thật sự hận chính mình. Jungkook! Cho anh cơ hội nữa, có được không?”.
Jungkook cúi đầu nhìn xuống đỉnh đầu Taehyung, hai mắt nhòe đi ngấn nước, từng hạt rơi xuống tóc anh, ” Em đồng ý”.
Dường như Taehyung không thể ngờ rằng chỉ vài câu nói sẽ làm Jungkook rung động, cho nên khi cậu nói đồng ý anh còn chưa thể tin vào tai mình, gương mặt ngạc nhiên nhìn Jungkook, ” Em vừa nói…”.