Em là của tôi (VKook) - Chương 196
” Ừ”.
” Thật?”
” Thật “.
” Aaaa! Thật là hạnh phúc biết bao, con biết mà, con biết mà, kế hoạch bán ba cho bố cuối cùng cũng thành công”. Nhóc còn đang sung sướng reo lên, ở mông lại bất ngờ bị Jungkook nhéo cho một cái, cậu nín cười liếc xéo con trai, lại tóm cái chóp mũi của nhóc, ” Quỷ linh tinh”.
Đang lúc hai ba con còn đang nô đùa, cửa phòng bỗng dưng bị ai đó bên ngoài dùng lực đẩy ra, đứng trước cửa là người phụ nữ với bộ dạng hung dữ, ánh mắt đem theo nghìn con dao găm hướng về phía Jungkook. Bên cạnh còn có Baekhyun đùng đùng tức giận.
” Baekhyun, phiền cậu đưa TaeGeok ra ngoài chơi giúp tôi”. Jungkook bế Gấu Nhỏ TaeGeok chuyển cho Baekhyun, sau đó mỉm cười, ” Nhóc thúi, bố con chắc sắp họp xong rồi, ra ngoài chơi với chú Baekhyun, sau đó đợi bố họp xong chúng ta cùng về, được chứ?”.
Gấu Nhỏ TaeGeok nhìn Jungkook, sau đó lại liếc nhìn sang người phụ nữa hung dữ bên cạnh, cảm thấy thật không yên tâm để ba ở lại một mình.
” Ngoan, ba nói chuyện với cô lạ một chút, sau đó sẽ đi tìm con”.
Gấu Nhỏ TaeGeok gật đầu, sau đó dựa vào vai Baekhyun mặc cậu bế đi.
Đợi Gấu Nhỏ TaeGeok đi rồi, Jungkook vội đóng cửa lại, nụ cười vui vẻ trên mặt cũng biến mất, ” Vừa hay, tôi cũng muốn gặp cô”.
Junghye bộ dạng hung dữ trừng Jungkook, bàn tay gắt gao nắm chặt run lên, ” Tôi đã nghĩ cậu chết ở xó xỉnh nào đó rồi”.
” Ồ! Thật xin lỗi, làm cô thất vọng rồi”. Jungkook chậm rãi đi ngang qua Junghye, cậu gần đây đứng lâu sẽ bị mỏi chân, nói chung là rất lười vận động.
” Jeon Jungkook, cậu đừng có mà tự cao”.
” Tôi tự cao?”, Jungkook giả bộ ngạc nhiên hỏi lại, sau đó lại cười lạnh, ” Tôi có phải tự cao hay không, bản thân tôi hiểu rõ. Ngược lại cô thì sao? Đã ba năm rồi, tôi cũng không có ở bên cạnh Taehyung ngăn cản anh ấy đến với cô, mà cô trong ba năm tôi vắng mặt, cũng có thu lại được gì chưa? Ngay cả liếc mắt anh ấy cũng không cần…”.
Chát!
Một cái tát giáng xuống trên mặt Jungkook khiến mặt cậu lệch sang một bên, cái đau bỏng rát lan ra cả gương mặt cậu tê dần.
Chát!
” Ăn miếng trả miếng, Jungkook tôi xưa nay chưa hề để mình thua thiệt”. Jungkook trả lại trên mặt Junghye một cái bạt tai lằn lên dấu năm ngón tay đỏ, cái tát này, cậu đã dồn hết sức lực lên nó.
” Mày … mày dám…”. Junghye ôm mặt, tuyến lệ rưng rưng rơi xuống, chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như vậy, trong lòng giận run.
” Tôi vì sao lại không dám?”.
” Mày,….”, Junghye đẩy rơi bình hoa trên bàn, quơ lấy một mảnh vỡ lao về phía Jungkook, miệng liên tục rít gào, ” Tao giết mày,…tao phải giết mày, rạch gương mặt này của mày ra, để mày chết cũng không được đẹp mắt”.
” Dựa vào cô?”.
Không cần trả lời Jungkook, Junghye trực tiếp lao đến, hướng mảnh nhọn muốn đâm vào cậu, lại bị cậu nhanh nhẹn tránh qua một bên, sau đó mạnh mẽ nắm giữ cổ tay cô ta lại, siết chặt.
” Cô đã đi quá giới hạn rồi đấy”.
” Tao mặc kệ, cho dù có chết, tao cũng sẽ đem theo cả mày xuống mồ”. Junghye dường như đã mất đi kiểm soát, một mực hướng Jungkook đâm tới, bị cậu gạt ra ngã nhào xuống đất, vừa lúc Taehyung cũng từ ngoài đi vào, chứng kiến cảnh Jungkook đẩy ngã Junghye, trong lòng bàn tay cô ta cũng đã ướt máu, cơn thịnh nộ trong người bỗng nhiên làm cho anh mất khống chế.
” CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM CÁI GÌ TRONG VĂN PHÒNG CỦA TÔI?”.
” Hyungie!…”.
” Anh Taehyung!”, Junghye nhanh chóng thả rơi mảnh vỡ vừa nắm trong tay, sau đó chật vật đứng dậy hướng Taehyung đi đến, lại bị Jungkook nhanh chân chắn trước mặt.
Gương mặt cô tái nhợt nhìn Taehyung, sau lại sợ hãi nhìn Jungkook, bộ dạng vô cùng đáng thương quỳ xuống túm chân cậu, ” Jungkook, tôi sai rồi, sẽ không đi theo anh ấy nữa, sẽ không làm phiền hai người, đừng đánh tôi… đừng đánh tôi nữa”.
Jungkook bỗng nhiên sượng cứng người. Cô ta lại giở trò gì nữa đây?
Cảm thấy như vậy chưa đủ, Junghye tiếp tục bò qua người Jungkook đến bên chân Taehyung, ” Anh Taehyung,… em không có làm tổn thương cậu ấy, em không biết cậu ấy đã trở về, vậy mà đã lập tức tới tìm em gây sự. Taehyung, cậu ấy đánh em, đánh rất đau… Anh xem”. Nói tới đây vội vén một bên má ban nãy bị Jungkook đánh lên cho anh xem, cũng chỉ luôn vào vết rách bởi ban nãy nắm mảnh thủy tinh ở lòng bàn tay nói tiếp, ” Còn đẩy em ngã vào mảnh vỡ cậu ấy đập em lúc tức giận, em không hề làm thương tổn cậu ấy, cậu ấy rõ ràng nguyên vẹn”.
” Cô…”.
” ĐỦ RỒI!”.
Jungkook vừa muốn nói, Taehyung lại tức giận quát lên làm cậu giật mình. Anh nheo mắt từ trên nhìn xuống Junghye, cũng không cúi xuống đỡ cô ta dậy, chỉ nhàn nhạt nói, ” Đứng dậy”.
” Nhưng…”.
” Tôi nói tự mình đứng dậy”.
Junghye biết mình không nên tiếp tục diễn nữa, liền ngoan ngoãn đứng dậy, tập tễnh bước qua Jungkook muốn đi ra ngoài, ” Cô đứng lại”.
Jungkook muốn tiến lên, lại bị Taehyung mạnh mẽ giữ lại, từ cổ tay truyền đến một cơn đau nhức, cậu có thể cảm nhận được sự tức giận của anh qua cái siết mạnh này. ” Em quậy như vậy đã đủ chưa? Tại sao hết lần này tới lần khác làm đảo lộn yên bình lên như vậy?”.
Jungkook mi tâm nhíu lại nhìn cánh tay rắn chắc của Taehyung, sau đó nhìn lên gương mặt lạnh lùng của anh, trong lòng cảm thấy khó chịu, anh hà cớ gì lại vì người khác nổi nóng với cậu?
” Sa thải cô ta đi”.
” Đó là việc của anh, em vì sao lại trở nên khác thường như vậy?”.
” Hoặc em, hoặc cô ta, anh chỉ có một…”.
Lời còn chưa dứt, hai bả vai Jungkook bị Taehyung nắm chặt, anh nhìn cậu, hai mắt vằn lên tia máu, ” Em lẽ nào còn chưa chịu hiểu? Rằng tôi yêu em hơn ai hết, em tại sao luôn suy đoán lung tung như vậy”.
Ngược lại với sự giận dữ của Taehyung, Jungkook lại vô cùng bình tĩnh, cậu cụp mắt, nhỏ giọng lặp lại câu hỏi một lần nữa, ” Anh chọn em hay cô ta?”.
” Em… “. Taehyung không còn giữ bình tĩnh được nữa, nếu như anh còn ở đây nói với cậu, chắc chắn sẽ xảy ra tranh cãi, anh không muốn tổn thương cậu, sẽ không bao giờ muốn làm cậu tổn thương nữa, vĩnh viễn.
Nhìn Taehyung xoay người bỏ đi, Jungkook cũng thật nhanh từ phía sau chạy theo, miệng liên tục lặp đi lặp lại gọi tên anh, nhưng đáp lại cậu cũng chỉ có bóng lưng lạnh lùng hờ hững.
Tới lúc đi đến đại sảnh, Jungkook dừng lại, cảm thấy hơi choáng váng. Cậu nhíu mày lắc đầu một cái, sau đó nói,” Nếu vậy thì hủy lễ cưới đi”.
Taehyung nghe vậy trong lòng càng nổi giận, anh cảm thấy bản thân thực sự rất không được tôn trọng, để mặc cho cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, anh xoay người, đứng cách xa cậu vài bước chân, hừ lạnh. ” Muốn hủy lễ cưới?… Được!”. Sau đó dứt khoác xoay người bỏ đi.
Vừa nghe Taehyung dễ dàng đồng ý, từ lồng ngực Jungkook xông lên một trận đau đớn kịch liệt, cậu muốn đuổi theo anh, nhưng trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, trời đất quay cuồng, cơ thể nghiêng ngả rồi ngã quỵ, bên tai ong ong nghe loáng thoáng tiếng người gọi tên mình.
Taehyung thoáng chốc đã đi một đoạn xa, nghe mọi người trong đại sảnh thất thanh gọi tên Jungkook liền hoảng sợ ngoái đầu lại, bóng dáng cậu không còn thấy nữa, chỉ thấy giữa đại sảnh mọi người tập trung lại một chỗ lo lắng. Tim anh đập nhanh hơn vài nhịp, sau đó đột nhiên thắt lại, sắc mặt tái nhợt, chân tay cũng trở nên run rẩy chạy đến.
“Jungkook? Này, em đừng làm anh sợ”. Taehyung lay Jungkook không được, anh bế thốc cậu ra xe, thẳng một đường đi tới bệnh viện.
Taehyung ở ngoài hành lang bệnh viện đi tới đi lui, một lúc sau bố mẹ anh cùng Eunji cũng ôm Gấu Nhỏ TaeGeok chạy tới, trên mặt ai nấy đều bị dọa đến mặt trắng bệch.
“Bố! Ba con bị làm sao? Tại sao tự dưng lại phải đi bệnh viện? Ba có phải sẽ bị bác sĩ tiêm không?”. Gấu Nhỏ TaeGeok ở trên tay Eunji nhoài người về phía Taehyung muốn anh bế, hai mắt dưng dưng ngấn nước, miệng mếu máo hỏi bố vô cùng đáng thương, khiến bà nội bên cạnh cũng không nỡ nhìn.
Taehyung không biết trả lời câu hỏi của con ra sao, anh lắc đầu, vươn tay bế nhóc từ trên tay Eunji, sau đó nhẹ giọng dỗ dành nhóc, ” Không sao, ba con sẽ không sao cả, mau nín đi”. Vừa nói vừa lau đi nước mắt trên mặt nhóc, chính anh cũng không biết được mình đã khóc từ lúc nào. Nói với con rằng Jungkook không sao, cũng như chính anh tự an ủi bản thân mình, cậu sẽ không sao cả.