Em là của tôi (VKook) - Chương 197
Chờ khoảng nửa tiếng nữa, cửa phòng cấp cứu lúc này mới được mở ra, bác sĩ lúc này mới đi ra, ông nhìn thấy ba người còn sửng sốt, cậu nhóc trong tay Taehyung cũng nóng lòng được gặp ba liền đòi tụt xuống, mẹ Kim ở một bên nhanh chóng giữ nhóc lại thì thầm điều gì đó với nhóc, sau đó nhóc ngoan ngoãn để bà nội bế lên.
Taehyung đi đến trước mặt bác sĩ, gấp gáp hỏi: ” Em ấy thế nào? Bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”.
Bác sĩ bị hỏi dồn đến đầu ong ong, sau đó trả lại bệnh án cho y tá bên cạnh, ” Hiện tại thì không có gì nghiêm trọng, có điều,… tôi hình như đã từng nhắc nhở, Kim thiếu gia không nên để cậu ấy kích động, bệnh trầm cảm của cậu ấy có thể phát tác bất cứ lúc nào… Hơn nữa, hiện tại cậu ấy còn đang mang thai, tính nết còn nóng nảy hơn trước, nếu lỡ như cậu ấy kích động quá, rất có nguy cơ gây sảy thai…”.
” Em ấy có thai?”. Mặt Taehyung đầu tiên là kinh ngạc, gương mặt tái mét ban nãy lại trở nên hòa hoãn hơn, trên mặt anh không giấu nổi nét vui mừng, tiếp tục lặp lại câu hỏi, ” Em ấy đang mang thai?”.
” Đúng!”. Bác sĩ một lần nữa gật đầu khẳng định.
” Mẹ, mẹ nghe thấy không? Em ấy mang thai”. Taehyung vui mừng tới nỗi không biết nói lời nào, Jungkook đang mang thai, là kết tinh của anh cùng cậu, anh rất kích động, vừa nhìn thấy Jungkook từ trong phòng đi ra liền ôm chặt cậu nâng lên, còn xoay vài vòng, miệng còn hô to, ” Tôi lại làm bố rồi”.
Jungkook vừa mới tỉnh lại, bị Taehyung ôm cũng cảm thấy choáng váng, cậu vỗ lên vai anh, ” Bỏ em xuống, nhiều người đang nhìn anh kìa”.
Taehyung lập tức nghe lời thả cậu xuống, sau lại không thấy cậu nói gì liền lo sợ, ” Em bị làm sao? Thấy khó chịu chỗ nào?”.
Jungkook vẫn giữ im lặng, một mực cúi thấp đầu. Mọi người ở cạnh cũng lo thay cho Taehyung, chuyện anh cùng cậu cãi nhau ban nãy, có ai mà không biết đâu, Jungkook là người thù dai, đương nhiên không dễ dàng tha thứ.
” Jungkook, nói với anh, em tại sao lại giữ im lặng như vậy?”.
” Anh không phải mới ban nãy còn nổi giận với em hay sao? Hiện tại lại quên nhanh như vậy?”. Jungkook vẫn còn bất mãn, rõ ràng người sai là Junghye, cậu vì sao lại bị anh lạnh nhạt chứ? Có phải không cần cậu nữa không?
” Không giận, không giận, anh từ nay về sau cũng không bao giờ dám nổi giận nữa, cũng không có gan nổi giận. Trong nhà em là to nhất, còn anh không là gì cả. Bảo bối, em muốn gì anh đều đáp ứng, chỉ cần em không nổi giận, anh cái gì cũng nghe theo em”. Taehyung nhẹ giọng dỗ dành, vẫn không thấy Jungkook có ý định tha thứ liền nói tiếp, ” Chuyện của Junghye, anh nhất định sẽ sắp xếp, chỉ cần bảo bối thoải mái, anh cái gì cũng thuận theo em”.
” Được, cho anh thời gian”, Jungkook nhàn nhạt nói, ” Còn tiệc cưới, đừng để cái bụng em to như cái trống rồi mới làm đó”.
” Không sao, em dù thế nào cũng là bảo bối của anh,… má em bị sao vậy?”. Taehyung còn đang nói, thấy Jungkook nghiêng người bế con mới chú ý tới vệt đỏ trên má cậu liền đưa tay chạm vào.
” Là Junghye ra tay trước, em chỉ là trả lại cô ta một bạt tai, những thứ khác đều không làm”.
Gấu Nhỏ TaeGeok từ trên tay bà nội vươn tay cho Jungkook bế, nhóc cũng đau lòng xoa xoa thơm thơm lên chỗ đau của ba nức nở, ” Con biết mà, cô ta là người xấu, còn dám làm bảo bối của con bị đau nữa, ba tuyệt đối không được tha thứ cho bố”.
Phụt!
Jungkook cùng mọi người phì cười.
Taehyung trên người tỏa ra hàn khí. Cái gì mà lại không được tha thứ, chuyện này anh vô tội, tại sao lại khép anh vào tội này? Không được, nhóc thúi này bắt đầu tạo phản, phải ngăn lại. ” Con qua ông nội bế, không thấy ba con còn đang có em bé hay sao? Làm ba con mệt”. Taehyung nói rồi nhấc nhóc đặt sang tay Kim lão gia, sau đó thay vào vị trí của nhóc , ” Để anh đỡ em”, vừa nói vừa lợi dụng ăn đậu hũ, bàn tay to lớn của anh xoa xoa bụng bằng phẳng của cậu, bộ dạng vô cùng hí hửng.
Jungkook cạn lời.
” Em buồn ngủ”.
” Được được, chúng ta về nhà ngủ”. Taehyung dìu Jungkook ra xe, sau đó hướng bố mẹ mình, “Con gửi TaeGeok ở bên đó, ngày mai sẽ qua đón, nhờ cậy hai người”. Sau đó đi mất dạng.
Vì muốn mau chóng kết hôn, Taehyung ngày đêm sắp xếp lại công việc, chuyện của Junghye cũng được gom vào tính chung một thể. Khi đứa bé trong bụng Jungkook đã được ba tháng, anh lại càng khẩn trương thuê người may âu phục riêng làm lễ phục kết hôn cho anh và cậu, một bộ nhóc thúi kia nữa. Taehyung theo bản năng muốn cho Jungkook có loại cảm giác tự hào, anh muốn cho cậu được kiêu ngạo vì anh, anh biết cậu sẽ không để ý đến những chuyện này, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cậu phải thiệt thòi ở bất cứ phương diện nào.
Taehyung suốt mấy ngày qua vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi sắp kết hôn, anh chưa từng cao hứng đến như vậy, anh biết, mấy ngày nữa, anh sẽ cưới được cậu, là người con trai mà anh yêu suốt đời, là tồn tại cả đời này anh không thể dứt bỏ được. Sẽ không bao giờ buông cậu ra nữa, anh muốn cho cả thế giới biết, Jeon Jungkook chính là người của anh.
” Bảo bối!”, Taehyung đợi một bên cánh cửa, lúc Jungkook vừa đi vào liền ôm ghì lấy cậu, gương mặt tuấn lãng cọ qua cọ lại nơi hõm cổ cậu.
” Đã muộn rồi, anh lại phát tình cái gì? Không phải mới lúc chiều ở trên người em cọ tới cọ lui hay sao?”.
Taehyung hôn lên cổ Jungkook, phần thân dưới ấn vào mông cậu, giọng nói đã khàn khàn, ” Chừng nào chưa đâm vào trong em, nó vẫn còn bứt rứt khó chịu”.
” Nói lung tung, cấm dục”. Jungkook nói xong liền gỡ tay Taehyung, bản thân đi đến ngồi bên cạnh giường tiếp tục nhấm nháp cốc sữa nóng.
” Bác sĩ nói chỉ cần kiêng ba tháng đầu”. Taehyung cũng xoắn xuýt đi đến ngả ngớn trên đùi Jungkook, bàn tay không ngoan ngoãn thọc vào trong áo ngủ của cậu, lại bị cậu đánh một cái lên mu bàn tay.
” Không được làm bừa, anh xê ra kia”.
” Nhưng,…”
” Cấm dục!”.
” Nhưng,…”.
” Em tức giận sẽ cực kì xấu tính”.
” Được…được rồi,… v- vậy anh đi tắm”. Taehyung miệng nói, đồng thời cũng lùi lại đi vào phòng tắm, sợ rằng sẽ làm cho Jungkook nổi nóng.
Aiz! Bảo bối của anh càng ngày càng khó tính, chỉ một động tác nhỏ làm phật ý, cậu cũng sẽ nổi nóng tới mức khua khoắng, đem hết đồ đặt gần mình ném đi, chưa kể thời gian ngủ còn nhiều hơn thời gian thức, mà những lúc thức thì ngoài ăn rồi chơi với Gấu Nhỏ TaeGeok ra, hoàn toàn cho anh ra mép ngoài của sự quan tâm. Anh thật đau khổ… nhưng không sao, miễn là cưới được cậu, cho dù bị vùi dập cũng cam lòng, ai bảo anh yêu cậu nhiều đến thế.
Ngày cưới, Gấu Nhỏ TaeGeok từ sáng sớm đã chạy qua nhà bà nội, Taehyung cũng đã đi tới nơi diễn ra tổ chức đám cưới từ sớm. Gần tới giờ cử hành hôn lễ, Jungkook mới từ từ mở mắt, chậm chạp làm vệ sinh cá nhân rồi ra xe.
Xe dừng lại trước một lễ đường hoành tránh, bởi vì bề ngoài quá mức hùng vĩ nên Jungkook vừa bước xuống xe liền bị kinh sợ, không phải cậu chưa thấy nơi này, nhưng so với mọi ngày thì nơi này hoàn toàn đã trở thành tòa nhà trang hoàng sang trọng nhất mà cậu được thấy từ trước đến nay.
” Cậu Jungkook, chúng ta đi thay quần áo”.
Jungkook được chú Kwang dẫn đi, xuyên qua dãy hành lang hun hút, cuối cùng cũng vào phòng riêng thay đồ. Đứng trước gương ngắm nhìn chính bản thân mình, một thân âu phục đen tuyền làm tôn lên nước da trắng mịn của cậu.
” Rất đẹp!”.
Jungkook mỉm cười, qua gương thấy được Taehyung đang từ ngoài cửa đi vào, trên người anh cũng là một thân âu phục đen tuyền được cắt may tỉ mỉ, vừa vặn khoác trên người anh, vừa lịch sự tao nhã, lại cao cao tại thượng khiến cho người khác sẽ cảm thấy tự ti khi đứng bên cạnh.
” Anh nên cảm thấy tự hào khi hai lần trong đời được cưới vợ đẹp như em”.
” Quá tự tin”. Taehyung nhéo lên chóp mũi Jungkook, sau đó ôm cậu vào lòng, ” Anh đã chịu hết nổi rồi, muốn lễ cưới nhanh nhanh đến một chút”.
” Còn không phải chưa tới mười phút nữa sao? Anh nôn nóng cái gì? Cũng không phải lần đầu tiên lấy vợ”.
” Hmm, cảm xúc còn hơn cả như thế, nói chung là rất mong chờ. Anh sẽ không làm cho em cảm thấy hối hận vì đã gả cho anh”.
” Mồm miệng dẻo”, Jungkook cũng đưa tay lên nhéo mũi Taehyung, sau đó giúp anh chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ, cuối cùng mới rời khỏi vòng tay của anh, ” Mau đi xuống, không cho phép nhìn trộm chú rể “.
Đã nhìn hết nãy giờ rồi, bên trong lớp vải kia cũng đã nhìn qua mấy năm nay.
Taehyung trong đầu nghĩ loạn, muốn nán lại thêm một chút liền bị Jungkook đẩy ra ngoài, sau đó dứt khoát đóng cửa lại.
Lúc Jungkook được Namjoon dắt đến trung tâm lễ đường rộng lớn, một tấm thảm nhung màu đỏ nối thẳng đến điểm cuối, ngay ở phía trước cách không xa điểm cuối, Taehyung gương mặt mỉm cười đứng ở nơi đấy, toàn thân được ánh sáng pha lê bảy màu chiếu rọi vào, từ xa nhìn tới giống như một vị thần cao cao tại thượng. Giờ khắc này ở trong lòng Jungkook, Taehyung chính là một vị thần hộ thân của cậu.