Em là của tôi (VKook) - Chương 199
Jungkook đứng trên bậc cao cũng nhìn thấy anh đang đứng cùng một người lạ, biểu cảm anh giống như bị mất hồn, liền cố ý xoay lưng lại giả vờ như vô tình ném hoa về phía anh, thấy anh nhìn mình liền nháy mắt ám hiệu.
Sehun lúc này mới quay lại nhìn người con trai trước mắt, bỗng dưng cũng bị nói lắp, ” Xin…xin lỗi, là do tôi không chú ý”.
Người kia lúc này mới chú ý tới Sehun, nhìn điệu bộ anh lúng túng, bó hoa vẫn còn cầm trên tay không biết nên làm thế nào liền chủ động nhận lấy. Trước bộ dạng kinh ngạc của anh, cậu mỉm cười, sau đó chìa bàn tay ra trước mặt anh, ” Xin chào! Tôi là Lộc Hàm”.
” Anh có cảm thấy thế này hơi bị cầu kì không? Em dù sao cũng còn đi đươc,nếu cứ suốt ngày bị anh ôm ôm trên tay thì sẽ bị khó đẻ đấy”. Jungkook sau khi siêu âm kiểm tra thai nhi xong liền bị Taehyung khư khư ôm trên tay đi ra ngoài, từ đầu đến cuối sắc mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
Taehyung không để ý đến lời Jungkook, cẩn thận từng li từng tí đặt cậu vào trong xe, mang thai đã 8 tháng, là thai đôi nên bụng so với những người khác là to hơn, không phải chuyện đùa.
” A!”.
” Em sao vậy?”. Taehyung thấy Jungkook đột nhiên kêu lên liền lo lắng.
Cậu lắc đầu, mặt mũi vì đau mà nhăn nhúm, ” Con anh đạp em đau”.
Taehyung nghe Jungkook trả lời vậy liền thở phào nhẹ nhõm, anh nghiêng người,ghé tai áp vào bụng cậu, ” Con nói em đừng có vận động mạnh, bằng không sẽ đạp chết em”.
Jungkook nghiêng đầu, các ngón tay duỗi ra lồng vào trong mái tóc ngắn mềm mại của anh, ” Phải không đấy? Hay là lời của anh?”.
Taehyung không nói, anh mỉm cười ôn nhu, sau đó xoa lên bụng lớn của cậu,” Mấy nhóc thúi, đợi ra ngoài bố sẽ đánh đòn hai đứa, cái tội làm bảo bối của bố bị đau”.
Jungkook phì cười, lời của anh nói, liệu rằng con anh có nghe thấy được không?
Taehyung vẫn dùng bộ mặt ngây ngốc cười, lần trước Jungkook mang thai TaeGeok,anh không được mỗi ngày bên cạnh chăm sóc cậu, bây giờ có thai nữa, lại còn là thai đôi nên bụng lớn hơn rất nhiều, lần đầu tiên có thể bắt đầu lại từ đầu,quan sát từng chút một thời điểm thai nhi lớn lên, làm cho người như anh trừ vui mừng lại cảm thấy lo sợ, vốn chỉ là một cái bụng nhỏ lại có thể chống đỡ nhiều như vậy. Mặc dù bác sĩ đều chắc chắn nhiều lần, vợ của anh và thai nhi đều bình thường. Nhưng anh vẫn lo lắng cho cậu. ” Từ nay mỗi ngày đều gọi bác sĩ tới nhà kiểm tra, anh sẽ mua máy siêu âm về nhà, khỏi để em vất vả đi ra ngoài”.
Jungkook trợn mắt, Taehyung thật quá đáng, suốt từ lúc biết cậu có thai, anh liền bắt cậu chỉ ở trong nhà, ngoại trừ mỗi tuần đi khám thai, sẽ thật sự không có cơ hội đi ra ngoài, nếu hiện tại mua máy siêu âm về nữa, vậy gọi là cấm túc luôn sao?
” Không muốn, không cần phải như vậy, sẽ rất hoang phí”.
” Được rồi, em muốn ra ngoài chơi thì có”.
” Biết rồi còn cố ý nhốt em ở nhà. Buồn chán tới chết, đã vậy còn nỡ lòng nào đem TaeGeok cho bà nội, em không có ai chơi cùng”. Jungkook thở phì phì, càng nói càng có xu hướng nổi giận.
” Được! Được, anh từ hôm nay mỗi ngày đều ở nhà với em, còn Gấu Nhỏ TaeGeok cứ để ở chỗ bà nội, con về sẽ quậy em nghỉ ngơi”.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên làm bố nhưng mỗi ngày Taehyung thích nhất là nằm cạnh cậu nói chuyện với mấy nhóc thúi, sau đó ăn cơm với cậu, đi tản bộ cùng nhau, rồi nói chuyện phiếm, thậm chí ngồi xem phim cùng nhau ở đại sảnh nữa.
Ban đêm Jungkook khó ngủ, bởi vì cái bụng của cậu bây giờ trò vo như quả bóng, nằm ngửa thì bị thai nhi chèn ép, nằm nghiêng thì bị đạp đến đau điếng. Cậu muốn ngồi dậy nhưng thân thể cồng kềnh làm cậu không bò dậy nổi, thấy Taehyung bên cạnh đang ngủ ngon cậu cũng không muốn gọi anh.
Sao lại vô dụng như vậy? Lần trước mang thai TaeGeok cũng không bị như vậy?
Thật thê thảm, thật đáng thương!
Một hồi uất ức không khỏi xông lên đầu, khóc thút thít, tiếng khóc từ trong miệng của cậu bật ra ngoài, một khi bắt đầu, thế nào cũng không ngừng được.
Tiếng khóc của cậu cho dù có nén lại cũng khó có thể làm cho Taehyung ngủ tiếp,bởi vì bác sĩ nói phải luôn canh chừng ngày đẻ, nên giấc ngủ của anh cũng khôngđược sâu nữa, lúc nào cũng trong tình trạng đề phòng.
“Làm sao vậy em?”. Thấy cậu khóc, tim anh lập tức đau nhói, ôm cậu,xem từ trên xuống dưới, thấy cậu vẫn tốt, không phải sinh non, cũng không có nơi nào không thoải mái, lúc này mới hỏi “Nói cho anh biết, em sao vậy?”.
” Ưm…em… em khó ngủ”.