Giá Y Không Khâu Lại Được - Chương 1
1
“Chát!” Ta vung tay, một bạt tai giáng thẳng lên mặt Như Yên, mắt đỏ ngầu: “Ngươi sao dám! Dám cắt ngắn giá y mà mẫu thân để lại cho ta? Ngươi là thứ gì chứ!”
Như Yên ngã ngồi xuống ghế, hai tay ôm mặt, mắt ngấn lệ nhìn ta: “Tỷ tỷ, muội mặc vào thấy dài quá, cắt ngắn một chút sẽ đẹp hơn, còn giúp tỷ thêu hoa lên vạt váy, nào ngờ lại khiến tỷ không vui…”
“Nếu tỷ không thích, muội sẽ khâu lại phần cắt đi là được mà.”
Ta nhìn giá y đã bị cắt ngắn, tim như bị dao cắt.
Đây là bộ giá y mà mẫu thân đã dốc hết tâm huyết thêu cho ta trước khi lâm chung, từng mũi kim, từng sợi chỉ đều thấm đẫm tình thương của người.
Vậy mà nay, nó đã bị cắt đi một đoạn, bên dưới lại còn thêm những hoa văn lạc lõng, trông buồn cười đến cực điểm.
Nha hoàn thân cận của ta, Vân Nhi, vừa khóc vừa nói: “Tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Còn ba ngày nữa là tới đại hôn, vậy mà giá y lại bị hủy thành thế này.” Nàng căm hận nhìn Như Yên, nghiến răng nói: “Biểu tiểu thư, ngươi dựa vào đâu mà động vào giá y của tiểu thư nhà ta?!”
“Càn rỡ! Một đứa nô tài cũng dám lên mặt với chủ tử?” Huynh trưởng ta sải bước vào phòng.
Hắn nhìn Như Yên đang rưng rưng nước mắt, lòng đau không chịu được, thấy vết đỏ trên mặt nàng ta, mắt liền bừng bừng lửa giận: “Đường Đường, muội quá đáng rồi! Chẳng qua chỉ là một bộ giá y, cắt thì cắt, ra tiệm mua một bộ khác là được, có đáng để động thủ không? Muội biết rõ dung mạo quan trọng thế nào đối với nữ tử!”
“Chẳng lẽ một bộ giá y lại quan trọng hơn gương mặt của Như Yên sao?”
Ta cố nén nước mắt, siết chặt giá y, thất vọng nhìn hắn.
Đây là tâm huyết của mẫu thân, vậy mà trong mắt hắn, nó chẳng đáng gì, chỉ quan tâm đến gương mặt Như Yên và vài giọt nước mắt của nàng ta.
Như Yên là biểu muội xa của chúng ta.
Năm đó, phụ mẫu nàng ta mất sớm, không ai dạy dỗ, khi chúng ta về quê tế tổ, mẫu thân thấy nàng ta đáng thương nên mang về nuôi dưỡng.
Từ đó, huynh trưởng dần thay đổi, ngày nào cũng nói: “Như Yên đáng thương, muội nhường nhịn nàng ấy một chút.”
“Muội là thiên kim tiểu thư, cái gì cũng có, tranh với Như Yên làm gì?”
“Như Yên thích viện của muội, muội nhường cho nàng ấy thì sao? Dù gì ở đâu mà chẳng giống nhau?”
Ta nhắm mắt, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Đại ca, huynh biết rõ đây là giá y mẫu thân để lại cho muội, là tâm huyết mà người đã thêu khi còn bệnh nặng. Huynh biết rõ nó quan trọng thế nào, tại sao vẫn để nàng ta thử?”
“Nàng ta sắp thành thân hay xuất giá sao? Nàng ta biết mình thấp bé, gầy yếu, mặc không vừa, vậy mà còn tự ý hủy đi giá y này. Giờ huynh lại trách muội quá đáng?”
Lúc này, huynh trưởng mới nhìn kỹ bộ giá y, thấy nó đã bị hủy hoại hoàn toàn, sắc mặt lập tức trở nên bối rối.
Như Yên níu lấy tay áo hắn, nước mắt lưng tròng: “Biểu ca, muội thực sự không cố ý… chỉ là chưa từng thấy bộ y phục nào đẹp đến vậy, nên nhịn không được muốn thử một lần… Muội thật sự không cố ý mà…”
Huynh trưởng thấy nàng ta khóc, lòng lập tức mềm nhũn, quay sang ta nói: “Nếu muội không thể mặc nữa, vậy sau này cứ để lại cho Như Yên dùng khi xuất giá đi. Ta sẽ lập tức sai người đến tiệm may đặt một bộ khác, sẽ không làm chậm trễ hôn kỳ của muội.”
“Như Yên là do mẫu thân đích thân đón về, cũng như muội muội ruột thịt trong nhà, giá y để nàng ấy mặc cũng xem như tròn tâm nguyện của mẫu thân.”
Ta thất vọng nhìn hắn.
Nữ tử thế gia khi thành thân, từ nhỏ đã chuẩn bị của hồi môn, có khi mất cả năm trời mới có thể hoàn thành được một bộ giá y lộng lẫy, tượng trưng cho sự coi trọng và kỳ vọng đối với hôn sự của bản thân.
Ai lại tùy tiện ra tiệm may mua giá y, trừ khi là nữ tử nhà nghèo hoặc gia đạo sa sút?
2
Ta ôm chặt lấy giá y: “Đây là giá y mẫu thân để lại cho ta, đừng mong ta nhường nó cho bất cứ ai.”
Như Yên nghẹn ngào nói: “Biểu ca, huynh đừng nói nữa, vốn dĩ muội không xứng mặc nó. Muội chỉ là một cô nhi, sao có thể so với biểu tỷ?”
Đang lúc tranh cãi, bỗng có gia nhân vào bẩm báo: “Tuyên Bình Hầu đến.”
Tuyên Bình Hầu – Trình Chí An – bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền sững người.
Huynh trưởng chỉ dùng vài câu để giải thích, rồi nói: “Ngươi khuyên nhủ Đường Đường đi, nàng càng lúc càng tùy hứng.”
Trình Chí An nhìn ta từ trên cao, nhàn nhạt cất giọng: “Dù sao ta cũng đã đồng ý cưới nàng, mặc gì mà chẳng như nhau? Nàng cứ mãi không buông bỏ như vậy, đâu có phong thái của một Tuyên Bình Hầu phu nhân?”
“Hai người lớn lên cùng nhau, thế mà nàng vẫn có thể ra tay đánh Như Yên. Ta thật không ngờ nàng lại có thể nhẫn tâm đến thế.”
“Ta đã sớm nói với mẫu thân, nàng không dịu dàng hiền thục bằng Như Yên, nhưng nể tình hôn ước từ nhỏ nên mới miễn cưỡng cho nàng danh phận này. Nay sắp bước vào cửa Tuyên Bình Hầu phủ, nàng cũng nên học cách thu lại tính khí đi.”
Như Yên rưng rưng nước mắt nhìn hắn: “Chí An ca, huynh đừng trách tỷ tỷ, đều là lỗi của muội, là do muội không hiểu chuyện.”
Trình Chí An dịu dàng lấy khăn lau nước mắt cho nàng ta: “Đừng khóc nữa, khóc nhiều quá mai mắt lại sưng.”
Huynh trưởng lập tức phân phó gia nhân: “Mau mang khăn lạnh tới chườm đi.”
Ta nhìn hai người trước mặt—một người là huynh trưởng ruột thịt, một người là vị hôn phu sắp cưới, vậy mà bọn họ chỉ một lòng bênh vực Như Yên.
Phải rồi, trong mắt bọn họ, Như Yên mới là người được yêu thương nhất—yếu đuối, dịu dàng, như một nhành tơ hồng mềm mại, khiến người ta muốn che chở.
Ta nhớ đến ngày Trình Chí An tới phủ hạ sính lễ, bốn mươi tám rương lễ vật.
Khi mở sính lễ, hắn còn cố ý dặn dò: “Mấy rương này toàn là gấm vóc có màu sắc hợp với Như Yên, nàng đưa cho muội ấy đi. Hộp trang sức này cũng vậy, hộp quạt này cũng thế, còn đôi giày thêu Tứ Xuyên này, nàng đi lại nhiều, chẳng khác gì lãng phí, đưa cho Như Yên đi.”
Từng rương sính lễ lần lượt được đưa tới viện của Như Yên.
Nếu không biết, còn tưởng Tuyên Bình Hầu cưới nàng ta chứ không phải ta.
“Lập tức xin lỗi Như Yên, nếu không, hôn ước này hủy bỏ đi.” Dứt lời, hắn hung hăng ném tín vật đính hôn của hai nhà xuống đất.
Huynh trưởng vội vàng đuổi theo hắn, trong hoa sảnh chỉ còn ta và Như Yên.
Như Yên nhặt tín vật lên, nhẹ nhàng lật qua lật lại trong tay, giọng điệu có chút nuối tiếc: “Thật đáng tiếc, tỷ tỷ, Chí An ca sẽ không thực sự không cưới tỷ chứ?”
“Nếu vậy thì biết làm sao đây? Ngay cả giá y cũng không có, tỷ mặc gì để xuất giá đây? Giá y này còn là do mẫu thân tỷ tự tay thêu nữa mà.”
Nàng ta tiến đến gần ta, giọng nói mềm nhẹ như đang thì thầm chuyện riêng tư, nhưng lời lẽ lại chứa đầy ác ý.
Nàng ta cười nhạt, giơ tín vật lên trêu chọc: “Không chừng ba ngày sau tỷ thật sự không thể bước vào cửa Tuyên Bình Hầu phủ đâu.”
Ta nhìn miếng ngọc bội trong tay nàng ta, ngẩn người.
Hôn sự giữa phủ Định Nam Tướng quân và phủ Tuyên Bình Hầu đã được định từ nhiều năm trước.
Hai năm trước, phụ thân ta chiến tử sa trường, không lâu sau mẫu thân cũng qua đời vì đau lòng, chỉ còn lại ta và huynh trưởng.
Lúc đó, Tuyên Bình Hầu phu nhân—mẫu thân của Trình Chí An—vẫn kiên trì giữ hôn ước.
Ta và Trình Chí An từ nhỏ lớn lên bên nhau, vốn dĩ hôn sự này là chuyện đương nhiên, ai ngờ, hôm nay hắn lại vì Như Yên mà đòi từ hôn.
Ha… Tuyên Bình Hầu phủ?
Không vào thì thôi!
Ta cười nhạt, nhìn miếng ngọc bội trong tay nàng ta: “Ngươi thích thì cứ giữ đi.” Nói xong, ta xoay người, dứt khoát rời đi cùng Vân Nhi.
Ngày hôm sau, chưởng quầy của tiệm may mang giá y mới đến, cười tươi như hoa: “Đại công tử dặn dò rất kỹ, nhất định phải chọn bộ giá y đẹp nhất, quý giá nhất, tinh xảo nhất. Tiểu thư xem có hài lòng không?”
Giá y được mở ra trước mặt ta, ta vừa nhìn đã bật cười.
Đây là kích cỡ của Như Yên.
Nàng ta thấp hơn ta nửa cái đầu, chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra.
Huynh trưởng ruột thịt của ta, quả thật xem Như Yên như muội muội ruột, ngay cả khi chọn giá y cũng nhầm luôn cả số đo.
Vân Nhi ôm lấy ta, vừa khóc vừa nói: “Tiểu thư, đại công tử và Hầu gia đều thiên vị biểu tiểu thư, phải làm sao đây?”
Ta bình thản nói: “Không sao cả, lòng người vốn thiên lệch. Nếu bọn họ thích Như Yên, vậy thì để bọn họ cho nàng ta đi.”
Ta lấy bút mực, viết một phong thư, sau đó mở hộp trang sức, lấy ra một đôi vòng ngọc, niêm phong lại rồi đưa cho Vân Nhi.
“Đi một chuyến đến phủ Tam hoàng tử, giao đôi vòng này cho người của họ, bọn họ sẽ cho ngươi vào.”
“Nhớ kỹ, nhất định phải đích thân giao tận tay Tam hoàng tử.”