Giá Y Không Khâu Lại Được - Chương 4
7
Đang mải suy nghĩ, ta vừa ngẩng đầu lên liền thấy Trình Chí An bước vào, phía sau hắn chính là Như Yên.
Nàng ta trang điểm lòe loẹt, trên người đeo đầy vàng bạc, cứ như sợ người khác không biết phủ Tuyên Bình Hầu giàu có đến mức nào.
Trình Chí An nhìn ta, ánh mắt phức tạp, giọng khàn khàn hỏi: “Đường Đường, muội vẫn ổn chứ?”
Còn chưa kịp hỏi câu thứ hai, Như Yên đã bước lên trước, nắm chặt ống tay áo của hắn, đắc ý nhìn ta: “Tỷ tỷ.”
Cung nữ bên cạnh lập tức quát lên: “Hỗn xược! Ngươi có thân phận gì mà dám gọi vương phi là tỷ tỷ? Còn không mau hành lễ?”
Sắc mặt Như Yên lập tức tái nhợt, vội quỳ xuống: “Thỉnh an vương phi.”
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta quỳ dưới đất, rồi lại nhìn Trình Chí An, giọng nói vang dội: “Tuyên Bình Hầu, hôm nay là thọ yến của Trưởng công chúa, ngươi mang theo một thiếp thất đến là có ý gì?”
Dứt lời, ta không thèm để ý đến bọn họ nữa, nhấc váy dài bước ngang qua.
Lớp váy lướt nhẹ trước mặt Như Yên, nàng ta tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng.
Bên cạnh, các phu nhân cười rộ lên như sóng cuộn: “Tuyên Bình Hầu đúng là mất mặt, dám mang một thiếp thất vào phủ công chúa, không sợ bị cười nhạo sao?”
“Một cô nhi từ thôn dã, sống vài năm sung sướng trong kinh thành liền không biết trời cao đất dày nữa rồi.”
“Thật buồn cười, các ngươi xem nàng ta hành lễ mà xem, chẳng có chút quy củ nào cả.”
“Chúng ta mau tránh xa ra, kẻo lại dính vận xui.”
“Vương phi và nàng ta vốn không hợp, chúng ta cũng nên tránh xa thì hơn.”
Sắc mặt Như Yên lúc đỏ lúc trắng, khó coi vô cùng, nhưng lại không dám phản bác, vì đây chính là thân phận và địa vị thật sự của nàng ta—một thiếp thất, một cô nhi, có thể làm được gì chứ?
Triệu Thừa Hiên nghe nói Tuyên Bình Hầu vô lễ trước mặt ta, liền vội vàng chạy đến, nắm lấy tay ta, dịu dàng hỏi han.
Trình Chí An đứng nhìn từ xa, nghiến chặt răng, uống rượu đến say mèm, suýt chút nữa mất mặt trước đám vương công quý tộc.
Trưởng công chúa nghe nói Tuyên Bình Hầu dám mang theo thiếp thất đến chúc thọ, liền giận dữ ném thẳng lễ vật của hắn ra ngoài, suýt nữa còn sai thị vệ đuổi hắn đi.
Ta chỉ cùng các phu nhân cười nhạt, coi như một chuyện cười trong bữa tiệc mà thôi.
Lúc ra khỏi phủ công chúa, ta và Triệu Thừa Hiên đi trước, liền thấy Trình Chí An đang đứng bên cạnh xe ngựa tức giận quát tháo, Như Yên không chịu nổi, bị hắn đẩy mạnh một cái ngã nhào xuống đất: “Cút ngay! Đồ mất mặt! Nếu không phải vì ngươi, ta sao có thể mất Đường Đường? Sao có thể bị người khác cười nhạo?”
Ta vén rèm xe, vừa vặn thấy Như Yên ngẩng đầu nhìn ta.
Ta khẽ cười lạnh, thấy ánh mắt nàng ta đầy oán hận và ghen tị, bỗng nhiên tâm trạng tốt hơn hẳn, liền nhàn nhạt chào nàng ta một câu.
Sau đó, ta buông rèm, rời đi không chút lưu luyến.
Sau khi trở về phủ, mẫu thân của Trình Chí An nghe được chuyện này, liền giận dữ mắng hắn: “Ta đã sớm nói ngươi và Đường Đường là lương duyên, vậy mà ngươi không biết quý trọng, lại xem ngọc vụn thành trân châu! Một thê tử tốt như vậy lại để mất, lại còn rước về một con hồ ly tinh phá gia! Mặt mũi phủ Tuyên Bình Hầu đều bị ngươi làm mất sạch rồi!”
“Ngươi đã hồ đồ như vậy, vậy chuyện hôn sự sau này của ngươi, ta sẽ tự mình làm chủ. Ngươi phải lấy một người có gia thế vững vàng, mới có thể áp chế được con hồ ly tinh kia!”
Như Yên khóc lóc quỳ trong sân, níu lấy tay áo Trình Chí An, nghẹn ngào nói rằng lão phu nhân trọng phú khinh bần, ghét bỏ nàng ta không có gia thế.
Nhưng lần này, nàng ta đã tính sai.
Trình Chí An chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, giọng nhàn nhạt: “Nếu ta tỉnh ngộ sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác.”
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi nội viện, dọn ra thư phòng ở ngoại viện.
Không lâu sau, tin tức Tuyên Bình Hầu sắp thành thân lan truyền khắp nơi.
Tân nương là Vương Thiền, đích nữ của Vi Hổ tướng quân.
Vi Hổ tướng quân như tên, uy võ phi thường, con gái hắn cũng mạnh mẽ không kém.
Vương Thiền từng ra chiến trường giết giặc, cưỡi ngựa bắn tên không thua kém gì nam nhân.
Chỉ tiếc là nàng ta lỡ dở tuổi xuân, nếu không, tuyệt đối không thèm gả cho Trình Chí An.
Nhưng nay, các muội muội trong nhà đều đã lớn, nàng ta không thể không lấy chồng, đành phải nín nhịn mà xuất giá.
Ngày thành thân, nàng ta mang theo mấy chục nữ tỳ võ nghệ cao cường, kiên quyết nắm giữ quyền hành trong phủ.
Đêm tân hôn, Như Yên muốn giở trò, nửa đêm giả vờ đau bụng, muốn Trình Chí An đến thăm.
Nàng ta vẫn nghĩ mình còn được sủng ái như trước, nhưng lại không ngờ rằng, Trình Chí An từ lâu đã chán ghét nàng ta, mà Vương Thiền càng không phải người dễ đối phó.
Vương Thiền chỉ thản nhiên phân phó tỳ nữ thân cận đi xem thử.
Tỳ nữ của nàng ta đều từng ra chiến trường, trên người tràn đầy sát khí.
Vừa vào viện của Như Yên, liền gọi mấy vị đại phu đến chẩn mạch cả đêm, ép nàng ta uống mấy bát thuốc đắng.
Hai ngày sau, Trình Chí An mới nhớ đến nàng ta, đi thăm một chút, phát hiện nàng ta thực sự bị bệnh, mỗi ngày đều phải uống thuốc, người gầy đi trông thấy.
Từ đó về sau, mỗi khi Như Yên gây chuyện, Vương Thiền đều cho người mời đại phu đến chẩn bệnh, rồi bắt nàng ta uống thuốc liên tục.
Dần dần, Như Yên vừa nhìn thấy Vương Thiền đã sợ đến mức trốn mất dạng.
Sau này, chẳng còn ai nhắc đến nàng ta nữa, cứ như thể nàng ta đã biến mất khỏi phủ Tuyên Bình Hầu.
Cả hậu viện chưa bao giờ yên bình đến vậy.
Còn Trình Chí An, dưới sự quản lý nghiêm khắc của Vương Thiền, dần dần cũng thật lòng kính trọng thê tử của mình.
Sau khi ta thành thân, huynh trưởng từng đến vương phủ cầu kiến ta nhiều lần, nhưng ta đều từ chối.
Ta vẫn nhớ bộ giá y không thể khâu lại được nữa, nhớ đến vị huynh trưởng đã không còn che chở ta như ngày xưa.
Ta không muốn gặp lại hắn.
Chiến sự ở biên cương liên miên, hắn liền chủ động xin đi trấn thủ biên quan.
Trước khi đi, hắn gặp Triệu Thừa Hiên, để lại một phong thư cho ta.
Triệu Thừa Hiên đưa thư cho ta, chỉ nói: “Huynh trưởng của nàng có vẻ rất hối hận, nàng có muốn gặp hắn một lần không?”
Ta nhìn bức thư, không mở ra, chỉ đặt lên ngọn nến, đốt thành tro.
Huynh ấy hỏi: “Nàng không muốn xem hắn viết gì sao?”
Ta lắc đầu: “Không cần. Dù có hối hận đến đâu cũng chẳng thể thay đổi quá khứ. Ta không muốn tha thứ, nên không cần xem.”
Năm năm sau, Triệu Thừa Hiên lên ngôi, ta trở thành hoàng hậu, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Huynh trưởng người đã kế thừa tước vị của phụ thân gửi thư về, chỉ có một câu: ‘Nếu muội bình an, thần nguyện vì bệ hạ trấn thủ biên cương suốt đời.’
Hoàng tử trong vòng tay ta chỉ vào lá thư và hỏi: “Tại sao mẫu hậu lại khóc?”
Ta nói, “Bởi vì mẫu hẫu hậu nhớ đến cữu cữu của con, Chẳng phải con vẫn luôn hiếu kỳ tại sao con chưa từng gặp ông ấy sao?”
Đó là một câu chuyện dài.
[ TOÀN VĂN HOÀN ]