NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Giang Sơn Đổi Một Chữ Tình - Chương 2

  1. Home
  2. Giang Sơn Đổi Một Chữ Tình
  3. Chương 2
Prev
Next

Ta cùng Cốc Hương đứng ở cửa cung, nhìn theo nàng lên kiệu hoa rời đi, một trăm sáu mươi sáu rương hồi môn được khiêng từ Trường Định cung kéo dài đến tận cửa An Phúc, đoàn cung nữ theo gả xếp thành hàng dài, chậm rãi theo sau kiệu hoa mà đi xa dần.

Ta như thấy lại ngày ta và Tiêu Bách thành thân mười mấy năm trước, cũng là mười dặm hồng trang, một trăm tám mươi tám rương sính lễ, song thân đỏ hoe mắt đứng trước cửa, gả ta từ phủ Trấn Bắc tướng quân vào phủ Túc vương.

Vì việc xuất giá của Lăng Xuân, ta gần như dựa hết vào người Cốc Hương mới miễn cưỡng không ngã xuống. Nhưng vẫn bị nhiễm phong hàn, đêm đó phát sốt cao, đốt ta đến mê man bất tỉnh.

Tiêu Bách chỉ ghé nhìn một cái, rồi bị quý phi của Vĩnh Xuân cung gọi đi.

Nửa đêm, Cốc Hương mặc y phục đen bước vào từ bên ngoài, ghé sát tai ta thì thầm:

“Nương nương, đã sắp xếp xong rồi.”

Ta mở mắt, cơn sốt khiến ta đầu óc mơ hồ, phải mất một lúc mới hỏi:

“Trọng Chương đâu?”

“Đã theo phân phó của người sắp xếp thỏa đáng, trước giờ Thìn ngày mai sẽ có người phát hiện thi thể hắn.” Cốc Hương giúp ta thay khăn trên trán, hơi lạnh từ khăn truyền đến khiến đầu óc ta tỉnh táo đôi chút.

Phủ Trấn Bắc tướng quân sao có thể trong vài năm ngắn ngủi mà chết sạch? Ta đoán Tiêu Bách muốn giữ lại mạng sống của thứ đệ Trọng Chương, để biểu hiện cái gọi là “ân điển”.

Ta cứ không để hắn toại nguyện.

Mẫu thân của Trọng Chương từng là nha hoàn hồi môn của mẹ ta, là người có số mệnh khổ, sinh xong Trọng Chương liền qua đời.

Mẫu thân ta đem Trọng Chương nuôi dưới gối, không khác gì ruột thịt.

Nếu không phải mẫu thân mất sớm, đại ca chết trận, thì giờ này hẳn hắn đã tên đề bảng vàng, tam nguyên cập đệ.

Ta từng đọc bài văn hắn viết, tuổi nhỏ mà có chính kiến hiếm có. Nếu sinh ra ở nhà khác, tương lai ắt là một lương thần.

Chỉ tiếc hắn mang họ Tân, lại sinh ra trong phủ Trấn Bắc tướng quân.

Sự nghi kỵ của Tiêu Bách chính là lưỡi dao treo trên đầu phủ Trấn Bắc, đã khiến đại ca và cả nhà nhị thúc vong mạng.

Ta không thể trơ mắt nhìn hắn cũng bước vào chỗ chết, Tân gia nhất định phải còn huyết mạch, để báo thù cho những linh hồn chết oan.

Từ khi Tiêu Bách mưu hại đại tẩu, kế hoạch báo thù này… đã bắt đầu.

5.

Ta tỉnh lại từ cơn mê, vừa hé mắt đã nghe thấy Tiêu Bách nổi trận lôi đình, Tử Vân và Tử Yên quỳ ngoài điện không ngừng dập đầu cầu xin, tiếng van nài đứt quãng truyền vào trong.

Cốc Hương thấy ta đã tỉnh, vội vàng đỡ ta ngồi dậy.

“Khụ khụ… có chuyện gì vậy? Sao lại… khụ khụ… khiến bệ hạ… khụ… tức giận đến thế?” Ta đón lấy chén nước Cốc Hương đưa, nhấp một ngụm làm dịu cổ họng.

Cốc Hương khẽ gật đầu với ta, ta liền hiểu, chuyện đêm qua đã truyền vào trong cung.

Phủ Trấn Bắc tướng quân lại có người chết.

Nói là ngoài ý muốn, nhưng ai biết được?

Tiêu Bách nghe thấy ta tỉnh lại, liền im lặng, bước vào. Chàng ngồi xuống bên giường, ánh mắt đầy do dự, tràn ngập vẻ không đành lòng:

“Dung Dung…”

Ta mỉm cười nhìn chàng, biết rõ bộ dạng ta giờ đây yếu ớt đến mức nào, thật khiến người ta thương xót:

“Chẳng lẽ là Trọng Chương… khụ khụ… lại gây chuyện rồi… khụ… xin bệ hạ nể mặt thần thiếp… khụ khụ… tha cho nó một lần… khụ khụ khụ…”

Tiêu Bách có vẻ sốt ruột, vỗ nhẹ lưng ta, đỡ ta tựa vào ngực mình, dịu giọng dỗ dành ta uống nước.

“Chỉ là mấy chuyện trẻ con gây gổ thôi, trẫm sẽ xử lý ổn thỏa. Dung Dung, nàng cứ yên tâm tĩnh dưỡng, đợi nàng khỏe lại, trẫm sẽ cho Tân tướng quân hồi kinh thăm nàng.”

Chàng ôm ta thật dịu dàng, vừa như nũng nịu, lại như đang hứa hẹn điều gì.

Lại là như vậy.

Rõ ràng độc trong chiếc vòng tay kia là chàng hạ, vậy mà chàng vẫn muốn giả bộ ân tình, dùng vẻ dịu dàng ấy đối đãi với ta.

Nếu chàng chỉ đơn thuần diễn một vai thâm tình trước mặt ta, ta cũng sẽ không dễ dàng bị lừa hết lần này đến lần khác như thế.

Nhưng những việc chàng làm… đều không giống như đang diễn. Ta cảm nhận được trong chàng là tình yêu phức tạp, đan xen giữa hận thù và không nỡ rời xa.

Trước kia ta từng cùng Liễu Linh đọc thoại bản, ta không hiểu vì sao nữ chính lại yêu kẻ thù giết cha, nàng chỉ nhàn nhạt cười, nói với ta một câu:

“Nếu ngươi từng hận một người đến tận xương tủy suốt một thời gian dài, vậy hận ấy chính là yêu sâu vô hạn.”

Khi ấy ta không hiểu, hận là hận, yêu là yêu, làm sao có thể lẫn lộn?

Mà nay, ta dường như đã hiểu đôi phần.

Tiêu Bách đối với ta, đại khái chính là thứ tình cảm phức tạp ấy.

Chàng hận ta chiếm lấy ngôi vị hoàng hậu bao năm, nhưng lại luôn dành cho ta sự tôn trọng nhất định. Ngay cả Lâm Hướng Mộng – người chấp chưởng trung khố – cũng không thể không kính ta vài phần.

Ta càng không tranh, chàng lại càng ban cho ta quyền lực lớn nhất. Trong chốn thâm cung này, không ai dám coi thường ta.

Nhưng nếu ta dám tranh, những người ta coi trọng sẽ từng người, từng người một, lần lượt chết đi, như thể đang từng nhát từng nhát xé nát thân thể ta.

Trước kia ta cố chấp, muốn giành phần cho Tân gia, thì huynh trưởng ta chết. Vì A Uyên mà tranh, A Uyên cũng mất.

Tiêu Bách cứ thế, từng chút một, đánh gãy xương sống của ta, khiến ta không thể không cúi đầu, quỳ gối trước mặt chàng, trở thành một Tân hoàng hậu yếu mềm và nhu nhược, buộc ta phải mở miệng cầu xin chàng tha thứ.

Cái chết của đại tẩu là một sự cố ngoài ý muốn, nàng chỉ là đến thăm ta, hỏi một câu: “Ngươi… có hối hận không?”

Ta cho rằng đó chỉ là một lời nói không mấy quan trọng. Dù sao Liễu Linh giờ đây cũng chỉ là một quả phụ, thứ nàng có thể dựa vào chỉ là đứa con thơ.

Hôm đó ta không trả lời, chỉ dặn nàng sớm quay về phủ, không ngờ vẫn bị người khác tố giác trước mặt Tiêu Bách.

Vậy nên nàng chết. Tiêu Bách không cho phép bất kỳ ai để lộ bộ mặt thật của chàng trước mặt ta. Chàng muốn trong lòng ta, chàng vĩnh viễn là thiếu niên sáng rỡ như ánh dương năm nào.

Một lời nói dối vụng về như thế, không lừa được ai, chỉ lừa được chính chàng.

6.

Ngày tam triều hồi môn, Lăng Xuân không vào cung tạ ơn, Tiêu Bách nói với ta nàng cùng phu quân về quê, ta không còn sức đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu xem như đã biết.

Nửa đêm, Cốc Hương đánh thức ta, báo lại những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây.

“Lăng Xuân đã xuất kinh. Phủ tướng quân hiện không còn ai, bệ hạ đã phái người bên Giám nội thị lo liệu hậu sự cho nhị thiếu gia, lưu lại phủ chăm sóc tiểu thiếu gia, còn hạ chỉ cho phủ đóng cửa không tiếp khách. Người trong phủ cũng đã theo phân phó của nương nương, lần lượt rút khỏi kinh thành, mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa.”

Thuốc giả chết đã bắt đầu phát huy tác dụng, đại khái chỉ còn hai ngày nữa ta sẽ “chết” theo đúng kế hoạch. Hiện tại, thời gian tỉnh táo thực sự không còn nhiều.

“Vất vả cho ngươi rồi, Cốc Hương. Nếu ngươi hối hận, vẫn còn kịp. Ngày mai ta sẽ cho người tiễn ngươi xuất cung.”

Nàng đắp lại chăn cho ta, giọng nói dịu dàng:

“Nô tỳ không hối hận. Sau khi nương nương quy tiên, hậu sự vẫn cần có người lo liệu. Nô tỳ sẽ chăm sóc tốt cho người.”

Ta đã chuẩn bị chu toàn mọi chuyện, nhưng vẫn sợ không bảo vệ được nàng, không giữ được những gì còn sót lại của Tân gia.

“Yên tâm đi, nương nương. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả.”

Phu quân của Lăng Xuân quả nhiên không hổ là truyền nhân của Cốc thần y, viên thuốc giả chết mà hắn đưa cho ta, sau khi uống vào khiến ta luôn trong tình trạng suy nhược, nhưng đến một ngày trước khi “qua đời”, ta lại bất ngờ tỉnh táo trở lại.

Dù rơi vào trạng thái như ngủ mê, nhưng tai mắt ta vẫn thông suốt, mọi chuyện xảy ra bên ngoài đều nghe được rõ ràng.

Tiêu Bách nổi trận lôi đình, người của Thái y viện quỳ đầy dưới giường, run rẩy viết từng đơn thuốc.

Người trong Trường Định cung đều bị đánh vì hầu hạ không chu đáo, chỉ có Cốc Hương là thoát nạn.

Khi cầu xin Tiêu Bách ban hôn cho Lăng Xuân, ta đã nói với chàng, nếu một ngày nào đó ta chẳng còn, mong chàng vì tình xưa nghĩa cũ mà tha cho Cốc Hương và Lăng Xuân.

Về chuyện này, chàng đích thực có phần áy náy với ta.

Trong bốn nha hoàn hồi môn của ta, Thích Phong và Minh Nguyệt vì cứu ta mà chết, Vân Hà theo A Uyên đi trị lũ ở Giang Nam cũng mất, những cái chết này đều không thể tách rời khỏi Tiêu Bách.

Chỉ còn lại Tư Tuyết, sau trở thành Lý mỹ nhân trong cung, được sủng chưa đầy ba tháng đã mang thai, rồi vì ta ghen tuông mà sảy thai, trở thành cái cớ để Tiêu Bách đoạt đi quyền chưởng quản trung cung của ta.

Cốc Hương và Lăng Xuân chính là trong lúc ta không còn ai có thể dùng, được đưa vào cung.

Tiêu Bách hiếm khi áy náy với ta, nên bình thường cũng không gây khó dễ cho họ.

Có lẽ khi ta chết rồi, chàng cũng sẽ tạm thời bỏ qua cho Cốc Hương.

Thật ra ta biết rõ, người trong Trường Định cung hầu hạ ta đều không phải người của ta, câu nói ấy của đại tẩu cũng là do Tử Vân tiết lộ ra ngoài.

Ta vốn không muốn liên lụy người vô tội, nhưng Trường Định cung trên dưới, ai mới thực sự vô tội đây?

Ta chẳng qua là một hoàng hậu có sủng mà không có quyền, ngay cả Lý mỹ nhân cũng có thể đưa người vào cung, người là của ai thì có ích gì? Thứ họ muốn nghe, muốn thấy, vậy thì cứ để họ nghe, để họ thấy.

Giờ ta – cái cái gai trong mắt ấy – sắp chết rồi, vậy thì ai sẽ là mục tiêu kế tiếp?

Là Lâm quý phi đang được sủng ái? Là Ninh Thục phi bị Tiêu Bách giấu kín? Hay là Lý mỹ nhân có ba phần giống ta kia?

7.

Cuối cùng ta cũng đã chết.

Chết vào một buổi sáng khi hoa đào nở rộ.

Ta thậm chí còn cảm nhận được làn gió xuân ấm áp lướt qua thân thể lạnh băng của mình, trong không khí phảng phất hương hoa ngọt ngào.

Khi Cốc Hương thay y phục nhập liệm cho ta, ta chẳng cảm thấy lạnh chút nào, ngược lại còn thấy ấm áp lạ thường.

Tiêu Bách đến rất nhanh, đại đội Kim Ngô vệ bao vây toàn bộ Trường Định cung, ngoại trừ Cốc Hương, những người còn lại đều bị bắt đi.

Trường Định cung bị nghiêm cấm ra vào, đến một con ruồi cũng không bay nổi ra ngoài.

Tiêu Bách mặt không biểu cảm, ta tưởng rằng chàng sẽ rơi vài giọt nước mắt, hoặc đưa tâm can bảo bối của mình đến trước linh cữu ta để khoe khoang.

Nhưng những điều ấy đều không xảy ra.

Ta không thấy được vẻ mặt hiện tại của chàng, nhưng ta cảm nhận được áp lực đè nặng trong căn phòng này.

Tiêu Bách nổi giận rồi.

Chàng ngồi trước mặt ta, nếu không có tiếng thở khe khẽ kia, ta còn tưởng chàng đã rời đi.

Ta hơi tò mò muốn thấy vẻ mặt lúc này của chàng, không biết là cảm thấy được giải thoát, hay có chút luyến tiếc thoáng qua.

Một lúc lâu sau, đến khi ta sắp thiếp đi, mới nghe được tiếng chàng khàn đặc:

“Giết hết đi.”

Trường Định cung yên tĩnh đến rợn người, ngay cả khi cung nhân bị kéo đi, cũng không dám phát ra tiếng động.

Không một ai dám nói gì.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 2"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com