Gió Tây Bắc Thổi, Tiễn Cả Họ Nhà Chàng - Chương 2
6.
Lúc Thái y đến bắt mạch, bên cạnh còn đứng vài nha hoàn theo dõi sát sao.
Ta chau mày, phất tay xua đi:
“Các ngươi ra ngoài hết đi, nhìn đến là đau cả đầu!”
Bọn nha hoàn liếc nhìn nhau, nhưng không ai nhúc nhích.
Mãi đến khi Thái y mở lời, bảo người đông sẽ ảnh hưởng chẩn mạch, họ mới chịu lui xuống.
Chờ trong phòng chỉ còn ta và Thái y, ta từ dưới gối lấy ra một phong thư, hai tay dâng lên:
“Làm phiền đại nhân chuyển giúp lá thư này đến tay Quận chúa Vĩnh An.”
Thái y đón lấy, thở dài:
“Thư thì lão phu sẽ đưa. Chỉ tiếc… thân thể của tiểu thư, lão phu thật sự lực bất tòng tâm…”
Ta khẽ lắc đầu:
“Không sao cả.”
Trừng phạt của hệ thống, tất nhiên chẳng thể cứu.
Có đôi khi ta lại cảm thấy may mắn – may mà là trọng bệnh. Ít nhất còn thời gian chuẩn bị, không để lũ tiểu nhân kia dễ dàng đắc thủ.
Sau khi Thái y rời đi, sân nhỏ của ta lại bị khóa kín.
Bà bếp khi mang cơm vào, khẽ kể nhỏ:
Phụ thân sợ bên ngoài nghi ngờ nên tung tin ta bệnh tình trầm trọng, cần yên tĩnh dưỡng bệnh.
Ngay cả Thái y mà Quận chúa Vĩnh An phái đến sau cũng bị chặn ngoài cửa, không được phép gặp ta.
Nhưng không sao.
Lá thư đã đưa ra ngoài.
Ta âm thầm chờ đợi nhiều ngày.
Chờ đến lúc tưởng rằng đã xảy ra biến cố, rằng có lẽ Quận chúa sẽ không đến nữa…
Thì nàng lại đích thân xuất hiện.
Hơn nữa còn dẫn theo một người…
mà ta chưa từng nghĩ tới.
7.
“Minh Nguyệt! Ta đến thăm ngươi đây!”
Ta gắng sức chống tay ngồi dậy, đến khi thấy Quận chúa Vĩnh An tiến lại gần, mới chắc chắn mình không phải đang mơ. Trong lòng khẽ buông lỏng một hơi.
“Quận chúa…”
Chắc là dáng vẻ tiều tụy của ta khiến nàng kinh hãi, đôi mắt ngập tràn khiếp sợ:
“…Mới nửa tháng không gặp, sao ngươi lại thành ra thế này?”
“Ta nghe nói Phí gia từ hôn với ngươi? Còn muốn cưới muội kế của ngươi nữa? Đúng là quá đáng!”
“Ai mà chẳng biết từ nhỏ ngươi đã một lòng hướng về Phí Viễn? Giờ thế này chẳng phải là lấy mạng ngươi sao?!”
“Còn con muội kế đó nữa – thứ hàng không rõ lai lịch mà cũng dám giành người với ngươi?”
“Minh Nguyệt, ngươi chờ đó, ta về sẽ lập tức bảo phụ vương thay ngươi đòi lại công bằng!”
“Ta…”
Ta muốn nói rằng… thật ra ta đâu có thích Phí Viễn đến mức ấy. Mong nàng đừng vì ta mà nổi giận như vậy.
Vừa định mở miệng giải thích, thì bất ngờ thấy một người đang bước vào từ cửa, ngược sáng mà đến.
Khi nhìn rõ dung mạo, ký ức đã chôn sâu từ nhiều năm trước bỗng ùa về như sóng đánh.
Năm đó hệ thống đưa ta hai lựa chọn để công lược:
Một là con trai Hầu gia thất thế – Phí Viễn.
Hai là Tam hoàng tử đương triều – người nay đã là Thái tử.
Ta không chút do dự chọn Phí Viễn.
Chốn hoàng môn sâu như biển, ta chỉ cầu một đời an ổn thanh bình.
Vì vậy, sau khi chọn Phí Viễn, ta dần quên đi tất cả những gì liên quan đến Thái tử.
Thế nhưng…
Ta ép mình giữ bình tĩnh.
Nhiều năm trôi qua, hoàng tử đã thành Thái tử, độ khó công lược càng cao.
Mà ta thì… chỉ còn hai tháng để sống.
Còn tranh đấu gì nữa đây?
Thấy ta nhìn người nọ đến ngẩn ngơ, Vĩnh An bèn khúc khích cười:
“À phải rồi, Minh Nguyệt. Ca ca Thái tử của ta nghe nói ngươi bệnh nặng, nhất định đòi theo ta đến thăm!”
Ca ca Thái tử?
Ta từ trước đến nay chưa từng có giao tình với Thái tử, cớ sao người lại muốn đến thăm ta?
“Thần nữ… tham kiến Thái tử điện hạ…”
Ta cố gắng muốn ngồi dậy hành lễ, nhưng bị Vĩnh An đè vai xuống giữ lại.
“Minh Nguyệt, ca ca ta nói, năm xưa ngươi từng giúp huynh ấy một lần. Nay nghe tin ngươi trọng bệnh, lòng không yên.
Huynh muốn đến thăm, nhưng lại không tiện đến một mình.
Vừa hay biết ta định tới thăm ngươi, huynh ấy liền theo cùng.”
8.
Ta từng giúp Thái tử sao?
Ký ức đã quá xa xôi, ta không thể nhớ ra được.
Cơn đau đầu ngày một dữ dội, từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu thi nhau lăn xuống thái dương.
Trước mắt ta, hai người kia rối rít hốt hoảng.
Ta thấy Thái tử định bước tới, nhưng Quận chúa Vĩnh An đã nhanh chân hơn một bước.
“Minh Nguyệt? Minh Nguyệt! Ngươi sao rồi? Có cần gọi Thái y tới xem không?”
Ta khẽ lắc đầu, nắm lấy tay nàng, gắng sức ngồi dậy:
“Chứng bệnh này… thuốc thang vô ích. Nhưng xin Quận chúa giúp ta một việc – đưa ta rời khỏi Đường phủ.”
Vĩnh An lập tức gật đầu:
“Được! Ta đến đây là để đón ngươi đi mà!”
Nàng sai người thu dọn hành lý cho ta.
Chỉ riêng sách vở, giấy bút và giấy tờ nhà đất thôi mà cũng chất đầy cả một rương lớn.
Ngay lúc chúng ta sắp bước chân qua cổng, kế mẫu ta hớt hải chạy đến, nước mắt nước mũi nức nở:
“Quận chúa! Không thể được! Minh Nguyệt đang bệnh nặng, tuyệt đối không thể tùy tiện rời khỏi phủ đâu ạ…”
Đến khi ánh mắt bà ta dừng lại ở chiếc rương to kia, sắc mặt lập tức thay đổi, chẳng buồn che giấu nữa, vội vàng nhào tới:
“Cái này là đồ của Đường gia, không thể mang đi!”
“Một món chẳng ra gì như ngươi, tránh xa bản quận chúa ra!”
Vĩnh An giơ chân đá thẳng, đá bà ta ngã dúi dụi dưới bậc thềm, giọng đầy giận dữ:
“Chỉ sợ làm bẩn giày của bản quận chúa đấy!”
Bà ta lồm cồm bò dậy, còn định xông lên giằng lấy, nhưng bị thị vệ bên cạnh Thái tử rút đao chặn lại ngay tức thì.
Không lâu sau, Đường Vân Vân cũng chạy tới.
Vừa thấy mẫu thân mình bị thị vệ kề đao uy hiếp, lại nhìn thấy hành lý của ta, nàng ta lập tức hét lên một tiếng chói tai, chưa kịp nhìn rõ đã lao tới muốn đánh người.
“Các ngươi là ai? Ăn gan hùm mật gấu rồi à? Dám đến Đường phủ quậy phá?!”
“Đường Minh Nguyệt, con tiện nhân này! Mấy thứ đó là của Đường gia! Ngươi có chết ngoài kia ta không quản, nhưng đống đồ này, ngươi không được phép mang đi!”
Những năm qua, không biết bao nhiêu lần mẹ con họ nhân lúc ta vắng mặt đã lén lút tìm cách lục tung sổ sách, giấy tờ nhà đất, nhưng lần nào cũng về tay trắng.
Lần này ta chỉ mang đi đúng một chiếc rương, thế mà mẹ con họ chỉ liếc mắt liền biết đó là thứ gì.
Đường Vân Vân vẫn không ngừng la hét:
“Đó là của ta! Là của ta hết! Ngươi không được mang đi!”
Thái tử hình như cũng bị nàng ta hét tới đau đầu, khẽ phẩy tay.
Thị vệ bên cạnh lập tức tiến lên… bịt miệng nàng ta lại.
Quận chúa Vĩnh An tức đến bật cười:
“Ngay cả ca ca bản quận chúa mà cũng dám mắng chửi? Hai mẹ con các ngươi là chán sống rồi!”
“Thái tử?”
Mẹ con Đường thị vừa nghe đến hai chữ đó, mặt cắt không còn giọt máu.
Mắt trắng dã, người mềm nhũn… rồi ngất lịm tại chỗ.
9.
Khi phụ thân hốt hoảng trở về phủ, ta đang được dìu lên xe ngựa.
“Không biết Thái tử điện hạ giá lâm, vi thần thất lễ nghênh đón từ xa, mong điện hạ thứ tội…”
Thái tử sắc mặt lạnh lùng, không thèm quay đầu, nhẹ nhàng lên ngựa, chỉ để lại cho phụ thân một bóng lưng lạnh buốt.
Phụ thân cuống cuồng, lảo đảo đứng dậy, bước vội tới đuổi theo:
“Thái tử điện hạ!”
Quận chúa Vĩnh An lúc này đã đầy giận dữ, đứng chắn trước mặt ông:
“Đường đại nhân thật biết dạy nữ nhi! Cướp hôn phu của đích tỷ một cách trắng trợn, còn không biết xấu hổ!”
“Nay con gái ruột ông bệnh nặng, vậy mà bị nhốt kín trong viện không người chăm sóc? Hổ dữ còn chẳng ăn thịt con, ông thì…”
“Mẫu phi ta nghe tin Minh Nguyệt bệnh nặng, lòng lo không yên, đặc biệt lệnh cho ta đưa nàng về phủ Tề vương chăm sóc vài hôm. Đường đại nhân… chắc là không có dị nghị gì chứ?”
Phụ thân cúi đầu, giọng run rẩy:
“Vi… vi thần không dám…”
Quận chúa hừ lạnh:
“Không dám thì tốt!”
“Nói thêm một câu nữa này, Đường đại nhân, lo mà quản cái người vợ kế và đứa con gái kế của mình đi.
Hai thứ không biết điều, ngông cuồng vô lễ, mồm miệng như chó dại ngoài đường, ngay cả ca ca ta – Thái tử – mà cũng dám cãi lại?”
“Nếu còn lần sau…”
“Thì đến lúc đó, e là cái đầu dưới mũ quan của ngài, giữ không nổi đâu.”
10.
Ở trong phủ Tề vương được chăm sóc chu đáo, tinh thần ta có phần khá hơn.
Thế nhưng mỗi ngày vẫn nôn ra máu, thân thể suy kiệt chẳng chút chuyển biến.
Quận chúa Vĩnh An thấy vậy mà đau lòng không thôi.
Không dưới mấy lần muốn ra mặt thay ta dạy dỗ Phí gia và Đường gia một trận, nhưng đều bị ta ngăn lại.
Năm xưa, lúc Phí gia lụn bại, chính mẫu thân ta ra tay giúp đỡ, mới có lại vẻ vang như ngày nay.
Ngay cả nguồn thu hiện tại của Phí phủ, tám phần là dựa vào những cửa hiệu mà mẫu thân ta “cho mượn” khi hai nhà định thân.
Nói là “cho mượn”, nhưng vì đã có hôn ước, nên những cửa hiệu ấy mặc nhiên sẽ trở thành một phần trong của hồi môn của ta sau này.
Chính vì thế, Phí gia chưa từng nghĩ đến chuyện hoàn trả.
Ta cũng chưa từng có ý đòi lại.
Nhưng nay, Phí Viễn đã đến tận cửa để từ hôn.
Vậy thì…
Thứ thuộc về ta và mẫu thân, phải đòi lại từng đồng, từng chữ. Bọn họ đã nuốt, thì cũng phải nhả ra đúng y nguyên.
Ta mượn Quận chúa Vĩnh An mấy người tâm phúc, viết thư gửi đến những chưởng quỹ đang trông nom chuỗi cửa hiệu kia.
Người đứng trông cửa hiệu tại Thịnh Kinh, phần lớn đều chịu ơn mẫu thân ta.
Vừa thấy thư tay ta gửi tới, không một ai chần chừ, đều lập tức làm theo đúng như lời ta dặn.
Không đến mấy hôm, Phí phủ đã có người cuống quýt đến tìm ta.
Còn ta?
Tất nhiên là đóng cửa không tiếp.
Lúc Thái tử lại ghé phủ một lần nữa, ta đã chuẩn bị xong xuôi danh sách của hồi môn, hai tay dâng lên cho người.