Gỡ Mặt Nạ Tra Nam Ngay Trên Livestream - Chương 1
1
Tôi là một luật sư. Một luật sư ly hôn bị dày vò bởi đủ thể loại vụ án kỳ quặc và khách hàng cũng… kỳ quặc không kém.
Từ ngày làm nghề này, tóc tôi rụng cả nắm, nhiều lần suýt không kiềm được mà mắng khách thẳng mặt.
Đến khi có người hỏi tôi có định cấy tóc không, tôi chợt ngộ ra.
Chịu khổ một mình chi bằng cùng nhau chịu khổ.
Phát điên một mình chi bằng cùng nhau phát điên.
Thế là tôi mở livestream, nhận tư vấn trực tiếp trên mạng.
“Chị à, cái thứ đang đeo trên cổ không phải chỉ để ‘tôn chiều cao’ đâu, đừng tin mấy lời đạo đức giả của chồng chị. Nếu anh ta thật sự muốn làm người tốt, sao không đến trại trẻ mồ côi mà nhận con? Mà lại ‘vô tình’ nhận nuôi đúng một đứa bé 6 tuổi biết gọi ‘ba’? Tôi khuyên chị dẫn đứa bé đó đi làm xét nghiệm ADN, biết đâu chị lại được ‘bất ngờ’ khi phát hiện nó là anh em cùng cha khác mẹ với con chị.”
“Bạn trai chị mua nhà trước khi kết hôn, bảo sau này anh ta trả nợ, chị lo sinh hoạt phí? Nghe cảm động lắm đúng không? Thật ra thì… cũng cảm động đấy. Cảm động đến mức nếu sau này ly hôn, ngôi nhà đó từ móng đến mái sẽ là của một mình ảnh.”
“Chồng chị bị phát hiện ngoại tình, rồi giả vờ mất trí nhớ, nói không nhớ mình đã kết hôn? Tòa sẽ tin không? Để chắc ăn thì cho ảnh đi chụp não, làm cái giấy chứng nhận ‘mất trí nhớ có chọn lọc – chỉ quên chuyện kết hôn’, may ra tòa sẽ cân nhắc.”
2
“Luật sư ơi, em chuẩn bị ly hôn, giờ mới phát hiện chồng em đã bán căn nhà cho anh trai ảnh với giá… một đồng! Vậy có hợp pháp không?”
Tôi nhìn vào màn hình, đọc to tin nhắn từ một người có ID là “Góa phụ đen bị lừa thảm”.
Bình luận bùng nổ ngay lập tức.
【What? Một đồng? Sao mà hợp pháp được trời?!】
【Rõ ràng là cố tình chuyển nhượng tài sản mà!】
【Luật sư Nghiêm nói đi! Phải làm sao giờ?!】
Tôi hít một hơi sâu, nhìn biểu cảm khóc lóc mà người hỏi gửi kèm, cộng thêm dòng: “Luật sư ơi, em tiêu rồi phải không?”, rồi nở nụ cười chuyên nghiệp: “Bình tĩnh chị em, chưa tiêu ngay đâu.”
Tôi xoay người, kéo bảng trắng từ phía sau ra.
3
“Đầu tiên, tài sản mua trong hôn nhân là tài sản chung, một bên không được tự ý bán mà không có sự đồng ý của bên kia — cái này chị em chắc ai cũng biết rồi nhỉ.” Tôi viết to hai chữ “Tài sản chung” lên bảng trắng.
“Muốn bán nhà mà không có sự đồng thuận, thì người mua phải đạt điều kiện là ‘bên thứ ba ngay tình’.”
Tôi vẽ một vòng tròn: “’Ngay tình’ nghĩa là gì? Là người mua không biết có tranh chấp tài sản, trả mức giá hợp lý, và hoàn tất thủ tục sang tên.”
Tôi gõ nhẹ lên bảng: “Gạch đầu dòng: không biết, trả đủ tiền, sang tên xong.”
“Vấn đề ở đây là: ông anh chồng này có đạt tiêu chuẩn bên thứ ba ngay tình không?”
【Không đạt! Chắc chắn biết hai người đang chuẩn bị ly hôn!】
【Mà một đồng thì gọi gì là giá hợp lý! Quá vô lý luôn ấy!】
【Quá rõ là cố tình tẩu tán tài sản rồi còn gì! Đúng là đồ tồi!】
“Rất tốt, mọi người học rất nhanh đó.” Tôi vỗ tay khen ngợi.
“Vậy chị em hỏi: em nên làm gì để đòi lại căn nhà?”
Góa phụ đen có vẻ bình tĩnh lại rồi, còn gửi thêm icon cười toe toét.
“Cách đơn giản thôi: kiện. Kiện để yêu cầu tòa tuyên giao dịch này vô hiệu. Thêm nữa, chị có thể lấy đó làm bằng chứng anh ta cố ý tẩu tán tài sản, khi chia tài sản ly hôn thì yêu cầu chia ít cho ảnh.”
Tôi búng tay: “Chi tiết thì inbox riêng nhé. Rồi, người tiếp theo.”
4
“Luật sư Nghiêm, mẹ em đang đòi ly hôn với ba, em thấy rất phiền, muốn hỏi chị xem em nên làm gì.”
“Ba mẹ em quen nhau do ông ngoại giới thiệu. Lúc đó ba em làm kỹ sư ở xưởng của ông, là trai tân. Mẹ em thì tái hôn, dẫn theo chị gái em. Ba em điều kiện tốt, trẻ hơn mẹ, có công việc ổn định. Mẹ thì được ông ngoại sắp xếp một vị trí tạm trong xưởng, lương thấp hơn.”
“Giờ mẹ muốn ly hôn chỉ vì ba em bị bệnh, phát hiện có khối u. Em thấy mẹ như vậy quá bạc bẽo.”
Tôi cau mày một chút, dừng vài giây và liếc nhìn bình luận.
【Haiz… vợ chồng vốn là chim cùng rừng, hoạn nạn đến thì ai nấy bay.】
【Mẹ này có hơi quá, chồng bệnh nặng mà còn bỏ đi.】
【Nói vậy nhưng sao thấy có gì sai sai…】
Thấy dòng cuối cùng, tôi hơi nhếch môi nhưng không nói gì, tiếp tục đọc.
“Bệnh không quá nghiêm trọng, chỉ cần người chăm sóc. Mẹ em không muốn ở lại là vì lười chăm thôi. Mà nếu không nhờ ba em thì mẹ và chị gái em lúc đó không biết sống thế nào.”
【Khoan khoan, chị gái mẹ nói là ‘mồ côi góa phụ’, nhưng có ông ngoại có cả xưởng cơ mà?】
【Đúng á, có ông ngoại mà bảo không có cơm ăn nghe không hợp lý lắm.】
【Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giờ chồng bệnh mà bỏ thì đúng là… khó nghe.】
“Em đã kết hôn, còn chị em thì không, vẫn ở chung với ba mẹ. Em không muốn họ ly hôn, lớn tuổi rồi, có người bên cạnh vẫn tốt hơn. Chị em thì nói cứ tôn trọng quyết định của mẹ.”
“Ba em có uống rượu, nhưng uống là ngủ luôn, không mắng mỏ, không đánh đập, cũng không trăng hoa gì. Mẹ muốn ly hôn chắc do tiếc tiền. Trước đây ba mẹ em giúp em mua nhà, mua xe, giờ chị em nghỉ việc mấy tháng nay, ăn ở nhờ ba mẹ, cũng tốn kém. Nhưng tiền thuốc có bảo hiểm chi trả mà, cần thì em cũng có thể lo.”
“Em thật sự không muốn ba mẹ ly hôn. Em nên khuyên mẹ em thế nào bây giờ?”
5
Tôi viết to hai chữ “Nam?” và “Nữ?” lên bảng rồi khoanh tròn lại, sau đó ghé sát đọc bình luận:
“Rồi, giờ chơi trò đoán giới tính nha. Mọi người đoán xem chủ bài đăng này là nam hay nữ nào?”
【Chắc là nam. Đầu tiên thì không rõ, đọc càng về sau càng thấy lộ rõ kiểu giọng văn…】
【Ủa sao lại là nam? Không lẽ con gái thì không được xót bố mình lúc bệnh à?】
【Mấy bà nữ trong này thành kiến với đàn ông cũng dữ quá ta!】
Tôi đánh dấu một cái tick vào chữ “Nam”, rồi giơ ngón cái với những bình luận đoán đúng:
“Ván đoán giới tính này tôi thắng với tốc độ 0.00000001 giây, ai vô thách đấu không?”
【Trời má đúng thật là nam luôn kìa! Tôi đoán trúng rồi nè.】
【Nói rồi mà, chỉ có đàn ông mới viết kiểu này, chẳng thấy thương mẹ câu nào, toàn chỉ trích.】