Gương Vỡ Không Khóc - Chương 1
1.
Phòng tiệc bỗng chốc rơi vào im lặng chế/t chóc.
Chiếc điện thoại tôi vừa cầm lên bị người ta rút khỏi tay rồi ném lên bàn.
Chồng tôi, Trì Chiêu, nhíu mày:
“Hôm nay là ngày vui của mọi người, nhất định phải nói mấy lời này sao?”
Hứa Giản Tây khoác tay anh ta, khóe mắt cong cong, cười duyên:
“Chị dâu đừng giận nha, em và anh Chiêu quen nhau từ nhỏ mà.”
Trên bàn có người phụ họa cười theo:
“Đúng thật đó, chị dâu đừng tức giận, nếu hai người họ thật sự có gì, anh Chiêu đã chẳng điên cuồng theo đuổi chị đâu!”
“Phải đó, anh Chiêu làm gì mà coi trọng Hứa Giản Tây!”
Cô ta như có chút ngượng ngùng và bực dọc.
Chiếc khăn giấy lau miệng bị ném về phía người nói chuyện.
“Nói kiểu gì vậy chứ.”
Trên bàn, mọi người cười phá lên.
Không khí ai nấy đều rất vui vẻ.
Trừ tôi.
Bên cạnh Hứa Giản Tây, một cô bé buộc tóc hai bên bước xuống khỏi ghế.
Nó nhẹ nhàng kéo tay áo Trì Chiêu:
“Ba nuôi, cô kia hình như không vui…”
2
Cô bé chừng bốn, năm tuổi, chu miệng lên.
Trì Chiêu lập tức buông ly rượu, bế con bé lên dỗ dành dịu dàng.
Lúc ngẩng đầu lên, mắt anh ta đã híp lại:
“Vãn Du, đừng dọa con nít.”
Ánh mắt tôi giao với ánh mắt của cô bé trong lòng anh ta.
Nó cười toe toét, thè lưỡi trêu tôi.
Trì Chiêu nhéo má phúng phính của con bé, hạ giọng:
“Tiểu Điềm, sau này con có thể chăm sóc tốt cho mẹ không?”
Cô bé lớn tiếng đáp:
“Sau này có ba nuôi và con cùng chăm sóc mẹ!”
Trong phòng tiệc, tất cả mọi người bật cười theo tiếng nói non nớt của cô bé.
Một nhân viên phục vụ mang pháo giấy đến, “bùm” một tiếng nổ vang.
Mọi người đồng thanh hô to:
“Chúc mừng Hứa Giản Tây trở lại cuộc sống độc thân!”
Từ góc phòng, ánh mắt thương hại của một nhân viên phục vụ rơi lên mặt tôi, lúc đó tôi mới hiểu.
Tiệc đón tiếp là thật.
Nhưng người được đón tiếp, không phải tôi.
Tôi lấy lại chiếc điện thoại bị gạt đi trên bàn,
mỉm cười nhẹ nhàng:
“Phiền giúp tôi chuẩn bị một phòng tiệc khác, quy mô giống hệt như bàn này.”
3
Trì Chiêu đuổi theo, mày cau chặt:
“Lâm Vãn Du, em định làm gì vậy?!”
“Ăn một bữa cơm vui vẻ thì không được à? Nhất định phải khiến mọi người khó xử sao?”
Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới:
“Chỉ là đi công tác về thôi, sao lại không hiểu chuyện như vậy?”
“Giản Tây ly hôn rồi, khác với em. Mọi người quen nhau từ nhỏ, khó tránh khỏi quan tâm đặc biệt một chút. Vãn Du, em phải hiểu chứ.”
Tôi thông cảm:
“Tất nhiên là tôi hiểu.”
“Tôi cũng sắp ly hôn rồi, mấy người bạn thân là con trai của tôi chắc cũng sẽ đối xử đặc biệt với tôi.”
“Chẳng qua là lòng thương hại thôi mà.”
Trì Chiêu chết lặng.
Cánh cửa phòng tiệc bị ai đó đẩy ra.
Cô bé nhỏ chạy lạch bạch đến, ôm lấy chân Trì Chiêu:
“Ba nuôi, Tiểu Điềm nhớ ba quá~”
Nó ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi cười ngọt ngào, lộ hai lúm đồng tiền:
“Mẹ cũng nhớ ba nữa~”
Hành lang bỗng trở nên quái dị.
Cô bé vẫn tiếp tục lắc chân Trì Chiêu, làm nũng.
Anh ta xoa đầu nó:
“Tiểu Điềm ngoan, con vào trong trước đi, ba nuôi xử lý chút chuyện được không?”
Cửa phòng tiệc lại mở ra.
Hứa Giản Tây ló mặt ra cười:
“Chị dâu, anh Chiêu, hai người vẫn còn đang giận nhau à?”
Cái từ “giận nhau” thật sự rất thú vị.
Cô ta ra vẻ bất đắc dĩ, bước ra bế Tiểu Điềm lên:
“Nếu chị dâu cứ muốn gây sự, thì anh Chiêu, anh cứ vào trước đi, đừng tham gia bữa tiệc thứ hai nữa.”
“Tình cảm của tụi mình, thiếu một bữa ăn cũng không ảnh hưởng gì đâu.”
“Tiểu Điềm ngoan, chào tạm biệt ba nuôi nào.”
Lời vừa dứt, cô bé bắt đầu sụt sịt:
“Ba nuôi… tạm biệt…”
Gương mặt Trì Chiêu gần như thay đổi trong tích tắc.
Anh ta ôm cô bé lại vào lòng:
“Lâm Vãn Du, em muốn đi thì cứ đi trước. Anh chưa từng thấy ai lớn đầu rồi mà còn ghen với cả con nít!”
Anh ta kéo cửa phòng bước vào.
Hứa Giản Tây khoanh tay, cười như không cười:
“Em hiểu chị dâu đang lo nghĩ điều gì, nhưng thật sự không cần thiết.”
“Em và anh Chiêu quen nhau từ nhỏ đến lớn, nếu thật sự có gì, thì đã sớm bên nhau rồi.”
Ánh mắt cô ta có loại khiêu khích mà chỉ phụ nữ mới nhìn ra.
Cô ta đẩy cửa bước vào lại, trên mặt lại hiện lên nụ cười rạng rỡ như hoa:
“Khó lắm mọi người mới tụ họp đủ, tối nay không say không về nhé!”
Bên trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng hô “Cạn ly”.
Trong đó, còn xen lẫn cả giọng trẻ con non nớt.
4
Cái sự tức giận bồng bột trong lòng tôi, ngay lúc ấy liền tan biến.
Về đến nhà, hành lý sau chuyến công tác vẫn còn đặt ở cửa.
Trên bàn, vẫn là bó hoa mà Trì Chiêu mang đến lúc đón tôi:
“Vợ của anh cuối cùng cũng về rồi, tối nay mọi người cùng ăn mừng đón gió.”
Lúc đến nhà hàng, phản ứng đầu tiên của tôi là cảm thấy hơi lãng phí.
Trì Chiêu hơi né tránh ánh mắt tôi, tỏ vẻ không tự nhiên:
“Tiệc đón gió mà, mấy khi có dịp.”
Nhưng công việc của tôi thường xuyên phải đi công tác.
Khi ấy tôi vẫn chưa hiểu được ẩn ý trong lời anh ta.
Nghĩ lại, càng khiến tôi bực bội.
Điện thoại reo lên, tiếng bạn bè vang bên kia đầu dây:
“Chị Vãn, đặt bàn lớn vậy sao chị không đến?!”
Trong tiếng ồn ào, vang lên tiếng reo hò của một đứa bé:
“Ba mẹ ơi, con muốn ăn kem~”
Ở đầu dây bên kia, là tiếng cười của Hứa Giản Tây:
“Anh Chiêu à, lần này xem như anh cũng được toại nguyện làm ba rồi đấy.”
Giọng Trì Chiêu mang theo ý cười:
“Tiểu Điềm ăn lạnh nhiều rồi, hôm nay không ăn nữa, mai ba mua cho nhé.”
“Ba nuôi mua cho con.”
Bạn tôi bên kia điện thoại phun ra một câu:
“Má ơi, tên đó nhìn giống chồng chị lắm luôn á…”