Gương Vỡ Không Khóc - Chương 3
9
Trong hội trường, không gian im phăng phắc ba giây.
Ba giây sau, cô bé bỗng òa khóc thét lên:
“Cô nói dối! Mẹ cháu bảo, chỉ cần cháu làm theo lời mẹ, sau này ba sẽ là của cháu thôi!
Là của một mình cháu!
Ba là ba mới của cháu, vợ của ba cũng chỉ có thể là mẹ cháu! Cô nói dối! Cô xấu xa lắm!!!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, nhưng cô bé vẫn cố sức đẩy tôi ra:
“Cô xấu xa! Xấu xa!”
Tôi đứng thẳng dậy.
Gương mặt Trì Chiêu đã tối sầm:
“Sao em lại nói mấy chuyện đó với trẻ con?”
Hứa Giản Tây vội che chắn đứa bé sau lưng, mắt đỏ hoe vì sốt ruột:
“Chị dâu, cho dù chị không thích em thì cũng đừng lôi trẻ con vào được không?”
“Đúng rồi…”
Tôi kéo dài giọng:
“Người lớn dùng trẻ con làm công cụ, đúng là không biết xấu hổ.”
Hứa Giản Tây trợn mắt nhìn tôi sững sờ.
Sắc mặt Trì Chiêu càng lúc càng khó coi:
“Lâm Vãn Du, đừng làm loạn nữa.”
Anh ta như cố nén giận:
“Giản Tây ly hôn, một mình nuôi con. Ở Bắc Thành cũng chỉ có vài người bạn là chúng ta.
Giúp đỡ một chút thôi, có đáng để gây chuyện lớn thế này không?!”
Cô bé vẫn đang sụt sịt, lấy tay che mặt.
Xung quanh, không ít người trong trung tâm thương mại bắt đầu dừng lại quan sát.
Hứa Giản Tây mắt đỏ bừng vì tức:
“Chị dâu, dù chị muốn giữ gìn hôn nhân thì con bé nhà em mới có năm tuổi, chị cần gì phải theo dõi rồi đe dọa như vậy?!”
Tôi thật sự phải khâm phục khả năng né tránh trọng tâm của cô ta, không nhịn được mà vỗ tay:
“Con bé mới năm tuổi, nhưng mẹ bé bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
Nên tối đó cô và chồng tôi ở bên nhau cả đêm là để… chơi cầu trượt trong khu vui chơi trẻ em sao?”
Đám đông vây xem có người bật cười thành tiếng.
Hứa Giản Tây run rẩy cả người, đứa trẻ trong lòng cô ta cũng khóc nức nở như xé gan xé ruột.
Trì Chiêu tức tối kéo tay tôi:
“Chỗ công cộng như thế này, em không thấy mất mặt à?!”
Tôi thì có gì mà phải mất mặt?
“Người ngoại tình đâu phải em.”
Tôi hất tay anh ta ra:
“Anh nên lo nghĩ xem nếu scandal vỡ lở, cả nhà họ Trì sẽ mất mặt đến mức nào.”
Tôi quay người rời đi.
Gửi tin nhắn cho chị nhân viên Hermès:
[Mẫu mới quý sau ra mắt nhớ gửi thẳng đến nhà tôi.]
10
Dân mạng hành động nhanh hơn tôi tưởng.
Chỉ một buổi chiều, scandal ái tình của thiếu gia nhà họ Trì đã lên top tin nóng trong khu vực.
Ảnh hưởng rõ ràng là không nhỏ.
Bố mẹ Trì Chiêu gọi chúng tôi về nhà.
Tôi vừa đưa tách trà hoa nhài lên miệng, thì một chiếc gạt tàn bay vèo xuống bàn.
“Choang!” – một tiếng chát chúa vang lên.
Chú mèo Ba Tư dưới bàn bị dọa cho giật bắn người.
Bố chồng nhíu chặt mày:
“Làm rùm beng thế này, Trì Chiêu, rốt cuộc là chuyện gì?!”
Tay tôi khựng lại giữa không trung.
Mẹ chồng nhìn tôi, ánh mắt như cố ý dò xét.
Tôi cụp mi, khẽ thổi lên tách trà.
Trà vụ xuân năm nay, vị cũng không tệ.
Người đàn ông bên cạnh tôi cố gắng giải thích:
“Ba, ba cũng biết Giản Tây mà. Nếu là con gặp chuyện, Giản Tây cũng sẽ không mặc kệ con.”
Căn phòng lặng đi trong giây lát.
Bố chồng cất giọng:
“Vậy đứa bé kia là sao?”
Gương mặt Trì Chiêu có chút biến sắc:
“Là con riêng Giản Tây mang về sau khi ly hôn. Ba à, con bé còn nhỏ, chỉ đơn thuần quý mến con thôi, không có ý gì khác.”
“Chuyện nhỏ vậy, nếu không có ai thúc đẩy, sao lại ầm ĩ đến mức này?”
Ngón tay bố chồng gõ lên mặt bàn từng tiếng nặng nề.
Tôi đặt tách trà xuống, bế chú mèo dưới bàn lên vuốt ve.
Con mèo nhỏ kêu gừ gừ khoan khoái trong lòng tôi.
Tôi mỉm cười:
“Ba mẹ, con ra ngoài hít thở một chút.”
Ba chồng lăn lộn trong thương trường bao năm, chuyện dẫn dắt dư luận cũng chẳng khó đoán ra với ông.
Tôi vốn không định giấu.
Chỉ không ngờ, người làm cha mẹ mà cũng chẳng giữ được phong độ, lại muốn ép tôi nhún nhường.
Tôi vừa bước ra cửa biệt thự chưa được mấy bước, thì cánh cửa lớn bị đẩy ra.
Một đứa trẻ chạy ùa vào trong tiếng ríu rít:
“Bố nuôi! Bố nuôi! Con với mẹ đến thăm bố rồi nè!”
Hứa Giản Tây tay xách quà, ánh mắt chạm phải tôi, hơi bất ngờ.
Rồi cô ta bật cười giả lả:
“Em đến thăm bố mẹ nuôi một chút. Ối, chị dâu cũng có mặt, trùng hợp ghê.”
Không hề trùng hợp.
Tôi đăng một story check-in về nhà cũ, chỉ mình cô ta xem được.
Hứa Giản Tây bám theo tới tận đây, gọi sao là trùng hợp cho nổi?
Tôi ngoái đầu lại, thấy Tiểu Điềm đã sà vào lòng Trì Chiêu, làm nũng rối rít.
Nụ cười trên mặt mẹ chồng, từng chút một cứng lại.
Tôi khẽ vuốt ve bộ lông mềm mượt của chú mèo, rồi dứt khoát quay lại, ngồi xuống sofa.
“Nhà có khách mà, vậy con ngồi lại thêm một lúc nữa.”
11
Trì Chiêu nhìn tôi, trong đáy mắt thoáng hiện một tia hoảng loạn.
“Sao em lại đến vào giờ này?”
Hứa Giản Tây đặt hộp quà xuống rất tự nhiên, nhưng khi nghe thấy câu hỏi ấy, cô ta hơi khựng lại, ánh mắt dè chừng nhìn về phía tôi:
“Em chỉ đến thăm bố mẹ nuôi, chị dâu à… chắc chị không đến mức hiểu nhầm cả chuyện này chứ?”
Ngay sau đó, Tiểu Điềm đã nhào vào lòng anh ta:
“Ba ơi, là con nhớ ba mà!”
Sắc mặt Trì Chiêu trở nên khó coi.
Anh ta do dự một chút, rồi vẫn đưa tay đỡ lấy cô bé, như sợ con bé rơi xuống.
“Giản Tây, cô…” – vòng tay mẹ chồng va vào mặt bàn đá hoa cương, phát ra tiếng “cạch” rõ ràng – “Đứa nhỏ này sao lại có thể tùy tiện gọi người ta là ba?”
Con mèo Ba Tư tôi đang ôm như bị dọa sợ, nhảy phốc xuống đất.
Tiểu Điềm thét lên, ôm chặt cổ Trì Chiêu không chịu buông:
“Ba mẹ ơi, con mèo cào con!”
Khung cảnh lập tức hỗn loạn cả lên.
“Vãn Du!” – bố chồng gọi tôi, hít sâu một hơi, giọng đè nén đến mức trầm khàn:
“Nhà họ Trì không xứng, chẳng mang lại lợi ích gì cho con cả.”
Tôi cúi người, nhấc con mèo dưới đất lên.
“Có vẻ như mẹ chồng đã có cháu gái, không nuôi nổi mèo nữa rồi. Nếu vậy, con dâu đành giúp một tay, đưa về nuôi vậy.”
Mẹ chồng kinh ngạc.
Mặt tái đi nhưng không thốt được lời nào.
Tôi bước ra khỏi biệt thự.
Trong lòng, tôi đã có câu trả lời mình cần.
Có thể mẹ chồng đúng là bị che mắt.
Nhưng thái độ của bố chồng với Trì Chiêu… chẳng giống người không biết gì.
Tiếng bước chân vang lên phía sau.
Trì Chiêu đuổi theo, mặt mày u ám:
“Em định đi đâu?”
Tôi không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.
Trên sống mũi Trì Chiêu bắt đầu lấm tấm mồ hôi:
“Đừng suy nghĩ linh tinh được không? Đợi anh, anh xử lý xong mọi chuyện ở đây rồi về cùng em, anh sẽ giải thích rõ ràng.”
“Cuộc hôn nhân trước của Hứa Giản Tây… là ở Hải Thành đúng không?”
Anh ta chết lặng.
Mấp máy môi, lại chẳng thốt ra lời.
Tôi cười nhạt:
“Năm năm trước, ở Hải Thành… anh đã ở bên cạnh Hứa Giản Tây sinh con?”
Mặt Trì Chiêu tái mét.
Tôi quay lưng.
Không còn hứng thú nghe thêm những câu chuyện được anh ta bịa ra.
12
Về đến căn nhà tôi từng sống cùng Trì Chiêu.
Tôi bắt đầu thu xếp lại những giấy tờ quan trọng.
Cửa chính rất nhanh bị mở ra, Trì Chiêu thở hổn hển xông vào:
“Vãn Du!”
Anh ta nắm lấy tay tôi:
“Anh với Giản Tây thật sự chưa từng làm chuyện gì vượt quá giới hạn.”
“Tự dưng gấp lên làm gì?”
Tôi gạt tay anh ta ra.
Trì Chiêu ngẩn người.
Một lúc sau mới lắp bắp định ngăn bước tôi lại:
“Em không giận sao?”
“Giận thì có thay đổi được việc anh ngoại tình không?”
Anh ta sốt sắng:
“Không có ngoại tình! Giản Tây mẹ đơn thân mới quay lại Bắc Thành, anh không thể làm ngơ nhìn mẹ con cô ấy…”
Nói đến đây, giọng anh ta tắt hẳn.
“Chẳng lẽ em lạnh nhạt với anh chỉ vì mấy bài đăng trên mạng xã hội?
Vãn Du, chẳng lẽ vì chúng ta đang sống hạnh phúc mà anh lại để mặc Giản Tây buồn tủi hay sao?
Anh không thể làm chuyện tàn nhẫn với bạn bè như vậy được.”
Càng nói, giọng anh ta càng vững vàng, chắc chắn.
Anh ta cáu kỉnh kéo lỏng cà vạt:
“Từ trung tâm thương mại đến tận nhà anh, gây ầm ĩ đủ rồi đấy.
Vợ chồng là phúc cùng hưởng, họa cùng chia, đạo lý đó chẳng lẽ em không hiểu?”
Tôi nhìn chằm chằm vào báo cáo giám định vừa được gửi đến trên điện thoại.
Vẻ mặt tôi ngày càng bình tĩnh hơn.
“Chắc gì đã vậy.”
Trì Chiêu sững sờ:
“Em nói gì cơ?”
Chưa kịp trả lời, điện thoại anh ta vang lên.
Đầu dây bên kia, giọng Hứa Giản Tây đầy hoảng loạn:
“Anh Chiêu! Tiểu Điềm bị mèo dọa sợ, sốt rồi! Làm sao bây giờ?!”
Anh ta lập tức bật dậy:
“Em đừng lo! Anh đến ngay!”
Anh ta vội vã xoay người rời đi.
Trước khi ra cửa, lại quay đầu nhìn tôi do dự:
“Tiểu Điềm ốm rồi, anh chỉ là…”
“Tôi biết.” – tôi cắt lời –
“Anh với Hứa Giản Tây chỉ là mối quan hệ trong sáng, chỉ là giúp đỡ bạn bè mà thôi.”
Trì Chiêu khựng lại.
“Chờ anh về, sắp xếp ổn thỏa mọi việc bên kia rồi, anh sẽ ở bên em thật tốt.”
Căn phòng, chỉ còn lại mình tôi.
Tôi bỗng nhớ lại lần đầu gặp Trì Chiêu năm năm trước.
Ở Hải Thành.
Anh mang theo mùi thuốc khử trùng.
Ánh mắt sáng rực khi nhìn thấy tôi.
“Lâm tiểu thư, có thể mời cô nhảy một bài không?”
Tại buổi tiệc hôm đó, anh nhấn mạnh:
“Tôi hiện đang độc thân, chưa từng dính vào bất kỳ tin đồn nào.”
Tôi thu dọn nốt giấy tờ và hồ sơ.
Quay người rời đi.
Tài sản trong thời kỳ hôn nhân không hề ít.
Phần còn lại, chỉ có thể giao cho luật sư.
Càng sớm chia xong, càng tốt.