Gương Vỡ Không Khóc - Chương 4
13
Ảnh hưởng tiêu cực lan truyền trên mạng đã nhanh chóng bị bố chồng dập tắt, xóa sạch mọi dấu vết.
Suốt một tuần liền.
Trì Chiêu hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Điện thoại cũng không vang lên một lần nào.
Không rõ là anh ta đang vui quên lối về bên Hứa Giản Tây, hay đơn giản là… đã quên mất ở nhà còn một người vợ.
Nhưng cũng may, một tuần là quá đủ để luật sư của tôi hoàn tất việc phân chia tài sản trong thời kỳ hôn nhân.
Đơn kiện đã được soạn sẵn, gửi thẳng lên tòa án.
Và đúng lúc đó, điện thoại tôi cuối cùng cũng đổ chuông.
Giọng Trì Chiêu đầy gấp gáp:
“Lâm Vãn Du! Em kiện anh, em điên rồi à?!”
Tôi lặng lẽ vuốt màn hình, ánh mắt dừng lại ở bài đăng mới nhất của Trì Chiêu.
Hoạt động phụ huynh và con tại trường mẫu giáo diễn ra náo nhiệt.
Trì Chiêu đang cùng Tiểu Điềm xây tháp bằng gỗ xếp.
Cao nhất cả lớp.
Trong video, cả “gia đình ba người” cười rạng rỡ, ấm áp.
Tôi bấm “thích”.
Đầu bên kia vang lên âm thanh nhiễu sóng, tiếng cười vui vẻ cũng bị cắt vụn.
“Em bình tĩnh lại được không? Anh về nhà ngay, chúng ta nói chuyện.”
Cuộc gọi bị tôi cúp ngang.
Gió biển thổi nhẹ bên tai.
Người đàn ông ngồi cạnh tôi quay đầu lại:
“Giám đốc Lâm, ra biển nghỉ dưỡng, hay là đang trốn tránh điều gì vậy?”
Tôi cười, nhấc ly nước cam lên:
“Không phải cả hai. Anh đưa tôi dự án này, thì tôi mới có thể yên tâm quay về giải quyết việc riêng.”
Người đàn ông bật cười, thư ký đưa hợp đồng đến, anh ta không ngần ngại ký tên.
“Giám đốc Lâm, còn trẻ mà bản lĩnh ghê gớm.”
Ly nước cam và rượu vang cụng nhẹ vào nhau.
Điện thoại tôi lại reo.
Giọng Trì Chiêu vội vã, mang theo chút hoảng loạn:
“Em không ở nhà? Cô giúp việc nói em đi từ sớm rồi chưa về.
Em đang ở đâu, anh tới đón, chúng ta nói chuyện.”
Gió biển, chói chang đến nhức mắt.
Tôi giơ tay che lại ánh nắng.
“Nói gì? Tập dượt phiên tòa? Hay anh muốn tôi làm luật sư hướng dẫn anh trước phiên xử?”
Trì Chiêu hít sâu.
“Vãn Du… tin hay không tùy em. Trước khi Giản Tây ly hôn, anh chưa từng liên lạc lại với cô ấy.
Kể cả lần đó ở Hải Thành…”
Anh ta dừng lại, rồi chậm rãi:
“Là vì chồng cũ Giản Tây không thể đi cùng lúc cô ấy sinh, nên anh mới đến…”
Tôi dứt khoát ngắt máy.
Những lời nói dối nghe nhiều rồi.
Chán ngấy.
14
Tôi tính toán thời gian rất chuẩn.
Trước ngày ra tòa, tôi đã kịp ký được dự án.
Vừa đáp xuống sân bay, liền chạm mặt Trì Chiêu.
Việc anh ta tra được lịch trình của tôi cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
“Vãn Du!” – anh ta nhanh chóng bước theo, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, râu chưa cạo, người hốc hác.
“Sao đi xa mà không nói?
Anh tìm em cả ngày hôm nay rồi.”
Anh ta đón lấy vali của tôi:
“Ba đã nói chuyện với anh rồi. Là anh thiếu suy nghĩ, không đặt rõ ranh giới. Nhưng em cũng biết đấy, anh chỉ là thương hại mẹ con họ thôi.”
Tôi dừng lại, từ đầu đến chân đánh giá anh ta một lượt.
Thoát khỏi lớp sương mù của tình yêu, lần đầu tiên tôi nhìn rõ bản chất thật của Trì Chiêu.
“Anh không xem tài liệu tòa án gửi à?”
Anh ta khựng người.
Tôi bước lên phía trước, anh ta lại vội vàng bám theo.
“Chuyện gì cũng nên tha cho người một đường lui, so với em thì mẹ con cô ấy đã quá khổ rồi. Anh giúp một chút, Vãn Du, đừng làm to chuyện nữa.
Nếu không rút đơn, đến lúc ra tòa thật thì sao?”
Tôi bật cười.
Dứt khoát cầm lại vali, tự mình kéo đi:
“Có thời gian cầu xin hòa giải, sao anh không tranh thủ đọc kỹ tài liệu bên bị đi, anh Trì?”
Thời buổi này, thuê thám tử tư đâu có khó.
Một tuần qua, đúng thật là Trì Chiêu ở bên ngoài thuê hai phòng.
Chỉ có điều—một phòng cho Tiểu Điềm.
Phòng còn lại, là cho hai người họ.
Buồn nôn không chịu nổi.
15
Còn hai ngày nữa là đến phiên tòa.
Trì Chiêu liên tục gọi cho tôi.
Tôi phiền quá, dứt khoát chặn luôn số.
Tài sản cần tranh chấp, đã giao cho luật sư. Còn lại chẳng có gì để nói thêm.
Vừa về sau chuyến công tác, đã thấy một bóng dáng quen thuộc chờ dưới lầu.
Trì Chiêu bước tới, yết hầu trượt lên xuống, rất lâu mà vẫn chưa mở miệng.
Tôi vòng qua, định đi thẳng, nhưng bị anh ta giơ tay chắn lại.
“Vãn Du…”
Khuôn mặt anh ta đầy mệt mỏi, giọng khàn đặc.
“Hôm đó… là anh uống say mới thành ra như vậy…”
“Tửu lượng gì mà say bảy ngày liền hả?”
Trì Chiêu sững người.
Cứng họng một lúc lâu, cuối cùng hoảng hốt đưa điện thoại ra trước mặt tôi:
“Anh đã rời khỏi cái nhóm đó, cũng xóa hết liên lạc với Giản Tây rồi. Em có thể kiểm tra.”
Tôi chẳng buồn đưa tay nhận lấy.
Im lặng giằng co một lúc, cuối cùng Trì Chiêu vỡ òa:
“Trước khi kết hôn, em cũng đâu phải chỉ có mình anh! Chuyện uống rượu lỡ dại mà cũng tính toán, em đừng có làm quá được không?!”
Tôi bước đến gần anh ta, cúi đầu nhẹ giọng:
“Tuần này, tôi cũng ở với một người đàn ông khác.”
Trì Chiêu đứng hình.
Sau đó mắt đỏ bừng:
“Em… em nói gì cơ?!”
“Anh Trì, anh chấp nhận được không?”
Anh ta buột miệng:
“Em sao có thể giống anh được?! Anh là đàn ông, có thiệt gì đâu…”
Tôi bật cười lạnh.
Bỗng nhiên nhận ra mình đứng đây—thật quá thừa thãi.
“Đến đây thôi, Trì Chiêu. Dây dưa thêm chỉ khiến tôi thấy kinh tởm.”
Gương mặt người đàn ông kia trắng bệch.
Tôi sải bước bước qua anh ta.
Bỗng nhớ đến một câu không biết đọc được ở đâu:
“Có một người yêu cũ tồi tệ, cũng chẳng khác gì từng có tiền án.”
Chỉ cần một lần, cũng đủ để người ta khắc cốt ghi tâm cả đời.
16
Ông nội Trì là người rất coi trọng thể diện.
Có ông ấy kiềm chế, trước phiên tòa, Trì Chiêu phần lớn sẽ không dám gây chuyện thêm nữa.
Nhưng… Hứa Giản Tây thì không nằm trong phạm vi kiểm soát đó.
Cô ta ngồi đối diện tôi.
Trang phục hoàn toàn khác với vẻ “chị em thân thiết” trước kia.
Cô ta trang điểm kỹ càng, toát ra vẻ quý phái, sang trọng.
Tôi liếc nhìn đồng hồ.
“Hứa tiểu thư, cô chỉ có ba phút.”
Nụ cười của Hứa Giản Tây khựng lại, thìa trong tay vẫn đang khuấy cà phê.
“Tiểu Điềm là con ruột của Trì Chiêu.”
Tôi nhìn cô ta.
Vậy thì sao?
Hứa Giản Tây bật cười khẩy:
“Tôi nghe anh Chiêu nói, cô không có ý định sinh con.
Anh ấy là con một, chẳng lẽ cô định để dòng họ Trì tuyệt tự?”
Cô ta hơi ngẩng cằm lên kiêu ngạo:
“Nên anh Chiêu sẽ không chối bỏ Tiểu Điềm đâu.”
“À.” Tôi gật đầu, “Ba phút hết rồi. Hứa tiểu thư, chào cô.”
Tôi đứng dậy.
Hứa Giản Tây tức đến phát điên, cũng bật dậy theo:
“Lâm Vãn Du, cô có nghe hiểu không vậy?! Cô làm gì cũng vô ích thôi!”
Tôi đứng lại.
“Ý Hứa tiểu thư là… muốn khoe rằng chức năng sinh sản của mình hoàn hảo?
“Sinh con cho một người đàn ông, từ khi nào trở thành tư cách để kiêu ngạo?”
Tôi nhấn giọng:
“Huống hồ… cô chắc chắn Tiểu Điềm là con ruột của Trì Chiêu sao?”
Cô ta cứng họng, trợn mắt lắp bắp:
“Cô… cô nói linh tinh gì vậy…”
Tôi bật cười:
“Không có gì. Rất vui được gặp mặt hôm nay.”
Tôi đẩy cửa kính quán cà phê bước ra.
Sau lưng vang lên tiếng hét của một người phụ nữ:
“Dù cô có ly hôn để khiến anh Chiêu hối hận cũng vô ích thôi, Lâm Vãn Du!”
Tôi bước về phía công ty, chợt thấy khâm phục lối tư duy của Hứa Giản Tây.
Đối với tôi—
Tình yêu và hôn nhân có thể là bàn đạp cho tiền bạc.
Nhưng con cái thì không.
Muốn có con, phải có hai điều kiện tiên quyết:
Gia đình ổn định và vật chất đủ đầy.
Thiếu một cũng không được.
Tôi từng nói với Trì Chiêu:
“Chúng ta có thể kết hôn, nhưng con thì em chưa muốn sinh.
Vì em cảm thấy… anh chưa sẵn sàng làm cha.”
Trì Chiêu lúc đó nhét bó hồng vào tay tôi, cười bảo:
“Được, vợ nói sao cũng nghe.”