Truyện Hạnh phúc ở phía cuối con đường - Tiểu Thiên - Vũ Trạch (full) - Chương 131
Cô đồng ý với anh rồi?
“Anh muốn uống canh! Em đút cho anh đi!”
Thanh Trì nghe thấy lời đồng ý của cô thì vui mừng, lập tức quệt nước mât, hí hứng đòi uống canh.
’Anh là người đa nhân cách hở?”
Hết cách.
Cô đã đồng ý ở lại rồi…và cũng lựa chọn rồi.
Đem từng thìa canh thổi khẽ rồi đút cho anh.
Thanh Trì ngồi dựa hoàn toàn vào người cô, cánh tay vắt ngang eo cô thoải mái hưởng thụ.
“Em tìm Vũ Trạch lâu như vậy…vì cớ gì không từ bỏ?”
Giọng anh nhàn nhạt vang lên, vẫn khàn khàn nhưng rất gợi cảm.
‘Yêu có lí do đế từ bỏ sao?”
Không có.
Yêu không cần lí do.
’Nếu anh ta có gia đình rồi…em vẫn sẽ yêu sao?”
“Yêu đâu nhất thiết phải ờ bên cạnh. Dù sao đi nữa đó cũng là lựa chọn của anh ấy. Mỗi người đều phải sống là chấp nhận việc mình đã lựa chọn. Duyên có nhưng phận không. Không thế cưỡng cầu! Em yêu anh ấy nhưng cũng sẽ vì anh ấy mà từ bỏ! Không hối hận!”
Nếu tình yêu chí có được mà không mất đi thì đâu có ý nghĩa gì.
Mỗi người có một lựa chọn.
Mà đã lựa chọn thì phái bước tiếp.
Dù thâ’t bại hay đau khổ…quay lại còn có một người đứng đợi, sẩn sàng làm hậu thuần vững chác cho ngươi bước tiếp.
Đấy mới gọi là tình yêu đích thực.
“Nhưng nếu anh ta muốn cưới em thì sao?”
“Nếu anh ấy cám thấy như vậy là tốt thl em cũng hết cách. Suy cho cùng…cà hai đã bỏ lỡ nhau một thời gian rất dài. Em sẽ không chấp nhận!”
Thiên khẽ mơ màng đưa ánh mắt nhìn bầu trời đêm mưa trắng xóa.
Mù mịt…lạnh lẽo…cô đơn.
Chờ và tìm một người lâu đến vậy, dù tình cảm còn nhưng mà biết đâu được kết thúc có đến được với nhau hay không.
Suy cho cùng yêu là chết đi trong lòng một chút. Cô yêu nhiều như vậy thì trong lòng ắt hắn cũng chết đi nhiều như vậy. Nói thất vọng thì hắn không phải, nói không cam tâm thì chính là sai trái.
“Vậy nếu như anh là người ấy thì sao?”
Thiên chợt cứng đờ người, sững sờ nhìn Thanh Trì.
Anh nói như vậy là ý gì?
“Nếu anh là anh ta…em sẽ phải làm sao? Em nói đi!”
Thanh Trì dụi khuôn mặt đẹp trai vào bàn tay cô khẽ hồi.
Cô sẽ lựa chọn như thế nào?
’Không…không biết!”
Thiên hạ giọng, âm thanh yếu ớt bất lực. Không phải chưa từng nghĩ tới nhưng mà dù là sự thật cũng thật khó chấp nhận. Dù là thân phận nào đi nữa cũng rất khó chấp nhận.
“Vũ Trạch năm xưa chính là anh! Chúng ta đừng ly hôn nhé! Xin lỗi em…xin lỗi vì đã bỏ lại em nhiều năm như vậy…xin lỗi.!”
Thanh Trì cầu khấn nhìn Thiên, anh ôm cô thật chặt, chỉ sợ buông tay cô sẽ đi mất. Cuối cùng anh cũng đã nói ra bí mật chôn sâu trong lòng bấy lâu nay. Cuối cùng người con gái anh chưa bao giờ dám tìm gặp lại vô tình bước vào cuộc sống của anh như vậy, hệt như lần đầu tiên hai người gặp nhau đó.
Cũng chẳng biết là ông trời sắp đặt hay cố tình trêu ngươi con người nữa.
’Đừng nói vớ vẩn nữa, nếu anh muốn duy trì cuộc hôn nhân này…cũng được! Vũ Trạch với em bây giờ không quan trọng, em sẽ quên anh ấy! Cái gọi là hồi ức thì cứ đế nó ngú sau đi!”
Thiên né tránh sự thật, tự lừa dối bản thân. Và có lẽ cô nghĩ Thanh Trì vì muốn níu kéo cô mà ngay cả thân phận của người khác cũng kéo lên người mình.
Nghĩ như thế có lẽ cô sẽ dề chấp nhận anh hơn.
’Không…em không quẽn được. Anh là Vũ Trạch. Năm đó vì gia đình anh, cá nhà buộc phái ra nước ngoài, mọi thòng tin đều được phong kín lại. Anh không thể để lộ tin tức…vì thế chỉ có thể lừa gạt em bỏ ra nước ngoài. Xin lỗi!”
Thanh Trì hạ giọng lầm bầm giái thích. Anh phải nói với cô, không thể để cô hiểu lầm thêm nữa. Thanh Trì là Vũ Trạch, Vũ Trạch chính là Thanh Trì.
Chuyện rời đi liên quan tới mạng sống gia đình anh, nếu đế lộ ra tin tức không chỉ gia đình anh mất mạng mà còn kéo theo cả gia đình cô nữa. Anh chỉ có thể làm như vậy.
Nhưng mà sự việc này cũng qua lâu lắm rồi. Vì cuộc hôn nhân gia tộc đó anh mới biến sự việc thành ra bây giờ. Nếu bây giờ cô gái ây phú nhận tất cá vậy anh phải làm sao đây?
“Anh lè đang mượn rượu nói vớ vấn đế giữ em lại sao?”
Thiên vân không muốn chấp nhận sự thật, cố chấp lắc đầu lừa dối bản thân.
Nếu là anh..cô làm sao đối mặt đây.
Ông trời cố tình sao?
Vì sao đẩy hai người vào hoàn cảnh trớ trêu như vậy?