Truyện Hạnh phúc ở phía cuối con đường - Tiểu Thiên - Vũ Trạch (full) - Chương 132
’Không có…anh không nói vớ vấn. Anh kết hôn với Khương Loan chỉ vì ốn định công ty. Nhưng sau khi giữa bọn anh có Tiểu Minh…cô ta liền bán đứng anh đem tài liệ của công ty bán cho công ty đối thủ. Vì tiền! Anh không hiểu cô ta là con của một gia đình danh giá như vậy mà còn cần chút tiền như thế sao? Ồng trời cuối cùng trừng phạt cô ta…cỏ ta phải trâ giá…một cái giá quá đât. Ngày cô ta đi…Tiếu Minh mới chỉ một tuổi. Người anh yêu là em…nhưng từ đầu tới cuối lại không dám nói lời yêu… Sau cùng là ông trời cho anh cơ hội ờ bên em. Thiên…đừng chia xa nữa…được không?’
’Anh từng đọc nhật kí của em rồi đúng không?”
Cô khẽ mỉm CƯỜI nhln anh.
Nếu anh đã đọc thì chầc chân sẽ hiếu cô viết gì trong đó.
Thanh Trì im lặng ánh mât mê man nhìn cô.
Anh đọc rồi…cô muốn ly hôn với anh sao?
Nhất định phải ly hôn với anh sao?
‘Nếu thích anh là một sai lầm
Thì em nguyện chọn một thanh xuân lầm lỡ!”
Giọng cô vang lên, nhẹ nhàng…trầm lắng…như một tia nắng nhẹ nhàng rọi sáng trái tim anh.
‘Nếu đã lầm lỡ rồi…thì lầm lỡ thêm bước nữa đi! Mất cũng đã mất rồi…mất thêm nữa cũng không sao!”
Ly hôn không được, chấp nhận cũng không xong. Nếu vậy cô thỏa hiệp được không?
Ai mà biết được hạnh phúc cô tìm kiếm bấy lâu lại xuất hiện bên cạnh mình một cách đầy bất ngờ. Nó ồ ạt xông vào, mạnh mẽ chiếm đoạt, nhẹ nhàng thấm đượm.
Nếu ngày trước buông bỏ Thanh Trì vì Vũ Trạch thì dễ nhưng bây giờ dù cho Vũ Trạch không là Thanh Trì, dù Vũ Trạch có quay v’ê cũng chắng thế nào làm mờ đi hình bóng của Thanh Trì trong trái tim cô đơn mười năm ấy nữa.
Bởi có lẽ tình yêu Vũ Trạch giành cho Thiên quá mờ nhạt, mờ nhạt tới nỗi cô không có cảm giác tồn tại gì hết. Vậy nên mới mơ hồ mà tìm kiếm. Nhưng với Thanh Trì thì khác. Tình yêu của anh quá mức to lớn, quá mức rực rỡ lay động lòng người, dù cho cô cố gắng không để tâm nhưng nó cứ từ từ xâm nhập rồi chẳng biết từ lúc nào đã chiếm cứ một vị trí vô cùng rõ ràng.
Thanh Trì nghe vậy, cánh tay chợt vươn ra…trên bàn tay là một tờ giấy.
Đơn Ly Hôn
Xoẹt…
’Em đã quyết định rồi…thì không được chối nữa! Thúy Liên!”
Thanh Trì đem tờ đơn xé làm đôi.
Anh giữ được cô rồi, giữ được người con gái mà anh yêu rồi!
“Thúy Liên là của đau khổ…còn Thiên là của mong chờ! Em yêu anh!”
Một nụ hôn nhẹ nhàng tiến tới.
Sau tất cả hạnh phúc đã chờ đợi hai người.
Mười năm kiên trì…tình yêu dù cho xa cách
Cuối cùng cũng mĩ mãn trở về với nhau.
Đợi chờ đôi khi không phải đau khố
Đợi chờ chính là hạnh phúc.
Cạch…
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Bà Lâm xoay người nở nụ cười mãn nguyện.
Bà đã tìm đúng người rồi.
Cô bé năm xưa cuối cùng cũng trở về cạnh con trai bà.
Cô bé ấy không còn là cô bé mù năm xưa nữa…mà đã trở thành người con gái mà con trai bà yêu thương thật lòng rồi.