Truyện Hạnh phúc ở phía cuối con đường - Tiểu Thiên - Vũ Trạch (full) - Chương 31
Thanh Trì lặng lặng theo sau suốt chặng đường, chỉ có Thiên và Đông Thành là vui cười với nhau.
Cô đơn???
Vì không hề chú ý tới bản đồ có một khu vực bị gạch chéo nên ba người không hề biết bản thân đã đi vào khu vực cấm của khu rừng.
“Chúng ta…hình như bị lạc mất rồi! Vị trí này…mình không thấy trên bản đồ.” Xoay tới xoay lui cái bản đồ, Thiên hoang mang nhắc nhớ.
Vì nghĩ mình tới gần kho báu rồi nên không chú ý tới bản đồ. Sau khi không tìm thấy đường đi nữa mới chú ý tới bản đồ thì đã quá muộn,căn bản là không còn đường nào có thể đi.
“Không phải chứ? Chúng ta…”
Đông Thành cầm lấy bản đồ từ tay Thiên nhìn thử cũng bất lực.
Cậu vốn đĩ không biết xem bẩn đồ, có xem cũng vô ích.
Hai người ái ngại quay lại phía sau nhìn Thanh Trì.
Đông Thành nhìn anh nhưng chẳng nói tiếng nào.
Dù gì đi nữa cậu cũng không thích Thanh Trì.
Thiên hơi hoảng chạy tới bên anh lắc lắc cánh tay.
Đây là tia hi vọng duy nhất của cô. Chỉ mong anh còn nhớ đường quay về.
“Đừng trông chờ vào tôi. Từ đầu tới cuối tôi không đế ý đường đi. Tôi là đi theo hai người!”
Cứ tưởng nắm được cọng rơm cuối cùng, phút cuối bổng bị tạt cho một gáo nước lạnh…
Thiên trợn mắt nhìn anh.
“Vậy…chúng ta phải làm sao?’
Thiên gian nan nuốt nước bọt.
Nếu cô không chủ quan thì có lẽ không để tổ đội ba người bị lạc. Không phải chứ???
“Ngu ngốc!”
Quay lung lại ném thầng một câu, Thanh trì lạnh lùng bước đi.
Không biết còn không thể tìm sao. Ngu ngốc!
Đông Thành tiến tới cạnh Thiên, nắm cổ tay cô kéo đi theo Thanh Trì.
Anh không biết đường nên chỉ có thế đi theo Thanh Trì.
Á.
Thiên ngồi thụp xuống ôm lấy cổ chân mà suýt rớt nước mắt. Cô đau.
” Thiên, sao vậy? Chản cậu bị sao thế?”
Đông Thành giật mình quay người nhìn cô. Thấy cô đang ôm lấy chân liền ngồi luôn xuống nắm lấy cẳng chân cô kéo ống quần lên.
Gần mầt cá chân có mấy vết tròn tròn nhỏ màu đen, hình vòng cung.
Đông Thành mù mịt nhìn vết thương…
Thanh Trì phiền phức tiến tới đấy Đông Thành ra nắm lấy cổ chân cô mà xem xét.
Vết thương này rõ là rần cân.
Rắn cắn! Không chết!’
Đem cái chân kia ném trở về, Thanh Trì phủi tay đứng dậy.
Shit….Thiếu điều buột miệng, Thiên nghiến rảng nhìn anh.
Không chết?
Cmn dẻ nghe ha? Không chết?
” Không sao rồi. Không phải rắn độc. Cậu đi được không? Mình cõng nhé!”
Đông Thành thớ phào một hơi tiến tới đỡ Thiên dậy.
Không biết đâu lúc cậu nhìn thấy cái vết thương kia đã cứng đờ người.
Cậu sợ Thiên trúng độc của rắn nên xoắn xuýt mà không biết làm gì. Khi biết chỉ là rắn thường cắn cậu mới trút được cục đá trong lòng xuống nhưng vẫn rất lo lẳng cho Thiên.
“Không sao rồi. Hơi đau nhưng mình đi được!”