Truyện Hạnh phúc ở phía cuối con đường - Tiểu Thiên - Vũ Trạch (full) - Chương 32
Thiên chậm chạp đứng dậy. Đau chết cô mất, không sao cái con khỉ.
” Trời tối đến nơi rồi. Còn ân ái?”
Không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng là chẳng câu nào tử tế.
Thanh Trì ánh mât ghét bỏ nhìn cô và Đông Thành.
Trời mới biết lúc thấy Đông Thành lo láng cho cô tâm anh bỗng có chút khó chịu. Không thể trêu vào!!!
“Tối thì tối, chả nhẽ còn có thể sáng sao?”
Cô cũng bày ánh mát ghét bỏ, thái độ không sợ trời không sợ đất mà đáp lại thái độ kia của Thanh Trì.
Khó chịu??? Cho anh khó chịu tới chết luôn.
Hừ…
Thanh Trì lạnh mặt nhìn cô. Cuối cùng rũ mắt quay đi.
Anh mới không thèm chấp nhặt với con nít. Mới tí tuổi đầu bày đặt gan dạ.
Không thấy vả mặt sao?
Thái độ không sợ trời không sợ đất kia là thật sao?
Quỷ mới tin!
Đông Thành vòng tay cô ra sau cổ rồi cõng cô lên.
Với cái chân kia của cô thì chắc tới mai cũng chưa tìm được lối ra khỏi chỗ này.
Thanh Trì nhìn một màn này của Đông Thành liền thập phần khó chịu hơn.
Một lần nữa hừ mũi bước đi.
“Người sao mà khó ở.”
Cô cám thán ôm cố Đông Thành mà dựa vào. Như này dẻ chịu hơn nhiều.
Đỏng Thành càng thêm nghi hoặc.
Đảy là thái độ anh trai dành cho em gái sao?
Càng nghĩ càng thấy lạ. Càng thấy khó chịu.
Nếu không phái anh trai em gái vậy rốt cuộc quan hệ của hai người là gì vậy???
Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống. Khắp khu rừng lâm vào trạng thái tĩnh mịch, chí còn lại tiếng xào xạc cúa là cây, tiếng vù vù của gió và rả rích của côn trùng.
Ba người thật sự không thấy đường ra.
“Ăn đi. Đêm nay nghỉ ngơi tại đây.
Nơi này đặc biệt nguy hiếm, không muốn chết thì đừng có đi lại lung tung. Phiền phức!” Thanh Trì nói xong liền đi sang một bên lửa ngồi xuống. Cũng may anh có đem theo bật lửa.
“Anh bớt mẳng một câu thì chết à?
Thiên bực bội không kém hếch cằm lườm anh.
Cả đoạn đường suốt chỉ mắng cô.
“Ồ, tôi thích! Ai mượn cô kéo cá đoàn đi lạc! Nhiều lời!”
Thanh Trì không nóng không lạnh, đem thái độ phách lỗi kia của cô ép về.
Thiên: “…*
“Giáo sư, ba người tổ con chưa thấy về. Liệu có phải họ bị lạc rồi không giáo sư. Trời đã tối như vậy. Chúng ta tìm cả chiều rồi. Giáo sư…”
Tĩnh Vy lo lắng ôm Tiếu Minh hỏi vị giáo sư.
” Vy Vy em bình tĩnh, thầy cũng đã báo với đội tìm kiếm rồi. Khu rừng này không có gì nguy hiếm, ba người họ chắc sẽ không sao đâu. Em đừng cuống!”
“Chị oi, ba mẹ em sao còn chưa về…huhu…em nhớ ba mẹ…”
Tiếu Minh từ chiều tới giờ vân khóc suốt. Thằng bé thật sự nhớ ba mẹ.
Sẽ không sao. Tiếu Minh ngoan.”
Tĩnh Vy vỗ về Tiếu Minh. Trong lòng cũng không khỏi bồn chồn thấp thỏm.
Ban đêm khu rừng càng âm u tĩnh mịch hơn.
Xung quanh lặng ngắt như tờ không hề có bất cứ một tiếng động nào cả.