Truyện Hạnh phúc ở phía cuối con đường - Tiểu Thiên - Vũ Trạch (full) - Chương 33
Khi nãy còn có nghe tiếng động vật, bây giờ ngay cả một tiếng rả rích cũng không có.
Tất cả chìm vào bóng đêm.
Ba người ngồi cạnh đống lửa đang bập bùng cháy.
Tối như này với ba người họ, đám lửa này là thứ duy nhất xua tan nỗi sợ hãi.
Lửa cứ bập bùng tí tách cháy, ba người cứ triền miên suy nghĩ.
Mỗi người một tâm trạng, chẳng ai giống ai.
Thiên ngồi giữa Thanh Trì và Đông Thành, cầm cái que chọc qua chọc lại đám lứa giết thời gian.
Trời mới biết lúc này cô đang rất sợ hãi. Nếu không phải có Thanh Trì và Đông Trạch ở cạnh cô đã xỉu vì sợ rồi.
Không sợ hãi cũng phải.
Vì trước khi tham gia cắm trại, mẹ đã đe dọa, uy hiếp anh phải bảo vệ cô nên đương nhiên sẽ không lo lắng anh bỏ cô lại.
AAAA….
Khu rừng đang chìm vào giấc ngủ thì bổng bị một tiếng hét vang dội.
Không ai khác, tiếng hét chính là từ cái miệng nhỏ của Thiên phát ra.
Đương sự gây ra động tĩnh lúc này đang sụt sùi khóc nấc lên.
Đế ý kĩ thì chắc chần sẽ thấy ngang đùi cô lúc này là một bé rần thân yêu cả thân xanh lè đang nằm ngất ngưởng.
Vừa chợp mắt một xíu,Thanh Trì bị tiếng hét làm giật mình chồm qua chồ Thiên xem xét tình hình.
Đầu đầy dấu hỏi chấm.
Đông Thành cũng không ngoại lệ nhưng bản tính cậu vốn rất sợ hãi mấy con vật như này nên ngoài luống cuống tay chân thì chẳng biết làm gì ngoài lo lâng.
Thiên lúc này trong lòng đã khóc không ra nước mắt nữa.
Vì cớ gì từ chiều tới giờ cỏ luôn được các bạn rắn ghé thăm như vậy chứ???
Vì cô xinh đẹp nên thu hút chúng sao???
Rẳn giờ cũng ham mê nữ sắc như vậy à?
Đã đến nước này mà còn tự luyến được Thanh Trì cũng bó tay chấm chân với cô.
Lục trong ba-lô lọ tinh dầu sả, Thanh Trì đem chúng hơ hơ xung quanh con rắn.
Vừa thấy mùi hương đú nồng, con rán liền tự động trườn khỏi chân cô mà bò đi.
Rẵn vốn kị những mùi nồng như này nên chỉ cần ngửi thấy, chúng sẽ tự cách xa.
Cũng may lần này anh có cầm theo lọ tinh dầu nếu không lại phải rất mệt đế tìm cách đuổi nó đi.
“Thiên, đừng khóc nữa. Mau lau nước mắt đi.”
Đông Thành nhìn thấy rắn trườn đi rồi mới lúng túng rút chiếc khăn tay của cậu ra đưa cho cô.
Nhìn dáng vẻ khóc sướt mướt của cỏ lại khiến cậu đau lòng, thế nhưng cậu lại bất lực khi không xua đuối được chúng.
Nhận chiếc khăn từ tay Đông Thành, Thiên vản chưa hết hoảng sợ.
Sau khi lau sạch nước mât, cô liền tự động dịch gần tới chỏ Thanh Trì mà ngồi.
Cô muốn ngồi gần anh.
Nói thừa.
Đây là vị cứu tinh duy nhất của cô ngay lúc này, không bám vào anh ta thì bám vào ai.
Đông Thành thấy vậy không khỏi cảm thấy bản thân vô dụng nhưng cũng đành chấp nhận.
Lúc này anh không thế giúp cô.
HỦ…Hú…Hú.
Từ trong rừng sâu vọng lại tiếng sói tru lên.
Giữa rừng u tối, tiếng sói tru không khỏi khiến ba người giật mình.
A!
Thiên sợ hãi ôm chặt lấy người Thanh Trì, gục mặt vào ngực anh cho bớt sợ.
Thình thịch…thình thịch…