Truyện Hạnh phúc ở phía cuối con đường - Tiểu Thiên - Vũ Trạch (full) - Chương 34
Thanh Trì bị cái ôm bất ngờ cúa Thiên, tim bất giác đập nhanh hơn một vài nhịp.
Vì sợ sói phát hiện nên Đông Thành đã nhanh chóng dập tát ngọn lửa khiến cho khung cảnh xung quanh chìm vào bóng tối nên không ai để ý chứ thật ra lúc này mặt Thanh Trì đã đỏ bừng rồi.
“Tiếng sói thôi mà! Chúng ta chắc ra khói khu vực cấm rồi. Xung quanh đây ắt không có gì nguy hiểm!”
Thanh Trì nhẹ đưa tay lên, một tay giữ đầu cô, một tay vồ lưng cô xua đi nổi sợ hãi.
“Nhưng tôi sợ! Anh không được buông tay ra đâu!”
Thiên liều chết ôm lấy người anh thật chặt khiến Thanh Trì mặt đò càng thêm đỏ.
Một màn ôm ấp này thu vào tầm mắt Thành khiến cậu cảm thấy ghen tuông.
Sao cậu có thể vô dụng như vậy
chứ!
Nếu cậu dũng cảm hơn, chắc chắn Thiên sẽ không ôm ấp Thanh Trì như
vậy.
Chưa bao giờ cậu lại cảm thấy bản thân mình vỏ dụng như lúc này.
“Dậy đi, chúng ta tìm đường tiếp. Không thế ớ đây được.”
Thanh Trì lay người cô và Thành dậy.
Tối qua một màn ôm ấp, Thanh Trì đã ôm cô ngủ tới sáng.
Giờ nghĩ lại, Thanh Trì bổng chốc cảm thấy không được tự nhiên lầm.
Lờ đờ mở mắt, Thiên đã nhận thấy khuôn mặt đỏ lựng của Thanh Trì liền lấy làm tò mò:
“Ý, Thanh Trì, mặt anh làm sao mà lại đỏ như vậy? Anh ốm sao?”
Vừa nghe xong, Thanh Trì liền không tự chủ được xoay người bỏ ra chỗ khác.
Nhớ lại thì thật sự anh cũng không tin đâu.
Thấy vẻ mặt muốn nói nhưng lại không thể của Thanh Trì, Thiên hết sức ngạc nhiên, tò mò.
—15 phút trước—
Vừa mở mắt, đập ngay vào mặt anh chính là khuôn mặt của Thiên.
Cô ngú nhưng áp mặt vào ngực anh, tay còn vòng qua eo ôm chặt lấy anh nữa.
Không những cảm thấy cô quá phận mà chính bàn thân anh cũng đang ôm cô vào lòng.
Sau đó liền đỏ mặt mà rút ra khỏi người cô.
Quá mất mặt đi.
Đông Thành tính dậy sau cùng đã bắt gặp vẻ mặt của Thiên đang nhìn Thanh Trì chầm chầm thì lại ghen tuông.
Ba người sửa soạn lại đồ đạc, tiếp tục lên đường tìm lối ra.
“Đông Thành, Tiếu Thiên, Thanh Trì, ba người ở đâu? Đông Thành, Tiếu Thiên, Thanh Trì, ba người ở đâu?”
Từ phía xa, tiếng gọi của các bạn sinh viên khác vọng lại.
Cuối cùng ba người bọn cô cũng đã gần gặp được đoàn người cám trại rồi.
Vừa nghe thấy tiếng gọi, Thiên đã hớn hờ ra mặt.
Thiên nháy cẫng lên đưa tay vầy thật mạnh ra hiệu cho đám người tìm cô.
Tĩnh Vy, mình ở đây! Tĩnh Vy!”
Sau một hồi, ba người rốt cục cũng đã gặp lại mọi người.
Bộ dáng của ai cũng nhếch nhác, bẩn thỉu.
Vì sự chủ quan của cô mà dẵn tới việc ba người đi lạc, lại khiến tất cả lo lắng một phen khiến cô vô cùng áy náy.
“Mẹ! Ba!”
Tiếu Minh từ đám đông sinh viên tụt xuống khỏi vòng tay của Tĩnh Vy, thân hình nhỏ nhắn lung lay chạy nhào về phía cô và Thanh Trì mà ôm chặt.
Cậu nhớ ba mẹ chết đi được.
“Tiếu Minh ngoan, mẹ đây rồi. Mẹ không sao mà. Tiếu Minh ngoan đừng khóc nữa!”
Thiên ôm thằng nhóc mà vỗ về. Cô biết chính bán thân đã khiến thằng bé sợ hãi rồi.
Tiểu Minh hãy còn sợ hãi, ôm chặt cô và Thanh Trì dấm dứt khóc không thôi.