Truyện Hạnh phúc ở phía cuối con đường - Tiểu Thiên - Vũ Trạch (full) - Chương 46
Thiên đem nước mẳt lau sạch, sau đó hít một hơi thật sâu lấy lại sự bình tĩnh.
“Cháu là Tiếu Thiên, chính là cố bé năm đó, tên là Thúy Liên, cháu là bạn thanh mai trúc mã của cậu bé tên Vũ Trạch ấy. Cậu bé ấy chính là con trai của gia đình mà năm đó mè mọi người ra sức che giấu. Năm cháu gặp cậu ấy, đôi mắt vốn không thể nhìn được, trước khi đặt chân vào phòng phẫu thuật cậu ấy đã hẹn sẽ tìm cháu nhưng rồi chín năm bặt vô âm tín, cháu đành phải tự mình chờ đợi, tự mình tìm kiếm. Chín năm liền không có kết quả, không có tin tức, đã gần như tuyệt vọng mà bỏ cuộc. Cuối cùng cháu cũng đã có được tin tức. Cháu tìm ra bà là người chủ chốt năm đó giúp gia đình cậu bé ấy che giấu thân phận.”
Cẩm phu nhân ngẩn người hồi lâu.
Bà không ngờ cậu bé ngày đó là chính là bạn thanh mai trúc mã của cô bé này.
Có thế chờ đợi, tìm kiếm một người gần mười năm, xem ra tình cám là không tệ.
Có thế làm được như vậy, năm đó cô cũng chỉ mười bốn tuổi mà thối.
Vì một lời hứa, không tiếc thanh xuản mà đánh đối.
Chỉ là bà cũng không biết nó có đáng hay không.
Tuổi trẻ thật sự là ngông cuồng.
Đáng tiếc bà không có được tuổi trẻ nhiệt huyết như thế. Xem ra vẫn phải suy nghĩ xem nên giúp cô bé này
ra sao.
trước.
Ngồi đối diện với cấm phu nhân, Thiên hết sức căng thắng. Thân thế cứng đờ.
Cô lo sợ bà không cho cô biết sự thật.
Lo sợ bà sẽ không nói cho cô.
Nói gì thì nói, chuyên năm đó đã phải dùng một thế lực lớn nhưthế đế che giấu đương nhiên sẽ khó tiết lộ ra ngoài rồi.
Mặc dù Cẩm phu nhân nói cho tới hiện tại đã không còn gì là bí mật nữa nhưng Thiên cũng không dám trút bỏ đi gánh nặng trong lòng.
Bí mật che giấu nhiều nảm như vậy mà vẫn khiến cho thám tử không tra ra được gốc rế mọi chuyện thì sao có thể nói là đơn giản được,
Nếu bây giờ dễ dàng bị tiết lộ, cô cũng thực coi thường.
“Có thể… cho cháu biết chuyện của năm đó không?”
Thiên ấp úng. Cô sốt sầng nhìn Cẩm phu nhân.
Cẩm phu nhân đang suy nghĩ chuyện quá khứ nên không nhập tâm lắm.
Đợi Thiên gọi mấy tiếng bà mới hoàn hồn.
Khẽ thở dài
“Cháu gái, chuyện năm đó khá là rắc rối! Trước khi ta giải đáp cho cháu, cháu có thể cho ta biết vì sao cháu lại tìm suốt chín năm mà không từ bỏ như vậy không?”
Vi sao???
Câu hỏi này cô cũng đã từng đặt ra vô số lần tự hỏi bản thân.
Vì cáỉ gì phải ngu ngốc tìm người gần mười năm?
Vì cái gì tìm kiếm một người mà ngay cá mặt cũng không biết?
Vì cái gì phải cố chấp như vậy?
Cô cũng không biết vì cái gì nữa.
“Có lẽ là vì một lời hứa!”
Nói ra câu này chính cô cảm thấy ngờ vực bản thân hơn.
Nhưng đó lại chính là đáp án mà cô tin tường hơn cả.
“Lời hứa đó với cháu quan trọng đến vậy? Có thể khiến cháu kiên trì mười mấy năm, ta cũng thấy tò mò đấy!”
Cẩm phu nhân gật đầu suy tư.
“Có thể cho cháu biết không?”