HẠNH PHÚC VÔ SONG - Chương 3
Nghe xong chuyện ta bị bắt, Phương bà bà rơm rớm nước mắt:
“Đứa nhỏ, giờ không nơi nương tựa, hay là đến nhà bà ở tạm?”
Ta đã sống bám nhờ người khác quá nhiều năm, không muốn tái diễn cuộc đời đó nữa.
Liền cảm tạ bà bà, rồi nói:
“Cháu biết làm đậu hũ rất khéo, hẳn có thể tự nuôi sống mình.”
Phương bà bà vẫn chưa yên tâm, chợt nhớ ra điều gì:
“Suýt nữa quên, cháu còn một mối hôn ước đấy.”
Thấy vẻ mặt ta sửng sốt, bà cười cười:
“Là với thằng bé nhà họ Cố – Cố Phàm Nhất. Nó tìm cháu suốt bao năm rồi.
Bà dẫn cháu đến gặp nó nhé?”
Ta biết bà có lòng tốt nhưng thế sự đã đổi thay.
Phụ mẫu ta đều đã qua đời, lại bặt vô âm tín bao năm như vậy,
Cuộc hôn nhân ấy, chắc đã không còn ý nghĩa.
Ta đến Phúc Châu, không phải để lấy chồng.
Mà là để tự lực cánh sinh, sống yên ổn qua ngày.
Vậy nên, ta từ chối ý tốt của bà, rồi tìm một quán trọ rẻ tiền để ở tạm.
Ngay sau đó, ta bắt tay vào sắm sửa: thuê nhà, mua cối xay, mua lừa…
Dân trong ngõ hay tin ta là cô nhi nhà họ Lục trở về, ai nấy đều nhiệt tình giúp đỡ.
Chưa đến năm ngày, ta đã thuê được một căn nhà hơi xa phố chợ, nhưng rộng rãi và đủ dùng.
Những vật dụng cần thiết để làm đậu hũ cũng đã sắm đủ.
Tối hôm đó, ta nấu một mâm cơm chay toàn món đậu hũ, chiêu đãi hàng xóm láng giềng.
Đậu hũ ta làm mịn màng thơm béo, món ăn cũng vừa miệng.
Ai nấy đều khen tay nghề của ta, bảo từ nay sẽ ủng hộ quán đậu của ta dài dài.
Đợi khách khứa ra về, ta dọn dẹp bàn ghế, soạn lại quà tặng mà mọi người mang tới.
Trong đó có một mảnh vải màu tươi sáng rất đẹp, bên trên đặt một mảnh giấy:
“Có việc gấp nên không thể đến giúp, tặng muội vật này coi như làm lễ ra mắt.
Hôm nào gặp mặt, ta nhất định sẽ đích thân xin lỗi.
Cố Phàm Nhất.”
Ta sững người.
Nghe Phương bà bà kể, cha mẹ Cố Phàm Nhất cũng mất trong trận loạn năm xưa.
Hắn sống cùng ông nội.
Sau khi ông mất, Cố Phàm Nhất làm bổ khoái trong nha môn.
Ta cẩn thận gấp mảnh vải lại, cất kỹ.
Đợi khi gặp được hắn, sẽ hoàn lại.
Tiện thể, cũng nói rõ ràng hôn ước của chúng ta chỉ là hữu danh vô thực, từ lâu đã không còn ý nghĩa.
6.
Ta không có tiền thuê cửa tiệm, chỉ đành gánh hàng rong đi rao bán ngoài phố.
Không ngờ buôn bán cũng khá, chẳng mấy chốc đã bán hết hơn nửa.
Lát sau, thấy trong rổ còn lại một miếng đậu nhỏ, ta nghĩ: mang về chiên lên, làm cơm trưa là vừa.
Nào ngờ vừa thu dọn xong, đã bị ba tên đàn ông trông lấc cấc chặn ở đầu hẻm.
“Người mới đến, không biết luật lệ hả?”
Kẻ cầm đầu là một tên mặt đầy sẹo, nụ cười toát lên vẻ gian tà.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta cười gượng, lấy từ túi ra mười đồng tiền, hai tay đưa sang.
Ai ngờ hắn gạt phắt đi, cười khẩy:
“Bố thí cho ăn mày đấy à!”
Thế rồi mấy tên đó liền thò tay định giật lấy túi tiền của ta.
Đúng lúc đó, từ đầu hẻm vang lên tiếng bước chân vững chãi.
Ta ngẩng đầu, thấy một người đàn ông lạ mặt đang đi tới.
Vai rộng lưng thẳng, thân hình cao lớn.
Do ngược sáng nên ta chẳng nhìn rõ diện mạo, chỉ thấy ánh sáng hắt vào vẽ nên nét mặt góc cạnh, anh tuấn.
Ba tên kia quay lại nhìn, lập tức tái mặt:
“Đại ca, ngài…”
Người đàn ông chỉ khẽ vung tay, ba tên lập tức giật mình, vội vàng bỏ chạy.
Thế nhưng người được gọi là “đại ca” ấy lại từng bước áp sát ta.
Bóng hắn phủ xuống người ta, khiến ta không khỏi run sợ.
Hoảng quá, ta rút chiếc đòn gánh ra, tay run lẩy bẩy quật tới.
Hắn đưa tay vững vàng đỡ lấy.
Khóe môi nhếch lên, giọng trầm xuống:
“Tính khí cũng dữ dằn đấy chứ!”
Ta chẳng biết lai lịch hắn ra sao, bèn cố cứng miệng:
“Buông ra… Ta… ta không dễ bắt nạt đâu!
Vị hôn phu của ta là bổ đầu trong nha môn — Cố Phàm Nhất!”
Hắn hơi khựng lại:
“Cô là vị hôn thê của Cố Phàm Nhất?”
Thấy hắn có vẻ bối rối, ta vội gật đầu chắc nịch.
Ai ngờ hắn bỗng bật cười, buông tay ra, giọng mang theo ý trêu chọc:
“Thật khéo, ta cũng tên Cố Phàm Nhất, cũng là bổ khoái trong nha môn đây.”
7.
Biết người trước mặt chính là Cố Phàm Nhất, ta nhất thời lúng túng vô cùng.
Hắn thì thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
“Xin lỗi, vừa rồi hù dọa muội rồi.”
Ánh mắt hắn không mang chút ác ý nào.
Thấy ta định gánh đồ rời đi, hắn liền bước tới giúp.
Tay chân dài, động tác nhanh nhẹn, ta không nỡ từ chối, đành để hắn vác luôn cả đòn gánh lên vai.
“Vừa rồi mấy người đó gọi huynh là đại ca, là sao?”
Cố Phàm Nhất cười cười:
“Bọn lưu manh ấy mới được thả khỏi ngục, thấy ta thì sợ, nên định làm thân cho đỡ bị bắt lại.
Không ngờ lại khiến muội hiểu nhầm, thật ngại quá.”
Giọng hắn vang dội, tiếng cười sảng khoái, trông có vẻ thô kệch nhưng tâm tư lại rất tinh tế.
Biết ta còn canh cánh chuyện vừa rồi, hắn dịu giọng an ủi:
“Ta đưa muội về trước, lát nữa sẽ bắt lũ đó lại.
Nếu còn dám làm càn, cứ để chúng nằm thêm mấy ngày trong ngục.”
Dù mang danh hôn ước nhưng ta đối với hắn vẫn rất xa lạ.
Hắn đối với ta, tựa hồ cũng có chút khách sáo.