HẠNH PHÚC VÔ SONG - Chương 5
Một tháng, được trả năm trăm văn.
Tính ra hai tháng cũng được một lượng bạc.
Ta âm thầm tính toán trong lòng:
Bán đậu hũ một tháng có thể kiếm sáu bảy trăm văn, giờ thêm khoản này nữa, ba đến năm năm sau, cũng có thể mua được một căn nhà nhỏ.
Trong lòng vui rộn ràng, ta liền nghĩ đến chuyện mời Cố Phàm Nhất ăn bữa cơm để cảm ơn.
Nghe nói ta đã được chọn, huynh ấy cũng mừng thay:
“Chuyện vui như vậy, lần này để ta mời muội.
Có một quán bán cá viên rất ngon, để ta đưa muội đi nếm thử.”
Đúng lúc đang trưa, hắn được nghỉ.
Ta cũng không từ chối, cùng đi luôn.
Quán cá viên ở ngay ven đường, giản dị mà đông khách.
Cố Phàm Nhất dùng tay áo lau sạch ghế gỗ:
“Ngồi đi.”
Hắn trông có vẻ xuề xòa, vậy mà trong từng cử chỉ lại chu đáo đến lạ.
Tim ta như bị ai khẽ chạm một cái.
Ta khẽ “ừm” một tiếng, rồi ngồi xuống bên hắn.
Không lâu sau, chủ quán bưng lên hai bát cá viên nóng hổi.
Ta dùng muỗng múc một viên, cắn vào.
Vị ngọt thơm lan khắp miệng, mềm mịn tan ra.
Khóe môi bất giác cong lên, ta tán thưởng:
“Ngon thật.”
“Ăn từ từ, kẻo nóng.”
Hắn vừa dặn dò, vừa giới thiệu cho ta đủ loại món ăn ngon, giá lại phải chăng.
“Về sau rảnh rỗi, ta đưa muội đi ăn hết một lượt.”
Không rõ là do viên cá làm ấm dạ dày hay lời nói thoải mái của hắn, mà trong lòng ta, bỗng dưng ấm áp đến lạ thường.
Ký ức lộn xộn lướt qua trong đầu.
Ta ngẩng đầu nhìn Cố Phàm Nhất, nhẹ giọng:
“Cố đại ca, từ nay… huynh cứ gọi muội là Vô Song đi.”
Hắn bật cười, gật đầu:
“Được, Vô Song.
Ăn xong ta đưa muội về.”
10.
Từ lần đầu xa lạ đến nay có thể trò chuyện thân mật, Cố Phàm Nhất đã đưa ta về nhà không biết bao nhiêu lần.
Tính ra, cũng chỉ mới hơn một tháng ngắn ngủi.
Trên đường về hôm ấy, Cố Phàm Nhất nhắc ta gần đây trong thành xuất hiện trộm cướp, dặn ta ban đêm nhớ đóng kỹ cửa nẻo.
“Ta từng giao thủ với hắn, võ công không tầm thường.”
Vừa dứt lời, hắn bỗng khựng lại.
“Gì vậy…” — ta vội hỏi, nhưng chưa kịp dứt câu, hắn đã vòng tay ôm lấy eo ta, xoay người ta lại.
Khoảng cách giữa chúng ta gần trong gang tấc.
Đầu thu, áo mặc không dày.
Tay Cố Phàm Nhất đặt nơi thắt lưng ta, nóng như lửa — từng chút từng chút lan dần, khiến tim ta run rẩy.
“Xin lỗi đã mạo phạm.”
Giọng hắn khẽ vang bên tai.
“Vừa rồi ta thấy kẻ trộm kia ở ngay phía trước, không thể để hắn phát hiện ra ta ở đây.”
Ta ép xuống cảm giác rối loạn trong lòng, khẽ nói:
“Không sao đâu.”
Cố Phàm Nhất buông tay ra:
“Giờ ta phải đuổi theo hắn.
Muội tự về trước nhé.”
Thấy vậy ta liền nói:
“Cố đại ca… để muội đến nha môn gọi người tới giúp huynh.”
Hắn gật đầu cười, rồi nhanh chóng đuổi theo bóng đen phía xa.
Ta chẳng dám chậm trễ, lập tức đi báo với đám bổ khoái dưới trướng hắn.
Nghe ta kể xong, bọn họ hỏi kỹ chỗ ta tách khỏi Cố Phàm Nhất, rồi lập tức xuất phát tiếp ứng.
Về đến nhà, ta giục con lừa kéo cối xay.
Nhìn cối xay mài từng mẻ đậu, nhưng đầu óc thì trôi mãi đâu đâu.
Không biết hắn có bắt được kẻ gian đó không?
Tên trộm ấy bản lĩnh cao cường, nhỡ đâu Cố Phàm Nhất bị thương thì sao?
…
Làm việc xong thì trời cũng nhá nhem tối.
Lo lắng mãi không yên, ta cầm theo một chiếc đèn lồng, mang thêm phần cơm vừa nấu, định bụng đến nhà hắn xem thử.
Nhà họ Cố cách chỗ ta thuê không gần.
Khi tới nơi, cửa nhà vẫn đóng kín.
Hẳn là hắn chưa về.
Ta ôm hộp thức ăn, lặng lẽ đứng trước cửa chờ.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng nghe tiếng người gọi:
“Tốt quá, Vô Song, muội thật sự ở đây.”
Là Cố Phàm Nhất.
Hắn thở gấp, vội vã chạy đến.
Thấy hộp cơm trong tay ta, ánh mắt hắn thoáng ngỡ ngàng:
“Cho ta?”
“…Ừm.”
Ta không tiện nói là vì lo lắng cho hắn nên mới tới.
Chỉ mượn cớ mang cơm qua.
“Đứng ngốc ngoài này bao lâu rồi, không mệt sao?”
Mệt ư??
Ta chợt nhớ đến khoảng thời gian ở Triệu gia.
Ngày đó, ta luôn chờ đợi Triệu Chi Hành — đợi hắn ăn cơm, đợi hắn có chút thời gian nhìn đến ta.
Chưa từng có ai hỏi ta “có mệt không”.
Đến bản thân ta cũng chẳng còn nghĩ đến điều đó nữa.
Ta khẽ lắc đầu:
“Không sao.
Tên trộm bắt được chưa?
Cố đại ca, huynh có bị thương không?”
Nhắc đến chuyện này, Cố Phàm Nhất lại nở nụ cười:
“Nhờ muội báo tin kịp lúc, ta và các huynh đệ mới kịp triệt hạ sào huyệt bọn chúng.
Ta định tới nhà muội báo tin vui, ai ngờ muội không có nhà.
Hỏi quanh một vòng, bà Phương bảo thấy muội tới tìm ta.
Vậy là ta vội trở về.”
Hắn đã “hỏi quanh một vòng”
Ta lại chợt nhớ đến một chuyện cũ.
Năm ấy, ta và Triệu Chi Hành cãi nhau vì Hà Uyển.
Khi đó, ta bán đậu hũ về nhà mới hay hắn tiếp nhận Hà Uyển.
Ta bực tức tranh cãi với hắn.
Ngày trước khi Triệu gia nghèo túng nhất, Hà Uyển đã chọn gả cho nhà giàu.
Sau này bị cướp phá, phu quân bị giết, tài sản tiêu tan,
Hà Uyển mới nhớ tới Triệu Chi Hành mà quay về nương nhờ.
Ta nói ra những điều đó, nhưng Triệu Chi Hành chẳng thấy nàng sai.
Ngược lại trách ta nhỏ mọn, bảo rằng “đều là nữ nhân với nhau, sao lại chèn ép một người góa phụ?”
Ta cãi không lại, chỉ biết òa khóc rồi bỏ chạy.
Cứ tưởng hắn sẽ đuổi theo.
Ta ngồi chờ dưới tán liễu trước cổng nhà, chờ mãi đến khi ánh đèn trong viện tắt ngúm, hắn vẫn chẳng buồn ra.
Dù hắn không thích ta thì giữa chúng ta vẫn có bao năm nương tựa lẫn nhau.
Ấy vậy mà, hắn còn chẳng bằng Cố Phàm Nhất — một người chỉ mới quen hơn một tháng.
Đủ thấy, Cố Phàm Nhất… vốn là người tốt thật lòng.
Ta còn đang chìm trong suy nghĩ, thì hắn cười bảo:
“Đi nào, cùng đi ăn mừng.”
“Nhưng mà…” — ta do dự.
Các huynh đệ của hắn đều là nam nhân, chỉ mình ta là nữ, xem chừng không ổn lắm.
Dường như đoán được ý ta, hắn dịu giọng trấn an:
“Không sao, mấy người kia cũng đưa nữ quyến theo.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Họ đều đưa người thân theo.
Còn ta… ta là gì?