HẠNH PHÚC VÔ SONG - Chương 7
Lời nói mạnh mẽ, dứt khoát
.
Người xung quanh đều nghe rõ rành rành, Triệu Chi Hành cũng nghe rõ.
Sắc mặt hắn khi xanh khi trắng, run rẩy nói:
“Rõ ràng là ta đính hôn trước!”
Cố Phàm Nhất cười nhạt, tháo chiếc dây trên cổ, rút ra nửa miếng ngọc bội:
“Đây là tín vật mà năm xưa phụ mẫu Vô Song và gia đình ta đã trao đổi.
Lưu bá, năm ấy ông cũng có mặt chứ?”
Trong đám người, một cụ ông chống gậy bước ra, nhìn kỹ miếng ngọc rồi gật đầu:
“Đúng thế. Năm đó đính thân có mời mấy người làm chứng, ta nhớ rõ, còn có cả hôn thư nữa.”
Triệu Chi Hành đứng sững, rồi lắc đầu liên tục:
“Không… ta không tin.
Vô Song, nàng yêu ta mà, nàng không thể làm vậy…”
Ta cúi đầu cảm tạ mọi người đã lên tiếng giúp ta, rồi nhìn thẳng vào Triệu Chi Hành, giọng lạnh như sương:
“Ân tình đã dứt.
Ngươi có người mình thương là cô thanh mai goá bụa.
Ta cũng tìm lại được người bạn thuở nhỏ của mình.
Mỗi người một ngả, vậy là tốt nhất.
Từ nay, đừng đến tìm ta nữa.”
Dứt lời, ta nghiêng người, mời hắn rời đi.
Triệu Chi Hành còn định làm ầm, nhưng chỉ một ánh nhìn lạnh lùng của Cố Phàm Nhất đã khiến hắn cụp đuôi rút lui.
Trong sân, chỉ còn lại hai người — ta và Cố Phàm Nhất.
Ta cảm thấy mình vừa gây phiền phức cho huynh ấy, áy náy nói:
“Cố đại ca, xin lỗi vì đã liên lụy huynh.
Vừa rồi huynh nhắc đến hôn ước trước bao người… e rằng sau này sẽ khó mà nói chuyện hôn nhân nữa.”
Câu đầu ta nói ra từ đáy lòng.
Nhưng câu sau… lại khiến tim nhói một nhịp.
Cố Phàm Nhất là người tốt như vậy.
Sao ta lại không động lòng?
Nhưng Triệu Chi Hành vừa gây chuyện như thế, liệu huynh ấy có hiểu lầm gì không…
Ta cúi đầu, bàn tay siết chặt lấy vạt áo.
Trên đỉnh đầu, truyền đến tiếng cười khẽ.
“Vậy… Vô Song, muội có bằng lòng gả cho ta không?”
Ta ngỡ ngàng, ngẩng phắt đầu lên.
Ánh mắt kinh ngạc va phải ánh nhìn dịu dàng, mang theo ý cười của Cố Phàm Nhất.
“Gì cơ?”
“Ta vốn định hỏi chuyện đó vào hôm nay rồi.
Muội có nguyện ý làm thê tử của ta không?”
Ta bật cười, ánh mắt mờ đi.
Nước mắt lăn dài vì vui sướng.
“Muội… nguyện ý.”
Đúng lúc ấy, trời cao nổ tung một tiếng pháo hoa.
Từng chùm rực rỡ nở bung giữa bầu trời đông lạnh giá.
Cố Phàm Nhất nắm lấy tay ta, dịu dàng hỏi:
“Vô Song, muội thích không?”
Ta khẽ gật đầu, nụ cười như nở cả trong tim:
“Thích. Thích pháo hoa… và cũng thích huynh.”
13.
Để tránh bị Triệu Chi Hành quấn lấy, đêm Giao thừa đó, ta dọn sang nhà Phương bà bà ở tạm.
Nhà bà rộng rãi, hai người con trai đều đã lập gia đình, Triệu Chi Hành dù có gan cũng chẳng dám đến gần.
Chúng ta đã bàn bạc xong xuôi, vì ta không còn nhà mẹ đẻ, nên sẽ xuất giá từ nhà bà Phương.
Hôn sự vừa định, ngày hôm sau Cố Phàm Nhất liền đến đưa sính lễ.
Hàng xóm láng giềng đều đến chúc mừng.
Trong lễ vật chàng mang theo, có cả nửa miếng ngọc bội còn lại.
Bởi vì trước kia ta từng nói hôn ước coi như vô hiệu, nên chàng mới luôn giữ lại mà không giao cho ta.
Giờ thì lòng ta đã hướng về chàng, chàng mới tự tay đeo miếng ngọc ấy lên cổ ta.
Tuy là hôn sự có phần gấp gáp, nhưng trong khả năng của mình, Cố Phàm Nhất đã cố gắng lo liệu mọi thứ chu toàn nhất.
Đặc biệt là chuyện áo cưới.
Sau khi nghe ta kể hết chuyện bị bắt cóc, được nhà họ Triệu cưu mang, chàng âm thầm bỏ ra một số bạc lớn, nhờ người mua về hai tấm lụa đỏ quý giá để may áo cưới cho ta.
“Chuyện này… thật phí phạm quá!”
Nghĩ đến số bạc phải chi ra, lòng ta như bị d.a.o cứa, không khỏi xót ruột.
Chàng lại cười dịu dàng:
“Có thể cưới được Vô Song, mọi thứ đều đáng giá.
Hơn nữa, ta cũng có chút của để dành, những thứ này không tính là gì.”
Trong lòng ta vừa cảm động vừa mừng rỡ.
Nghĩ đến khi xưa ở Triệu gia, ta phải dành dụm suốt bao năm mới mua nổi một mảnh lụa đỏ may khăn trùm đầu.
Còn nay, người yêu ta lại dâng những thứ tốt nhất đến trước mặt.
Thử hỏi… sao ta có thể không cảm động?
Ngoài việc chuẩn bị trong nhà, còn phải lo bánh kẹo, sính lễ lặt vặt.
Cố Phàm Nhất bận việc ở nha môn, dứt khoát giao túi tiền cho ta tự chọn thứ mình thích.
Phương bà bà cùng mấy cô bạn giúp ta xem hàng, góp ý.
Không ngờ, vừa quẹo qua góc phố, liền gặp phải Triệu Chi Hành đã đứng chờ từ lâu.
Hắn ôm một chiếc khăn đỏ đã bạc màu, bộ dạng thê lương:
“Vô Song, ta đã giặt sạch nó rồi…
Từ nay sẽ không để muội chịu khổ nữa.”
Ta nhíu mày, còn chưa lên tiếng thì một cô bạn bên cạnh đã cười khẩy:
“Ui chao, thứ gì thế kia, đừng để bẩn mắt Vô Song nhà chúng tôi.”
Ta gật đầu:
“Phải đấy, Triệu Chi Hành, đừng làm bẩn mắt ta.”
Hắn rơi nước mắt, nghẹn ngào:
“Đây rõ ràng là thứ muội từng quý nhất…
Ta vẫn luôn mang bên người.”
Nhưng thứ ta quý giá nhất … xưa nay chưa từng là một mảnh vải.
Mà là chân tâm.