HẠNH PHÚC VÔ SONG - Chương 8
Giờ đây, trái tim ta đã có nơi để gửi gắm.
“Đi đi, về sống với Hà Uyển của ngươi đi.
Từ nay, ta sẽ không cản đường nữa.”
Vừa nghe đến cái tên ấy, mắt hắn lập tức bùng lên lửa giận:
“Phì! Con tiện nhân ấy!
Thấy ta tiêu hết tiền lại thi rớt, nó liền bỏ ta mà trốn theo người khác!”
Bỏ trốn?
Ta không nhịn được nhắc hắn:
“Hà Uyển chưa bao giờ thuộc về ngươi, cô ta chẳng ‘bỏ trốn’ gì cả.”
Mặt hắn méo xệch, đau khổ gào lên:
“Là ta quá ngu!
Vô Song, chỉ có muội đối tốt với ta nhất.
Sao ta lại đánh mất muội, sao ta lại ngốc đến vậy?!”
Vừa nói vừa tự tát mình hai cái như trời giáng, rồi bỗng nhìn ta tha thiết:
“Vô Song, muội đánh ta đi, rồi bớt giận… theo ta về nhà được không?”
Về nhà?
Để ta giặt áo nấu cơm, nai lưng kiếm tiền cho hắn nuôi đàn bà khác?
Ta khẽ nhắm mắt.
Nếu không phải vì chút nghĩa cũ với Triệu gia, ta đã rời đi từ lâu rồi, sẽ không đến mức phải chờ đợi đến khi lòng nguội lạnh mới chịu buông.
Hà Uyển không phải nguyên nhân duy nhất khiến ta chọn rời đi.
Triệu Chi Hành mới chính là lý do ta nhất quyết đoạn tuyệt.
Và dĩ nhiên — cả hai người đó, ta đều không định tha thứ.
“Triệu Chi Hành, ngươi không phải không buông được ta, mà là không buông nổi người chịu đựng và chăm sóc cho ngươi.
Ngươi tự cho mình là văn sĩ thanh cao, đến kiếm tiền lo cho cái ăn cái mặc cũng không muốn.
Trông ngươi bây giờ … người chẳng ra người, ma chẳng ra ra ma.
Đáng đời!
Đừng đến tìm ta nữa.”
Thấy mặt hắn méo mó, như còn muốn mở miệng, ta lạnh giọng bổ sung:
“Gặp một lần, ta đánh một lần.
Ta nói được, làm được.”
14.
Ngày thành thân cùng Cố Phàm Nhất, Triệu Chi Hành quả nhiên tới thật, hắn định chặn kiệu cưới của ta.
Kết quả, bị huynh đệ của Cố Phàm Nhất kéo sang một bên, dạy cho một trận.
Hắn về sau thế nào, ta không biết, cũng không rảnh mà quan tâm nữa.
Hôm đó là đại hỉ, trong lòng ta chỉ có tân lang của mình.
Lúc Cố Phàm Nhất vén khăn trùm đầu, ánh nến chập chờn chiếu lên gương mặt ta.
Chàng nhìn ta, đôi mắt như ngẩn ngơ:
“Vô Song… hôm nay nàng thật đẹp.”
Ta khẽ trêu:
“Thế ngày thường thì không đẹp à?”
Mặt chàng đỏ còn hơn ta:
“Đều đẹp.”
Sau khi bái đường xong, gan ta cũng lớn hơn một chút.
Nghe thế liền đưa tay nâng lấy mặt chàng.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng bỏng khiến tim ta mềm đi từng chút.
“Thành thật khai báo, có phải chàng thấy sắc mà nảy lòng tham?
Nếu ta xấu xí, chàng còn thích nữa không hả?”
Cố Phàm Nhất tròn xoe mắt, vội vàng giơ tay thề:
“Không! Không phải!
Trên đời mỹ nhân nhiều vô kể, nhưng chỉ có Vô Song là người ta yêu.
Lúc gặp lại, dù muội nhút nhát, vẫn dám chống cự — ta thấy muội thật thú vị.
Một cô nương yếu đuối, lại có thể dựa vào tay nghề của mình tự nuôi sống bản thân.
Ta thương muội vì sự kiên cường đó.
Càng ở gần, mới biết dung mạo là điểm kém nhất trong bao nhiêu điều tốt của muội.”
Nói đến đây, da mặt chàng nóng rực như lửa.
Không biết từ lúc nào, chàng đã ôm lấy eo ta.
Môi chàng nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn dịu dàng.
Ta ngượng ngùng đẩy ra:
“Còn chưa uống rượu hợp cẩn đâu đấy.”
Chúng ta đều không dám nhìn nhau, chỉ lặng lẽ nâng chén uống cạn.
Ngoài trời, trăng tròn treo cao.
Chuông gió trên màn giường khẽ leng keng.
Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng.
———————
[Hậu truyện]
Sau khi thành thân, Cố Phàm Nhất liên tiếp lập công, năm sau được đề bạt đến làm việc dưới trướng Quan sai.
Ta mua một cửa tiệm, tiếp tục làm đậu hũ, không còn phải rao bán đầu như trước.
Ta thuê người phụ giúp, lại thử nhiều cách đổi mới món ăn.
Buôn bán không tệ chút nào.
Có tiền, có thời gian, lại mang thai.
Năm tiếp theo, ta sinh đôi con gái.
Quán đậu hũ từ một tiệm thành hai.
Mục tiêu của ta là… mở đầy khắp thành Phúc Châu.
Dĩ nhiên, không thể chỉ bán đậu hũ, ta còn phải nghĩ ra thêm món khác.
Cố Phàm Nhất cùng các huynh đệ bắt được không ít bọn buôn người, giải cứu nhiều trẻ em bị bắt cóc.
Nhìn những đứa trẻ ấy được đoàn tụ cùng cha mẹ, cơn ác mộng thuở nhỏ trong lòng ta cũng dần nguôi ngoai.
Cuộc sống tuy bình dị nhưng rất hạnh phúc.
Có lần, ta cùng mấy chị em đến chùa xin bùa bình an cho con, phu quân của họ đều là huynh đệ thân thiết của Cố Phàm Nhất.
Trò chuyện đến một vụ án mạng gần đây ở huyện kế bên.
Nghe bảo có một tú tài họ Triệu đã sát hại một phụ nữ họ Hà.
Các nàng cảm khái kể:
“Nghe nói cô ta là thiếp thất của nhà giàu.
Lúc tên g.i.ế.c người vung đao, tên phú thương liền đẩy người ra làm bia đỡ. Đúng là cầm thú.
Cuối cùng cả hai đều chết.
Tú tài ấy trước khi tự sát còn hét lên ‘ta hối hận rồi’, nghe mà rợn người.”
Ta nghe hết, trong đầu chợt lóe qua khuôn mặt một cố nhân.
Rồi rất nhanh, gạt hết những mảnh vụn ấy ra khỏi đầu.
“Ân oán tình thù… ai phân cho rõ?
Mình cứ sống tốt đời mình là được.” — Giọng ta bình thản nói.
Chị em cười theo:
“Phải rồi, như vậy là tốt nhất.”
Bình yên mà sống, đã là điều tuyệt vời nhất rồi.
– (Hết)-