HÀNH TRÌNH CỦA NGƯỜI MẸ BỊ PHẢN BỘI - Chương 2
Anh ta lạnh lùng quay lại giải thích với khách khứa: “Họ hàng xa đến xin xỏ, tôi xử lý chút là xong.”
Khách khứa nhìn tôi ăn mặc tơi tả, chẳng ai nghi ngờ gì.
Ngay sau đó, Cố Trường Phong trói tôi lên xe quân đội. Tôi giãy giụa cả quãng đường, anh ta vẫn lạnh như băng, nói:
“Nếu cô cứ mãi ở Tây Bắc thì không sao, nhưng cô lại quay về.”
“Thế thì tôi không thể để cô uy hiếp vị trí của Đình Đình được.”
“Chỉ cần cô chết, thì thân phận con gái thủ trưởng mới mãi mãi thuộc về Đình Đình!”
Tôi bị ném vào bãi tập, chết thảm dưới mìn.
Con gái tôi vì tận mắt chứng kiến cảnh chết của mẹ mà hoàn toàn hóa điên.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về cái ngày vừa trở về từ Tây Bắc.
Lần này, tôi nhất định phải ăn mặc lộng lẫy, quang minh chính đại giành lại thân phận tiểu thư con gái Tư lệnh.
Bắt đôi cẩu nam nữ Cố Trường Phong và Lý Đình phải trả giá!
Lính gác ở cổng nhìn mái tóc uốn sóng lớn và bộ vest thắt eo của tôi, lập tức hỏi có phải tôi đến dự tiệc mừng con gái nhà họ Cố đỗ đại học không.
Tôi khẽ gật đầu. Anh ta chẳng hỏi thêm gì, chỉ đưa sổ đăng ký ra cho tôi ghi tên rồi để tôi đi vào.
Vừa đến cửa nhà họ Cố, tôi thấy căn nhà hai tầng trang trí đầy dây kim tuyến và đèn màu, lóa mắt đến mức khiến tôi choáng váng.
Căn nhà biệt lập này vốn là nhờ mối quan hệ của ba tôi, Cố Trường Phong mới được phân. Vậy mà bây giờ, nơi đây lại được dùng để tổ chức tiệc mừng cho con gái của người đàn bà khác.
Nếu không phải tôi đang thế đơn lực mỏng, thật sự rất muốn đập nát cái nhà này!
Một người phụ nữ trung niên trông như người giúp việc, thấy tôi ăn mặc sang trọng thì cười niềm nở đón tôi vào nhà:
“Nhìn là biết chị là bạn của bà chủ rồi, mau vào đi!”
Hai chữ “bà chủ” nghe mà gai hết cả người.
Tôi nhận ra bà ta chính là dì Trương – người giúp việc mà Cố Trường Phong từng nhắc đến trong thư.
Lương tháng của dì ấy cũng là do tôi gửi về nhà.
Dì Trương bưng ra hai cái chén trà tinh xảo trong suốt, tôi vừa nhìn thấy họa tiết quen thuộc trên đó liền sững người.
“Cái chén này… chắc đắt lắm nhỉ?”
Dì Trương xua tay:
“Không đâu, không đâu. Bà chủ trước kia thấy không vừa mắt, còn cố ý đập để nghe tiếng vỡ cho vui ấy chứ.”
“Nguyên bộ chỉ còn lại hai cái, cũng chẳng đáng giá, để tôi dùng tùy tiện.”
Đập nghe tiếng. Dùng tùy tiện.
Ngón tay tôi vô thức siết lại.
Đây là bộ chén truyền từ đời bà ngoại tôi, mẹ tôi phải cất giữ mười năm mới giữ được trọn vẹn, đặc biệt để lại cho tôi làm của hồi môn.
Vậy mà giờ đây lại bị Lý Đình dùng như đồ chơi bỏ đi.
Tôi nhớ lại lần đầu gặp cô ta, lúc đó cô ta chỉ là một con bé nhà quê theo gia đình chạy nạn vào thành phố.
Thấy cô ta đáng thương, tôi cầu xin ba mẹ giúp gia đình cô ta tìm việc trong quân khu.
Sau này, khi tôi kết hôn với Cố Trường Phong, Lý Đình bất ngờ biến mất ba năm.
Đến lúc quay lại, cô ta đã trở thành một bà mẹ đơn thân dắt theo một đứa con gái.
Tôi từng hỏi, nhưng cô ta chưa bao giờ nói cha đứa bé là ai.
Cố Trường Phong thấy tôi gặng hỏi thì vội giảng hòa:
“Thanh Dương, hai người là chị em tốt, em đừng ép cô ấy quá.”
“Hồi em mang thai, chẳng phải suốt ngày than buồn sao? Giờ Lý Đình về rồi, em nên vui mừng mới đúng!”
Đúng là khi danh sách nhân viên dự án tuyệt mật được công bố, tôi từng nghĩ — may mà còn có Lý Đình.
Cố Trường Phong là đàn ông, dù anh ta có ủng hộ tôi đi Tây Bắc, tôi cũng không yên tâm giao con gái mới bốn, năm tuổi cho anh ta chăm.
Lúc đó, may mà Lý Đình đứng ra nói sẽ chăm sóc Hiểu Quân.
Tôi cảm động đến mức lập tức bảo con gái nhận cô ta làm mẹ đỡ đầu, trước khi đi còn giao hết tài sản cho cô ta giữ.
Bảo cô ta không cần làm việc, ngay cả tiền nuôi con gái cô ta tôi cũng chi.
Thậm chí còn dặn dò cả ba mẹ tôi – là thủ trưởng trong quân đội – rằng sau này có gì cứ giúp đỡ Lý Đình.
Vậy mà sau đó, cô ta đi theo Cố Trường Phong chuyển công tác về phương Nam, rồi chẳng biết từ lúc nào, đã đường hoàng trở thành “bà Cố”.
Ba mẹ tôi cũng thật sự nghe theo lời tôi, nâng đỡ cô ta.