HÀNH TRÌNH CỦA NGƯỜI MẸ BỊ PHẢN BỘI - Chương 3
Cô ta ăn cắp thân phận của tôi, trở thành con gái của Tư lệnh Lý thuộc quân khu Đông Bắc.
Nhưng con gái tôi – Hiểu Quân – lại không được cô ta đối xử như con mình.
Lúc tôi vừa về tới nhà, thấy Hiểu Quân gầy trơ cả xương, lòng tôi đau đến mức chỉ muốn rút dao đâm vào tim mình.
Con bé đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở?
Tôi đang định gọi nó thì thấy con bé run rẩy ngẩng đầu lên:“Mẹ nuôi…”
Tôi nhìn theo ánh mắt con.
Lý Đình đang đứng trên cầu thang, trừng mắt nhìn nó.
Cô ta bước xuống, túm lấy tóc con bé, vừa kéo vừa mắng:
“Bảo mày mua cho Uyển Uyển cây kem để mát giọng, sao giờ mới về? Có phải giữa đường lén ăn luôn rồi không?!”
Con bé cắn chặt môi khô đến nứt toác, khẽ lắc đầu.
Nhưng Lý Đình đâu chịu bỏ qua, cô ta nhất quyết phải kiểm tra cho bằng được.
Cô ta bóp mạnh cằm Hiểu Quân, bắt con bé há miệng ra, móng tay nhọn hoắt làm rách cả phần thịt mềm trong miệng nó.
Hiểu Quân đau đến rên khẽ, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn không dám phản kháng.
Tôi đứng bật dậy, định ngăn lại nhưng lại sợ lặp lại bi kịch cũ, bị ném ra ngoài như trước.
Lý Đình liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt đánh giá từ đầu tới chân.
Để tiếp tục ở lại, tôi đành phải mở miệng: “Tôi là người nhà của Tham mưu Trưởng Tưởng.”
May mà tôi đeo kính râm to che gần nửa khuôn mặt, trông hoàn toàn khác với Lý Thanh Dương năm xưa chỉ biết vùi đầu vào nghiên cứu khoa học.
Lý Đình thấy tôi trông sang trọng, vội vàng cười lấy lòng, khoác tay tôi đi lên lầu:
“Thì ra là người nhà của Tham mưu Tưởng, mau lên đây ngồi cho mát.”
Lên đến tầng hai, tôi mới phát hiện trong phòng đã có không ít khách nữ.
Con gái của Lý Đình – Cố Uyển Uyển – đang thử chiếc váy định mặc trong tiệc mừng đỗ đại học.
Con bé từ trong phòng chạy ra gọi mẹ:
“Mẹ ơi! Mẹ mau nhìn cái váy bà ngoại gửi cho con này, sao kéo khóa hoài không lên được!”
Vòng một của Cố Uyển Uyển đầy đặn, vai tròn lưng dày, phần mỡ ở eo gần như muốn nứt cả cái váy.
Rõ ràng là béo phì do dinh dưỡng dư thừa, vóc dáng khác xa Hiểu Quân.
Phàn nàn xong, nó lại hớn hở hỏi:
“Mẹ nói ông ngoại là đại thủ trưởng mà? Họ có đến dự tiệc mừng con không?”
Lý Đình khựng lại, ấp a ấp úng rồi cố chuyển chủ đề.
Cô ta nào dám để họ tới? Họ mà đến, thân phận giả tiểu thư thủ trưởng của cô ta chẳng phải sẽ bại lộ sao?
Như đang trút giận, cô ta ra sức kéo khóa váy, nhưng vẫn không tài nào kéo được.
Cuối cùng bực mình thở dài: “Thôi được rồi con, cởi ra đi.”
Chiếc váy đó — tôi nhận ra ngay — là váy mà mẹ tôi nhờ người mua cho Hiểu Quân.
Con gái tôi thừa hưởng vóc dáng từ tôi, cả nhà đều người thanh mảnh, mà giờ nó còn gầy trơ xương như cái bóng.
Chiếc váy này nếu để con bé mặc, chắc còn thừa vải cả khúc.
Một vị khách nữ bên cạnh chỉ vào Hiểu Quân – đang đứng nép một góc – rồi cười cợt:
“Váy này cho con bé kia mặc thì hợp đấy, màu cũng rất hợp nữa.”
Cố Uyển Uyển liếc một cái, liền hừ lạnh, lột váy ra rồi xé nát thành từng mảnh:
“Nó không được mặc! Cái gì tôi mặc không vừa, nó cũng đừng hòng mặc được!”
“Nó chỉ xứng mặc giẻ lau chân của tôi, làm người hầu cho tôi!”
Dứt lời, nó túm lấy gáy Hiểu Quân ném xuống đất.
Hành động trơn tru, thành thạo như đã làm hàng trăm lần.
Tôi nhìn thấy những vết sẹo đỏ hằn dưới cổ áo con bé, chỉ biết cắn răng chịu đựng, không dám phát ra tiếng.
Nhưng đám khách xung quanh chẳng những không thấy chuyện đó sai trái, mà còn cười phá lên như xem hài kịch.
“Chứ còn gì nữa, con hoang thì phải bị đối xử như vậy chứ sao!”