HÀNH TRÌNH CỦA NGƯỜI MẸ BỊ PHẢN BỘI - Chương 5
Cô ta hét lên đau đớn, ôm mặt ngã nhào vào lòng Cố Trường Phong.
Mấy chị vợ lính trên tầng sợ hãi la thất thanh, người nhà dưới lầu nghe tiếng động liền chạy hết lên.
Thấy tôi ăn mặc sang trọng, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Họ không chắc tôi là tiểu thư con nhà nào, sợ đắc tội nên chỉ dám lùi lại bảo vệ người nhà mình rồi đứng yên quan sát tình hình.
Tôi tháo kính râm xuống, trừng mắt nhìn họ đầy giận dữ.
Cố Trường Phong vừa nhìn thấy mặt tôi liền sững sờ:
“Cô… sao cô lại trở về?”
Hiểu Quân nhìn kỹ mặt tôi, vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Dù đã mười năm trôi qua, công việc nghiên cứu có khô khan thật, nhưng ngoại hình tôi vẫn không thay đổi bao nhiêu.
Con bé run rẩy gọi:“Mẹ…”
Tôi nghe tiếng con mà lòng quặn thắt. Tôi lập tức ngồi xuống, gỡ sợi dây đang trói chặt tay con bé ra.
Mấy người lính bên cạnh thấy thương tích trên người và gương mặt Hiểu Quân mà không ai dám lên tiếng.
Dù gì cũng là lính, nhìn một bé gái nhỏ xíu bị trói vào lan can như thế, ai mà không thấy chướng tai gai mắt?
Mọi người không rõ đầu đuôi câu chuyện, bắt đầu xì xào bàn tán:
“Đó là mẹ ruột của con bé à? Cô ta đến gây chuyện gì thế? Tính giành lại con gái à?”
Cố Uyển Uyển lúc này đã hoàn hồn, cười nhạt:
“Hóa ra bà là mẹ ruột của con ranh đó? Con đàn bà không biết xấu hổ như bà mà cũng dám vác mặt về à?!”
Một đứa bé mà miệng mồm đã độc địa như thế.
Tôi nhớ lúc rời đi, Uyển Uyển cũng đã bảy, tám tuổi. Lứa tuổi đó phải hiểu chuyện chứ. Tôi thật không hiểu tại sao con bé lại tin chắc Lý Đình là tiểu thư nhà họ Lý.
Chẳng lẽ nó không nhận ra ông ngoại ruột của mình hay sao? Vậy mà giờ lại như bị tẩy não, tin tưởng mù quáng khiến tôi thật sự không hiểu nổi.
Tôi đỡ Hiểu Quân sang một bên ngồi nghỉ, sau đó quay đầu, túm lấy sau cổ Uyển Uyển, ném con bé xuống đất.
Giống hệt cách mà nó vừa làm với con gái tôi.
“Mày nói ai là đàn bà lẳng lơ? Mày có chứng cứ gì nói tao bỏ đi theo người khác hả?!”
Tôi siết chặt cổ con bé, đến mức da nó tím tái cả lại, nhưng xung quanh không ai dám đến can ngăn.
Cố Trường Phong vội giơ tay lên can:“Cô đừng xúc động quá…”
Tôi lạnh lùng cười nhạt, tay càng siết chặt hơn.
Tôi có nương tay với con gái anh không? Không. Vậy sao tôi phải nhân nhượng với con gái anh?
Cố Uyển Uyển vùng vẫy la lên:
“Không phải bà bỏ Hiểu Quân lại vì thấy ba tôi chuyển công tác vào Nam, không có tiền đồ sao?!”
“Mười năm bà không có bất kỳ tin tức gì, như thế còn cần bằng chứng à?!”
“Mẹ tôi nuôi con gái bà suốt mười năm, bà phải lấy mạng mình trả ơn mới đúng! Bây giờ bà còn dám bóp cổ tôi?! Hai mẹ con nhà bà đúng là lũ ăn cháo đá bát, lòng lang dạ sói, tôi khinh!”
Thì ra Cố Trường Phong và Lý Đình đã dùng cách này để tẩy não con bé.
Tôi nhìn sang con gái đang ngồi siết chặt nắm tay trên ghế sofa — chẳng lẽ con bé cũng nghĩ như vậy?
Cũng cho rằng tôi đã bỏ rơi nó? Bảo sao khi nhìn tôi, trong mắt nó lại chẳng có chút thân thuộc nào.
Cố Uyển Uyển vì đau quá mà mồ hôi vã ra đầy trán. Tôi cũng chẳng muốn gây ra án mạng, bèn đá cô ta một cú lăn về phía Cố Trường Phong.
Anh ta vội vàng cúi xuống bế con gái cưng của mình lên.
Tôi nắm tay con gái, nghẹn ngào giải thích: “Mẹ chưa từng bỏ con… Mẹ chỉ là…”
“Thanh Dương, có chuyện gì thì từ từ nói, hôm nay là tiệc mừng con bé đỗ đại học, đừng làm mọi người mất mặt.”
Cố Trường Phong vội vàng cắt lời, rõ ràng sợ tôi nói ra điều gì đó làm lộ bộ mặt thật của anh ta.
Tôi nhận ra anh ta vừa trấn an tôi, vừa lặng lẽ tiến lại gần.