Hành Trình Vươn Lên Của Kế Thất Hầu Môn - Chương 1
1.
Trấn Bắc hầu tới cửa cầu hôn, muốn nạp ta làm kế thất.
Toàn phủ chấn động.
Đích mẫu tức đến mức nghiến nát cả một hàm răng bạc.
Bà ta vốn chán ghét ta cực độ, đã có tính toán từ trước, định đem ta gả cho Vương đại nhân đã ngoài sáu mươi làm thiếp thất cho lão.
Không ngờ ta lại lọt vào mắt xanh của Hầu gia.
Di nương mặt mày ảm đạm, nắm tay ta thở dài, chỉ nói ta mệnh khổ.
Hai mối hôn sự trước sau, bất kể gả cho ai cũng là nhảy vào hố lửa.
Ta làm sao lại không biết? Nhưng đã là hố lửa, thì ta thà chọn cái giàu sang mà nhảy vào.
Ta cười trấn an di nương:
“Dù sao cũng là thiếp thất, chẳng bằng chọn nhà quyền quý.”
“Bảo hổ lột da làm liều một phen, biết đâu trời cho cơ hội, phúc khí trút xuống đầu ta.”
2.
Di nương ta vốn là nha hoàn hồi môn của đích mẫu.
Khi đích mẫu mang thai, để củng cố địa vị, liền ban ân cho di nương, cho phép được sủng hạnh.
Nào ngờ di nương nhanh chóng hoài thai, lại ôn nhu dịu dàng, rất được phụ thân ta yêu thích.
Đích mẫu sinh lòng ghen ghét, chán ghét di nương tới cực điểm, bởi thế kéo theo cả ta cũng bị ghét lây.
Sau khi sinh ta, phụ thân thấy là nữ nhi, mà nhan sắc di nương chẳng còn như xưa, bèn lạnh nhạt chẳng đoái hoài nữa.
Ta và di nương sống trong phủ hơn 10 năm, như đi trên băng mỏng, dè dặt từng bước.
Vài ngày trước, phụ thân muốn lấy lòng cấp trên, chính là lão Vương đại nhân kia.
Đích mẫu liền nhân cơ hội đề nghị, đem ta gả cho Vương đại nhân làm kế thất.
Vương đại nhân đã ngoài sáu mươi, tuổi tác đủ làm tổ phụ ta. Nghe nói hậu viện ông ta đã chết không ít cô nương trẻ tuổi.
Phụ thân ngắm nghía ta một lượt, lập tức gật đầu đồng ý.
Di nương biết tin, quỳ dưới chính viện suốt 3 canh giờ, chỉ mong hủy bỏ hôn sự này.
Kết quả lại bị phụ thân mắng cho một trận tơi bời.
Ta chỉ biết thở dài.
Sau đó ta âm thầm dò hỏi, biết được ngày Trấn Bắc hầu lên chùa dâng hương.
Ta liền sửa soạn một phen, cũng hướng núi mà đi.
Năm trước, hôm thọ yến lão phu nhân phủ Quốc công, phu nhân quý nữ khắp kinh thành đều tụ hội.
Khi đó ta vừa cập kê, phụ thân sai đích mẫu dẫn ta theo dự tiệc.
Đó là lần đầu tiên ta tham dự yến hội lớn như vậy.
Tình cờ nghe được nha hoàn bên cạnh phu nhân một vị tướng quân thì thầm:
Ta có dung mạo rất giống với thê tử quá cố của Trấn Bắc hầu.
Năm xưa, Trấn Bắc hầu thành thân nơi biên cương, nhưng thê tử chưa kịp vào kinh đã bệnh mất trên đường.
Vì vậy, chốn kinh thành chưa từng có ai gặp mặt người vợ quá cố của Hầu gia.
Mà vị tướng quân kia là thuộc hạ dưới trướng Hầu gia, từng cùng Hầu gia chinh chiến nơi biên ải.
Tướng quân phu nhân theo quân mấy năm, tin tức hẳn là thật.
Khi ấy ta cũng chỉ nghe rồi bỏ qua, chẳng mấy để tâm.
Giờ nghĩ lại, tin tức ấy lại trở thành một tia hy vọng cuối cùng của ta.
3
Phụ thân vui vẻ ra mặt trước mối hôn sự này.
Có thể gả vào Hầu phủ, lợi ích mang lại còn lớn hơn nhiều so với việc gả cho Vương đại nhân.
Đích mẫu cười mà như không, giấu đao trong nụ cười.
Chỉ nói ta là thứ xuất, e rằng không hiểu quy củ của nhà quyền quý, sau khi thành thân nếu phạm lỗi, e là sẽ liên lụy đến cả gia môn.
Muốn ta trước ngày xuất giá, mỗi ngày đều phải đến viện của bà ta học quy củ.
Phụ thân nghe vậy liền vui vẻ đồng ý.
Mỗi đêm, di nương thấy ta mệt đến nỗi tay cũng không nhấc nổi, vành mắt đỏ hoe vì xót.
Ta chỉ mỉm cười nhạt, an ủi bà đừng lo lắng.
Trong mắt đích mẫu, ta được hôn sự còn tốt hơn cả đích tỷ, lòng sinh đố kỵ cũng là điều dễ hiểu.
Nếu không để bà ta phát tiết cơn giận, đợi đến khi ta xuất giá rồi, chỉ sợ di nương sẽ bị bà ta hành hạ đến chết.
Trong ánh nến lờ mờ, di nương lấy ra số tiền riêng dành dụm bao năm qua, đưa hết cho ta.
“Ngụy Cẩm, di nương xuất thân thấp hèn, nhưng cũng biết một khi bước chân vào Hầu môn thì sâu như biển.
Đây là những gì di nương tích cóp bao năm, đều đưa cho con phòng thân.”
Ta nhìn bà, sống mũi cay cay, đặt tay lên tay bà, ngăn lại động tác ấy.
Ta thân là thứ nữ, được vào Hầu phủ, dẫu chỉ là kế thất, cũng đã là gả cao.
Phụ thân sợ mất thể diện, lệnh cho đích mẫu chuẩn bị cho ta một phần hồi môn hậu hĩnh.
Di nương sống trong phủ khó nhọc, ta sao nỡ nhận số tiền riêng ấy?
Thấy bà vẫn chưa yên lòng, ta nhẹ giọng trấn an:
“Di nương cứ yên tâm, ta gả sang đó chính là Hầu phu nhân, sẽ không ai dám bắt nạt ta.”
Chỉ cần ta đứng vững nơi Hầu phủ, thì cảnh ngộ của di nương trong phủ cũng sẽ khá hơn rất nhiều.
4
Ngày xuất giá, mọi việc được tiến hành đâu ra đấy.
Khi tiếng “lễ thành” vang lên, ta được đưa vào tân phòng, lặng lẽ chờ đợi.
Đêm khuya, Trấn Bắc hầu mới trở về.
Hắn vén khăn trùm đầu, thân khoác hỉ phục đỏ rực.
Ta dịu dàng ngước mắt nhìn hắn.
Hắn vốn nét mặt lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ta, thoáng chốc hiện lên một tia ngẩn ngơ.
Trước khi thành thân, ta đã tìm cách liên hệ với tiểu nha hoàn bên phủ Tướng quân, dò hỏi chuyện liên quan đến Trấn Bắc hầu ở biên quan, đặc biệt là về cố thê của hắn.
Đó là một nữ tử ôn nhu hiền thục.
Căn bệnh nàng mắc phải là do vì cứu Trấn Bắc hầu mà để lại.
Năm hắn khải hoàn hồi triều, đúng vào mùa đông tuyết lớn, nàng không gắng gượng nổi.
Giờ khắc này, ta nhẹ nhàng dịu giọng hành lễ vấn an Trấn Bắc hầu.
Vẻ băng sương trên gương mặt hắn khẽ tan đi một chút, song giọng nói vẫn lãnh đạm như trước:
“Nay ngươi và ta đã thành thân, tất nhiên ta sẽ đối xử tử tế với ngươi.
Nhưng Khanh Khanh mới là thê tử của ta, ngươi hãy hành lễ thiếp thất với nàng, coi như tỏ lòng tôn kính.”
Ta cụp mi đáp lời, giọng cung kính ôn hòa:
“Thiếp thân hiểu rõ, đây là điều nên làm.”
Trong hỉ phòng có riêng một nơi dùng để thờ bài vị của cố thê Trấn Bắc hầu.
Ta cung kính dâng hương, rồi hành lễ trang nghiêm.
Trấn Bắc hầu gật đầu hài lòng, phân phó người sắp xếp nơi nghỉ.
Khi ta hầu hạ hắn thay y phục, phát hiện mỗi lần hắn nhấc tay, giữa chân mày lại nhíu lại rất khẽ.
Lúc nhìn thấy vết thương trên vai hắn, ta đã có suy tính trong lòng.
Trời chưa sáng, Trấn Bắc hầu đã rời giường đi luyện võ.
Ta dậy sớm thay y phục, giúp hắn mặc áo chỉnh tề.
Ta sai nha hoàn sao nóng túi ngải cứu, dùng khăn gói lại.
Tự tay nấu canh cho bà mẹ chồng.
Sau khi Trấn Bắc hầu luyện võ trở về, tắm rửa thay đồ xong, cử động vai trông càng khó chịu hơn.
Ta lặng lẽ tiến đến xoa bóp vai hắn, rồi áp túi ngải nóng lên chỗ đau.
Ánh mắt hắn thoáng lướt qua vẻ kinh ngạc, sau đó lại dần thư giãn, nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy vậy, khóe môi ta khẽ cong lên.
Đêm qua ta đã nhận ra, mỗi lần hắn giơ tay cởi áo đều có vẻ không tự nhiên.
Thêm vào đó là vết sẹo do đao chém trên vai, đủ biết hắn đã mang bệnh cũ.
Trước kia ở Tô phủ, ta và di nương từng bị đích mẫu bắt quỳ giữa trời đông lạnh, đầu gối bị thương và nhiễm lạnh nhiều lần, nên ta đã tự mình tìm ra cách này, hiệu quả rất tốt.
Sau khi tháo túi ngải, Trấn Bắc hầu hoạt động vai vài cái, trên mặt lộ ra ý cười.
“Vân Cẩm tinh tế chu đáo, là phúc khí của ta.”
Ta dịu dàng đáp: “Được vì Hầu gia giải ưu, là phúc phận của thiếp thân.”
Hắn khẽ vén lọn tóc bên tai ta, ánh mắt càng thêm hài lòng.
5
Ta cùng Trấn Bắc hầu đến bái kiến bà mẹ chồng, dâng trà vấn an.
Công cha thi cử đỗ đạt sau mười năm đèn sách, làm một chức quan nhỏ rồi mất sớm.
Mẹ chồng ta là người vợ tào khang, sau khi công cha qua đời, một mình nuôi lớn Trấn Bắc hầu.
Về sau Trấn Bắc hầu nhập ngũ, lập được quân công, phong làm hầu gia, mẹ chồng mới một bước hóa thân thành lão phu nhân phủ Hầu.
Bà nhận lấy tách trà trong tay ta, cười mà chẳng thấy ý cười:
“Tuy rằng là kế thất, nhưng Hầu gia thân là vương hầu quý tộc, muốn cưới nữ tử thế nào mà chẳng được.
Chỉ là hắn thích ngươi, ta cũng đành nhận vậy.
Thôi đi, sau này phải hầu hạ hắn cho tốt, sớm sinh cho ta một đứa cháu trai mới là điều quan trọng.”
Nói xong, bà tháo chiếc vòng tay khảm vàng trên cổ tay, đưa cho ta.
Ta không kiêu không hèn, cung kính nhận lấy, cảm tạ bà mẹ chồng.
Sau đó dâng lên bát canh nấm núi do chính tay ta nấu, hầu bà dùng điểm tâm sáng.
Bà nếm một ngụm, nụ cười trên môi đã chân thật hơn nhiều.
Vẻ mặt Trấn Bắc hầu cũng nhu hòa hơn không ít.
Trước kia khi còn nghèo khó, bà mẹ chồng rất thích món canh nấm núi này.
Nay sống trong nhung lụa, thỉnh thoảng vẫn nhớ vị ngày xưa, thường sai người nấu mang lên.
Ta liền thuận theo sở thích ấy, lấy lòng bà, dựng nên hình tượng một thê tử hiền lương đoan chính, ôn hòa dịu thuận.
6
Vừa về đến chính viện, các thiếp thất đã chờ sẵn.
Từng người một lần lượt dâng trà hành lễ.
Ta nhìn lướt qua, phát hiện bọn họ đều có đôi nét giống với cố thê của Trấn Bắc hầu.
Trong lòng ta đã hiểu rõ, liền ban thưởng qua loa, sau đó cho họ lui xuống.
Nha hoàn báo lại, chỉ còn Liên di nương chưa đến.
Liên di nương vốn là nha hoàn thân cận bên cạnh cố thê của Trấn Bắc hầu, theo hầu gia từ biên quan trở về.
Đối với hầu gia, nàng ta có ý nghĩa đặc biệt, trong phủ cũng được sủng ái nhất.
Trước khi ta gả vào phủ, nàng ta chính là người đứng đầu đám nữ nhân của hầu gia.
Nay bị ta áp chế, nàng ta tất nhiên không cam lòng.
Đang nghĩ đến, bên ngoài liền có nha hoàn bẩm báo: Liên di nương sai người mang đồ đến.
Người tới là tiểu nha hoàn thiếp thân của nàng ta, bưng lên một chiếc hộp gấm, lanh lẹ thưa:
“Phu nhân, sáng nay di nương nhà nô tỳ bị phát bệnh hàn, chân đau dữ dội, không xuống giường nổi.
Di nương sai nô tỳ mang cây trâm này tới, thay bà dâng quà bái tạ.
Di nương còn dặn, cảm thấy phu nhân thân thiết gần gũi, chỉ có cây trâm này mới xứng với người, xin phu nhân nhất định phải nể mặt mà cài lên.”
Ta chỉ bảo thân thể di nương quan trọng hơn, ban thưởng vật nhỏ rồi cho nha hoàn lui.
Ta nhìn cây trâm hoa ngọc lan trong tay, khẽ cười lạnh trong lòng.
Đây chính là món đồ mà cố thê Trấn Bắc hầu khi còn sống thường hay đeo.
Liên di nương cho rằng ta lớn lên trong khuê phòng, chẳng biết chuyện nơi biên ải, càng không biết nguyên nhân thật sự khiến Trấn Bắc hầu cưới ta.
Nếu ta thực sự cài cây trâm này lên đầu, Trấn Bắc hầu tất sẽ bất mãn.
Đến khi bị trách tội, Liên di nương chỉ cần đổ cho tiểu nha hoàn nói nhầm, đưa nhầm là xong.
Chỉ tiếc nàng ta tính sai rồi.
Ta sai nha hoàn thu trâm lại, đặt ngay ngắn trên bàn trang điểm, để chỗ dễ thấy nhất.
Đêm ấy, sau khi Trấn Bắc hầu ghé qua chỗ Liên di nương, liền tới chính viện.
Ánh mắt hắn lập tức dừng trên chiếc trâm trên bàn trang điểm.
Ta đi trước một bước, kể lại tường tận mọi chuyện đã xảy ra vào buổi trưa.
Còn cố ý nhắc đến một câu, rằng Liên di nương thấy ta thân thiết, gọi ta là như tỷ muội, cây trâm kia là vật duy nhất xứng đôi với ta, khẩn cầu ta nhất định phải đeo.
Chỉ là hôm nay trang phục của ta không hợp với trâm, định để ngày mai sẽ cài.
Sắc mặt Trấn Bắc hầu trầm xuống, lập tức thu cây trâm lại.
Bảo ta sớm nghỉ ngơi, rồi sải bước đi thẳng về viện của Liên di nương.
Ta để mặc nha hoàn tháo bỏ trâm vòng.
Tâm tư của Liên di nương quá rõ ràng, Trấn Bắc hầu không phải kẻ ngu.
Lúc này, ta chỉ cần lặng lẽ chờ đợi là được.