Hành Trình Vươn Lên Của Kế Thất Hầu Môn - Chương 4
14
Sau khi Thanh di nương và Liên di nương bị xử phạt, ta hạ sinh hài tử, trong phủ cũng không còn chuyện gì mới mẻ khiến người ta chú ý nữa.
Đích mẫu nghe tin ta sinh con, nói muốn vào phủ thăm hỏi.
Ban đầu ta định từ chối, nhưng bà ta bảo sẽ dẫn theo cả di nương, nên ta gật đầu đồng ý.
Chỉ là đứa trẻ còn nhỏ, không tiện gặp người, thế nên cứ khất lần mãi đến khi hài tử tròn hai tháng.
Khi ấy, kinh thành đã bắt đầu có tuyết, trời rét căm căm, nước đọng cũng thành băng.
Ta sớm đã sai người chuẩn bị chu đáo, chỉ đợi người nhà họ Tô đến.
Không ngờ đợi nửa ngày vẫn chưa thấy bóng ai,
mà là nha hoàn thân cận vội vã chạy vào, nói di nương xảy ra chuyện.
Ta giật mình bật dậy, lập tức nhanh chân đi ra ngoài.
Trên đường, nha hoàn thuật lại vắn tắt mọi chuyện.
Thì ra đích mẫu dẫn di nương vào phủ, đi được nửa đường lại gặp Liên di nương đang ngắm tuyết bên hồ trong đình.
Liên di nương kiếm cớ quát tháo, bắt di nương giữa ngày đông rét mướt phải quỳ giữa nền tuyết bên hồ.
Nghe đến đây, khí huyết trong ta dồn thẳng lên đầu, bước chân cũng nhanh hơn mấy phần.
Lần trước về thăm nhà, di nương đã có dấu hiệu suy nhược,
giờ lại bị hành hạ thế này… Liên di nương chẳng khác nào đang muốn mạng của bà!
Khi ta tới nơi, thấy di nương đang quỳ giữa tuyết, thân hình run rẩy như muốn ngã quỵ.
Nha hoàn lập tức xông lên đỡ bà, phủ thêm áo choàng dày, lại nhét vào tay bà lò sưởi tay.
Đích mẫu đang ngồi trong đình chuyện trò cùng Liên di nương.
Ta lạnh mặt tiến lên, giơ tay tát thẳng một cái lên mặt Liên di nương.
Nàng ta bị đánh cho choáng váng, hồi lâu mới kịp phản ứng, ánh mắt đầy oán độc.
“Phu nhân thật lớn gan, dám đánh ta! Nếu để Hầu gia biết chuyện này, xem ngươi làm thế nào!”
Liên di nương có vị trí đặc biệt trong lòng Trấn Bắc hầu — là người từ biên quan trở về cùng hắn,
thời niên thiếu ấy, chính là quãng thời gian Trấn Bắc hầu trân trọng nhất.
Cũng bởi vậy, Liên di nương bao lần làm loạn, Trấn Bắc hầu vẫn chưa từng thực sự động đến nàng.
Nhưng ta không hề e sợ:
“Thì sao chứ? Ta thật không biết, từ bao giờ Hầu phủ lại do Liên di nương ngươi làm chủ.
Nếu đã thích ngắm cảnh như thế, vậy thì cứ quỳ đây mà ngắm cho thỏa đi.”
Ta lập tức ra lệnh, lột bỏ áo choàng của nàng ta, ép quỳ bên bờ hồ, không cho đứng dậy.
Nha hoàn đã sớm đưa di nương về trước, lúc này trong đình chỉ còn lại đích mẫu đang khoanh tay xem kịch.
Ta liếc sang, lạnh lùng:
“Mẫu thân quả nhiên vẫn giỏi tính toán như xưa.”
Đích mẫu mỉm cười:
“Hầu phu nhân quá lời rồi.”
Ánh mắt ta lướt qua gương mặt bà ta, khẽ hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Chuyện này tuyệt đối không phải Liên di nương một mình giở trò,
sợ rằng đích mẫu đã đứng sau góp lửa đổ thêm dầu.
Khi ta trở về viện, di nương đã thay y phục sạch sẽ.
Thấy ta, ánh mắt bà đầy xót xa:
“Con vừa hết cữ, thân thể còn yếu, mà lại ra ngoài trong thời tiết này, lỡ bị nhiễm lạnh thì phải làm sao?”
Một dòng ấm áp trào dâng trong lòng, mũi cay xè.
Chỉ có di nương… chỉ có bà luôn thật lòng lo lắng cho ta.
Chỉ là, hiện tại ta vẫn chưa đứng vững chân, lại khiến bà phải chịu ấm ức khi theo ta vào phủ.
Sau đôi lời hỏi han, dùng bữa trưa xong, ta liền đưa đích mẫu và di nương về.
Ánh mắt ta dừng lại một chỗ, lặng lẽ thất thần — trong lòng lạnh buốt.
15
Khi Trấn Bắc hầu đến, người vẫn còn vương tuyết lạnh trên áo.
Hắn tới để hỏi tội:
“Tô Vân Cẩm, lá gan của ngươi cũng lớn thật đấy.
Bản hầu thật không ngờ, ngươi lại là loại đàn bà tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy.”
Ta lập tức quỳ thẳng trên mặt đất:
“Chỉ mong Hầu gia bớt giận, thiếp thân nhất thời nóng lòng mà lỡ tay.”
Giọng điệu của Trấn Bắc hầu đầy khinh thường và chán ghét:
“Quả nhiên là xuất thân ti tiện, thua xa một góc của Thanh Thanh.
Chỉ là một ả di nương, đánh chết thì đã sao? Ngươi mang gương mặt nàng mà làm chuyện thế này, đúng là độc phụ!”
Ta quỳ nơi đất, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu.
Đúng, chỉ là một di nương.
Nhưng Liên di nương mưu hại di nương đã sinh thành nuôi dưỡng ta.
Ta đánh, thậm chí giết nàng thì sao chứ?
Trấn Bắc hầu giận dữ, lập tức tước đoạt quyền quản gia, lại bắt ta cấm túc.
Ngay cả đứa nhỏ, cũng sai người ôm sang viện mẹ chồng nuôi dưỡng.
Ta chỉ có thể gồng mình giữ hơi thở, cắn răng gật đầu thuận theo.
Chính viện từng huyên náo đông vui, phút chốc lại quay về vẻ lạnh lẽo tịch mịch.
Ta nhận phạt, Liên di nương dù có vui mừng,
nhưng lúc này hàn chứng tái phát, cũng chẳng khác gì sống không bằng chết.
16
Trong phủ lại có thêm một vị di nương.
Nghe nói nữ nhân này vốn là “Dương Châu sấu mã”, cầm kỳ thi họa cái gì cũng tinh thông.
Điều quan trọng hơn cả, nàng vốn là thiên kim của một tiểu quan thất thế.
Sau bị ép bước chân vào thanh lâu, đang định tự vẫn thì được Trấn Bắc hầu cứu mạng.
Nàng ta bề ngoài yếu ớt nhu mì, kỳ thực tâm tính kiên cường, khí chất vượt xa tất cả nữ tử trong phủ.
Trấn Bắc hầu mê mẩn nàng không rời, đưa nàng về phủ sủng ái ngày đêm.
Nàng không giống Liên di nương âm hiểm toan tính, cũng chẳng như Thanh di nương lòe loẹt khoa trương.
Nàng chỉ lặng lẽ làm tốt phần việc của mình, hầu hạ Trấn Bắc hầu đến mức hắn hoàn toàn hài lòng.
Trấn Bắc hầu tựa như trúng bùa mê, nàng có gì hắn cũng đáp ứng.
Hôm nay mua cái này, ngày mai tặng cái kia, ngân khố Hầu phủ tiêu hao chẳng khác gì nước chảy.
Mẹ chồng tức đến nghiến răng, nhưng không nỡ trách con trai, đành trút giận lên người nữ tử kia.
Không ngờ, Trấn Bắc hầu chẳng những cãi lời bà, mà còn ra sức bảo vệ nàng.
Mẹ chồng tức đến mức đổ bệnh, nằm liệt không dậy nổi.
Chưa bao lâu sau, Trấn Bắc hầu cũng ngã bệnh.
17
Ta mời phủ y đến, sau khi bắt mạch, y liền quỳ rạp trên đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Nói rằng Trấn Bắc hầu đã dùng Ngũ Thạch Tán suốt thời gian dài, hiện giờ nội tạng đã bị tổn thương nghiêm trọng, khó lòng cứu chữa.
Nếu dừng lại ngay, còn có thể sống thêm vài năm.
Còn nếu cứ một mực lún sâu, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ mất mạng.
Mẹ chồng nghe xong, mắt tối sầm, ngất lịm tại chỗ.
Thừa dịp này, ta lấy danh nghĩa “hại Hầu gia”, sai người đánh chết nữ tử kia ngay tại chỗ.
Mẹ chồng sức khỏe ngày càng sa sút, mọi việc trong phủ đã nằm gọn trong tay ta.
Ta nhìn Trấn Bắc hầu đang nằm liệt giường, khóe môi cong lên.
Tất cả… đều nhờ di nương chỉ điểm.
Nếu bà có thể tìm được Thanh di nương, ta cũng có thể tìm được Dương Châu sấu mã.
Nhiều năm trước, Trấn Bắc hầu dẫn quân trấn áp thổ phỉ ở địa phương, ngựa phi qua phố, giẫm chết một đứa bé.
Đó là nữ nhi út của một tiểu quan.
Tiểu quan đó vì đòi công đạo, dâng đơn liên tiếp, cuối cùng bị chèn ép, bị bãi chức, sống dở chết dở, buồn phiền mà mất.
Trấn Bắc hầu không hề hay biết — rằng bao nhiêu năm qua, tỷ tỷ của đứa bé kia vẫn luôn ôm hận, chờ ngày trả thù.
Nay, nữ tử kia đã nhận bạc, rút lui không tiếng động.
Trong phủ, ta lại lần nữa nắm đại quyền trong tay.
Đúng là cục diện song toàn.
18
Ta ngày đêm tận tụy, không ngơi tay hầu hạ Trấn Bắc hầu trên giường bệnh.
Từ đút thuốc đến lau người, mọi việc đều tự thân xử lý.
Trấn Bắc hầu vì không còn được dùng Ngũ Thạch Tán, tính tình trở nên nóng nảy thất thường.
Mỗi lần hắn giận dữ phát tác, ta đều âm thầm dọn dẹp hậu quả.
Dù mẹ chồng có soi xét thế nào, khi chứng kiến ta hết lòng chăm sóc Hầu gia như vậy,
bà cũng chỉ có thể nắm lấy tay ta, nghẹn ngào khen ngợi:
“Đúng là một đứa con dâu tốt…”
Trấn Bắc hầu lúc này đã gần như nửa sống nửa chết.
Hắn không chịu nổi cơn nghiện hành hạ, lồng ngực như có vạn mối tơ vò,
liền lao đầu vào thành giường, máu chảy đầm đìa.
Ta dùng dược liệu thượng hạng giữ lấy tính mạng hắn.
Mẹ chồng tinh thần suy sụp hoàn toàn,
con trai thì được ta ôm về nuôi bên người.
Sau khi lặng lẽ xử lý nốt Liên di nương, ta liền lấy danh nghĩa Trấn Bắc hầu, dâng biểu xin phong cho nhi tử làm Thế tử.
Từ đây, toàn bộ quyền lực trong Hầu phủ đều rơi vào tay ta.
19
Mùa hạ năm ấy, vùng Giang Nam gặp đại thủy tai.
Triều đình phát hiện có quan viên tham ô tiền cứu trợ, dân đói chết, bệnh chết vô số.
Hoàng đế giận dữ, ra lệnh điều tra nghiêm khắc, hàng loạt quan lại bị tra ra.
Trong đó có cả Vương đại nhân — toàn bộ Vương gia bị chém đầu.
Phụ thân vì bị dính líu, bị bãi chức, đày đi ngàn dặm.
Đích mẫu nghe tin, hai mắt tối sầm, ngất ngay tại chỗ.
Đám thiếp thất trong nhà lập tức gom hết bạc, chạy trốn sạch sẽ, để lại một đống hỗn độn.
Ta lập tức đón di nương ra khỏi nơi ấy, mua cho bà một căn nhà yên tĩnh cạnh Hầu phủ, để bà an hưởng tuổi già.
Di nương mỉm cười rạng rỡ:
“Cây quế trong sân năm nay tươi tốt thật, bánh hoa quế làm ra chắc chắn sẽ thơm ngon hơn năm ngoái.”
Ta cong môi mỉm cười:
“Bánh hoa quế do nương làm là ngọt nhất.”
Cuộc sống như vậy… thật tốt.
(Toàn văn hoàn).