Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa - Chương 75
Vừa rồi ở ngoài cửa, Khổng Phàn Đông khuyên cô một hồi lâu nhờ cô đến thăm ông nội Hạ ở viện dưỡng lão Nam Sơn một lần.
Lý Nhiễm đồng ý đi, nhưng hôm nay là đêm giao thừa, nếu như cô đi thì cha Lý phải làm sao? . Ngôn Tình Sủng
Ông tâm tâm niệm niệm con gái về nhà ăn tết cùng ông, nên nóng lòng chờ đợi mà chưa ăn cơm.
Sau đó Lý Nhiễm vẫn luôn thất thần.
Trong lòng lo sợ bất an, cô không biết mình đang khủng hoảng điều gì, tựa như có tảng đá đang đè nặng lên cô, khiến tâm trạng cô vẫn luôn thấp thỏm không yên.
Loại trạng thái đó vẫn luôn diễn ra đến lúc cơm trưa, cha Lý cũng nhìn ra cô không đúng: “Có chuyện gì sao con?”
Lý Nhiễm không muốn gạt ông, vốn định ngày mai sẽ đến thăm ông nội Hạ: “Dạ, bệnh tình của ông nội trở nên nguy kịch.”
Động tác cầm đũa của cha Lý dừng lại, đồ ăn bị rớt xuống bàn, cũng rất bất ngờ: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Hai ngày trước ạ. Sau khi thông báo bệnh của ông nội trở nên nguy kịch… thì ông nội vẫn luôn hôn mê.”
Cha Lý trầm mặc một lát, tuy nói Lý gia và Hạ gia bọn họ bị một bức tường ngăn cách, nhưng liên quan đến chuyện lớn như sống chết, cha Lý hiển nhiên không so đo nhiều như vậy.
“Con đi thăm ông cụ đi, tốt xấu gì con cũng gọi ông ấy một tiếng ông nội.”
Lý Nhiễm gật đầu: “Ngày mai con đi.”
Cha Lý lại không đồng ý: “Không được, chiều nay con đi luôn đi.”
“Nhưng hôm nay là giao thừa, con đi rồi chỉ có mình ba ở nhà.”
“Ba cũng không phải trẻ con, một mình ở nhà thì có sao đâu?” Cha Lý ra vẻ nhẹ nhàng, ngữ khí tùy ý, tựa như không quan trọng chuyện đêm giao thừa mà chỉ có một mình: “Lại nói, lỡ như…”
“Ba chỉ nói lỡ như, ông cụ ở đó thật sự xảy ra vấn đề gì… Vẫn nên đi thăm sớm một chút thì tốt hơn.”
Lý Nhiễm lắc đầu: “Con ở nhà đón giao thừa với ba xong, qua năm mới rồi tính.”
Cha Lý còn muốn mở miệng lại bị Lý Nhiễm ngăn lại: “Được rồi, ăn cơm thôi ba.”
Buổi chiều, hai người đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Đêm nay là bữa cơm tất niên, tuy trong nhà chỉ có hai người, nhưng nên náo nhiệt thì vẫn nên náo nhiệt.
Ở siêu thị mua một ít thịt bò thịt dê, lại mua thêm một ít nguyên liệu nấu lẩu, hai cha con đi dạo ở siêu thị một chút, một buổi chiều rất nhanh đã trôi qua.
Chạng vạng tối, Vu Hiểu Hiểu gọi điện đến, mời hai cha con bọn họ đến Vu gia ăn cơm tất niên, Lý Nhiễm bận tâm đến thân phận của Ôn Trường Ninh, không muốn rơi vào trường hợp xấu hổ nên khéo léo từ chối.
Vu Hiểu Hiểu ở đầu điện thoại bên kia muốn nói lại thôi: “Nhiễm Nhiễm, có phải cậu không thích Ôn Trường Ninh không?”
Lý Nhiễm cười ra tiếng: “Đương nhiên không phải, nhưng mà không muốn khiến hai người bọn họ bối rối, tớ mới tránh đi một chút, cậu hiểu không?”
Vu Hiểu Hiểu cái hiểu cái không, tính tình của cô nàng thẳng thắng, có cái gì thì hỏi cái nấy, sau khi hỏi xong có được đáp án rồi quên luôn chuyện đó ra sau đầu.
Buổi tối cha Lý làm đầu bếp, làm bốn món, đều là những món Lý Nhiễm thích ăn.
Lý Nhiễm ăn no ôm bụng nằm trên sofa, hô to: “Con quả thật là hạnh phúc mà!”
Cha Lý ngồi xuống sofa lột trái cây cho cô, trái cam tươi ngon, mọng nước. Lý Nhiễm ăn một múi, sau đó đút cho cha Lý một múi.
Chờ đến tối, cha Lý chuẩn bị đồ gói sủi cảo. Ông phụ trách cán bột làm sủi cảo, Lý Nhiễm vừa xem cách gói sủi cảo trên TV.
Nhìn thấy sản phẩm của mình học từ trên mạng, Lý Nhiễm cười ngửa tới ngửa lui, lăn lộn trên sofa, cha Lý vẫn còn đang tìm tòi nghiên cứu, đỡ đỡ kính viễn thị.
Tuy rằng ông xem không hiểu, nhưng ông nhìn thấy Lý Nhiễm cười giòn tan, cũng theo cô cười theo.
“Thật tốt.” Ông vừa nhìn bột sủi cảo, vừa nói thầm.
“Dạ? Ba nói gì ạ?”
Cha Lý lắc đầu: “Không có gì, ba nói con gái ba thật tốt.”
“Con không có tốt như ba, ba mới tốt.”
Cha Lý cười cười, ông nói một câu: “Con là con gái tốt nhất trên thế giới này.”
Lý Nhiễm dời mắt khỏi TV, nhìn ông: “Ba cũng thế.”
Khoảng tầm 10 giờ tối, bên ngoài đã có người lục tục đốt pháo.
Tuổi tác của cha Lý đã lớn, chờ đến 10 giờ đã bắt đầu mệt rã rời, Lý Nhiễm không dám để ông thức đêm với mình: “Ba, chúng ta đi ra ngoài đốt pháo đi.”
Cha Lý gật đầu, đứng dậy đi tìm bật lửa.
Lý Nhiễm mang dép lê, đi ra ngoài trước.
Kết quả vừa mới ra ngoài đã nhìn thấy bồn hoa bên cạnh đứng một người.
Đầu ngón tay kẹp đầu thuốc, tàn thuốc nhấp nháy trong đêm, đợi Lý Nhiễm đi đến mới nhận ra đó là Khổng Phàn Đông.