Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa - Chương 81
Lý Nhiễm bị nóng mà tỉnh lại.
Cô vừa chớp mắt một cái, đầu óc ong ong, nhìn thấy Hạ Nam Phương nằm bên cạnh còn chưa lấy lại tinh thần.
Chờ đến khi nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay mới lập tức loạng choạng ngồi dậy, định đi ra ngoài gọi bác sĩ đến xem vết thương cho Hạ Nam Phương.
Nhưng vừa ngồi dậy đã bị Hạ Nam Phương lôi trở lại giường.
Cô thật cẩn thận không đụng vào vết thương của anh: “Anh thế nào rồi?”
Vừa rồi có lẽ Hạ Nam Phương cũng đã ngủ, giọng nói hơi khàn: “Bác sĩ khám xong rồi thay thuốc, không có chuyện gì.”
“Thật sự?”
Lý Nhiễm không tin lắm, kỹ thuật diễn hôm nay của anh hoàn toàn nhìn không ra anh là người bệnh.
Hạ Nam Phương gật đầu: “Thật sự.”
Lý Nhiễm một lần nữa nằm xuống, hai người nằm đối diện nhau.
“Hôm nay tôi không làm ông nội mất mặt chứ?” Cô không nhớ rõ bản thân ở trên bàn rượu làm gì rồi, cô chỉ nhớ rõ mình uống ly rượu thứ nhất, sau đó thì mơ màng không nhớ gì nữa.
“Không có. Ông nội sẽ rất tự hào vì em.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hạ Nam Phương nghiêng đầu, cố sức giơ tay, thâm tình nhìn cô, sờ sờ trán cô: “Anh cũng vậy.”
“Hả?”
“Anh cũng… tự hào về em.”
Tuy cô mở mắt nhưng tinh thần vẫn còn chút mơ hồ, khi ngón tay Hạ Nam Phương đưa đến búng lên trán cô, ánh mắt cô đi theo tay anh khiến hai mắt chau lại vào nhau.
Duỗi tay nắm lấy tay của anh, lẩm bẩm hỏi: “Sao anh có nhiều ngón tay thế?”
Hạ Nam Phương khẽ cười một tiếng, tay nhẹ nhàng đưa xuống dưới, dừng trên huyệt Thái Dương của cô, không nhẹ không nặng mà ấn.
Lý Nhiễm híp híp mắt, dường như có chút thoải mái.
“Em nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, có anh ở đây.”
Lý Nhiễm ừm một tiếng, mới vừa nhắm mắt lại mở ra: “Nhưng anh thật sự không cần đi bệnh viện sao?”
Cô không thể ngủ ngon được, trong đầu có quá nhiều chuyện để suy nghĩ, nhắm mắt lại là chuyện ông nội nằm trên giường bệnh, vết thương của Hạ Nam Phương lại hiện ra.
“Lát nữa anh đi.” So với sự quan tâm của cô thì anh dường như chả để ý, lại còn lộ ra trạng thái nhàn nhã.
Anh ngồi ở đây ngược lại khiến Lý Nhiễm không ngủ được.
Cô ngồi bật dậy: “Anh nên nhanh chóng đến bệnh viện đi, để bác sĩ xem xét vết thương của anh…”
Hạ Nam Phương nhìn chằm chằm cô, đột nhiên thở dài: “Anh chỉ là muốn ở đây với em thêm một chút thôi.”
Lý Nhiễm cảm thấy anh thật kỳ lạ: “Ở lại với tôi làm gì, vết thương của anh quan trọng hơn mà. Anh đi nhanh đi, còn đang bệnh đó.”
Nội tâm Hạ Nam Phương bất đắc dĩ, anh đúng là đang bệnh thật. Nhưng không phải bệnh trên cơ thể, mà là tinh thần. Mỗi lần anh ở bên cô, anh cứ cảm thấy thời gian trôi quá mau.
Rất nhanh đã phải đến ngày mai, cô sẽ rời đi, lần gặp lại tiếp theo không biết sẽ là bao lâu.
Hễ nghĩ đến đó là Hạ Nam Phương cảm thấy mình sắp bị bệnh nguy kịch đến nơi rồi.
Không lay chuyển được Lý Nhiễm, Hạ Nam Phương thỏa hiệp: “Chờ em ngủ rồi anh sẽ đi, em uống rượu nhiều thế này… anh không yên tâm.”
Lý Nhiễm gật đầu, một lần nữa nằm xuống, cô cực kỳ khó chịu, mày nhíu chặt như là chôn giấu rất nhiều tâm sự.
Ngón tay Hạ Nam Phương nhẹ vuốt giữa mày cô: “Đừng lo lắng, mọi chuyện có anh.”
Không khí trong phòng ngủ tràn ngập sự dịu dàng, u tĩnh điềm nhiên.
Không quá vài phút, hô hấp của Lý Nhiễm đã vững vàng, dường như đã ngủ rồi.
Hạ Nam Phương nhìn cô lâu thêm một chút, sau đó chống thân thể mỏi mệt đến thư phòng.
Công việc gắn liền với cuộc sống của anh, bất cứ lúc nào chỗ nào, tinh thần anh đều căng chặt với cường độ cao, trước kia khi còn ở cạnh cô, anh còn có lúc thả lỏng. Nhưng từ khi hai người chia tay, anh chưa từng buông lỏng đầu óc.
Ai cũng sẽ có nơi khiến bản thân mình thoải mái, nơi khiến Lý Nhiễm thoải mái là cha Lý, nếu cha Lý không ở thì nơi khiến cô thoải mái là một mình ở nhà làm trạch nữ.
Trời sinh cô đã có tính cách không sợ cô đơn, có năng lực tự làm bạn với chính mình, cô có thể một mình ở trong phòng vẽ tranh, thậm chí một tháng cũng không cần ra khỏi cửa.
Nhưng Hạ Nam Phương không được, anh đã từng hưởng sự ngọt ngào từ cô, anh biến sự thoải mái đó thành một loại hưởng thụ, chỉ cần anh mệt mỏi thì về nhà là ngay lập tức có thể hưởng thụ được sự thoải mái đó.
Mà hiện tại, sự thoải mái anh đã từng xem như hiển nhiên đó nay phải đi trộm.
Không sai, anh phải trộm cô từ nơi khác đến.
Anh ngồi trong thư phòng gọi mấy cuộc điện thoại, sau khi sắp xếp mọi chuyện bên ngoài ổn thỏa xong thì một mình ngồi trên sofa cạnh cửa sổ, ngẩng người nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Tuyết rơi một ngày trời, cả khoảng sân xám trắng bên ngoài sớm đã bị tuyết phủ đầy, trên bề mặt trắng mịn đó khiến người ta nhịn không được muốn lưu lại một dấu vết gì đó lên trên.
Anh ngồi thẩn thơ đến khi Khổng Phàn Đông đi vào, trong tay anh ta đang cầm điện thoại của Lý Nhiễm đang không ngừng rung. Trên mặt Khổng Phàn Đông vậy mà hiện lên một tia khẩn trương.
“Điện thoại của Lý… Lý tiên sinh.”
Ánh mắt Hạ Nam Phương chuyển đến, đồng tử hơi co lại, không do dự thêm anh nhận cuộc gọi: “Bác trai.”
Giọng cha Lý bên kia có chút cảnh giác: “Nhiễm Nhiễm đâu?”
Ánh mắt Hạ Nam Phương lại lần nữa nhìn ra bên ngoài: “Cô ấy đang nghỉ ngơi.”
“Ban ngày ban mặt mà nghỉ ngơi? Hạ Nam Phương, tên ranh con nhà anh…”
“Anh cũng dám!” Trong nháy mắt cha Lý biến Hạ Nam Phương có tội ác tày trời.
Hạ Nam Phương im lặng một lát, để lửa giận của cha Lý lên đến đỉnh điểm, mới từ từ nói: “Bữa trưa cô ấy uống hai ly rượu, đầu có chút choáng váng nên bây giờ đang nghỉ ngơi.”
Cha Lý: “…”
Hiển nhiên, ông đã không còn muốn tin tưởng Hạ Nam Phương thêm điều gì nữa, nhận định anh đang muốn gạt con gái bảo bối của mình đi: “Anh đừng có mà chơi chiêu đó với tôi nữa, chút chiêu trò giả tình giả nghĩa này chỉ lừa được Nhiễm Nhiễm, nhưng không gạt được tôi.”
Tựa hồ bởi vì không có Lý Nhiễm ở bên cạnh, bầu không khí giữa hai người còn muốn giương cung bạt kiếm hơn hôm qua, Hạ Nam Phương rũ mắt: “Bác trai, con không có gạt bác.”
“Càng không muốn lừa Lý Nhiễm.”
“Sự thật là, con thích cô ấy.”
“Con muốn có cô ấy.”
Gân xanh trên trán cha Lý nổi thẳng lên: “Thằng nhóc khốn nạn, anh còn dám đánh chủ ý với con bé! Còn muốn có con bé sao? Nằm mơ đi!”
“Tôi còn sống ngày nào thì ngày đó tôi tuyệt đối sẽ không giao con bé cho anh.”
Hạ Nam Phương nhíu nhíu mày, biểu cảm không thoải mái: “Bác trai, nếu đó cũng là ý muốn của cô ấy thì sao?”
Cha Lý im lặng một lát: “Nhiễm Nhiễm sẽ không thể nào đồng ý ở bên cạnh anh nữa. Đặc biệt là Hạ Nam Phương anh…”
“Cho dù con bé có thích anh đi chăng nữa thì vĩnh viễn cũng sẽ không quay lại với anh.”
Hạ Nam Phương vừa định mở miệng hỏi vì sao thì cha Lý đã cúp máy.
Thái dương Khổng Phàn Đông nhảy dựng, đặc biệt là câu nói “thằng nhóc khốn nạn” cùng với câu “vĩnh viễn cũng sẽ không quay lại với anh” kia, anh ta thật sự sợ Hạ Nam Phương sẽ xúc động mà xảy ra xung đột với cha Lý.
Dù sao người dám giáo huấn lão đại nhà anh ta thẳng thừng như thế trên đời này thật sự không có mấy người.
Hạ Nam Phương buông điện thoại, hơi hơi nghiêng đầu, đưa tay lên xoa xoa trán, tựa như còn đang tự hỏi những lời của cha Lý vừa rồi là có ý gì.
Qua mấy giây sau dường như không có việc gì nhìn điện thoại của Lý Nhiễm trong tay.
Ánh mắt thoáng nhìn Khổng Phàn Đông đang đứng căng thẳng bên cạnh: “Cậu khẩn trương như vậy làm gì?”
Khổng Phàn Đông nghĩ thầm không phải sợ lão đại anh xúc động sao.
“Lão đại, dù sao Lý tiên sinh cũng là cha của Lý Nhiễm tiểu thư, anh tốt nhất không nên chọc đến…”
“Tôi biết.”
Hạ Nam Phương có chút không kiên nhẫn, buông di động ra: “Tôi biết Lý Nhiễm rất quan tâm bác trai.”
Chỉ tiếp xúc năm ba ngày ít ỏi này, anh cũng đã thấy Lý Nhiễm luôn đứng về phía cha Lý, hiện tại Hạ Nam Phương đang ở thế hạ phong, chỉ có thể nhịn mà không phát.
Nhưng hôm nay anh nói chuyện với cha Lý nhạy bén nắm bắt được một vấn đề: vì sao ông lại nói, cho dù Lý Nhiễm có thích anh đi chăng nữa thì vĩnh viễn cũng sẽ không quay lại với anh.
Cha Lý nói câu này thật sự quá chắc chắn, khiến anh không tự chủ được mà tin tưởng.
Lý Nhiễm ngủ một mạch đến 9 giờ tối hơn, trong phòng không tính là quá tối, đèn ở đầu giường chiếu ra ánh sáng ấm áp.
Trong phòng bật máy sưởi khiến người ta miệng khô lưỡi khô, tay chân nóng lên, gò má cũng nóng hổi, đầu óc còn xem như thanh tỉnh.
“Lý Nhiễm tiểu thư.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, ngay sau đó cửa được mở ra.
“Bây giờ Ngài có muốn dùng bữa không ạ?” Có lẽ dì giúp việc nghe thấy động tĩnh của cô nên đi vào hỏi thử.
Biệt thự Quế Lũng Uyển bên này cái gì cũng có, đêm hôm rồi vẫn có thể chuẩn bị bữa cơm tối phong phú cho cô.
Trong lòng cô còn có hai người ở bệnh viện nên không muốn ăn, qua loa lấy lệ hai miếng đã không nuốt trôi nữa.
Lưu Lật vẫn luôn đi theo cô từ hôm qua ở bên cạnh đưa ra ý kiến: “Nếu không, cô mang cơm vào bệnh viện ăn với ông chủ đi? Bác sĩ nói hiện tại ông chủ có thể ăn chút đồ thanh đạm.”
Lý Nhiễm nhìn bàn đồ ăn trước mặt, rồi nhớ đến thân thể gầy ốm của Hạ Nam Phương, nên gọi người làm thêm mấy món thanh đạm bỏ vào hộp giữ ấm đem đến bệnh viện.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi như cũ, Lưu Lật ở phía trước thật cẩn thận mà lái xe.
“Ông chủ cho rằng đêm nay cô sẽ không đi, cho nên bảo tôi ở lại đây để tiện cho cô ra ngoài có xe dùng.”
“Anh ấy đi khi nào vậy?”
“Lúc 5 giờ chiều nay, cô ngủ rất say giấc cho nên lúc ông chủ đi gọi cô, cô không dậy được.”
Lý Nhiễm bán tín bán nghi: “Phải không?”
Cô ngủ hết buổi chiều đến tối mới tỉnh, đầu óc còn ong ong không có ấn tượng gì, chỉ có cảm giác từng uống gì đó.
Đột nhiên nghĩ đến mình uống say làm chuyện gì đó kỳ quái trong nhà Hạ Nam Phương: “Tôi không có làm chuyện gì kỳ quái chứ?”
Lưu Lật lắc đầu: “Không có, cô chỉ ngủ thôi, gọi cũng không dậy được, làm hại ông chủ vô cùng lo lắng, trì hoãn hoài không đến bệnh viện.”
Lý Nhiễm ồ một tiếng, nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng có cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Đến bệnh viện, Hạ Nam Phương đang ngồi dựa vào thành giường gọi điện thoại, không biết đầu bên kia nói gì mà ngữ khí anh có chút lạnh.
Sau khi thấy Lý Nhiễm tiến vào, anh có chút bất ngờ, thấp giọng nói hai câu rồi cúp điện thoại.
Xoay người lộ ra một nụ cười nhạt: “Anh cho rằng hôm nay em sẽ không tới.”
Lý Nhiễm bày đồ ăn trong hộp giữ nhiệt ra, còn nóng hổi: “Cho anh.”
Hạ Nam Phương híp híp mắt, cười hỏi: “Cố tình đem đến cho riêng anh sao?”
Lý Nhiễm phủ nhận: “Dì giúp việc làm nhiều, một mình tôi ăn không hết. Còn dư nên gói lại mang cho anh thôi.”
Hạ Nam Phương cũng nhông để ý đây có phải là đồ ăn dư lại của cô hay không, trọng điểm là cô đưa đến cho anh.
Hạ Nam Phương đang ăn cơm, đột nhiên nói: “Ngày mai em phải về rồi.”
Lý Nhiễm bừng tỉnh nhớ đến chuyện ngày mai cha Lý muốn đến đây đón cô về, gật gật đầu. Kỳ thật cho dù cha Lý không đến đón cô thì cô nhất định cũng phải đi về.
Mục đích ngay từ đầu cô ở lại đây chỉ vì giúp Hạ Nam Phương vượt qua cửa ải khó khăn lần này, còn mặt khác, nguyên nhân có lẽ là do cô luyến tiếc ông nội.
Hạ Nam Phương uống một ngụm canh, nuốt xuống: “Em có quay lại không?”
“Có, tình huống của ông nội nguy hiểm như vậy, có thời gian tôi sẽ quay lại thăm ông.”
Hạ Nam Phương biết cô đang tránh nặng tìm nhẹ: “Anh là nói, ngoại trừ đến thăm ông nội ra. Em có thể đến thăm anh không?”
Lý Nhiễm vừa uống ngụm nước chưa kịp nuốt xuống xém chút nữa đã sặc chết: “Cái gì?”
Hạ Nam Phương nhấp khóe môi, khá bất mãn với phản ứng của cô, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô vô cùng u buồn: “Anh cũng bị thương.”
“Nói chuyện thì cứ nói, anh bán thảm làm gì?” Lời vừa mới nói ra xong cô lập tức hối hận, cảm thấy bản thân có chút quá đáng.
Hạ Nam Phương anh thật sự rất thảm, mắt thường có thể nhìn thấy được anh không hề có sức sống.
“Thật xin lỗi, tôi không có ý gì cả.”
Hạ Nam Phương không nói gì.
“Tôi thật sự không phải có ý kia, anh luôn làm cho người ta có cảm giác anh có ba đầu sáu tay, không có chuyện gì không làm được, đột nhiên nói bản thân thảm như vậy, tôi có chút không thích ứng được.”
“Không thích ứng được cái gì?”
Lý Nhiễm thấy dáng vẻ anh như có chút tức giận: “Không thể nói rõ được. Tóm lại, chúng ta không nên là như thế này.”
Tuy rằng anh vẫn nhẫn nhịn, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự lạnh lùng trong đó: “Như thế nào? Không nên giống như bây giờ, sau khi thương hại anh, giúp anh xong rồi thì em lập tức đi mất không quay đầu lại sao? Hay là nói…”
“Không nên yêu anh một lần nữa?”
Anh nói vừa chắc chắn vừa mạnh mẽ, không cho cô chống đỡ: “Em còn thích anh.”
“Giống như anh thích em vậy.”
Lý Nhiễm đang muốn nói Hạ Nam Phương mặt dày vô sỉ, rồi lại cảm thấy nói vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi nên đơn giản nhìn thẳng vào mắt anh, nói trắng ra: “Thích. Thì sao?”
Cuối cùng Hạ Nam Phương cũng mỉm cười, nụ cười đơn thuần và đắc ý như trẻ con, có loại tự tin, sự tự tin từ trước đến nay anh chưa từng có.
“Hạ Nam Phương, thừa nhận tim tôi còn có cảm giác với anh, cũng không phải là chuyện gì mất mặt. Nhưng còn thích rồi thì sao? Tôi còn có việc học, sự nghiệp, cuộc sống của mình. Chuyện tôi thích anh, chỉ là một phần mười trong cuộc sống cá nhân của Lý Nhiễm tôi mà thôi. Cho nên, Hạ Nam Phương anh đừng đắc ý.”
Cô thật sự không muốn nói rõ ràng như vậy, nhưng nếu sau khi giải quyết chuyện này rồi thì hai người bọn họ về sau đường ai nấy đi cũng dễ.
Hạ Nam Phương một mai phải nói những lời trong lòng ra rõ ràng không thèm che giấu như thế. Kỳ thật cũng không phải chuyện tốt.
Từ lần Hạ Nam Phương phẫu thuật đó, cô phát hiện bản thân còn rất quan tâm để ý đến anh, nên thẳng thắn thừa nhận mình còn thích anh không trốn tránh nữa.
Thích chính là thích, cũng không phải làm gian phạm ác, có cái gì mà không dám thừa nhận chứ.
Cô cúi đầu, Hạ Nam Phương nhìn cô bằng ánh mắt khổ sở: “Chuyện thừa nhận em còn thích anh làm em khó khăn đến vậy sao?”
Vốn dĩ Hạ Nam Phương rất vui vẻ, thấy cô như vậy, lại cười không nổi.
“Không phải rất khó khăn… chỉ là cảm thấy, chuyện thích anh, không có gì phải vui.”
Hạ Nam Phương sẽ không nói lời âu yếm, cũng không biết an ủi người khác, nhưng hiện tại giờ khắc này, anh rất muốn nói cho cô biết thích là một chuyện khiến người ta vui vẻ.
“Nếu không vui, vậy nhất định là vấn đề của anh, là anh chọc em không vui.”
Cô không ngờ anh sẽ nói như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
“Trước kia, em luôn muốn làm sao để anh vui vẻ. Từ đây về sau, để anh làm em vui vẻ là được.
Đầu óc Lý Nhiễm vô cùng tỉnh táo nghe Hạ Nam Phương nói, không hề có dáng vẻ như bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của anh đả động đến.
Cô cười nhạt, không hiểu anh nói gì: “Hạ Nam Phương, anh đừng nói những câu đó để dỗ tôi vui. Ba tôi vẫn dặn tôi rằng đừng tin vào những lời hứa hẹn ong bướm của bọn đàn ông.”
Hạ Nam Phương ngậm miệng, quả thật không còn gì để nói.
Cho dù anh nói gì, thì ở trong mắt cha Lý đều là vì lừa cô đi.
“Nhưng mà anh không giống họ, những gì em muốn anh đều cho em, không phải vì gạt em nên mới nói.”
Nhưng mà Lý Nhiễm hiểu rõ bản thân mình nghĩ gì muốn làm cái gì, cũng hiểu rõ Hạ Nam Phương có thể cho cô cái gì.
“Vài thứ anh cho kia đối với tôi hiện tại mà nói đều là dư thừa. Anh hiểu không? Tuy rằng tôi thích anh, nhưng tôi không cần anh nữa.”
Ở trong tình yêu, khi mình không cần nữa thì mọi thứ đều là dư thừa.
Hạ Nam Phương cảm thấy thất bại không thể nghi ngờ, vì thế sắc mặt càng u ám.
Có lẽ anh đưa ra lời hứa quá nông cạn, có lẽ sự nhiệt tình của anh ở trước mặt Lý Nhiễm không có trọng lượng.
Tóm lại, Hạ Nam Phương dù có cầm chìa khóa “thích” này đi chăng nữa cũng không thể mở khóa được trái tim của cô.
“Anh bảo đảm, từ đây về sau sẽ đối xử với em thật tốt.”
Anh lục lọi trong đầu xem có gì có thể đả động được cô, nhưng thứ gọi là ngôn ngữ này ở trước mặt tình cảm chân thật lại quá nhợt nhạt.
Tựa như tình yêu ở trong lòng anh như biển sâu sông rộng, chỉ cần cô nhẹ nhàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút, thì có thể tạo ra sóng to gió lớn.
Nhưng khi nói ra thì tình yêu đó lại gầy yếu như dòng suối nhỏ, không có trọng lượng đáng kể gì.
Lý Nhiễm cười lắc đầu: “Thích là chuyện của anh, tôi không cần bất cứ sự bảo đảm gì của anh.”
Những lời trong lòng anh muốn nói cũng không phải như vậy.
Em thích anh, đối với anh tới nói là một chuyện lớn, là một chuyện trọng đại, chỉ tưởng tượng một chút liền cảm thấy đó là chuyện vừa hạnh phúc nhất đời người lại vừa thống khổ nhất.
Sao em lại nói nhẹ nhàng không đáng nhắc đến như thế.
Hạ Nam Phương không hiểu vì sao cô thích anh mà lại đối xử lạnh nhạt với anh, không hề nhiệt tình hay hào hứng gì cả.
Mà anh, lại vì thích một người, ngày ngày đêm đêm đều muốn nhìn thấy người ấy.
Trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận cô.
Không từ thủ đoạn muốn giữ cô lại.
Bỏ hết tất cả khó khăn muốn ở bên cô mãi mãi.
Đều là thích nhưng giữa bọn họ lại như cách nhau cả một đại dương.
Anh không hiểu, ánh mắt anh vô cùng ưu thương nhìn cô: “Vì sao em thích, nói khắc chế là khắc chế, nói rời đi là rời đi. Vì sao đến anh thích, thì không thể được em để ý?”
Cô không trả lời được vấn đề này: “Có lẽ lúc trước tôi có thể trả lời anh được, nhưng bây giờ tôi không trả lời được.”
Hạ Nam Phương thở dài: “Nhưng làm sao mới có thể trở lại như trước kia?”
Lý Nhiễm lắc đầu, Hạ Nam Phương lẳng lặng ngồi đó nhìn cô, vài sợi tóc bạc bị đèn chiếu xuống đặc biệt chói sáng như năm tháng không chút nào lưu tình mà cho anh một đao.
Cô nhìn thấy trong mắt anh có hối hận, như là mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Khi Lý Nhiễm rời khỏi bệnh viện, tâm trạng không nặng không nhẹ, cô cho rằng bản thân có thể tiêu sái như trong tưởng tượng, nói với Hạ Nam Phương rằng tôi thích anh thì sao chứ, tôi vẫn là Lý Nhiễm.
Rõ ràng anh thích cô là chuyện mà cô hằng mong ước, nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện thế này rồi, cô đã hiểu tình yêu không phải là toàn bộ trong cuộc sống.
So sánh một chút thì sự nghiệp, tôn nghiêm, phẩm cách tự tôn, mỗi một thứ trong đó đều quan trọng hơn cả tình yêu.
Cô trải qua nhiều chuyện không vui mới hiểu được đạo lý này, cho nên dù có thấu hiểu, có tha thứ cũng sẽ không quay về lối cũ.
Nhưng anh không giống cô, sự nghiệp, tôn nghiêm, phẩm cách tự tôn, cái gì anh cũng có, nhưng trước kia những thứ đó anh đều xếp nó trước cô mới đưa đến kết cục bọn họ chia tay.
Hiện giờ hai người, một người liều mạng nhặt lên, người còn lại thì liều mạng vứt bỏ nó.
_
Cha Lý nói ngày mai đến, nào biết mới vừa sáng sớm hôm sau ông đã đến bệnh viện. Lý Nhiễm đoán chắc rằng tối hôm qua ông đã đến rồi.
Ông nhìn Lý Nhiễm như nhìn con gái ngoan của mình ra ngoài ăn chơi cả đêm không về, thần sắc rất nghiêm khắc.
Lý Nhiễm tự nhiên có chút chột dạ: “Ba, ba ăn cơm chưa?”
Cha Lý trừng mắt liếc cô một cái, hỏi: “Ngày hôm qua con làm gì?”
Ngày hôm qua?
Cô say hết cả ngày hôm qua, đến tối mới tỉnh lại, nhưng chuyện này đương nhiên không thể nói với cha Lý được: “Ngày hôm qua… ngày hôm qua con không có làm gì hết.”
Cha Lý xụ mặt: “Còn dám nói dối ba.”
Lý Nhiễm nghĩ thầm, sao nhìn cha mình như biết cái gì đó rồi. Nhỏ giọng: “Chỉ uống chút rượu, sau đó ngủ một lát.”
Quả nhiên cha Lý nổi trận lôi đình: “Thằng nhãi ranh Hạ Nam Phương kia vậy mà dám lừa con uống rượu.”
Lý Nhiễm: “…”
Vì để không có hiểu lầm không cần thiết, Lý Nhiễm chỉ có thể giải thích chuyện ngày hôm qua một lần, tuy cha Lý không tin Hạ Nam Phương nhưng ông tin Lý Nhiễm. Sau khi nghe xong chuyện cũng hiểu mối liên quan lợi hại trong đó.
Hiểu thì hiểu, nhưng vẫn không vừa lòng: “Luôn miệng nói bảo vệ con, vậy mà lấy thân con ra mạo hiểm.”
Lý Nhiễm im lặng không lên tiếng.
Cha Lý đến phòng ICU thăm ông nội Hạ, ở đó hơn hai mươi phút.
Lúc Hạ Nam Phương đi xuống, anh còn đang mặc đồ bệnh nhân, đôi môi tái nhợt không có huyết sắc, dáng vẻ thảm hại khác một trời một vực với Hạ Nam Phương lúc nào cũng uy phong lẫm liệt trong ấn tượng của cha Lý.
Lý Nhiễm chỉ liếc nhìn ba mình một cái lập tức biết hôm nay Hạ Nam Phương khó tránh khỏi một kiếp nguy hiểm.
“Không ở trong phòng bệnh đợi đi, chạy xuống đây làm gì?”
Hạ Nam Phương lễ phép cười cười: “Nghe nói bác trai đến nên xuống dưới nghênh đón.”
Cha Lý như phiền chán anh, phất tay: “Không cần anh nghênh đón, bọn tôi đi ngay.”
Hạ Nam Phương che giấu âm mưu đen tối trên mặt: “Bác trai đến vội, không bằng ở lại ăn xong bữa cơm chiều rồi đi, con gọi người đưa hai người về.”
Cha Lý liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của anh, cũng quyết ý sẽ không ở lại, lạnh lùng từ chối: “Không cần.”
Hạ Nam Phương như không hiểu, vẫn cười như cũ: “Cơm chiều không ăn vậy ăn cơm trưa rồi hẳn đi.”
Lý Nhiễm đứng phía sau cha Lý, không xa không gần nhìn anh, thu tất cả những biểu cảm cô đơn, đau thương của anh vào mắt, cô ở bên cạnh anh nhiều năm, luôn luôn có thể cảm nhận được cảm giác của anh đầu tiên.
Lý Nhiễm kéo góc áo cha Lý, đang chuẩn bị nói cái gì đó, bị cha Lý trừng mắt nhìn một cái.
Đối với dáng vẻ muốn nói lại thôi của hai người bọn họ, cha Lý đúng là cũng có chuyện muốn nói.
“Vậy ăn xong cơm trưa rồi đi.”
Hạ Nam Phương lập tức lộ ra nụ cười nhàn nhạt, bảo người đi sắp xếp.
Cha Lý cũng nhoẻn miệng cười một chút, nhưng trong ánh mắt không có ý cười.
Có cha Lý ở đây nên Lý Nhiễm và Hạ Nam Phương không có thời gian ở riêng với nhau.
Đặc biệt khi ông phát hiện ánh mắt Hạ Nam Phương vẫn luôn nhìn con gái bảo bối của mình, ông dứt khoát bảo cô đi ra ngoài, cùng ông đi dạo bên ngoài một chút.
Hạ Nam Phương giận mà không dám nói gì, hai người liếc nhau, Lý Nhiễm ngoan ngoãn đi theo phía sau cha Lý ra ngoài.
Hai người đi ở trên nền tuyết, lẳng lặng mà đi tới không nói gì.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng rào rạt của nền tuyết khi bị dẫm lên dưới chân, khiến người nghe cảm thấy yết hầu phát ngứa, muốn nói cái gì đó.
“Ba, ba đừng nhăn mặt với Hạ Nam Phương như vậy nữa, ở lại đây là quyết định con nói với anh ấy trước.”
Cha Lý rất lý trí: “Nếu không phải ông cụ bị bệnh, con sẽ ở lại sao? Nói đến cùng vẫn là Hạ Nam Phương có vấn đề.”
Lý Nhiễm không phản bác, cúi đầu, dẫm lên tuyết, im lặng không lên tiếng.
Cha Lý dừng lại, xoay người, vô cùng nghiêm túc hỏi cô: “Con nói thật cho ba biết, có phải con muốn quay lại với Hạ Nam Phương không?”
Lý Nhiễm theo bản năng gật gật đầu, hai giây sau nhìn nơi xa ngây người, lại kiên định mà lắc lắc đầu: “Không phải không muốn, là nhất định không.”
Khi cha Lý thấy cô gật đầu, sắc mặt cực kỳ phức tạp, sau lại thấy cô lắc đầu, mới hơi tốt một chút.
“Nhớ kỹ câu trả lời ngày hôm nay của con.”
Trong lòng cô không quá thoải mái, cha Lý nhắc nhở cô: “Con và Hạ Nam Phương không phải cùng một loại người, loại người như nó bất luận muốn cái gì đều muốn toàn bộ, không chừa lại chút gì. Nếu con và nó còn ở bên nhau, nó sẽ không chịu đựng được con có sự nghiệp của con, cũng không cho phép con muốn làm gì thì làm cái đó.”
Quả thật cha Lý rất hiểu biết tính cách của Hạ Nam Phương, anh luôn muốn chiếm hữu toàn bộ Lý Nhiễm, bao gồm người của cô, thời gian của cô và tinh lực của cô.
“Nếu hai đứa ở bên nhau, vẽ tranh sẽ biến thành trò cho con tiêu khiển chứ không phải công việc của con. Con có hiểu ý ba không?”
Lý Nhiễm gian nan gật gật đầu, cô đương nhiên hiểu lời ông nói.
“Đừng vì nó mà từ bỏ sự nghiệp cùng với tự do bản thân vất vả mới lấy về được.”
“Sẽ không.”
Cha Lý ý vị thâm trường: “Nhớ kỹ đã đồng ý lời ba nói.”
Giữa trưa ăn cơm, không khí có chút trầm mặc.
Hạ Nam Phương ăn cơm có chút chậm, vừa ăn vừa cùng Lý Nhiễm nói chuyện, hình ảnh hài hoà không có cái gì ảnh hưởng.
Sau khi ăn xong, cha Lý tằng hắn, Hạ Nam Phương buông đũa.
“Nhiễm Nhiễm nói với tôi nó không muốn ở bên cạnh anh, cho nên mời Hạ tiên sinh sau này đừng tuỳ tiện tiếp xúc với con bé, bảo trì khoảng cách chút.”
Hạ Nam Phương rũ mắt, xoa xoa tay, sau khi giương mắt lại như biến thành người khác.
Khuôn mặt lạnh lùng, ngữ khí cũng càng thêm sắc bén, khiến cho người ta một loại cảm giác áp bách không rõ nguyên nhân.
“Bác trai là đang can thiệp vào cuộc sống tự do của Lý Nhiễm sao? Lúc trước luôn miệng nói chỉ cần rời khỏi con, Lý Nhiễm sẽ có tự do. Vậy cách làm hiện tại của bác có tính là đang giam cầm không?”
Tuy cha Lý có thể nhìn ra được một ít thủ đoạn của Hạ Nam Phương nhưng nói về thương nhân trong đàm phán kinh doanh, ông không phải là đối thủ của anh.
“Tôi đương nhiên không giam cần con bé, con bé đi du học tôi cũng không có ngăn cản. Cũng chẳng sợ con bé sau này định cư ở nước ngoài hay con bé có lấy người nước ngoài đi chăng nữa tôi cũng không ngăn cản.”
Nghe thấy bốn chữ “lấy người nước ngoài”, trong mắt Hạ Nam Phương có tia tức giận lướt qua.
“Nếu bác không có gian cầm cô ấy, vì sao không cho cô ấy thích con?” Hạ Nam Phương dựa ra sau, cơ thể không còn căng chặt như vừa rồi nữa.
“Có phải bác cảm thấy mình còn rất vĩ đại, giống như vì con gái hy sinh nhiều như vậy, tự mình cảm động ư?”
Gân xanh trên trán cha Lý ẩn ẩn nhảy lên, hai mắt đỏ au nhìn Hạ Nam Phương, ông sống lâu như vậy nhưng chưa từng bị người ta nói như thế.
“Hạ Nam Phương, anh câm miệng!” Lý Nhiễm lên tiếng ngăn cản, cô nhỏ giọng nói với cha Lý: “Ba, ba đừng để ý đến anh ta.”
Cha Lý cắn răng, gương mặt vì tức giận mà vừa run vừa đỏ: “Hạ Nam Phương, nội tâm anh xấu xa thì cũng đừng nghĩ người khác giống anh.”
Hạ Nam Phương cười cười: “Nội tâm con là cái gì, con cũng không thẹn với lương tâm. Thích Lý Nhiễm cũng là đều bình thường.”
Cha Lý tức giận: “Anh cũng xứng.”
Hạ Nam Phương đứng lên, nhìn thẳng cha Lý: “Bác trai, con có xứng hay không là điều mà con mà Lý Nhiễm quyết định.”
Lý Nhiễm nhanh chóng lôi cha Lý đi, cô sợ lát nữa hai người bọn họ sẽ đánh nhau.
Ra ngoài rồi Lý Nhiễm thở dài: “Hà tất gì ba phải nói vậy để chọc giận anh ta?”
Cha Lý tức không nhẹ, cho đến nay Hạ Nam Phương cũng chưa từng đi sâu vào tranh luận với ông, hôm nay thiếu chút nữa bị tức đến té ngã.
“Nếu ba không chọc giận nó thì sao con có thể nhìn thấy gương mặt thật của nó được.”
Lý Nhiễm cúi đầu hỏi: “Gương mặt thật gì ạ? Bị ba chọc tức nên nói câu thích con kia sao?”
Cha Lý hừ một tiếng: “Nhưng nó có bị chọc tức đâu, tự mình chọc mình tức đây này.”
“Ba, ba không phải loại người vô cớ gây rối, vì sao lại hà khắc với Hạ Nam Phương như vậy?”
“Nhìn nó không vừa mắt, không cần lý do.”
Lý Nhiễm câm nín, được rồi, nhìn không vừa mắt xác thật không cần lý do.
Sau khi trấn an được cha Lý, Lý Nhiễm đến phòng bệnh chào tạm biệt Hạ Nam Phương.
Phòng bệnh không có ai, cô đi hai vòng ở bên trong, chuẩn bị đi ra ngoài.
Chưa kịp xoay người, đã nghe thấy tiếng khoá cửa phía sau.
Sau đó, Hạ Nam Phương xuất hiện ở vị trí cửa vào.
Cô nhìn cửa: “Anh khóa cửa làm gì?”
Hạ Nam Phương rầu rĩ: “Nếu không ba em lại muốn nhào tới.”
Lý Nhiễm cười cười: “Lòng dạ anh cũng đừng hẹp hòi quá, lời anh nói vừa rồi còn quá đáng hơn ba tôi nhiều.”
Hạ Nam Phương đi đến ấn lấy bả vai cô, giây tiếp theo cằm anh gác trên vai cô: “Cho nên anh mới đến xin lỗi em.”
“Không nên nói vậy với bác trai.”
Bây giờ Lý Nhiễm không có cách gì với Hạ Nam Phương, mới vừa rồi trên bàn cơm còn mạnh mẽ với cha Lý như vậy mà vừa quay đầu đã đến xin lỗi cô, Lý Nhiễm thở dài, cảm thấy tính tình của anh càng ngày càng không đoán được.
“Lát nữa anh ra ngoài xin lỗi bác trai.”
“Ba tôi cũng có điều không đúng, anh cũng đừng tức giận ông ấy, con người của ông ấy là như vậy đó, một mình ông ấy nuôi tôi từ hồi còn nhỏ xíu, ông ấy không thể để tôi chịu một chút ấm ức bào, cho nên hai người các anh cãi nhau tôi không thể làm ông ấy mất mặt được.”
Lý Nhiễm nói nhiều như vậy, đơn giản đều là đang nói lời hay thay cha Lý.
Lại tuyệt nhiên không đề cập tới Hạ Nam Phương như thế nào.
Cằm Hạ Nam Phương cứ nhẹ nhàng để trên vai Lý Nhiễm như thế, không có trọng lượng, nhưng không muốn dịch chuyển.
“Em nói nhiều như vậy, nhưng vì sao không thể an ủi anh hai câu chứ? Ông ấy còn nói sau này em sẽ lấy người nước ngoài.”
Lý Nhiễm không nghĩ tới vị này còn rối rắm vấn đề đó, dở khóc dở cười: “Tôi lấy người nước ngoài khi nào?”
“Lần trước đi Pháp, anh thấy em đứng chung với một tên đàn ông người nước ngoài.”
Lý Nhiễm nhớ lại, lần trước bọn họ gặp mặt là ở khách sạn, mà đàn ông người nước ngoài tám phần là đồng nghiệp.
Dở khóc dở cười: “Đó là đồng nghiệp của tôi, làm sao tôi có thể thích người nước ngoài chứ.”
Hạ Nam Phương bắt được trọng điểm trong đó: “Nói cách khác là em ở nước ngoài ba năm sẽ không yêu đương đúng không?”
Lý Nhiễm ngẫm lại lời mình nói, có liên quan gì nhau sao?
Thấy cô không trả lời, ngữ khí Hạ Nam Phương khẳng định: “Em thích người nước ngoài?”
Lý Nhiễm: “Sẽ không, tôi không thích người nước ngoài, ở nước ngoài cũng không có ý định yêu đương.”
Hạ Nam Phương cười một tiếng, như là thực hiện được gian kế gì đó, anh hôn lên cổ Lý Nhiễm một cái: “Nhớ kỹ lời em nói.”
Sau đó Hạ Nam Phương để Lý Nhiễm đợi trong phòng bệnh, một mình đi tìm cha Lý.
Hai người nói chuyện khoảng nửa tiếng, tâm trạng Hạ Nam Phương thoải mái đi ra, mà sắt mặt cha Lý cũng tốt hơn rất nhiều.
Tuy Hạ Nam Phương không nỡ nhưng vẫn ra vẻ tiêu sái tiễn Lý Nhiễm đi.
Xe chậm rãi khởi động, mãi cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh Hạ Nam Phương nữa, Lý Nhiễm mới hỏi: “Vừa rồi hai người nói gì vậy?”
Cha Lý hừ một tiếng: “Nó nói mấy năm con du học, nó sẽ không đi quấy rầy con.”
Tim Lý Nhiễm đập bịch một cái, sau đó nghe cha Lý nói tiếp: “Điều kiện là… chờ sau khi con về nước, muốn ba đồng ý cho nó theo đuổi con.”
Trên xe, Lý Nhiễm nghĩ không ra vì sao Hạ Nam Phương lại lập ra lời ước định này với cha Lý, nhưng hiển nhiên lần hành động này của anh ở trước mặt cha Lý đạt được không ít hảo cảm.
Trở lại thành phố N, ở không mấy ngày đã tới ngày nhập học.
Trước khi đi Ôn Trường Ninh có đến tìm Lý Nhiễm một lần, khi đó Lý Nhiễm đang sắp xếp hành lý, Lý Nhiễm nhìn thấy Ôn Trường Ninh rất hào hứng: “Khi nào cậu quay về trường?”
Ôn Trường Ninh nhìn hành lý của cô, khi cô nhắc đến chuyện quay về trường học, thần sắc Ôn Trường Ninh ảm đạm: “Mình không về.”
Động tác trong tay Lý Nhiễm dừng lại: “Vì sao? Là bọn họ không cho cậu đi?”
“Là do mình tự quyết định, không có liên quan đến người khác.”
Lý Nhiễm vẫn không thể hiểu được: “Cậu thật vất vả thi đậu trường học, vì sao nói không học là không học nữa?”
Ôn Trường Ninh không muốn giải thích cái gì, chỉ lắc đầu.
Dưới sự ép hỏi của Lý Nhiễm, cuối cùng Ôn Trường Ninh mới gian nan mở miệng: “Mẹ của mình… bà ấy bảo mình nhanh chóng mang thai.”
Đồ trong tay Lý Nhiễm rơi xuống đất: “Cậu nói cái gì?”
Ôn Trường Ninh như rất đau khổ, cúi đầu, cổ hơi hơi rụt xuống, hỏi cái gì cũng không chịu mở miệng.
“Đó là ý của Vu gia sao? Cưới cậu chính là vì để cậu sinh con?”
“Vu Hồng Tiêu tên khốn nạn này!”
Ôn Trường Ninh lập tức giữ chặt cô: “Không phải, cậu đừng hiểu lầm Hồng Tiêu… anh ấy không biết chuyện này.”
“Là chủ ý của Ôn gia, qua một kiếp này bọn họ lo lắng Vu gia lại vứt bỏ Ôn gia, cho nên mới nói với mình… bảo mình sớm một chút sinh con.”
Lý Nhiễm không hiểu rốt cuộc người Ôn gia nghĩ như thế nào, Ôn Trường Ninh là một cá thể độc lập sống sờ sờ thế này, bọn họ tự chủ trương khiến Ôn Trường Ninh gả cho Vu Hồng Tiêu thì thôi đi, bây giờ lại còn…
“Cậu nói chuyện này với Vu Hồng Tiêu chưa?”
Ôn Trường Ninh lắc đầu: “Không có, mình nói không nên lời.”
Từ một cô gái lột xác thành phụ nữ chỉ mất mấy ngày, nếu bây giờ đột nhiên nói với Vu Hồng Tiêu là chúng ta sinh một đứa con đi thì bất kể ai nghe xong đều sẽ cảm thấy rất quỷ dị.
Lý Nhiễm trơ mắt nhìn Ôn Trường Ninh lâm vào trong lốc xoáy không có cách nào chịu đựng, nhưng cô lại không làm gì được cho Ôn Trường Ninh.
Cô không có quyền thế như Hạ Nam Phương, cũng không có địa vị như Vu Hồng Tiêu.
Nói đến cùng, cô chỉ may mắn hơn Ôn Trường Ninh một chút, nhưng điểm này đối với hai người bọn họ mà nói, lại là cuộc đời hoàn toàn khác nhau.
Lý Nhiễm sẽ ra nước ngoài tiếp tục việc học, còn Ôn Trường Ninh chỉ có thể ở lại trong nước.
Lý Nhiễm ôm ôm Ôn Trường Ninh: “Cậu đừng nản lòng, có chuyện gì cậu nhất định phải nói với Vu Hồng Tiêu, anh ấy chồng của cậu, sẽ không hại cậu.”
Ôn Trường Ninh gật gật đầu: “Lý Nhiễm, thật sự rất hâm mộ cậu.”
Lý Nhiễm khó hiểu: “Hâm mộ tớ cái gì?”
Ôn Trường Ninh không nói gì, có lẽ là hâm mộ Lý Nhiễm có một người cha yêu thương cô, có lẽ là hâm mộ Lý Nhiễm có một người đàn ông yêu cô sâu đậm, có lẽ là hâm mộ Lý Nhiễm không có gia thế phức tạp như mình.
Tóm lại, cuộc sống của Lý Nhiễm chính là cuộc sống mà Ôn Trường Ninh vẫn luôn muốn.
“Lý Nhiễm, cậu còn sẽ tiếp tục vẽ tranh đúng không?”
“Đương nhiên.”
“Cậu nhất định phải kiên trì đến cùng, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.” Ôn Trường Ninh mang theo nước mắt nói, như nhìn thấy một cuộc sống khác của mình trên người Lý Nhiễm.
Trở lại nước Pháp, sinh hoạt của Lý Nhiễm trở nên đơn giản lại sung túc.
Lớp học chỉ có duy nhất cô là học sinh người Trung Quốc, Ôn Trường Ninh vắng mặt nên chỗ bên cạnh Lý Nhiễm vẫn luôn bị bỏ trống.
Hạ Nam Phương như lời hứa hẹn, biến mất hoàn toàn trong thế giới của cô, đôi khi nhìn cây ngô đồng bên ngoài trường học, trong một khoảnh khắc nào đó cô đột nhiên nhớ đến anh.
Trong lúc đi học cũng bất tri bất giác cầm bút vẽ, khi phục hồi tinh thần lại thì không biết đã phác họa ra một hình dáng mơ hồ lúc nào.
Vì không cho bản thân có thời gian dư thừa suy nghĩ miên man, cô lại bắt đầu đi nộp hồ sơ xin việc.
Nước Pháp là thiên đường của nghệ thuật gia, ở đây có nhà thờ Đức Bà Paris, viện bảo tàng Louvre, lâu đài Fontainebleau nổi tiếng thế giới, các nghệ sĩ đường phố như đang ngủ quên dưới thành phố xinh đẹp này.
Bây giờ Lý Nhiễm đang nộp hồ sơ cho Monfils, một công ty sáng tạo khá nổi tiếng ở Pháp.
Công ty Monfils khác với phòng làm việc của giáo viên trước đây, Monfils làm việc theo nhóm.
Ở đây, rất khó để có thể tự mình hoàn thành được công việc gì, có hàng trăm vị hoạ sĩ, hàng nghìn máy móc vận hành.
Tại đây, bạn có thể đem toàn bộ thế giới vẽ thành một màn hình nhỏ.
Lý Nhiễm ôm thái độ thử xem thế nào, sau khi thi viết xong thì ở bên ngoài chờ phỏng vấn, trong lúc chờ đến lượt, cô lấy quyển [Sơn Hải Kinh] trên kệ bênh cạnh thích thú đọc.
Đang đọc chăm chú thì bị một người đàn ông kéo lại bô bô nói chuyện bằng một ngôn ngữ cô nghe không hiểu, hình như là người Nhật Bản.
Anh ta chỉ chỉ quyển sách trong tay Lý Nhiễm, hỏi cô đây là cái gì.
Lý Nhiễm nhìn ba chữ to trên bìa sách, có chút ngốc: “Sơn Hải Kinh?”
Vì thế Lý Nhiễm không hiểu ra sao được tuyển chọn, vừa vào công ty đã bị đưa đến một đội ngũ vẽ game minh họa.
Từ trước giờ Lý Nhiễm chưa từng chơi game, càng đừng nói đến game minh hoạ, cho nên nhiệm vụ đầu tiên khi cô vào đội ngũ là chơi game.
Hiện tại toàn bộ Châu Á đang thịnh hành một game minh hoạ tên là [Sơn Hải Yêu Giám] đến từ đội ngũ này.
Đội ngũ có khoảng hơn 60 người, đa số đều là người trẻ tuổi giống Lý Nhiễm, hơn nữa bọn họ đều là người Châu Á. Rất lâu sau đó cô mới phát hiện ra vốn dĩ đội ngũ này đã tuyển người, nhưng người hiểu [Sơn Hải Kinh] không nhiều lắm, mà [Sơn Hải Kinh] có nguồn gốc từ Trung Quốc, có thể đọc được văn tự cổ của [Sơn Hải Kinh] một cách thích thú thì trong mấy tháng nay chỉ có một mình cô.
Tóm lại, Lý Nhiễm không thể hiểu được mà bị kéo vào đảm đương vị trí thực tập sinh.
Chờ đến khi cô đọc xong toàn bộ [Sơn Hải Kinh] sau đó chơi game đến thuần thục rồi thì cô lại không thể hiểu được mà báo cho: Cô được chính thức tuyển dụng.
Toàn bộ hành trình không có bất cứ đánh giá khảo nghiệm gì. Tuy rằng Lý Nhiễm mơ màng bối rối, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Không khí làm việc nhóm rất thoải mái và hài hước, lúc rảnh rỗi mọi người thường chơi game và đọc truyện tranh.
Nếu không phải tự mình tiến vào từ cửa lớn của công ty Monflis thì cô cảm thấy mình đi nhầm công ty.
Nhưng vào ngày đầu tháng, bầu không khí khác hẳn, khi Lý Nhiễm đi vào văn phòng thì thấy mọi người ủ rũ cụp đuôi, có loại cảm giác mặc cho số phận an bài.
Mãi cho đến 9 giờ sáng, Lý Nhiễm mới biết được là chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra nửa tháng đầu khi Lý Nhiễm vào làm trùng với lúc giao bản thảo [Sơn Hải Yêu Giám], đội ngũ giao xong bản thảo liền lao vào trạng thái lười nhác lại hưng phấn, cho nên mọi người rất thoải mái nhẹ nhàng, lúc ấy Lý Nhiễm mới vừa vào làm, bị trạng thái làm việc đó lừa gạt.
Hôm nay là đầu tháng, là ngày mà mọi người đẩy nhanh tốc độ làm nhiệm vụ được giao.
Vì Lý Nhiễm là người mới đến, vì thế tổ nào không đủ người cô sẽ bị nhét vào tổ đó.
Cô bị nhét vào tổ vẽ minh hoạ [Đại Hoang Chi Trạch], dựa theo yêu cầu thì bọn họ cần phải thiết kế ra 62 loại tinh linh, 10 nhân vật chính mới, cùng với các loại tiên thảo linh dược, kiếm pháp linh tinh khác nhau hơn 100 loại.
Tổ trường là người Hàn Quốc, tuổi còn trẻ lại còn đẹp trai, cười tủm tỉm phân công cho Lý Nhiễm vào tổ thiết kế tinh linh.
Game [Sơn Hải Yêu Giám] được xem là game nâng cấp của sách minh hoạ, [Đại Hoang Chi Trạch] thuộc về cấp bậc người chơi cao hơn nên yêu cầu về phong cách vẽ tranh cũng tinh tế hơn.
Sau Lý Nhiễm đọc xong [Sơn Hải Kinh] thì linh cảm không ngừng hiện lên trong đầu, cô vô cùng thích những thứ kỳ lạ và giàu trí tưởng tượng như thế này. Dựa vào yêu cầu, rất nhanh cô đã vẽ ra được mấy bản thảo đưa cho tổ trưởng.
Cả nhóm đang đứng trong trạng thái vô cùng phấn khởi tăng ca, khi Lý Nhiễm đưa bản thảo đến, tiểu tổ trưởng Hàn Quốc liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: “Đừng sao chép.”
Lý Nhiễm lấy bản thảo về, không thể hiểu được, cô đâu có sao chép.
Sau đó Lý Nhiễm mới biết được vì sao tổ trưởng bảo cô không được sao chép, cô thiết kế bản thảo nhanh đến nỗi cả đội chỉ có thể thiết kế ba bản thiết kế trong một tuần, trong khi cô chỉ có một mình mà thiết kế ba bản trong hai ngày.
Đối với những thứ kỳ lạ và hỗn loạn này Lý Nhiễm có những linh cảm đến rất tự nhiên, chờ đến khi cô vẽ xong những bản vẽ thì toàn bộ người trong tổ đã rơi vào trạng thái tê liệt.
Mọi người đều có cảm giác linh khí bị hút khô hết, Lý Nhiễm yên lặng nhét bản thảo của mình vào ngăn kéo.
Mọi người đều khó khăn như thế, cô không nên lộ ra mình làm đơn giản như vậy được.
Thứ hai, trong buổi họp của đội ngũ, vài tổ đội đã bị diệt toàn quân, không có một bản thảo nào được thông qua.
Tổ nhỏ của Lý Nhiễm, tiểu tổ trưởng Hàn Quốc cũng bị phê bình không dám ngẩng đầu lên.
Lý Nhiễm ngồi ở phía dưới, lâm vào trạng thái mê mang tột độ, rốt cuộc là bọn họ không đúng hay là mình không ổn?
Tóm lại, ôm dũng khí nghé con mới sinh không sợ cọp, mình là thực tập sinh vừa đến, cho dù bị chê bai hay chế giễu cũng không thành vấn đề, sau đó cô không hỏi han không chen vào nói là được rồi.
Cuối cùng, cô lấy hết can đảm, giơ tay đưa bản thảo lên.
Vì bản thảo của cô quá dày nên những người khác cho rằng cô đã bỏ qua.
Có thể vào công ty Monfils đều là hoạ sĩ ưu tú, mà có thể đi vào trong tổ thiết kế vẽ minh hoạ game [Sơn Hải Yêu Giám] đang bùng nổ Châu Á này là cơ hội mà mỗi hoạ sĩ đều mơ ước.
Trước giờ Lý Nhiễm không cảm thấy mình lợi hại, nhưng giờ khắc cô cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của trưởng nhóm hạng mục.
Không phải khoe khoang nhưng cô thường xuyên nhìn thấy loại ánh mắt kinh ngạc với tài năng của mình như thế này.
Chỉ là trước đây, cô chưa tìm được vị trí của chính mình.
Cô vẽ truyện tranh, người thích rất nhiều. Nhưng cách một màn hình máy tính, không ai biết cô là ai.
Năm trước vẽ mấy chục bức [Phi Thiên] đó, ai cũng đều kinh ngạc cảm thán kỹ thuật hội họa của cô thành thục cao siêu, nhưng cũng chỉ thưởng thức như thế.
Nhưng ngay bây giờ không giống vậy, sự kinh ngạc cảm thán trong mắt bọn họ dành cho nhân vật mà cô thiết kế.
Một tuần sau đó, Lý Nhiễm có được một nhóm nhỏ làm việc riêng của mình.
Cái tên Ran (Lý Nhiễm) này, lần đầu tiên xuất hiện trên đầu trong danh sách các hoạ sĩ thiết kế trong game.
Những tinh linh cô thiết kế trong quyển thứ tư [Đại Hoàng Chi Trạch] của [Sơn Hải Yêu Giám] đều được người chơi sử dụng nhiều nhất.
Phong cách hội họa tinh tế và thiết kế tỉ mỉ từng chi tiết đã biến Lý Nhiễm trở thành họa sĩ minh họa chính của [Sơn Hải Yêu Giám] chỉ trong vòng hai năm.
Trong giới hội hoạ trong nước đều biết đến cái tên này.
Hai năm sau, tại sân bay thành phố N.
Lý Nhiễm về nước là tham gia vào đợt thử nghiệm công khai của game tiên hiệp với quy mô lớn đầu tiên trong nước [Phục Ma Truyện], là hoạ sĩ chính của trò chơi này, lúc Lý Nhiễm còn chưa nhậm chức đã nhận được sự chú ý trước nay chưa từng có.
Hai năm trở lại đây, cô đã nổi tiếng trong giới, trong lễ kỷ niệm 5 năm ngày phát hành [Sơn Hải Yêu Giám], trên mạng đã diễn ra hoạt động bình chọn, trong số mười tinh linh đứng đầu, Lý Nhiễm đã tạo ra sáu.
Cô cũng trở thành người hoạ sĩ vẽ minh hoạ đầu tiên người Trung Quốc tham dự chế tác game mobile quốc tế.
Ngay khi cô chưa về nước đã được mời đến ký kết hợp đồng với đội thiết kế của [Phục Ma Truyện].
Lý Nhiễm vừa mới ra khỏi sân bay, liền nhận được điện thoại của Hạ Nam Phương.
Lời ít mà ý nhiều hỏi: “Về nước rồi?”
Lý Nhiễm: “Tới rồi, lát nữa tôi sẽ đến buổi họp báo.”
“Ừ, xong rồi anh đến đón em.”
Lý Nhiễm cười cười: “Không cần, tôi có xe.”
“Được rồi, anh sẽ lái xe cho em.”
Khóe miệng Lý Nhiễm hàm chứa ý cười: “Vậy anh đến đây đi.”
Hai năm nay, Hạ Nam Phương nói không chủ động tới gặp Lý Nhiễm, thì anh thật sự không đến gặp cô nữa. Nhưng những cuộc gọi giống hôm nay lại thường xuyên có, rất ngắn, nói một ít chuyện hằng ngày, sau đó cúp máy.
Ngày hôm sau lại vòng đi vòng lại, cho nên dù không nhìn thấy mặt, Lý Nhiễm muốn quên đi người đàn ông này cũng không thể quên được.
[Phục Ma Truyện] hiện đang là một trong những siêu phẩm game mobile trong nước, vẫn đang trong giai đoạn phát triển và tuyên bố sẽ trở thành game nâng cấp phong cách tiên hiệp hot nhất toàn cầu. Nên đội ngũ sản xuất trò chơi cũng tranh thủ tuyên truyền, từ lúc bắt đầu dự án, họ đã phát triển công cụ trò chơi tốt nhất, đội ngũ vẽ minh họa giỏi nhất và những người viết kịch bản thiết kế trò chơi chất lượng nhất.
Hiện trường buổi họp báo đông nghịt người không thua gì một buổi họp mặt fan, nhiều người hâm mộ game coi buổi họp này như một buổi triển lãm cosplay.
Người hâm mộ game từ khắp nơi trên thế giới tập trung tại đây, mặc đủ các loại trang phục trong game.
Lý Nhiễm đi ở trong đám người, xoay vần giữa thế giới giả tưởng cùng thế giới thật, kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại kinh ngạc.
Đi theo hướng dẫn của nhân viên công tác, cô nhanh chóng ra phía sau sân khấu, trong phòng thay đồ chờ trang điểm.
Ngay lúc này Hạ Nam Phương gọi điện đến, cô vừa mới xuống máy bay được có hai tiếng, tên đàn ông này đã gọi hai cuộc.
“Anh rảnh lắm sao?” Cô có chút tức giận, còn không phải là tốt nghiệp về nước thôi sao?!?
Còn không phải chỉ là tới lời hẹn ước hai năm thôi sao!?
Tên đàn ông này gấp đến độ hận không thể buộc chặt cô trên người anh ta thế à!?
“Không rảnh, vào họp ngay đây.”
Lý Nhiễm thở ra một hơi: “Không rảnh anh còn còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
“Mệt không?” Hạ Nam Phương ở đầu bên kia căn bản không muốn thảo luận với cô vì sao không rảnh còn gọi điện thoại.
“Có chút, lên máy bay có chút sớm, máy bay còn bị delay.”
“Tối đến chỗ anh đi.” Ngữ khí của người đàn ông nhẹ nhàng như đang nói “tối nay ăn một bữa cơm” vậy.
Lý Nhiễm nhịn không được mở to hai mắt: “Chờ đã. Hai người chúng ta phát triển thành quan hệ “buổi tối đến chỗ của anh” từ khi nào vậy.”
Hạ Nam Phương ở đầu bên kia cười nhẹ một tiếng, cũng không biết là cười Lý Nhiễm trở nên thông minh hay là cười thủ đoạn của mình quá vụng về.
“Tới chỗ của anh… ăn cơm đi.”
Lý Nhiễm nhỏ giọng oán giận một câu: “Tôi làm gì có thời gian ăn cơm tối với anh chứ, hôm nay mới vừa về nước, nhóm dự án bên này còn một đống chuyện, hơn nữa tiệc tối không thể trốn.” Nói xong lại nghĩ đến cái gì đó: “Ngày mai lại phải đi xã giao rồi, bàn giao các loại công việc có lẽ bận họp cả một ngày.”
Hạ Nam Phương ở đầu bên kia điện thoại không nói lời nào, có vẻ tức giận: “Vậy còn anh thì sao?”
Lý Nhiễm bị anh chọc cười: “Vậy chỉ có thể xếp hàng đến ngày mốt.”
Hiển nhiên, người đàn ông luôn quen được ưu tiên, không có ý định sắp xếp cho đến ngày mốt.
Ở nơi khác vừa họp xong. Ngay lập tức, anh liền bay trở về.
Khi trò chuyện vào buổi sáng, hai người còn ở hai thành phố, buổi chiều Hạ Nam Phương đã về tới thành phố N.
Mà công việc của Lý Nhiễm so với miêu tả với Hạ Nam Phương còn bận rộn hơn nhiều, trước kia ở nước ngoài cô cơ hồ chưa bao giờ xử lý loại chuyện xã giao này.
Trong công ty Monfihs, từng phòng trực thuộc đều tự tay của những hoạ sĩ trong phòng sáng tạo, ở đây mỗi tâm hồn của mọi người đều được tự do, không có sự hạn chế, không có hận thù giữa các cá nhân, ai nấy đều thoải mái tự nhiên ở chung.
Từ lúc về nước đến giờ, nhóm của Lý Nhiễm trong nháy mắt không thể chịu nổi bầu không khí làm việc như thế này, bắt đầu từ phần giới thiệu cho đến khi tiệc chào mừng triển lãm.
Nhóm dự án vốn dĩ muốn thể hiện sự chào đón của mình đối với nhóm của Lý Nhiễm, nhưng nào biết khiến nhóm các bạn nhỏ sợ tới mức tất cả đều muốn chạy trốn.
Cuối cùng chỉ còn lại Lý Nhiễm là trụ cột duy nhất ở công ty bên này, một mình chiến đấu hăng hái.
Tiệc tối, Lý Nhiễm ngồi trên ghế sofa bên cửa sổ híp híp mắt, buồn ngủ đến mức tâm hồn gần như lơ lửng trên không trung.
“Xin chào.”
Lý Nhiễm mở mắt ra, trước mặt đứng một người đàn ông, rất cao lớn, diện mạo cũng rất anh tuấn.
Cô gật gật đầu, dường như không thích ứng được với tiếng gọi đột ngột: “Có chuyện gì không?”
Người đàn ông tự giới thiệu: “Tôi là Trịnh Huyền Lang.”
Lý Nhiễm lục lọi lại ký ức trong đầu, sau đó vẻ mặt khẳng định, bọn họ chưa từng gặp nhau.
Trịnh Huyền Lang dường như cảm nhận được vẻ khó hiểu trên mặt Lý Nhiễm: “Vừa rồi ở buổi họp báo chúng ta đã từng gặp mặt.”
Người ở buổi họp báo nhiều như vậy nên Lý Nhiễm không có ấn tượng gì.
Trịnh Huyền Lang cũng không để ý, dịu dàng khéo léo cười cười: “Nếu không quen biết vậy thì làm quen lại từ đầu một chút.”
“Tôi là Trịnh Huyền Lang, nhà đầu tư của [Phục Ma Truyện].”
Ba chữ nhà đầu tư này, cho dù đặt ở trong trường hợp nào thì đều khiến người ta phải gọi là “cha lớn” mà đối đãi, Lý Nhiễm lập tức đứng lên: “Xin chào.”
Trịnh Huyền Lang đưa tay ra, Lý Nhiễm lễ phép bắt tay.
Đang muốn rút tay về, thì đầu ngón tay đột ngột bị nắm chặt, Lý Nhiễm thoáng nhíu mày.
Trịnh Huyền Lang vẫn cười trước sau như một, dịu dàng mộc mạc nhưng gương mặt anh tuấn đó lại khiến người ta có chút chán ghét.
“Lý tiểu thư, nhảy một điệu?”
Lý Nhiễm thẳng thừng từ chối: “Tôi không biết nhảy.”
Trịnh Huyền Lang cũng không khó chịu: “Tôi cũng không biết, tùy ý chút là được.”
Lý Nhiễm rút tay lại: “Anh buông tôi ra trước.”
Trịnh Huyền Lang: “Trong đại sảnh này, Lý tiểu thư là người duy nhất tôi mời khiêu vũ.”
Nội tâm Lý Nhiễm: Cho nên? Còn muốn tôi cảm ơn anh nữa à?
Hai người bọn họ ở đây giằng co hai giây thì giám đốc dự án đi tới.
Nhìn thấy Trịnh Huyền Lang, hận không thể dán lên giày của anh ta mà cọ cọ: “Trịnh công tử.”
Trong lòng Lý Nhiễm bốc mùi: Còn Trịnh công tử cơ đấy, phong kiến cổ hủ. Sao không gọi Trịnh lão gia luôn đi!?
Lý Nhiễm vừa thấy giám đốc dự án đi đến, cũng mặc kệ ông ta có phải đến giải vây cho cô hay không, cô cũng nhân cơ hội Trịnh Huyền Lang không chú ý rút tay lại.
Nói câu: “Xin lỗi không tiếp được.”
Cầm túi lên, lập tức xoay người bỏ của chạy lấy người.