Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa - Chương 82
Trịnh Huyền Lang nhìn theo bóng lưng của Lý Nhiễm, nở một nụ cười không rõ ý nghĩa, hắn rất thích những bông hoa hồng xinh đẹp. Hoa hồng đẹp có gai lại càng khiến người ta có ham muốn chinh phục hơn.
Trịnh Huyền Lang đặt ngón tay lên môi, nhắm hai mắt, hồi tưởng lại lần đụng chạm vừa rồi.
Nếu là Lý Nhiễm thấy một màn như vậy, đại khái sẽ ghê tởm chết mất.
Trịnh Huyền Lang được coi là người có tiền đồ nhất trong Trịnh gia ở thành phố N. Thế lực Trịnh gia thuở ban đầu rất tầm thường, không thể làm nên chuyện gì. Thấy công việc làm ăn của gia đình ngày càng sa sút, ngay cả đồ cũ của tổ tiên để lại cũng bán mất không còn.
Ban đầu Trịnh Huyền Lang chơi một trò chơi nhỏ, 6 năm trước hắn sáng tạo ra một trò chơi nhỏ nhằm giải toả căng thẳng cho nhân viên văn phòng, trò chơi tương đối phổ biến, lần đầu tiên hắn kiếm được lời. Sau đó, hắn bắt đầu kinh doanh trò chơi trực tuyến (game online), mở ra nền tảng game online trong nước đầu tiên. Sau đó, nhân đà phát triển hắn bắt đầu khai phá ứng dụng video ngắn, trở nên có chút tiếng tăm. Giống như tính cách của hắn, thích theo đuổi thứ mới mẻ kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Thanh danh của hắn trong vòng thành phố N không mấy tốt đẹp, nhưng cũng là người thành đạt mà đàn ông ngưỡng mộ, con rể rùa vàng mà phụ nữ tha thiết mơ ước. Loại người như anh ta khác với Hạ Nam Phương và Phí Huyên.
Hạ Nam Phương và Phí Huyên đều là những người kinh doanh làm ăn ngay thẳng, tài sản trong tay đều do kế nghiệp gia tộc từ đời này sang đời khác, họ có nền tảng gia đình vững chắc. Mà Trịnh Huyền Lang là một nhà đầu cơ thành phần mới nổi trong thời đại Internet phát triển.
Game hot hắn sẽ làm game, video ngắn hot hắn sẽ làm video ngắn, bây giờ game mobile tương đối hot hắn lại bắt đầu làm game mobile.
Tóm lại, là hai loại người.
Giám đốc dự án thấy hắn nhìn theo bóng dáng của Lý Nhiễm, trong mắt không che dấu hứng thú, nhịn không được nhắc nhở: “Trịnh tiên sinh.”
Trịnh Huyền Lang quay đầu lại: “Ừ?”
Giám đốc dự án: “Vị kia, Ngài tốt nhất đừng tùy ý trêu chọc đến.”
Trịnh Huyền Lang cười cười, lại càng thêm cảm thấy hứng thú: “Là nhân vật như thế nào mà tôi không thể trêu chọc được?”
Giám đốc dự án lắc đầu: “Thời gian Ngài ở trong nước không dài nên không biết lai lịch của Lý tiểu thư.” Đè nặng âm thanh nói tiếp: “Cô ấy là vị hôn thê của Hạ Nam Phương.”
Cái tên Hạ Nam Phương này cũng không xa lạ, đặc biệt là mấy năm nay Trịnh Huyền Lang thường xuyên bị so sánh với anh.
“Hạ Nam Phương?”
Trịnh Huyền Lang có vẻ không tin: “Cái tên mặt lạnh la sát kia của Hạ thị à?”
“Đúng vậy.”
Tin tức tình ái liên quan đến Trịnh Huyền Lang hiện lên không ngừng, như là đang chứng minh cho cả thế giới thấy rằng hắn là đàn ông, thường xuyên thấy trong hai hoặc ba tháng hắn sẽ đổi bạn gái một lần.
Mặt khác, Hạ Nam Phương lại hoàn toàn ngược lại, 31 tuổi mà còn chưa lập gia đình.
Chỉ nghe nói lúc còn trẻ có một người bạn gái, sau lại không biết nguyên nhân gì mà chia tay, đến nay vẫn còn độc thân.
Trịnh Huyền Lang là loại người trơ trẽn nhưng bề ngoài đội lốt chính nhân quân tử. Đàn ông có thất tình lục dục, có du͙ƈ vọиɠ muốn phát tiết, dù cho trong lòng có người phụ nữ mình thích rồi đi chăng nữa mà hai năm không chạm vào một người phụ nữ nào, hắn rõ ràng không tin.
Nhưng nếu người phụ nữ trong lòng là Lý Nhiễm mà nói, thì hắn có thể hiểu được ba phần, còn bảy phần khác…
Khi nào nếm thử rồi mới biết được.
Trịnh Huyền Lang xoay xoay nhẫn trên ngón tay.
Những lời của giám đốc dự án không những không xua tan được ý nghĩ của Trịnh Huyền Lang, ngược lại còn khơi dậy lòng ham muốn đua đòi sâu sắc trong giới đàn ông.
Lý Nhiễm dứt khoát trốn vào toilet.
Mà trong toilet còn náo nhiệt hơn bên ngoài, những mỹ nhân từng đợt từng đợt trang điểm bên trong, Lý Nhiễm ngồi trên bồn cầu nhìn thời gian, định chờ 20 phút sau sẽ nói lời tạm biệt với giám đốc dự án.
Lý Nhiễm làm ổ trong toilet sắp xếp lịch trình ngày mai sau đó lại nói một ít lời động viên gửi cho mọi người trong nhóm làm việc.
Sau đó ngồi ngốc trong phòng, cô vốn dĩ cho rằng mình có đủ danh vọng và sức mạnh rồi có thể làm chút chuyện mình muốn làm.
Không ngờ…
Môi trường trong nước quả thực khác với nước ngoài, ở bên ngoài lăn lộn lâu như vậy mà cô chưa từng bị người ta đùa giỡn.
Nghĩ đến đùa giỡn, lại nghĩ đến mình bị sờ tay, Lý Nhiễm ghê tởm một chút, chuẩn bị đi ra ngoài rửa tay.
Nhưng chợt nghe thấy tên mình.
“Vị hoạ sĩ minh hoạ mới tới kia… đẳng cấp đúng là không đơn giản nha?”
Lời vừa thốt ra, trong nháy mắt nhấc lên lòng bát quái của những người xung quanh, đại khái là mấy chị em đang nói chuyện phiếm, lập tức có người hỏi: “Ai?”
Đèn toilet chiếu sáng toàn bộ căn phòng rộng thoáng, Lý Nhiễm chống cằm ngồi trở lại chỗ cũ, nghĩ thầm có lẽ không phải mình.
Tôi là một người tốt bụng như vậy mà.
Người bên ngoài cũng không kiêng dè: “Còn có thể là ai, cô Lý Nhiễm kia đấy.”
“Mới đến ngày đầu tiên, mà vừa rồi ở bên ngoài không phải câu dẫn Trịnh công tử đó sao?”
Lý Nhiễm lại muốn ói, còn Trịnh công tử, buông tha cho từ công tử này đi được không?
“Trịnh công tử coi trọng cô ta? Thiệt hay giả vậy? Trịnh công tử không phải chỉ mới 25 tuổi thôi sao?”
“Vị kia bao nhiêu tuổi rồi, hình như sắp 30 rồi đó!”
Nói xong còn che miệng cười duyên một tiếng: “Gọi dì còn được.”
“Trịnh công tử nhiều lắm chỉ là muốn trêu chọc cô ta một chút thôi, chắc không phải thật sự nghiêm túc đâu ha? Nói không chừng người ta muốn leo lên cao thì sao?”
Cửa bên trong một phòng vệ sinh đột nhiên bị người ta đẩy ra, “ầm” một tiếng.
Lý Nhiễm giữ cửa một chút, đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Nụ cười tiêu chuẩn hiện lên trên mặt, người bên ngoài lập tức im lặng, hai mặt nhìn nhau, cúi đầu.
Lý Nhiễm: “Vừa rồi ai gọi tôi là dì?”
Mấy cô gái nhỏ không trang điểm nữa, chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại.”
Mấy cô gái nhỏ như gà con vừa mới tập đi, cứng đờ tại chỗ, xấu hổ quay đầu lại.
“Chúng tôi không phải nói cô.”
Lý Nhiễm thờ ơ nói: “Dù sao cũng đã gọi dì rồi, nếu tôi không thay mẹ các cô dạy các cô làm người thì sao tôi có thể xứng với cái chức dì trong lúc tuổi còn trẻ như này được chứ. Đúng lúc lắm, chờ chút nữa rồi đi, tôi vừa mới nhắn tin cho giám đốc dự án rồi, chờ lát nữa các cô ra khỏi toilet nữ là có thể nhìn thấy ông ta.”
Hiển nhiên mấy cô gái nhỏ là nhân viên của công ty, vừa nghe thấy lập tức run lên: “Thật… thật xin lỗi, Ngài đừng nói với giám đốc dự án.”
“Trễ rồi.”
Lý Nhiễm dẫm lên giày cao gót ra ngoài, càng nghĩ càng giận.
Cô vừa mới về nước ngày đầu tiên, ấn tượng về cô với mọi người trong công ty lại là tin đồn yêu đương ư?
Bị Hạ Nam Phương nhìn mỗi ngày, ba năm nay cô chưa từng yêu ai luôn chứ đừng nói đến câu dẫn đàn ông!
Oan uất này thực sự không thể nhịn được.
Cô nhanh chóng trở lại địa điểm tổ chức tiệc, Trịnh Huyền Lang và một đám người không biết đang nói chuyện gì… Lý Nhiễm đi ngang qua người hắn, quay đầu nhìn hắn một cái,
Trịnh Huyền Lang lập tức hứng thú nhìn lại.
“Trịnh tiên sinh có hứng thú nhảy một điệu không?”
Đuôi chó sói của Trịnh Huyền Lang vui vẻ: “Rất vui lòng.”
Lý Nhiễm khiêm tốn: “Tôi không biết nhảy cho lắm.”
Trịnh Huyền Lang: “Không sao. Tôi dạy cô.”
“Được thôi.”
Lúc sau, hai người đi vào sân nhảy.
Mười phút sau, chân Trịnh Huyền Lang bị Lý Nhiễm dẫm đến sắc mặt xanh mét.
Đôi giày cao gót nhọn hoắt mà cô đi có lực sát thương rất lớn dù đằng trước hay đằng sau. Mỗi lần dẫm xong, cô đều thành khẩn xin lỗi.
Trịnh Huyền Lang rớt nước mắt trong lòng: “Không sao.”
Dẫm khoảng chừng 20 phút, cuối cùng Lý Nhiễm cũng cảm thấy hài lòng buông hắn ra.
“Cùng Trịnh tiên sinh khiêu vũ thật sự rất vui đó!”
Câu nói này của cô nói đặc biệt ngọt, làm người ta có loại cảm giác như được tắm trong gió xuân.
Trịnh Huyền Lang cười gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
Lý Nhiễm nhịn không được cười: Ha, ai bảo mi giám đùa giỡn bà, dẫm chết mi!
Trịnh Huyền Lang nhìn Lý Nhiễm, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, nhân lúc cô không chú ý, hắn đột nhiên tiến về phía trước một bước, kéo gần khoảng cách của hai người.
“Lý tiểu thư học rất nhanh, lần sau nhất định sẽ tiếp tục.”
Hai chữ lần sau này của hắn cắn vô cùng nặng.
Lý Nhiễm nghĩ thầm: Lần này dẫm còn không đủ à, lần sau còn muốn bị giẫm nữa sao?
Nói xong, Trịnh Huyền Lang gật đầu với người phía sau Lý Nhiễm rồi lập tức rời đi.
Lý Nhiễm khó hiểu xoay người, sau đó nhìn thấy Hạ Nam Phương đứng phía sau cô, cách đó hơn một mét.
Biểu cảm trên mặt nói như thế nào được nhỉ?
Có loại… ông đây ở nhà ngậm đắng nuốt cay, giữ mình trong sạch, còn cô ở bên ngoài hoa hoè lộng lẫy, câu tam đáp bốn.
Làm Lý Nhiễm có chút chột dạ.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, từ lúc vừa lên xe là bắt đầu nhăn mặt.
Trên đường trở về, hàng mi rũ xuống, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ không nói lời nào.
Lý Nhiễm biết anh đang tức giận, nhưng cô cũng không muốn nói gì cả.
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi, cô chỉ đơn giản nhảy một điệu với người ta mà đã ăn giấm chua, lại còn muốn huyên náo người ta không được sống yên ổn.
Cô đỡ trán, day day huyệt thái dương mỏi mệt, bận bịu cả ngày trời, bây giờ sức cùng lực kiệt rồi.
“Giận thật à?”
Hạ Nam Phương vô cùng uất ức: “Không thì sao?”
Lý Nhiễm nhướng mày, nửa thật nửa giả nói: “Nếu anh giận vậy tôi đi là được.”
Hạ Nam Phương cuối cùng cũng quay mặt lại đối diện với cô, nói từng chữ qua kẽ răng: “Em dám!”
Vừa nói xong lại giống như thật sự sợ Lý Nhiễm sẽ chạy mất, nhanh chóng nắm lấy tay cô: “Ngồi yên.”
Cô bị hành động của Hạ Nam Phương chọc cười, xe đang chạy thế này, nếu cô muốn chạy thì chạy như thế nào?
Nhưng ngay cả khi xe đang chạy đi chăng nữa cũng không thể làm giảm đi sự khẩn trương căng thẳng trong lòng anh.
Trong bóng đêm, cặp mắt màu hổ phách của anh nhìn cô như thể con sư tử đang bảo vệ thức ăn của mình.
Lý Nhiễm nhếch miệng cười nhạt, nhìn Hạ Nam Phương.
So với sự nhiệt tình như lửa của người đàn ông, ánh mắt cô phai nhạt hơn rất nhiều.
Giống như bông hoa nhài đậu trên bệ cửa sổ, gió có thể cuốn cô đi, mưa cũng có thể thổi cô đi.
Vẻ kìm nén trên mặt người đàn ông tạo nên sự đối lập mạnh mẽ với vẻ vân đạm phong khinh trên mặt cô.
Cảm xúc đè nén bị anh giấu trong hành động nhăn mày rất nhỏ, không dám dùng sức nhưng nắm lấy bàn tay cô chặt chẽ không nới lỏng.
“Đừng đi.”
Anh nói vô cùng trịnh trọng, giống như anh muốn lưu lại một ấn ký trên người Lý Nhiễm.
Anh đợi hai năm ròng rã, tính tình vẫn nhẫn nại nhưng lại kém hơn trước kia nhiều.
Lý Nhiễm cười hỏi: “Cái ánh mắt kia của anh là có ý gì? Y như chó sói!”
Hạ Nam Phương hoàn toàn không phủ nhận đánh giá của Lý Nhiễm, dù sao anh trả giá đã đủ nhiều. Trừng phạt khiến anh chờ đợi trong mong mỏi, Hạ Nam Phương không thể tưởng tượng được mình vì cô còn có thể làm được gì nữa.
Anh là một doanh nhân, anh nghĩ cha Lý không yên tâm giao cô cho mình là bởi vì ông không đủ tin tưởng mình, vì thế anh làm quân tử đưa ra lời hứa với ông.
Hiện tại anh đã làm được.
Theo như suy nghĩ của anh, cô nên cho anh một chút ngọt ngào.
Lý Nhiễm về nước, không chỉ không có sự ngọt ngào mà ngược lại bản thân lại ăn một lu giấm vừa chua vừa đắng.
Hạ Nam Phương bị nghẹn trong lòng, sau đó nói: “Nếu em thích khiêu vũ thì đến tìm anh là được rồi. Kỹ thuật của anh tốt hơn tên nhãi ranh Trịnh Huyền Lang kia nhiều.”
Lý Nhiễm ồ một tiếng: “Bình dấm chua.” Bị dăm ba câu của anh chọc cười: “Được rồi…”
Hạ Nam Phương túm lấy không buông: “Rốt cuộc làm sao mà quen biết?”
“Tôi không quen hắn ta.” Cô xoay người, giải thích chuyện đêm nay.
“Không quen biết mà em nhảy với người ta?”
Lý Nhiễm trầm mặc một lát: “Tôi thật sự không biết hắn ta, hơn nữa… là hắn chạm vào tôi trước.”
Lực chú ý của Hạ Nam Phương lập tức bị từ “chạm” này thu hút, không rối rắm về chuyện khiêu vũ nữa: “Hắn chạm vào em? Khi nào? Hắn chạm vào đâu?”
Hạ Nam Phương trong nháy mắt bùng nổ, kéo cô lại gần.
Thấy anh cuối cùng cũng không rối rắm chuyện khiêu vũ nữa, Lý Nhiễm vươn ba ngón tay ra: “Hắn túm tôi trước lại không buông, một hai muốn nhảy với tôi, tôi đây đành phải nhảy với hắn, thuận tiện… giáo huấn hắn một chút.”
Ánh mắt Hạ Nam Phương sâu kín nhìn ba ngón tay của Lý Nhiễm.
Tay cô mịn màng trắng nõn, đầu ngón tay hồng hào mềm mại, lớp sơn bóng phủ nhẹ trên móng tay ánh lên ánh sáng ẩm ướt.
Hạ Nam Phương mặt không cảm xúc nắm lấy ba ngón tay của cô, sau đó dùng sức bóp mạnh.
“A… đau.” Lý Nhiễm lập tức kêu một tiếng, muốn rút tay ra.
Hạ Nam Phương thả lỏng lực đạo, ngón tay cô mềm mại tinh tế, khi chạm mạnh sẽ đỏ ửng lên: “Còn biết đau, loại chuyện này sao không nói ngay cho anh biết?”
Lý Nhiễm rụt ngón tay lại, trốn vào trong lòng bàn tay anh: “Nói cho anh biết làm gì?”
Hạ Nam Phương nghe vậy rất muốn cười, anh như nhà sư gian khổ chờ cô hai năm, kìm nén những cảm xúc và du͙ƈ vọиɠ chờ đợi cô suốt hai năm.
Giống như thả con chim nhỏ mình chăm sóc che chở nhiều năm lên không trung, trong lòng tràn đầy vui mừng đón cô về, nhưng không ngờ đến anh lại đợi được con chim nhỏ xà vào sào huyệt của người khác.
Hạ Nam Phương nhắm mắt, nếu anh cứ nghĩ về điều đó nữa, anh có thể tức giận đến mức không nói được gì thêm.
Lý Nhiễm nói đến đó, cũng không muốn anh hiểu lầm cái gì: “Tôi không có hứng thú với hắn. Nếu tôi có hứng thú thì đêm nay đã không theo anh lên xe.”
“Hai năm không gặp, tôi cho rằng chúng ta đã sớm phai nhạt rồi.” Lý Nhiễm nhẹ giọng nói, hai năm trước cô đã nghĩ tới vấn đề này.
Trên đời này, thứ không có giá trị nhất trên thế giới này là lời hứa.
Tuy Hạ Nam Phương nói chờ cô, nhưng Lý Nhiễm cũng không có gì để nói khi anh kết hôn sinh con trong khoảng thời gian đó.
Thích là hai bên cùng tình nguyện, lưỡng tình tương duyệt, loại chuyện chờ đợi này nếu chỉ có một bên tình nguyện thì lại khác.
Lúc trước Hạ Nam Phương lấn sang thị trường nước ngoài, ở nước ngoài hơn một năm.
Lý Nhiễm ở trong nước đợi anh hơn một năm.
Nhưng tâm lý lúc đó không tốt như Hạ Nam Phương.
Tâm lý mà Hạ Nam Phương vẫn luôn giữ trong mấy năm qua là sau hai năm, những gì Lý Nhiễm muốn làm đều đã làm xong, cha Lý cũng không phản đối nữa. Cuối cùng tất cả những ngăn cách giữa bọn họ đều tan rã, có một kết thúc có hậu.
Nhưng tâm lý lúc trước của Lý Nhiễm lại là chờ thêm một ngày, lượt thích trong lòng cô sẽ vơi đi một ít, một ngày nào đó cô không còn thích nữa, cô sẽ ra đi.
Cho nên nói, mấy năm nay Hạ Nam Phương chờ huyết khí phương cương, càng chờ càng có lực.
Mà lúc trước tim Lý Nhiễm như tro tàn, cho đến tình yêu mất đi.
“Phai nhạt?” Biểu cảm của Hạ Nam Phương không có gì gọi là tình cảm phai nhạt.
Lý Nhiễm mỉm cười, như là thử: “Anh cả ngày bận rộn, tôi cũng không có nhiều thời gian tinh lực nghĩ đến đoạn tình cảm này, chúng ta vốn dĩ cũng không cùng một thế giới, hai năm qua đi, chút yêu thích ấy hẳn là…”
Hạ Nam Phương nhướng mi, liếc nhìn cô một cái.
Tư thế kia như muốn thu thập những lời nói hỗn trướng tiếp theo của Lý Nhiễm: “Phải không? Theo anh thấy thì chỗ nào cũng dày đậm hơn.”
Trong xe lâm vào trầm mặc, Lý Nhiễm bị một bước của anh siết chặt.
“Em và Trịnh Huyền Lang quen biết như thế nào?” Kỳ thật anh muốn hỏi hai người có quan hệ gì, nhưng Lý Nhiễm ở nước ngoài mấy năm nay, học hành công việc bận đến độ chân không chạm đất, cho nên giao tình của hai người có lẽ không sâu lắm.
Điểm tự tin này Hạ Nam Phương vẫn có.
Nụ cười trên môi Lý Nhiễm càng nhạt hơn: “Được rồi, chỉ nhảy chung có một điệu mà thôi, tôi cũng không có làm gì.”
Có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
“Mà cho dù tôi có quen biết với Trịnh Huyền Lang thì làm sao?”
Thái độ hưng sư vấn tội này của anh cho ai xem đây?
Hạ Nam Phương hừ lạnh một tiếng: “Vất vả lắm em mới về nước, vì sao không đến gặp anh trước?”
Lý Nhiễm cảm thấy người nói được loại chuyện này hẳn là trong lòng rất tự tin, cho nên mới có thể nói ra những chuyện nực cười như vậy mà biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc, giống như không phải đang nói một câu chuyện cười.
Thật ra Lý Nhiễm có thể hiểu được Hạ Nam Phương, điều duy nhất mà anh dành tình cảm chân thành trong nhiều năm qua cũng chỉ có một mình cô. Đặc biệt là mấy năm nay, có thể nói là từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Chiêu này là Phí Huyên dạy anh, phụ nữ rất dễ rung động, chỉ cần đối xử với cô tốt thì cô sẽ cảm động.
Sau đó cô sẽ toàn tâm toàn ý bên cạnh anh.
Hạ Nam Phương không dám trông cậy vào cô sẽ toàn tâm toàn ý bên cạnh canh, chỉ cần cô có thể lại thích anh nhiều thêm một chút vậy là đủ rồi.
Trong lòng anh cũng chỉ có chút ý muốn như vậy, từ một điểm biến thành hai điểm, hy vọng cô có thể càng ngày càng thích anh.
“Từ lúc về đến giờ tôi luôn bận rộn chuyện công việc, hơn nữa nửa ngày anh lại gọi điện đến một lần, tôi không gặp anh với gặp anh có gì khác nhau đâu?”
“Công việc còn quan trọng hơn cả anh sao?”
Lý Nhiễm cười, đôi mắt nheo lại tinh ranh như con mèo nhỏ, dựa vào cửa xe, khuỷu tay chống lên một nửa: “Tôi đây chọn công việc.”
Cô lười biếng dựa vào cửa xe, chiếc áo khoác lỏng lẻo lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Yết hầu của Hạ Nam Phương thắt chặt một cái, không được tự nhiên nới lỏng caravat, miệng lưỡi bá đạo: “Công việc có gì mà quan trọng?”
Lý Nhiễm cười hỏi: “Làm sao? Công việc của anh quan trọng, công việc của tôi thì không quan trọng?”
Hạ Nam Phương hiển nhiên cũng không bị cô khích tướng: “Công việc quan trọng, nhưng không quan trọng bằng em.”
Loại lời này giống như nói suông, quả nhiên giây tiếp theo, điện thoại của Hạ Nam Phương lập tức vang lên, Lý Nhiễm cười như không cười nhìn anh.
“Cho anh mạnh miệng này, nhận điện đi.”
Khuya như vậy mà còn gọi điện đến chắc chắn là có việc gấp.
Khi Hạ Nam Phương bắt máy, chiếc nhẫn cưới được anh đeo trên ngón áp út kia chợt vụt qua ánh mắt Lý Nhiễm, cô nhìn theo ngón tay anh.
Chiếc nhẫn này cô cực kỳ quen mắt.
Đây là một cặp nhẫn cưới, Hạ Nam Phương đã từng đưa cho cô chiếc của nữ hai lần, lần đầu tiên bị cô ném ở Hạ gia, lần hai bị cô ném ở đám cưới.
Cặp nhẫn đôi này đúng là xấu số nhiều chông gai.
Chiếc nhẫn nam bây giờ đang được đeo trên ngón áp út của Hạ Nam Phương, kích thước vừa phải, chiếc nhẫn bạch kim vừa lúc ôm lấy ngón tay có khớp xương xinh đẹp rõ ràng, màu bạch kim đối lập với vỏ điện thoại màu đen tạo ra loại cảm xúc khác biệt, khiến người ta có cảm giác vừa cấm dục lại vừa khiêu khích.
Rất nhanh Hạ Nam Phương đã nói điện thoại xong, Lý Nhiễm hỏi: “Phải đi à?”
Hạ Nam Phương gật đầu: “Ừ, bên phòng nghiên cứu xảy ra chút vấn đề.”
Lý Nhiễm gật đầu, vấn đề này đúng thật rất quan trọng.
Phòng nghiên cứu là trung tâm mạch máu kinh tế của Hạ gia, cô nghiêng đầu nhìn nhìn bên ngoài: “Anh đưa tôi đến ga tàu điện ngầm là được.”
Hạ Nam Phương không đồng ý cố chấp muốn đưa cô về nhà, Lý Nhiễm cười hỏi: “Nhà nào?”
Tâm tư nhỏ của anh, Lý Nhiễm cũng lười vạch trần anh: “Phương hướng anh đang đi, cũng không phải nhà tôi.”
Lý Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ, ngọn đèn ven đường sáng như tia chớp xẹt qua: “Về nhà tôi.”
Bị Lý Nhiễm từ chối, tuy cô vẫn cười tủm tỉm, ngữ khí cũng dịu dàng, ngay cả xương quai xanh như ẩn như hiện trong áo khoác cũng trở nên dịu dàng không kém.
Nhưng anh biết, đây là điểm mấu chốt của cô. Xe cách Hạ gia còn có một km, chậm rãi quay đầu.
Hạ Nam Phương đưa Lý Nhiễm về nhà, xe dừng lại, anh cũng theo cô xuống xe.
Khi đi đến cổng chung cư, Lý Nhiễm xoay người: “Tôi đến rồi.”
Hạ Nam Phương nhìn nhìn trên lầu: “Em ở tầng mấy?”
Hai người ở dưới cọ tới cọ lui, Lý Nhiễm cười hỏi: “Anh cũng không phải chưa từng đến, biết rõ còn cố hỏi làm gì?”
Hạ Nam Phương bị vạch trần, nhưng lại làm bộ như quý nhân hay quên: “Quên rồi.”
Lý Nhiễm đuổi người: “Đi nhanh đi.”
Hạ Nam Phương thật sự không muốn đi, giống như con chó nhỏ lạc đường, đứng dưới lầu nhà cô: “Sáng mai anh đến đón em.”
Chiếc xe lúc trước cô đưa cho Vu Hiểu Hiểu lái, sau đó về nước cũng không có đến Vu gia nữa.
“Không cần, ngày mai tôi đi mua xe.”
Cũng phải, Lý Nhiễm sớm đã không còn là Lý Nhiễm trước kia nữa, tính cách cũng không còn nhạy cảm với tiền bạc nữa.
“Thích chiếc nào?”
Thấy anh từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều muốn hỏi rõ ràng, cô thật sự bị phiền: “Anh có tâm tư như vậy thì nên quan tâm cổ phiếu của nhà anh đi!”
Hạ Nam Phương cũng biết cô không thích bị quản: “Sáng mai anh đến đón em.”
Sáng sớm hôm sau, Lý Nhiễm còn chưa rời giường, Hạ Nam Phương đã tới.
Tên này đêm hôm khuya khoắc còn tăng ca, vậy mà sáng sớm nay còn thức sớm hơn gà.
Quả nhiên, không ai có thể thành công mà không trải qua gian khổ.
Lý Nhiễm vừa ngáp vừa ra khỏi phòng ngủ mở cửa, Hạ Nam Phương mặc một cây vest đen, nhíu mày nhìn cô.
Cái ngáp của Lý Nhiễm còn chưa xong, che miệng nhìn về phía anh: “Có vấn đề gì không?”
Hạ Nam Phương đi vào chỉnh lại bộ đồ ngủ lộn xộn của cô, sau đó đi kéo rèm che cửa sổ phòng khách lại: “Khi em ở nhà đều mặc thế này à?”
“Nếu không thì sao?” Cô vừa uống nước vừa châm chọc: “Giống như anh thôi, ở nhà toàn mặc vest.”
Hai năm không gặp, cách ăn mặc của Hạ Nam Phương hình như càng thêm kín cẩn nghiêm trang hơn.
“Đối diện sẽ thấy.”
Chung cư cô ở cũng xem như cao tầng, khoảng cách giữa các toà nhà khá xa nhau, hơn nữa không có tầng nào cao hơn nhà cô.
“Ai mà nhìn thấy?”
Cô cầm ly, lười so đo với sự chiếm hữu không thể hiểu được của anh.
Hạ Nam Phương cho người đưa bữa sáng đến, cô đi rửa mặt đơn giản một chút rồi ngồi vào bàn ăn.
Mấy năm nay Hạ Nam Phương thay đổi thật sự rất nhiều, đặc biệt là khi nhìn thấy anh ngồi trên bàn ăn, trước mặt là bữa sáng kiểu Trung, làm cô có cảm giác rất mâu thuẫn.
“Không phải anh không ăn đồ Trung sao?” Cô tò mò hỏi.
Hạ Nam Phương đột nhiên trở nên tang thương: “Con người sẽ luôn thay đổi.”
Anh bốc vỏ quả trứng gà đưa cho cô: “Dáng vẻ trước kia là gì không đại diện cho sau này cũng là dáng vẻ đó.”
Ăn sáng xong, Lý Nhiễm đi mua xe.
Hạ Nam Phương không ngờ có thời gian rảnh đi theo cô, trên xe cô hỏi: “Tối hôm qua mọi chuyện thuận lợi không?”
Hạ Nam Phương gật gật đầu, hiện tại anh đã rút đi toàn bộ sự ngây ngô khi mới bắt đầu tiếp quản Hạ gia, lột xác trở thành một đại lão thành thục già đời.
Lý Nhiễm cảm thấy giá trị của Hạ Nam Phương khi được sinh ra là tạo ra sự giàu có phú quý.
“Giá trị con người hiện tại của anh là bao nhiêu?”
Hạ Nam Phương ngạc nhiên khi cô hỏi câu này, tương đối nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Chưa từng tính tới.”
Lý Nhiễm ghen tị, ngay cả mình có bao nhiêu tài sản cũng không biết. Làm sao giống cô, con số không trong thẻ ngân hàng lên xuống thất thường, nhưng không vượt qua số tiền lớn nhất định.
“Nếu em muốn biết thì anh bảo Khổng Phàn ĐSo kê thử xem.”
“Không cần, tuỳ tiện hỏi thôi.”
Hai người đến đại lý ô tô 4S, lúc trước Lý Nhiễm có đến xem một lần, hôm nay trực tiếp mua là được.
Cô chọn xe không quá mắc, không đến 40 ngàn nhân dân tệ, một loại xe rất được các cô gái trẻ yêu thích, bán rất chạy ở trong nước.
Nhưng Hạ Nam Phương lại không thích chiếc này, tầm mắt anh lướt qua một lượt sản phẩm trong nước, dừng lại ở trên chiếc Porsche.
Lý Nhiễm: “…”
“Thích chiếc này không?”
Chiếc Porsche này cũng phải hơn hai triệu nhân dân tệ, một chiếc bình thường nhất cũng là một chiếc siêu xe. Lý Nhiễm không biết Hạ Nam Phương nhìn trúng cái gì.
“Bình thường.” Không phải Lý Nhiễm không thích, mà là tiền không cho phép cô thích.
“Chiếc này, lái thử đi.”
Lý Nhiễm ngắm chiếc Porsche vài lần, thật sự rất đẹp, cấp bậc bên trong cao hơn chiếc BMW 40 ngàn nhân dân tệ kia của cô nhiều.
Cái giá này, cắn răng buộc bụng thì cũng có thể mua được.
Nhưng bỏ ra hai triệu nhân dân tệ mua một chiếc xe, Lý Nhiễm do dự.
Lý Nhiễm lên xe thử nghiệm, Hạ Nam Phương ngồi bên ghế phụ, đột nhiên nói: “Chiếc xe này anh trả tiền rồi, nếu em lái thử xong không có vấn đề gì thì có thể trực tiếp lái đi.”
Lý Nhiễm quay đầu nhìn anh: “Anh xác định chúng ta đang đi dạo trong đại lý ô tô 4S chứ không phải dạo siêu thị?”
Cuối cùng Lý Nhiễm chọn chiếc Porsche này, tự bỏ tiền túi.
Điều này làm Hạ Nam Phương không hài lòng, nhưng không phải Lý Nhiễm làm ra vẻ: “Được rồi, bản thân tôi cũng không phải không mua nổi.”
Tuy rằng lúc trả tiền cô đau lòng một chút, nhưng cắn răng vẫn có thể mua được.
Hạ Nam Phương chuẩn bị món quà này rất lâu rồi, vốn dĩ tưởng rằng cô sẽ ngạc nhiên vui vẻ, ai ngờ lại bị từ chối.
“Em còn muốn gì nữa không? Anh tặng cho em cái khác.”
Lý Nhiễm lắc đầu: “Đủ rồi, tôi không thiếu gì hết.”
Ai mà không có du͙ƈ vọиɠ khác. Con người muôn hình vạn trạng, ô tô chỉ là phương tiện đi lại.
“Đưa em đến công ty?”
Lý Nhiễm lái xe, qua kính chiếu hậu cô nhìn thấy người của Hạ Nam Phương, xe đi theo ở phía sau.
“Em đi đâu?”
Lý Nhiễm nghĩ nghĩ: “Về công ty.”
Hạ Nam Phương : “Thuận đường.”
Lý Nhiễm: “?”
“Gì thuận đường?”
“Anh là nhà đầu tư mới của dự án các em, giống với Trịnh Huyền Lang.”
Lý Nhiễm nghiến răng: “Đó có phải là dùng thủ đoạn gì thông qua không?”
Hạ Nam Phương dùng miệng lưỡi “cha lớn” nói: “Mời em chú ý dùng từ, anh là nhà đầu tư đấy.”
“Nhà đầu tư thì ghê gớm nhỉ?”
Hạ Nam Phương cười một chút: “Lợi hại thôi, ghê gớm hay không thì không biết, nhưng nghe nói chỉ có nhà đầu tư mới có thể cùng nhóm trưởng hoạ sĩ minh hoạ khiêu vũ.”
Nói xong ánh mắt anh đầy ý vị thâm trường nhìn cô.
Lý Nhiễm giễu cợt: “Anh là lão già hơn ba mươi tuổi, còn tơ tưởng đến hoạ sĩ minh hoạ hơn hai mươi.”
“Anh tưởng bở.”
Xác thật, khoảng cách tuổi tác của hai người hiện tại vừa lúc cách nhau một đơn vị. Anh 31 tuổi, Lý Nhiễm 29 tuổi.
Hạ Nam Phương bị đả kích tới, đặc biệt là hai chữ ‘lão già’, nhấp khóe miệng không nói nên lời.
“Lão già thì không thể có mùa xuân sao?”
Đến công ty game, Lý Nhiễm dừng xe cách công ty mấy trăm mét, cô liếc nhìn xung quanh một lượt.
“Anh xuống xe trước đi.”
“Hả?”
“Anh xuống từ xe tôi, nếu truyền vào công ty thì không biết sinh ra bao nhiêu scandal.”
Cái từ ‘scandal’ này vừa mới mẻ lại vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Hạ Nam Phương cảm thấy hứng thú hỏi: “Người trong công ty em không biết quan hệ của hai ta sao?” Anh vừa nói vừa nhấn mạnh hai chữ ‘hai ta’.
Rõ ràng trong trong sạch sạch, lại bị anh nói như thể có điều giấu giếm.
Vẻ mặt Lý Nhiễm đứng đắn: “Hai ta có mối quan hệ gì?”
Cô kéo dài giọng, như đang tìm từ thích hợp: “Đơn thuần…”
Gò má Hạ Nam Phương thoáng dựa lại gần, giữa mày tràn đầy vẻ nghiêm túc, nhưng không nhúc nhích, lẳng lặng nghe cô nói tiếp.
Lý Nhiễm hiểu ý, giật mình một cái phản ứng lại, đây là đang đào hố cho cô nhảy sao?
Thuận thế sửa miệng: “Mối quan hệ quen biết đơn thuần.”
Hạ Nam Phương nín thở ngưng thần đợi cô nói tiếp, đột nhiên nghe thấy từ hợp lý như thế, bỗng dưng cười rộ lên: “Mối quan hệ quen biết anh thừa nhận, còn đơn thuần hay không đơn thuần…”
“Thì khó mà nói.”
Lý Nhiễm đẩy khuôn mặt đang dán sát lại gần mình ra: “Nghĩ cái gì đấy? Xuống xe cho tôi!”
Rõ như ban ngày, mọi thứ đều rõ ràng.
Xe cộ tấp nập, người đến người đi.
Hạ tổng bị đuổi xuống xe, một người đứng ở trên đường cái rộng lớn, chiếc xe Maybach không xa không gần đi theo sau tới gần.
Sau khi chậm rãi dừng lại, bóng người đứng trên đường cái biến mất không thấy.
Lý Nhiễm gửi xe vào gara dưới tầng hầm của công ty, ấn thang máy lên tầng.
Sau khi ký hợp đồng game [Phục Ma Truyện], Lý Nhiễm thoáng nghe thấy một số vấn đề nội bộ bên trong dự án trò chơi này, ví dụ kinh phí ban đầu của trò chơi là 200 triệu, theo dự tính lúc đó thì trong vòng hai năm sẽ hoàn vốn.
Nhưng đã ba năm trôi qua kể từ khi trò chơi này phát hành bản hoàn chỉnh công khai ra thị trường đầu tiên, 200 triệu không những không thu hồi về được mà còn biến mất như bọt biển.
Ở bên ngoài khua chiêng gõ trống tưởng chừng như một game rất hot, nhưng bên trong nội bộ lại loạn thành một cục.
Đây cũng là chỗ Lý Nhiễm không hiểu, theo lý mà nói thì đây chắc chắn là một công việc kinh doanh chỉ có chi mà không có thu, tại sao Hạ Nam Phương lại đột nhiên đầu tư vào đó.
Cô không cảm thấy Hạ Nam Phương là một nhân vật dễ bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng.
Anh là một doanh nhân luôn hướng đến lợi nhuận, không thể nào thấy cái hố lớn như vậy mà còn nhảy vào.
Phòng họp trên tầng mười tám của bộ phận dự án [Phục Ma Truyện], hiện giờ đang ồn ào đến long trời lở đất.
Từ rất xa đã nghe thấy tiếng gầm rú như tiếng chuông lớn phát ra từ trong phòng họp.
“Tôi không đồng ý, cái dự án này nhìn là biết tốn rất nhiều tiền, cậu còn bảo cổ đông chúng tôi đầu tư nữa à?”
“Trịnh Huyền Lang, cậu đừng tưởng chúng tôi không biết cậu có âm mưu gì, cậu định kéo chúng tôi xuống nước rồi bản thân thoải mái xoay người đi ư?”
Lý Nhiễm đứng ở ngoài cửa, dừng chân.
Nghiêng người thoáng nhìn vào trong, vừa lúc nhìn thấy Trịnh Huyền Lang ngồi trên ghế chính giữa màu đen, hắn mặc áo sơmi màu đen, mười ngón tay đan vào nhau chống trán.
Người bên trong không có động tĩnh gì, sau một lúc mới nghe thấy có người nói chuyện: “Dương tổng, tôi có âm mưu gì được?”
Lý Nhiễm nhìn thấy Trịnh Huyền Lang đứng lên, cô cũng không phải muốn nghe lén, chỉ là bây giờ mà đi vào thì hình như không ổn lắm.
“Lúc trước tôi làm dự án này, vài vị các người…” Hắn nhìn vài người trên bàn họp, cười lạnh: “Dương tổng, từng người các người ở đây. Ai cũng đã đến cửa xin tôi đến đầu tư cái dự án này.”
Trịnh Huyền Lang chống tay lên mặt bàn, ngón tay gõ gõ: “Làm sao? Bây giờ kinh tế của dự án bị hoãn, các vị đến tìm tôi tính sổ à?”
Cầm đầu là Dương tổng, bao gồm cả mấy người ngồi trên ghế, hai mặt nhìn nhau không lên tiếng nữa.
Trịnh Huyền Lang ngồi xuống ghế lần nữa, giọng nói mang theo mấy phần lười biếng: “Cuộc họp hôm nay có nhà đầu tư mới, các ông yên tâm đi.”
Dương tổng không tin: “Hiện tại trò chơi này bị gác lại thành như vậy, ai mà còn đến đầu tư?”
Trong đầu Lý Nhiễm quanh quẩn mấy câu nói đó của bọn họ, nhẹ nhàng lui về sau hai bước, trở lại văn phòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô nhậm chức, bộ phận của họ và bộ phận thiết kế ở chung một văn phòng, khi Lý Nhiễm còn chưa đến thì toàn bộ văn phòng đều do bộ phận thiết kế quản lý.
Bây giờ Lý Nhiễm nhậm chức, trở thành giám đốc nghệ thuật chung của cả hai bộ phận.
Lúc cô tiến vào, người trong văn phòng đang cãi cọ ồn ào, hơn ba mươi người ở đại sảnh như học sinh trung học, tốp năm tốp ba tụ tập thành nhóm.
Lý Nhiễm liếc nhìn.
Bọn họ đang lướt Taobao.
Cô ho nhẹ một tiếng, mọi người lập tức như chim vỡ tổ vội vàng bay đi.
Chào hỏi mọi người xong, Lý Nhiễm vào văn phòng riêng của mình, gọi điện thoại cho Hạ Nam Phương.
Cô dựa vào thành ghế, vừa uống trà vừa nhìn động tĩnh bên ngoài, việc nhiều người thiếu mà chẳng có mấy ai chân chính làm việc.
Cô đè tia không vui trong mắt xuống, xem ra cô nhặt phải cục diện rối rắm rồi.
Điện thoại được kết nối, Hạ Nam Phương bên kia cũng vừa tiến vào thang máy: “Alo?”
Lý Nhiễm nói hai ba câu ở trong phòng họp vừa rồi cho anh biết: “Anh thật sự muốn đầu tư trò chơi này?”
Hạ Nam Phương ừ một tiếng: “Ừ, lát nữa anh sẽ đi gặp Trịnh Huyền Lang. Mọi chuyện còn lại em không cần lo lắng.”
Lý Nhiễm cúp điện thoại, trong lòng suy đoán có lẽ Hạ Nam Phương có kế hoạch riêng của mình nên không để ý đến nữa.
Đổi đôi giày thoải mái, đi pha một tách cà phê.
Còn chưa đến phòng nghỉ đã nghe bên trong truyền đến cười cợt, cúi đầu nhìn đồng hồ, còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ tan làm.
Hoá ra văn phòng tám không đủ, nên đến đây mở tiệc trà.
“Không sai, là Lý Nhiễm kia.”
“Không ngờ thật sự là cô ta, chuyện lúc trước cô ta và vị Hạ gia kia loạn đến dư luận xôn xao, ồn ào huyên náo.”
“Cái gì, vậy mà các cô không biết sao? Trời ạ, ba năm trước chuyện đó là tin tức lớn đó!”
“Các cô đừng nhìn cô ta là giám đốc nghệ thuật bây giờ ra hình ra dáng, mạnh mẽ cương quyết như thế mà nhầm, các cô chưa nhìn thấy dáng vẻ lúc trước cô ta quấn lấy vị Hạ gia kia đâu. Ở Hạ gia suốt tám năm, tận tám năm đó!”
“Kết quả là còn không phải bị Hạ gia đuổi ra khỏi cửa sao?”
“Lì lợm la liếm khiến Hạ Nam Phương đính hôn với cô ta, kết quả bị Hạ gia từ hôn trước mặt mọi người, không còn mặt mũi nào ở thành phố N nên mới đi du học, sau đó ở Pháp học gì làm gì, ai biết cô ta có mấy cân mấy lượng bản lĩnh chứ?”
Vừa nghe nấy câu này Lý Nhiễm trực tiếp bị chọc cười, những người này nói chuyện xưa thì thôi đi, lại còn không phân biệt trắng đen, đảo ngược hết mọi chuyện.
Cho đến nay, cô chỉ muốn vẽ vời đơn thuần, không muốn đối phó với những quan hệ phức tạp giữa người thế này, thật sự nghĩ tới nghĩ lui là đau đầu.
Nhưng cũng không có cách nào, bị người người gièm pha như thế mà ngay cả dũng khí đứng ra cũng không có thì uổng phí cô trưởng thành nhiều năm như vậy.
Cô nhẹ nhàng lắc ly cà phê, xuất hiện ở cửa phòng nghỉ.
Có người nhìn thấy cô lập tức im miệng, nhưng có người không biết gì vẫn còn đang hăng say nói chuyện.
Cô cầm ly cà phê đứng ở cửa: “Thích tám chuyện như vậy à?”
“Hay là thế này đi, bên bộ phận tuyên truyền gần đây rất bận rộn, nghe nói nhân lực không đủ, không bằng tạm thời điều các cô qua đó nhé?”
Về đề cao mức độ nổi tiếng, gần đây [Phục Ma Truyện] đang mở những buổi tuyên truyền thuận tiện tìm kiếm nhà đầu tư trên toàn nước, nhân lực thiếu rất nhiều.
Một câu này của cô doạ choáng váng tất cả các cô gái nhỏ như hoa như ngọc trong phòng.
Bộ phận tuyên truyền khổ như vậy, ai mà thèm đi!
Lý Nhiễm không nhanh không chậm nói tiếp: “Giữ các cô ở bộ phận thiết kế quá lãng phí tài năng ăn nói, tám chuyện thì nên ở đúng vị trí chức vụ của nó, ở đây chỉ dành cho những người có tài năng.”
Cứ như vậy, giám đốc nghệ thuật mới được bổ nhiệm là Lý Nhiễm oanh oanh liệt liệt chọn ra ba khu bận rộn nhất, phát 6 người cho bọn họ.
Sau đó, bộ phận thiết kế bên này đều biết giám tốc nghệ thuật mới tới không dễ chọc.
10 giờ hôm sau, cô đúng giờ lên lầu mở họp.
Cô đến tương đối sớm, phòng họp chỉ có lác đác vài người. Vị trí của cô ở bên ngoài, không thuộc khu vực trung tâm cuộc họp.
Hơn 10 giờ, các cổ đông và nhà đầu tư lục tục tiến vào.
Hạ Nam Phương là người cuối cùng đến, phía sau anh đi theo hai trợ lý, một người là Khổng Phàn Đông một người là Vương Ổn.
Bọn họ nhìn thấy Lý Nhiễm, hơi hơi gật gật đầu chào hỏi.
Tuy Lý Nhiễm là giám đốc nghệ thuật, nhưng cô không thuộc về người điều hành công ty, cho nên khi mình xuất hiện ở trong trường hợp cao cấp này có chút kỳ lạ, bản thân cô cũng rất khó hiểu.
Thẳng đến khi nghị quyết của cổ đông được công bố, cô mới hiểu được là vì sao.
“Dự án [Phục Ma Truyện] toàn bộ kết thúc, không thể kéo dài nữa.”
Lý Nhiễm ngẩng đầu nhìn Hạ Nam Phương, thấy ánh mắt anh rất bình tĩnh, giống như đã sớm biết chuyện này.
Kết thúc buổi họp, Hạ Nam Phương bị người ta vây quanh, Hạ gia ở thành phố N là thương nghiệp số một số hai, chỉ cần Hạ Nam Phương đồng ý, thì dự án này muốn sống lại cũng không thành vấn đề.
Lý Nhiễm muốn tìm anh hỏi rõ ràng chuyện này cũng không có có hội, cô đứng một bên đợi một lát.
Hạ Nam Phương bị mọi người vây quanh đi lên tầng, Lý Nhiễm ở phía sau đi theo hai bước, điện thoại trong túi run lên một cái.
Cô mở tin nhắn ra: [Trưa 12 giờ, lên nhà hàng Sky Garden trên tầng.]
Trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần có thể nhìn thấy người là được.
Thật vất vả mới chờ được tới 12 giờ trưa, Lý Nhiễm lên nhà hàng trên tầng tìm anh.
Nhà hàng giống như cái tên của nó, toàn nhà hàng như được xây dựng trên mây, cửa sổ rộng rãi sát đất có thể nhìn toàn cảnh xinh đẹp của thành phố N.
Vương Ổn đã sớm đứng ở bên ngoài chờ cô, nhìn thấy Lý Nhiễm, anh ta cười tiến lên: “Boss ở bên trong.”
Lý Nhiễm gật gật đầu.
Hạ Nam Phương đang cúi đầu nghiên cứu thực đơn, nhân viên phục vụ bên cạnh không ngừng nói với anh gì đó, hình như đang giới thiệu món ăn.
Lý Nhiễm không có tinh thần ăn uống, đổi thành ai thì cũng sẽ không ăn vào. Mới vừa đi làm ngày thứ hai, đại hội cổ đông quyết định dừng lại dự án [Phục Ma Truyện] kia.
Vậy cô còn đến công ty làm gì?
Đảm nhiệm vị trí linh vật sao?
Vậy nhóm của cô thì sao? Mới vừa đi làm đã thất nghiệp?
“Anh gọi một ít rồi, em muốn ăn gì?”
So sánh với khuôn mặt đầy lo âu của Lý Nhiễm thì Hạ Nam Phương lại thảnh thơi hơn nhiều.
Lý Nhiễm nói thẳng vào chủ đề: “Vì sao muốn ngừng dự án của chúng tôi lại?”
Hạ Nam Phương rót nước cho cô, giọng điệu trấn an: “Anh nói… không phải anh cho dừng, em có tin không?”
Lý Nhiễm lập tức gật gật đầu.
Hạ Nam Phương nói không phải, cô tin.
Vì cô không tìm ra lý do anh làm vậy.
Hạ Nam Phương cười cười, cũng không biết là bởi vì Lý Nhiễm tin anh không hề do dự, hay là hôm nay bàn hạng mục tương đối thành công.
“Dừng lại dự án [Phục Ma Truyện], ba tháng trước anh đã từng thương lượng với Trịnh Huyền Lang rồi, chẳng qua lúc đó hắn không đồng ý.”
“Ba tháng trước? Lúc đó tôi còn chưa có nhậm chức.”
“Không sai, [Phục Ma Truyện] là tâm huyết ba năm của Trịnh Huyền Lang, cho dù anh nghĩ nó không kiếm được tiền, thì cũng không phải nói dừng là dừng được, một khi đã như vậy… anh lập tức thẳng thắng chân thành nói cho hắn biết, không ngừng dự án lại, anh sẽ không đầu tư nữa.”
“Vậy sau đó sao anh lại…”
“Hai tháng trước, Trịnh Huyền Lang tìm được anh, hắn rất cần anh đầu tư, đồng ý dừng dự án [Phục Ma Truyện] lại, dùng server cùng mức độ nổi tiếng có sẵn tạo ra trò chơi mới.”
Cũng đúng, lúc trước server của game [Phục Ma Truyện] lấy toàn cầu làm tiêu chuẩn, nó có đủ thời gian để chuẩn bị rộng có thể chứa hàng trăm triệu người.
Lý Nhiễm nghĩ nghĩ: “Hai tháng trước là lúc tôi ký hợp đồng [Phục Ma Truyện].”
“Chuyện phía sau em đều đã biết, bởi vì em có trong nhóm dự án [Phục Ma Truyện], cho nên Trịnh Huyền Lang mới đánh cuộc anh có thể dừng lại dự án này hay không.”
Lý Nhiễm nghiến răng: “Cho nên hai chúng ta bị Trịnh Huyền Lang đào hố?”
Hạ Nam Phương không tức giận như Lý Nhiễm, thậm chí còn lộ ra nụ cười thoả mãn: “Cũng không đúng lắm, anh không ngờ em sẽ đến [Phục Ma Truyện], còn anh lại thành nhà đầu tư của em.”
Giọng nói mê hoặc hỏi: “Công việc không thể tách rời khỏi anh, vậy có phải anh quan trọng như công việc của em không?”
Lý Nhiễm không nghĩ tới lúc này anh còn có tâm tư nói đùa: “Đừng quậy. Đây là chuyện nghiêm túc.”
Cô thật sự sợ dự án này bị ngừng, có chút lo lắng hỏi: “Vậy anh nghĩ sao? Anh có muốn dừng dự án lại không?”
“Trịnh Huyền Lang chắc chắn anh sẽ không dừng nó lại, cho nên…”
Lý Nhiễm có chút khẩn trương chờ câu nói tiếp theo của anh.
“Như em mong muốn, sẽ tiếp tục.”
Thật ra Lý Nhiễm không bất ngờ khi Hạ Nam Phương quyết định như thế.
Cô đã sớm phát hiện, tham vọng về tiền bạc và sự nghiệp của Hạ Nam Phương không còn mạnh mẽ như những năm tháng còn trẻ nữa. Giống như chuyện ngày hôm nay, anh hoàn toàn có thể suy xét lợi ích, dừng dự án này lại.
Anh thiếu một chút tiền kiếm được trong dự án đó sao? Anh không thiếu, nhưng anh thiếu cách nhìn của cô.
Như bây giờ, Lý Nhiễm biết rõ Hạ Nam Phương vì cô, đưa ra quyết định gây ra tổn thất lớn bao nhiêu, căn bản không phù hợp với bản chất lấy lợi nhuận làm trọng của doanh nhân, đáng lý ra cô nên từ chối.
Nhưng khi nghĩ đến mười mấy người trong nhóm của mình dựa dự án này mà sống, bản thân cô cũng muốn làm trò chơi này cho tốt, lời từ chối không thể nói ra khỏi miệng.
Hạ Nam Phương như không để chuyện này trong lòng, anh làm mọi chuyện cũng vì cho cô.
“Đừng suy nghĩ nhiều làm gì, đó hoàn toàn là tư tâm của anh.”
“Tựa như trước kia khi em thích anh vậy, chỉ cần anh tốt với em là được, còn lại mọi chuyện em không cần lo.”
Không cần lo là không thể nào, ví dụ như bây giờ.
Tim của cô ngay bây giờ không chịu khống chế lệch khỏi quỹ đạo, phát triển tới một nơi vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Xa lạ là vì cô đã hơn hai năm chưa từng rung động với Hạ Nam Phương.
Quen thuộc là vì, cảm giác tim đập nhanh này là cảm giác thật lâu trước kia cô khắc cốt ghi tâm không thể nào quên.
Buổi chiều về lại văn phòng, Lý Nhiễm suy nghĩ cặn kẽ sau đó gọi mọi người họp nội bộ.
Lúc trước vẫn luôn có tin đồn dự án game [Phục Ma Truyện] có khả năng sẽ bị drop, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, một trò chơi kéo dài ba năm không thể nói kết thúc là kết thúc.
Nhưng cục diện bây giờ đúng là như vậy, dự án game này không kiếm ra tiền, đa số mọi người không xem trọng.
Vào công ty chưa được bao lâu đã phải lên nhậm chức giám đốc nghệ thuật thiết kế, người trong bộ phận từ trên xuống dưới, đặc biệt là những vị lãnh đạo đoàn đội lúc trước, không ít người có địch ý với cô.
Lý Nhiễm không quan tâm trong lòng bọn họ nghĩ gì, chứng thực tình huống kinh tế của công ty vẫn luôn lưu truyền cho bọn họ nghe.
Cô vừa dứt lời, đám người phía dưới lâm vào khủng hoảng cực lớn, có người cho rằng cô truyền tin tức giả, có người cho rằng cô chỉ làm quá lên.
Lý Nhiễm cũng không muốn giải thích thêm: “Có lẽ hai ngày sau, nhóm thiết kế nguyên họa và nhóm vẽ minh hoạ sẽ bị giảm biên chế.”
“Tôi đã thống kê nhân sự, trong bộ phận có 60 người, dựa theo tiêu chuẩn của công ty…”
“Có lẽ 20 người sẽ bị sa thải.”
Vẻ mặt của mọi người bây giờ mới càng lúc càng nghiêm túc, đứng đắn hơn.
“Giám đốc, cô nói thật ư? Nếu giảm biên chế, thì ai sẽ bị sa thải?”
Lý Nhiễm khép lại tư liệu họp trong tay lại: “Mai là cuối tuần, trước thứ hai tuần sau mọi người gửi bản sơ yếu lý lịch và các bản phác thảo ngày thường của bản thân qua mail cho tôi.”
“Tan họp.”
Bộ phận bây giờ năm bè bảy mảng, rối như tờ vò, đừng nói làm dự án ngay cả việc nhỏ nhất còn không thực hiện được, hệ thống điều phối nội nộ như bị tê liệt tập thể.
Cô cũng không vội vã thay đổi bất cứ thứ gì, theo cô thấy thì cục diện bây gờ cũng không phải hình thành một sớm một chiều, mà cô là người mới vừa đến đã lên điều hành bọn họ, cho nên đại đa số người đều là bằng mặt mà không bằng lòng.
Chuyện đầu tiên mà cô phải làm chính là giải tán bọn người chuyên tám chuyện này.
Cuối cùng tạo thành dáng vẻ gì, cô cũng không biết.
___
Buổi sáng cuối tuần, nhân lúc mặt trời còn chưa lên cao, Lý Nhiễm lái xe đến chợ bán hoa cảnh và chim cảnh.
Bên ngoài căn hộ cô ở có một cái ban công lộ thiên năm mét vuông, rất trống trải. Ban đầu cô định làm phòng tắm nắng nhưng cô vừa lười vừa thấy quá tốn công rắc rối.
Hơn nữa căn hộ bị bỏ trống quá lâu, không có nhân khí, cho nên cô định làm một vườn trồng hoa nho nhỏ.
Chịu ảnh hưởng của cha Lý, Lý Nhiễm rất thích trồng cây cảnh, ba năm trước cô dọn ra khỏi Hạ gia, có để lại đó mấy chậu hoa lan cô chăm rất lâu.
Không biết bây giờ còn sống không.
Chợ hoa ở Hà Tây, ra khỏi nhà không bao lâu là đến đoạn đường cao tốc trong thành phố.
Lúc Hạ Nam Phương gọi điện đến, Lý Nhiễm đang đi dạo bên trong chợ hoa, cắn một miếng bắp trong tay rồi nhận điện thoại.
“Em ở đâu?”
“Ở chợ bán chim hoa cảnh.”
Cô đi đến một cửa hàng bán chim bói cá, chọc chọc lông chim: “Mua mấy chậu hoa rồi về.”
“Anh qua đó tìm em.”
Lý Nhiễm nhìn xung quanh một vòng, chợ bán chim hoa cảnh đều là chợ sáng, các cô chú chơi chim đến rất đông.
Người trẻ tuổi như cô thì rất ít: “Anh đừng nên tới thì hơn.”
“Đứng đó chờ anh.” Nói xong cúp máy.
Lý Nhiễm tuỳ tiện nhét điện thoại vào túi xách, vừa đi vừa ngắm, khi Hạ Nam Phương đến cô đã đi dạo gần hết chợ, trên tay xách theo một con rùa nhỏ màu đen nằm ngửa đưa bốn chân lên trời.
Còn có mấy chậu hoa đang ở trên xe đẩy.
Hôm nay Hạ Nam Phương không mặc vest, mặc áo khoác kaki màu sáng, làm nổi bật lên thân hình vốn cao lớn tuấn tú của anh.
Ánh mắt Lý Nhiễm sáng ngời, anh rất ít mặc loại quần áo sáng màu thế này, nguyên nhân đơn giản là không có dịp thích hợp.
Lúc nào anh cũng có cuộc họp, dù ở nhà hay ở công ty đều mặc vest đen, kiểu dáng phong cách đều giống nhau như đúc.
Trước kia, Hạ Nam Phương chưa bao giờ quan tâm đến trang phục, tướng mạo anh tuấn, tay dài vai rộng, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ, tuỳ tiện mặc bộ nào đó mà cũng như người mẫu trên bìa tạp chí.
Cộng thêm tính cách anh luôn luôn trầm ổn bình tĩnh, ít nói ít cười, cho nên vô thức thích mặc những bộ tối màu.
Trực tiếp đi đến như hôm nay, làm Lý Nhiễm cảm thấy mình quay về thời gian mười năm trước.
Con rùa nhỏ trong tay Lý Nhiễm cũng mở to đôi mắt lấp lánh như cô.
“Sao anh mặc như vậy?”
“Sao vậy? Không đẹp sao?”
“Không phải không đẹp, mà là không quen.”
Cô híp híp đôi mắt có chút cận thị đánh giá trên dưới Hạ Nam Phương: “Nhìn như trẻ ra không ít.”
Hạ Nam Phương được khen trẻ ra, cong môi cười rộ lên, ánh mắt sáng ngời: “Không già đúng không?”
Lý Nhiễm ngạc nhiên khi Hạ Nam Phương cảm thấy bản thân già rồi.
Ngược lại, Lý Nhiễm không sợ già đi, sinh nhật năm sau cô sẽ 30 tuổi.
Năm tháng đối xử với cô rất rộng lượng, trên mặt hầu như không có dấu vết của thời gian, nhưng Hạ Nam Phương không giống, lúc còn hai mươi tóc đã bạc vài cọng, bây giờ càng giống như ngọn lửa đốt trên thảo nguyên, xuất hiện hai bên thái dương.
Thêm vào đó anh thường xuyên chau mày, nên tạo thành nếp nhăn lờ mờ ở ấn đường, cho dù ngày thường không lộ ra cảm xúc gì thì chỉ cần nhẹ nhíu một chút cũng lộ ra khí thế không giận tự uy.
Nói đến cùng thì Hạ Nam Phương cũng già rồi.
Anh không còn là chàng trai trong ấn tượng của cô nữa, ngũ quan trên mặt anh bị năm tháng điêu khắc như tượng đá, mang theo cảm giác trầm lặng và cương nghị.
Lý Nhiễm cảm thấy hai chữ “lão già” cô nói anh hôm đó hơi tàn nhẫn.