Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa - Chương 84
Anh buông đũa, cách một khoảng cách không xa không gần nhìn Lý Nhiễm.
Thời gian như dừng ngay tại hình ảnh này, ánh mắt Hạ Nam Phương nhìn cô mãi không rời, ai cũng có thể cùng cô ăn cơm.
Chỉ có mình anh là không thể.
“Người đi rồi.”
Hạ Ôn Sa chống cằm nhìn Hạ Nam Phương, muốn nói lại thôi cùng anh nhìn về phía cửa: “Nhớ chị ấy thì đuổi theo đi. Bây giờ anh là sếp của chị ấy, chị ấy không có lý do gì không gặp anh.”
Hạ Ôn Sa rất ít khi quan tâm cuộc sống riêng tư của Hạ Nam Phương, có lẽ từ lúc ông nội Hạ bệnh nặng nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện đến giờ, thì không có ai dám hỏi đến chuyện riêng tư của Hạ Nam Phương nữa.
Dường như đó là nơi mà Hạ Nam Phương không muốn cho người ngoài thấy, như một căn phòng trống rỗng luôn luôn bị khoá cửa.
Không có ai có chìa khoá mở cửa.
Hạ Nam Phương quanh năm bận rộn công việc, từ lần đó sinh mệnh của anh đã tiêu tàn như dòng nước lặng không gợn sóng nữa.
Buổi tối tăng ca đến hơn 9 giờ tối, Lý Nhiễm là người cuối cùng rời khỏi văn phòng.
Ra khỏi thang máy đến hầm xe, hầm xe im ắng không một tiếng động, khiến cô không khỏi bước nhanh hơn.
Đi đến gần nơi đậu xe, lại thấy một người đàn ông đứng bên cạnh xe.
Một chiếc Bentley màu đen đậu bên cạnh chiếc Porsche, người đàn ông đang dựa vào thân xe, cúi đầu hút thuốc.
Hình như anh đợi rất lâu rồi, trên trán có vài sợi tóc xoã xuống, khá là lộn xộn tinh nghịch chạm đến chân mày của anh.
Lý Nhiễm dừng một chút, giày cao gót dẫm trên nền bê tông, nhẹ nhàng bước đến, sau đó nhìn thấy bên chân anh có vài đầu thuốc lá.
Ánh đèn trong gầm xe mờ nhạt, Hạ Nam Phương ngẩng đầu lên nhìn về phía cô. Nhìn thấy Lý Nhiễm, đôi chân hơi cong đứng thẳng lên, dáng người dưới ánh đèn trông đặc biệt cao lớn.
“Tan ca rồi sao?”
Giọng anh có chút khàn, không biết là do hút thuốc nhiều hay là bị cảm.
Có loại trầm thấp mất tinh thần.
“Ừ, anh còn chưa đi?” Lý Nhiễm cầm chìa khóa xe đi qua, cô liếc mắt nhìn chiếc Bentley, thấy chỉ có một mình Hạ Nam Phương.
“Chờ em.” Anh vừa nói vừa dập tắt điếu thuốc trên tay.
“Đưa em về nhà.” Tầm mắt anh vẫn đi theo bước chân Lý Nhiễm.
“Ồ… tôi lái xe.”
“Lái xe em đưa em về.”
Lý Nhiễm không muốn phiền phức như vậy: “Không cần.”
“Em đang tránh anh sao?”
Lý Nhiễm bị đâm trúng tâm sự, nếu đã mặt đối mặt rồi, không bằng nói thẳng luôn: “Bây giờ anh có bạn gái rồi…” Nói đến đó cô tạm dừng một chút: “Con người Sara khá tốt, đừng để cô ấy hiểu lầm.”
Hạ Nam Phương khẽ cười một tiếng, ở trong hầm xe im ắng vô cùng rõ ràng.
“Bạn gái?”
“Cái gì em cũng chưa hỏi đã trực tiếp nhận định nó là bạn gái anh rồi?”
Cái cảm giác xấu hổ kia lại đến nữa: “Đúng ra tôi không nên hỏi, loại chuyện đó nếu mà tôi hỏi, làm không ổn lại làm Sara hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì? Nó lại không phải…”
“Hạ Nam Phương.”
Lý Nhiễm có chút vội vàng: “Anh thật sự không cần giải thích, vốn dĩ chúng ta không có quan hệ gì, anh thích ai cũng là tự do của anh. Hơn nữa chính mắt tôi nhìn thấy Sara qua đêm ở văn phòng trên tầng cao nhất, anh muốn nói anh và cô ấy không có quan hệ gì…”
Văn phòng ở tầng cao nhất là nơi nào, toàn công ty ngoại trừ Hạ Nam Phương thì chỉ còn Trịnh Huyền Lang là có thể đi lên.
“Tóm lại, anh thật sự không cần thiết phải giải thích cái gì, tôi không quan tâm hai người có ở bên nhau hay không, như bây giờ cũng khá tốt, anh tìm được hạnh phúc của anh. Tôi cũng sẽ tìm được hạnh phúc của tôi.”
“Hai chúng ta sau này đều sẽ ổn.”
Thật sự sẽ ổn ư?
Đối với Hạ Nam Phương mà nói có lẽ cả đời đều không ổn nổi.
Lý Nhiễm lái xe rất nhanh, khi về đến nhà rồi mà trái tim còn có chút không quy luật nhảy lên.
Ban đêm yên tĩnh, một mình cô ngồi trong phòng khách, trên bàn trà trải đầy giấy khám sức khoẻ của bệnh viện.
Mấy ngày nay cô đi rất nhiều bệnh viện, từ viện tư đến viện công, nhưng kết quả đều như nhau.
Từ lúc bắt đầu nội tâm cô khó có thể tiếp nhận, đến bây giờ trở nên mãnh mẽ bình tĩnh.
Cho đến đêm nay nhìn thấy Hạ Nam Phương, cô mới nhận ra bản thân vẫn không buông xuống được.
Kỳ thật Hạ Ôn Sa có phải bạn gái Hạ Nam Phương hay không đều không quan trọng.
Quan trọng là, cô phải thuyết phục bản thân để cô dứt khoát chấm dứt mối quan hệ giữa bọn họ.
Hạ Ôn Sa chỉ là một cái cớ, nếu Hạ Ôn Sa là bạn gái của Hạ Nam Phương, Lý Nhiễm có lẽ sẽ hoàn toàn buông xuống.
Lùi lại một bước, ngay cả khi Hạ Ôn Sa không phải là bạn gái của Hạ Nam Phương, nghĩ đến bên người anh có một cô gái ưu tú như vậy làm bạn với anh, thì cô cũng cảm thấy đó là điểm đến hạnh phúc cuối cùng của anh.
Còn bản thân cô thì…
Lý Nhiễm không muốn nghĩ quá nhiều về chuyện tương lai sau này, trên đời này tìm một tình yêu thật tình chân thành vốn không dễ dàng.
Hơn nữa cô còn thêm một hạn chế quá khắc nghiệt… không thể có con, chỉ sợ càng thêm khó khăn.
Cô đang vô cùng cố gắng chấp nhận mình không hoàn hảo, đương nhiên cô phải chịu đựng để dứt bỏ một số thứ.
Những ngày tháng tiếp theo, Hạ Nam Phương vẫn như xưa, dăm ba bữa là hẹn cô một lần.
Bọn họ như hai đầu khúc gỗ, Hạ Nam Phương chỉ cần đi lên phía trước một bước, Lý Nhiễm sẽ lui về sau một bước.
Hạ Nam Phương không thể ép cô quá tàn nhẫn được, tâm trạng trở nên không nôn nóng như trước kia nữa.
Lúc Lý Nhiễm vừa mới về nước, Hạ Nam Phương đợi hai năm hận không thể lập tức ở bên cạnh cô, cuộc chia ly lâu dài khiến anh vội đến mức không muốn chờ thêm một giây nào.
Nhưng thời gian lâu rồi anh mới nhận ra, cửa trái tim của Lý Nhiễm không phải do anh đợi hai ba năm, hoặc là điên cuồng theo đuổi cô là có thể mở ra được.
Trong thế giới của cô có rất nhiều thứ anh chưa từng trải qua, tuy anh không hiểu vì sao đột nhiên cô bắt đầu né tránh anh, anh cũng đã từng dò hỏi nguyên do rất nhiều lần, nhưng cô luôn luôn tránh mà không nói.
Hơn ba tháng sau, quá trình phát triển trò chơi gần hoàn thành, cuộc họp báo tuyên truyền đã lên lịch trình.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của nhóm dự án, cuộc họp báo cử hành ở khu du lịch Hồng Sơn ngoại ô thành phố N.
Sau hai tháng sắp xếp, cảnh [Tiên Ma đại chiến, Tru Tiên Đài] nổi tiếng nhất trong trò chơi được hoàn thành trên ngọn núi này. Bối cảnh được trang trí hoàn toàn căn cứ trong trò chơi, cảnh tượng và trang phục có thể nói được chuẩn bị tỉ mỉ kỹ càng như được sao chép từ trò chơi ra.
Trước buổi họp báo có không ít streamer nổi tiếng đến hiện trường chụp ảnh live stream, trò chơi mới chủ yếu nhằm vào khách hàng nữ trẻ tuổi, thiết kế một số cốt truyện tình lữ bên trong, làm cho nơi đây vô tình trở thành nơi hẹn hò của một ít đôi tình nhân.
Tổ dự án theo đuổi hiệu ứng “tiên cảnh”, cũng không biết bọn họ làm sao làm được. Tóm lại thật sự làm ra được đúng loại cảm giác đó.
Khu du lịch Hồng Sơn bao hàm một loạt hoạt động ăn uống, câu lạc bộ, suối nước nóng… đều là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Hạ thị. Nguyên nhân cũng chính là vì như thế, mới có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Chi phí đem bối cảnh trong game ra ngoài đã không ước tính được huống chi còn dọn lên núi.
Lý Nhiễm vẫn ở khách sạn suối nước nóng lúc trước.
Tháng sau Vu Hiểu Hiểu kết hôn, Lý Nhiễm nhân tiện đó gọi cô nàng đến, cũng coi như là lần phóng túng cuối cùng trong cuộc đời độc thân của hai cô gái.
Khi xe Vu Hiểu Hiểu đến dưới lầu, Lý Nhiễm xuống lầu đón cô nàng.
Một người đàn ông bước xuống từ ghế lái, vóc dáng cao ráo, kiểu tóc húi cua, thân thể thẳng tắp, mặc chiếc áo khoác dài màu đen mang theo cảm giác khô khang.
Hơi có chút khí chất riêng.
Lý Nhiễm sửng sốt một giây, người đàn ông kia gật gật đầu với cô.
Cô nhớ đến lúc trước Vu Hiểu Hiểu đi xem mắt. Lý Nhiễm lái xe đến đón, khi cô ngồi trong xe chờ nhìn thấy hắn từ xa.
Nói về đối tượng kết hôn của Vu Hiểu Hiểu này, Lý Nhiễm vẫn luôn nghe cô nàng phun tào, hai người quen qua xem mắt.
Người đàn ông tên Trần Tề Thịnh, là sĩ quan quân đội, còn chưa xuất ngũ.
Nghe nói, tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Trần Tề Thịnh chủ động nghỉ phép, chính là lần đi xem mắt Vu Hiểu Hiểu đó.
Vu Hiểu Hiểu xuống xe vẫy vẫy tay: “Nhiễm Nhiễm.”
Lý Nhiễm mỉm cười đi đến.
Cô chào hỏi đơn giản với Trần Tề Thịnh xong, nhận lấy túi xách của Vu Hiểu Hiểu: “Ở lại có ba đêm thôi mà cậu đem gì nhiều thế?”
“Trong cốp xe còn nữa đó!”
Trần Tề Thịnh mở cốp xe ra, một tay lấy vali của Vu Hiểu Hiểu ra, một tay khác đóng cốp xe lại, trông rất có sức, vô cùng khỏe mạnh.
“Bên trong có thứ gì mà nặng như vậy?” Trần Tề Thịnh đánh giá vali vài lần.
“Chỉ là quần áo bình thường thôi.” Nói như sợ Trần Tề Thịnh sẽ kiểm ra bên trong, Vu Hiểu Hiểu vương tay ra lấy vali lại: “Nếu anh thấy nặng thì tôi tự xách là được.”
Trần Tề Thịnh nắm móng vuốt như con gà nhỏ của Vu Hiểu Hiểu vào trong tay: “Em xách nổi không?”
Vu Hiểu Hiểu xấu hổ rụt tay lại, Lý Nhiễm ở một bên buồn cười.
Trần Tề Thịnh xách các vali lên lầu, đặc biệt là vali nặng nề kia, khi hắn đặt xuống sàn nhà thì đột nhiên phát ra âm thanh rất lớn của chai lọ, tim Vu Hiểu Hiểu cũng run theo.
Trần Tề Thịnh híp híp mắt: “Thứ gì?”
Vu Hiểu Hiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chắc là đồ trang điểm đi…”
Khuôn mặt Trần Tề Thịnh còn lạnh hơn: “Đồ trang điểm? Lấy ra cho anh nhìn thử.”
Vu Hiểu Hiểu nháy mắt uể oải, cô biết ngay tên đàn ông này đưa cô đến không có chuyện tốt lành gì mà.
Nói đến cũng kỳ lạ, từ lần đầu tiên Vu Hiểu Hiểu gặp Trần Tề Thịnh tại buổi xem mắt đó, liền có cảm giác chuột gặp phải mèo.
Nhưng người nhà xem trọng Trần Tề Thịnh vô cùng, thúc giục Vu Hiểu Hiểu nhanh chóng hẹn Trần Tề Thịnh thêm hai lần.
Cuối năm chọn ngày kết hôn.
Hẹn hò ba lần, Trần Tề Thịnh đều là xin nghỉ để về, Vu Hiểu Hiểu đang muốn tìm hiểu sâu hơn thì người đã về đội.
Còn vì sao mới vừa gặp mặt được ba lần mà hai người đã kết hôn thì…
Vu Hiểu Hiểu mơ màng hồ đồ nghe trong nhà sắp xếp mọi chuyện, dù sao mọi người đều nói Trần Tề Thịnh rất tốt, có tiền đồ, có trách nhiệm, diện mạo cũng rất đẹp.
Quan trọng nhất chính là, hắn còn rất thích Vu Hiểu Hiểu.
Vu Hiểu Hiểu cảm thấy Trần Tề Thịnh quá dối trá, mới gặp mặt có ba lần thì có thể nói được cái gì là thích.
Vu Hiểu Hiểu ngồi dưới đất ôm vali, định chơi xấu: “Đây là vali của tôi, dựa vào đâu phải mở cho anh xem.”
Lý Nhiễm từ trên lầu đi xuống đã nhìn thấy hình ảnh như thế, ho nhẹ một tiếng: “Làm sao vậy?”
Có lẽ Trần Tề Thịnh tương đối để ý mặt mũi Vu Hiểu Hiểu trước mặt người ngoài: “Em đem theo mấy chai rượu?”
Trọng lượng của cái vali kia, có lẽ không dưới ba chai.
Vu Hiểu Hiểu có chết vẫn không thừa nhận.
Trần Tề Thịnh như người ác không nói nhiều: “Tự em mở ra anh sẽ để lại một chai. Hoặc là anh lấy đi hết.”
“Thế còn chọn lựa gì nữa!?”
Vu Hiểu Hiểu liếc Trần Tề Thịnh, thấy dáng vẻ người nọ không giống đang nói đùa với cô nàng.
Lý Nhiễm nhanh chóng chạy tới hoà giải: “Cái kia… là tôi bảo Hiểu Hiểu đem tới. Chúng tôi uống không nhiều lắm. Hiểu Hiểu, mình để lại một chai đi.”
Vu Hiểu Hiểu không tình nguyện mở vali, lấy ra năm chai rượu.
Lý Nhiễm trợn mắt há hốc mồm, Trần Tề Thịnh nhíu chặt mày.
Trần Tề Thịnh lấy đi bốn chai rượu trong đó, trước khi đi ý vị thâm trường nói một câu: “Ngày mốt anh đến đón em.”
Trần Tề Thịnh vừa đi, Vu Hiểu Hiểu ngồi trên sofa đấm ngực dậm chân: “Rượu tớ vất vả mới giấu đem đến được, vậy mà bị lấy đi như thế.”
Lý Nhiễm: “Cậu mang nhiều rượu như vậy làm gì?”
Vu Hiểu Hiểu rất là đau thương: “Lại không uống thì không có cơ hội uống nữa.”
Lý Nhiễm không quá hiểu biết về Trần Tề Thịnh, mỗi lần Vu Hiểu Hiểu gọi điện thoại, chỉ nói tên đàn ông kia, tên đàn ông nọ.
Làm cho Lý Nhiễm đến bây giờ cũng không hiểu lắm, hai người tiến triển đến một bước nào rồi.
“Cậu thật sự kết hôn với anh ta sau ba lần gặp mặt?”
Vu Hiểu Hiểu lắc đầu, trong lòng Lý Nhiễm vừa nhẹ nhàng thở ra. Đã thấy Vu Hiểu Hiểu vươn bốn ngón tay ra: “Hôm nay là lần thứ tư.”
Lý Nhiễm: “…”
Buổi tối, nhóm dự án bên này có tiệc tối, Lý Nhiễm đương nhiên ở trong danh sách khách mời.
Trò chơi mới của [Phục Ma Truyện] từ sau khi có Hạ thị đầu tư, như gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không, ổn định được cục diện năm bè bảy mảng, còn hấp dẫn rất nhiều người đầu tư vào.
Bởi vì [Phục Ma Truyện] cùng với một trò chơi khác tên là [Chiến Trường Kíƈɦ ŧɦíƈɦ] đồng thời được tuyên truyền, cho nên lần tuyên truyền này là kết hợp hai trò chơi lại với nhau.
Đám người náo nhiệt, tuấn nam mỹ nữ mặc đầy loại quần áo xinh đẹp đi qua đi lại dưới ánh đèn ấm áp. Lý Nhiễm vừa đi vào cùng với Hạ Ôn Sa, Hạ Ôn Sa đã không thấy người nữa.
Lý Nhiễm đi vòng quanh trong biệt thự khách sạn, cô luôn luôn không thích loại tình cảnh thế này.
Nói hoa mỹ là những người đàn ông thành công tụ tập thường thường sẽ có rất nhiều mỹ nữ đi theo, phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi là tư bản mà đàn ông muốn khoe khoang.
Ở đây ai muốn dung nhập vào trong tầng lớp thượng lưu đều biết có một câu lưu truyền rằng “Gia sản càng nhiều, vợ càng trẻ tuổi”.
Giương mắt nhìn quanh, người đẹp tuổi trẻ một người so với một người tuổi còn nhỏ hơn, mà tên đàn ông bên người một tên so với một tên không già cũng hói.
Một mình cô đứng cạnh cửa sổ sát đất, không có hứng thú nhìn về phía đám người kia.
Cho đến khi cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, Hứa Minh Nguyệt mặc váy màu trắng cúp ngực lông lông, trên vai khoác thêm áo cộc tay lông hồ ly màu trắng, hôm nay lạnh như vậy mà cô ta chỉ mặc váy dài đến đùi, lộ ra đôi chân dài trắng nõn hấp dẫn ánh mắt người khác.
Dáng vẻ thanh thuần không dung tục, vừa tiến vào đã hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người… Nếu bỏ qua tên đàn ông bên cạnh Hứa Minh Nguyệt kia.
Đó là một người đàn ông trung niên bụng phệ, dáng người không cao, đầu trọc, trên tay mang theo một chuỗi Phật châu. Vừa đi vừa cười, y như Phật Di Lặc đi vào đại sảnh.
Ánh mắt mọi người không có thiện ý, đặc biệt là đối với Hứa Minh Nguyệt, đủ loại ánh mắt từ châm biếm, khinh bỉ, trào phúng, càng sâu hơn là ánh mắt nhìn cô ta như nhìn thấy giống loài gì đó rất đê tiện.
Xung quanh không tránh khỏi tiếng bàn tán, cái tên Hứa Minh Nguyệt trong giới cũng không phải xa lạ gì.
Ngần ấy năm Hứa gia một lòng bồi dưỡng cô ta thành tiểu thư đài các cao quý, dẫn cô ta tham gia đủ các loại thương hội tiệc rượu xa hoa.
Năm đó Hứa gia tìm kiếm đối tượng kết hôn cho cô ta là Hạ Nam Phương, nhưng ở giữa còn có Lý Nhiễm nên vẫn luôn không thành công.
Năm đó phong cảnh vô hạn ai nấy đều hâm mộ đại tiểu thư Hứa gia, hiện giờ lưu lạc thành một người… làm nền cho đàn ông.
Tâm trạng Lý Nhiễm phức tạp, không muốn nghĩ sâu xa gì thêm. Người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra tình cảnh Hứa Minh Nguyệt hiện tại.
Từ lúc Hứa Minh Nguyệt vừa sinh ra Hứa gia đã bồi dưỡng cô ta thành một cô gái thục nữ danh gia vọng tộc, cầm kỳ thư hoạ cái gì cũng học.
Không nói chuyện bên trong thế nào, chỉ bề ngoài cũng đã đủ chọc người ta hâm hộ yêu mến.
Nhưng sau khi Hứa gia rơi đài, những thứ Hứa gia bồi dưỡng cô ta trở nên không đáng một đồng, thân phận của cô ta đến từ hậu trường Hứa gia, một khi Hứa gia ngã xuống, cô ta còn như những người nhà giàu khác chơi trò tiêu khiển cao nhã như thế, vô cùng dư thừa.
Từ lúc rơi xuống khỏi đám mây thì rất khó trở lại cuộc sống trước kia.
Nếu muốn trở về, thì phải bán đứng cái gì đó.
Nhưng nếu cô ta thật sự có bản lĩnh, có đầu óc, tinh thông những thứ Hứa gia bồi dưỡng cô ta thì mọi chuyện đã khác.
Vứt chuyện Hứa Minh Nguyệt ra sau đầu, cô nói chuyện phiếm với vài người bạn một lát, sau đó dựa vào cửa sổ sát đất của biệt thự hóng gió.
Buổi tối trên núi hơi lạnh, gió thoáng thổi qua làm lòng người ta lạnh thấu xương.
Lúc nãy cô có uống một chút rượu trái cây, bây giờ gió lạnh thổi đến làm cô thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Cửa kính bên cạnh hiện ra ảnh ngược một bóng người, tầm mắt Lý Nhiễm quét sang bên cạnh.
Bên cửa sổ gió lớn, Hứa Minh Nguyệt bị lạnh, cô ta kéo kéo áo cộc tay trên người, mái tóc tung bay trong gió đêm.
Lý Nhiễm nhíu nhíu mày nhìn cô ta, không biết cô ta đến đây làm gì.
Trên cửa kính phản chiếu ảnh ngược của hai người.
Như phản chiếu hai cuộc đời khác nhau.
Trước kia Hứa Minh Nguyệt khinh thường Lý Nhiễm, cảm thấy cô ta luôn cao hơn cô một cái đầu, cô ta càng dịu dàng đáng yêu hơn Lý Nhiễm, thân thế cô ta tốt hơn, cô ta được người ta yêu thích hơn.
Cô ta chưa từng để Lý Nhiễm vào mắt.
Hứa Minh Nguyệt âm thầm tranh tám năm với Lý Nhiễm, Lý Nhiễm cũng làm lơ cô ta tám năm.
Tám năm sau, cuộc sống của Hứa Minh Nguyệt như bị vẽ trên một mảnh vải vụn, thủng nhiều lỗ không tìm ra lối thoát.
Mà cuộc sống của Lý Nhiễm, mỗi một nét đều có thể nói là hoàn mỹ nhất, cô sở hữu tình cảm không gì lay chuyển được của người đàn ông đó, sở hữu tài năng thiên phú không ai có thể vượt qua được, cuối cùng còn có sự nghiệp thành công.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến Lý Nhiễm sẽ đi đến vị trí cao như vậy, mà cô ta bị dẫm dưới chân như thế.
Bên ngoài biệt thự, cánh rừng kéo dài đến chỗ tối không điểm dừng, hồ cá được ánh đèn biệt thự chiếu rọi lộng lẫy trên mặt hồ, nhuộm thành một lớp vàng mộng mơ.
“Tôi vẫn luôn ghen ghét cô.” Hứa Minh Nguyệt bắt đầu bằng câu nói này.
“Cho dù cô rời khỏi anh ấy rồi đi chăng nữa thì không ai có thể thay thế được vị trí của cô.” Bất kể có chuyện gì xảy ra, có rơi vào hoàn cảnh nào đi nữa.
Khi Hứa Minh Nguyệt nói đến người kia, vị trí kia, trong ánh mắt còn phát sáng.
“Tôi nghĩ không ra, vì sao cô phải rời khỏi?” Có lẽ trời hơi lạnh, cũng có thể là tâm trạng tương đối không bình tĩnh, Hứa Minh Nguyệt xoa xoay cánh tay khẽ run lên.
Lý Nhiễm trầm mặc, trên thế giới này luôn có nhiều người như vậy, lấy bụng ta so bụng người, dùng du͙ƈ vọиɠ của bản thân áp đặt lên cuộc sống của người khác.
Thân phận Hạ phu nhân là vị trí Hứa Minh Nguyệt vẫn luôn theo đuổi, khi Lý Nhiễm từ bỏ cái thân phận đó, Hứa Minh Nguyệt cảm thấy Lý Nhiễm không quý trọng.
Tất cả mọi người cho rằng vị trí Hạ phu nhân đó là một ngôi vị chiến thắng.
Giống như đánh quái thăng cấp, chỉ cần có người ngồi lên trên, đời này sẽ không lo ăn mặc, hưởng vinh hoa phú quý, được người người tôn kính.
Một khi du͙ƈ vọиɠ che mất trái tim chân thành của bản thân, thì không biết bọn họ yêu con người của Hạ Nam Phương hay là yêu vị trí Hạ phu nhân kia.
Hứa Minh Nguyệt tiếp tục nói: “Anh Nam Phương bởi vì cô, điều anh tôi đến Châu Phi rồi.”
“Anh tôi anh ấy hận, nhưng anh ấy không dám trở về. Anh ấy ở Châu Phi còn có lương, có thể trả nổi tiền thuốc men của mẹ tôi, nếu mà về thì không có nơi nào dám chứa chấp anh ấy nữa.”
“Tất cả là do cô, Hứa gia mới biến thành như bây giờ, đều là bởi vì cô!” Nói xong lời cuối cùng giọng nói Hứa Minh Nguyệt dần dần mất khống chế.
Lý Nhiễm quay đầu, lẳng lặng nhìn cô ta: “Bởi vì tôi? Cô thật sự rất ngây thơ.”
“Thực tế cô vẫn luôn thích, hoặc là nói cô tham lam chỉ là cái vị trí Hạ phu nhân kia mà thôi.”
“Bởi vì cái thân phận này đại diện cho giàu có, quyền lực, vinh quang. Những thứ đó đối với cô, đối với Hứa gia mà nói, càng có lực hấp dẫn hơn con người Hạ Nam Phương.”
Lý Nhiễm nhớ lại quá khứ: “Hứa gia đã từng có cơ hội cùng Hạ gia liên minh, không phải sao?”
Nói đến chuyện này, đó gần như là việc mà Hứa gia hối hận nhất cả đời.
Lý Nhiễm cảm thấy bọn người Hứa gia thật sự buồn cười, lúc trước Hạ gia gần như sụp đổ. Ông nội Hạ mất con trai, Hạ Nam Phương mất cha, Hứa gia có cơ hội kéo Hạ gia lên một lần.
Nhưng mà không có, Hứa gia ngược lại cướp đi không ít việc kinh doanh của Hạ gia, mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà bao năm qua chỉ là vẻ bề ngoài.
Hạ Nam Phương bất mãn Hứa gia đã lâu.
Anh không phải không động vào Hứa gia, mà là chưa đến thời điểm.
Bây giờ anh sớm đã thành Lang Vương không còn là chú chó sói con như trước kia nữa, Hứa gia sao có thể còn an bình như trước.
“Cô nói xem, Hứa gia dẫm lên Hạ gia, gặp báo ứng như hôm nay có phải là gieo gió gặt bão không?”
Hứa Minh Nguyệt giận cực kỳ, cô ta hận Lý Nhiễm đã nói ra những sự thật đó.
“Lý Nhiễm…”
“Hứa Minh Nguyệt!”
Lý Nhiễm lạnh lùng hỏi: “Vứt bỏ thân phận Hạ phu nhân đi, thì cô thật sự thích Hạ Nam Phương sao?”
Hứa Minh Nguyệt không trực tiếp trả lời Lý Nhiễm.
“Cho nên, cô chỉ yêu anh ấy đến mức ấy thôi, đừng ảo tưởng thêm nữa.”
Hứa Minh Nguyệt thích Hạ Nam Phương, tình yêu của mình bị Lý Nhiễm làm bẩn như vậy, lập tức nổi nóng: “Mày câm miệng!”
“Làm sao tôi có thể không yêu anh ấy. Nếu không phải mày đột nhiên xuất hiện, nếu không có mày…”
Con người là như vậy, luôn đặt ra nhiều giả thuyết về những điều mà họ luôn thèm khát mong muốn, không thực hiện được.
Hứa Minh Nguyệt vẫn đang sống trong mộng đẹp ‘nếu không có Lý Nhiễm thì cô ta sẽ là Hạ phu nhân’.
Nhưng mơ mộng thì sớm muộn cũng phải tỉnh lại.
Lý Nhiễm khoanh tay, nhìn Hứa Minh Nguyệt không nói lời nào.
Hứa Minh Nguyệt đột nhiên khóc thành tiếng: “Tại sao lại như vậy? Vì sao anh Nam Phương lại đối xử với Hứa gia như vậy? Bọn họ đều nói anh Nam Phương lật đổ Hứa gia, tôi không tin.”
“Rất nhiều chuyện không phải cô không tin thì không tồn tại.”
Lúc Lý Nhiễm rời đi, Hứa Minh Nguyệt vẫn đang khóc.
Năm đó khi Hứa Minh Lãng đánh cô một cái tát kia, chỉ sợ mãi mãi không thể tưởng tượng được… Hứa gia sẽ có ngày hôm nay.
__
Tiệc tối kết thúc, ngày hôm sau là cuộc họp báo.
Nhóm dự án đặc biệt làm màu, tổ chức hoạt động ‘Đạp Thu’ đi bộ, vì bọn họ ở khu du lịch dưới chân núi, mà cuộc họp báo lại mở trên núi.
Loại chuyện làm màu này xứng với cuộc họp báo kia. Lý Nhiễm có cảm giác như chơi đóng vai gia đình đi leo núi như hồi tiểu học.
Lý Nhiễm thức dậy từ sớm, thay một bộ đồ thể thao dễ vận động, tóc cột cao đuôi ngựa, trông vô cùng năng động.
Lúc đến điểm xuất phát, đã tập trung rất nhiều người.
Hoạt động đi bộ được chia làm hai nhóm, nhóm một là vài vị cổ đông lớn cùng với những người ở tầng cao đi đầu, tiếp theo là những người phụ trách sự kiện trong công ty, nhóm hai là những người đến tham gia cuộc họp báo game.
Trên quảng trường nhỏ của khu du lịch đứng đầy người, Lý Nhiễm cầm thẻ công tác đi đến phía trước.
Đi đến nửa đường thì gặp Hạ Ôn Sa, cô ta đang nhìn biển người tấp nập: “Sao nhiều người dữ vậy!?”
Lý Nhiễm cầm bình nước lên uống một ngụm, quay người nhìn ra phía sau, bị cảnh tượng phía sau làm giật mình.
“Người cũng quá nhiều rồi, đường lên núi đều là những con đường nhỏ, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Từ chân núi lên đến đỉnh núi có hàng trăm bậc thang, tất cả đều có camera.
Một đường còn có mấy chục người quay phim chụp hình, trên không trung còn có flycam theo dõi.
Thanh thế xác thật đủ lớn.
Cô đến được coi là còn sớm, Hạ Nam Phương cùng với mấy vị cổ đông đến muộn hơn một chút.
Đến gần 8 giờ bọn họ mới từ khách sạn đi ra, vóc dáng Hạ Nam Phương cao lớn, Lý Nhiễm chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh.
Nếu tính cả những bữa tiệc liên hoan ngày thường của công ty, bọn họ cũng thường xuyên gặp nhau. Một công ty to lớn như thế, Hạ Nam Phương luôn có cơ hội tình cờ gặp cô.
Lý Nhiễm tận lực ôm tâm trạng bình thản đối mặt với anh.
Bọn họ dây dưa gần mười năm, sớm đã qua cái tuổi cuồng loạn tôi trốn anh đuổi lúc trước rồi.
Cô nhìn Hạ Nam Phương dần dần đến gần, anh mặc áo khoác thể thao màu đen, chất liệu trông có vẻ vừa thô vừa rộng, làm thân hình anh nhìn vô cùng thẳng tắp.
Chiếc khóa kéo màu đen được kéo đến đường viền cằm, lộ ra xương quai hàm nam tính. Mái tóc được vuốt ngược, ngũ quan trên khuôn mặt tinh xảo rõ ràng, người nhiều như thế nhưng Lý Nhiễm nhìn một cái là có thể nhận ra anh ngay.
Đường nhỏ lên núi rất hẹp, Lý Nhiễm thất thần nhìn anh đi đến, nhất thời không tìm thấy đường lui.
Hạ Nam Phương nhíu mày, nhàn nhạt nhìn lướt qua đám người.
“Đi phía trước.”
Vị trí bây giờ cô đang đứng đúng là gần phía trước, với tư cách là nhóm nguyên hoạ trong việc thiết kế và phát triển trò chơi này, bọn họ là nhân viên khánh thành trò chơi của buổi họp báo ngày hôm nay.
Lý Nhiễm im lặng đi theo phía sau Hạ Nam Phương.
Lộ trình lên núi đại khái khoảng một tiếng rưỡi, đều là thềm đá.
Vì phòng ngừa đại bộ phận tham gia bị kiệt sức, trong đội ngũ còn có không ít nhân viên y tế túc trực.
Đúng 8 giờ rưỡi, chính thức lên núi.
Hạ Nam Phương đi tuốt đằng trước, Lý Nhiễm cách anh khoảng ba bốn hàng người.
Anh sải chân rất rộng, chân dài bước vượt qua hai ba bậc thang cũng không mệt mỏi, vừa đi vừa ngắm phong cảnh bên đường.
Nhìn dáng vẻ có tâm trạng tốt kia của anh, Lý Nhiễm vô cùng hoài nghi lần hoạt động này là do chính anh đề nghị.
Thể lực cô không khỏe như Hạ Nam Phương, ban đầu còn có thể đuổi kịp, dần dần tuột xuống phía dưới không theo kịp nữa.
Trên đường lên núi, cô thấy Hạ Nam Phương quay đầu lại, cũng không biết có phải nhìn thấy cô rồi hay không, tốc độ bước chân thả chậm lại hơn rất nhiều.
Sau khi đi bộ hơn bốn mươi phút, cuối cùng cũng đến được một đài ngắm cảnh trên sườn núi.
Lý Nhiễm mệt mỏi chống eo, dựa vào bệ đá uống nước.
Phong cảnh trên núi tuyệt đẹp, ẩn thân trong làn sương dày đặc của mùa thu, có cảm giác như bay trong không khí thần tiên, rất thích hợp với chủ đề hôm nay của bọn họ.
Bệ ngắm cảnh trên núi rất rộng lớn, được bao bọc bởi một vòng dây xích sắt, dưới chân núi cũng có bốn con đường dẫn đến đây nên đài tham quan lúc nào cũng đông đúc.
Hạ Nam Phương đi đến, Lý Nhiễm ở bên cạnh dựa vào tảng đá thở không ra hơi.
“Mệt sao?”
Lý Nhiễm lắc đầu, trong đám người có rất nhiều người đem theo máy ảnh, Hạ Nam Phương vậy mà cũng đem theo một cái. Đúng là chuyện lạ.
“Làm gì?”
“Chụp ảnh.”
Lý Nhiễm thật không hiểu Hạ Nam Phương còn có hứng thú này: “Trước kia không phải anh rất ghét chụp ảnh sao?”
Hạ Nam Phương nhét máy ảnh vào tay cô: “Đó là trước kia.”
Lý Nhiễm vừa cười nhạo anh trong lòng, vừa giơ tay nhận lấy máy ảnh anh đưa.
Cô cầm máy ảnh tìm góc độ trong ống kính, sương mù trên núi dày đặc, ánh sáng không tốt lắm.
Cho nên cô thay đổi một số góc độ, đột nhiên nhìn thấy Hứa Minh Nguyệt trong đám người từ ống kính máy ảnh, lập tức dâng lên dự cảm xấu.
Cô còn chưa xoay người lại đã bị một lực đạo mạnh mẽ đẩy xuống.
“A…”
Một tiếng thét chói tai kèm theo trời đất quay cuồng.
Trong nháy mắt cô sắp rơi xuống bậc thang phía dưới, cô nhìn thấy Hạ Nam Phương đang duỗi tay về phía cô cùng với cảm xúc trên mặt anh.
Khi bạn thật sự sợ hãi mất đi một ai đó, biểu hiện trên khuôn mặt bạn không thể lừa dối được.
Rất nhiều năm sau, Lý Nhiễm cho rằng khoảnh khắc này Hạ Nam Phương mới thật sự yêu cô.
Không phải chiếm hữu, cũng không phải thói quen.
Mà là yêu cô, loại yêu duy nhất đơn thuần mà thôi.
Cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng không hề xuất hiện, cô rơi vào một vòng tay ấm áp, một cái ôm cô vô cùng quen thuộc.
Hạ Nam Phương ôm cô cùng lăn xuống dưới, nhưng lòng Lý Nhiễm lại không chút cảm động nào. Mà cô bị dọa tới rồi, cô không ngờ đến anh sẽ che chở bảo vệ cô như thế.
Một tay Hạ Nam Phương che chở trên đầu cô, một tay khác đặt phía sau lưng cô, lấy tư thế cực kỳ bảo vệ, ôm cô lăn xuống bậc thang phía dưới.
Sau khi lăn hơn chục bậc thang, hai người dừng lại ở bậc thang bằng phẳng.
Người trên đài ngắm cảnh như ong vỡ tổ vọt đến, Lý Nhiễm nằm phía trên trong lòng Hạ Nam Phương, mơ màng hai giây sau mới bò dậy.
Tay Hạ Nam Phương còn đang ôm chặt eo Lý Nhiễm, khi cô bò dậy khỏi người anh, đôi tay kia còn vỗ về nhẹ nhàng trấn an cô một chút.
“Anh sao rồi?” Lý Nhiễm bò dậy hỏi thăm Hạ Nam Phương.
Không biết là đụng phải đá hay là bậc thang, trên trán Hạ Nam Phương bị cắt một vết sâu, màu máu đỏ tươi từ trán chảy xuống thềm đá xanh nâu.
Hạ Nam Phương muốn lắc đầu, nhưng anh không động đậy nổi.
Lý Nhiễm hoảng loạn, nhân viên y tế phía sau nhanh chóng đi đến, vây quanh hai người bọn họ.
Lý Nhiễm được đưa tới một bên xử lý vết trầy xước trên cánh tay, cô nhìn bác sĩ đang vẫy vẫy tay trước mắt Hạ Nam Phương, nhưng Hạ Nam Phương không hề nhúc nhích.
Đây không phải lần đầu tiên Hạ Nam Phương vì bảo vệ cô mà bị thương.
Năm ấy lúc Lý Nhiễm vừa tốt nghiệp đại học, đã hẹn với bạn học đi du lịch tốt nghiệp rồi, nào biết Hạ Nam Phương không đồng ý, du lịch tốt nghiệp yên lành biến thành du lịch hai người.
Sau đó hai người đến thảo nguyên Nội Mông Cổ, đó là lần đầu tiên Lý Nhiễm đến thảo nguyên, kích động đến nỗi một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau lập tức lôi kéo Hạ Nam Phương ra ngoài cưỡi ngựa.
Hạ Nam Phương học cưỡi ngựa từ nhỏ, cùng Lý Nhiễm cưỡi ngựa chạy một vòng quanh thảo nguyên.
Sau đó, Lý Nhiễm chỉ vừa mới học được vài phút đã chịu không được ngo ngoe rục rịch, thừa dịp Hạ Nam Phương không chú ý, tự mình đi cưỡi ngựa.
Con ngựa chủ trang trại đưa cho bọn họ vô cùng hung dữ, Lý Nhiễm cưỡi lên được nhưng không xuống được.
Tiếng ngựa hí cả kinh đến lều trại của Hạ Nam Phương, anh ra ngoài liền thấy Lý Nhiễm đang trên lưng ngựa, điên như chiếc lá trôi theo dòng chảy không thể dừng lại.
Lý Nhiễm gào thét kêu cứu mạng, Hạ Nam Phương chạy nhanh đến không một chút do dự.
Con ngựa mất khống chế không qua bao lâu Lý Nhiễm đã bị quăng xuống dưới.
Lần đó Hạ Nam Phương vì bảo vệ cô mà bị ngã gãy tay.
Lần này Hạ Nam Phương vì bảo vệ cô mà bị ngã chấn động não.
Lăn xuống hơn mười mấy bậc thang cao như vậy, Lý Nhiễm chỉ bị trầy da nhỏ nhặt còn chỗ khác không sao cả.
Tay Hạ Nam Phương vẫn luôn che chở đầu cô, còn anh thì bị anh ngã thành dáng vẻ kia.
Haiz…
Hình như bọn họ lúc nào cũng vậy, lần này cô thật vất vả hạ quyết tâm muốn hoàn toàn kết thúc với người đàn ông này… thậm chí cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, chờ hoàn thành xong dự án này, cô sẽ đưa cha Lý đến nước Pháp sống một đoạn thời gian.
Nếu cha Lý quen cuộc sống ở đó rồi thì bọn họ sẽ định cư ở đó luôn.
Nếu không thích thì về nước tìm một thành phố khác sinh sống.
Tuy mấy năm nay cô kiếm tiền không được nhiều, nhưng ổn định cuộc sống cho hai cha con thì hoàn toàn không thành vấn đề.
“Bệnh nhân tỉnh lại rồi.”
Lý Nhiễm ngồi ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, giật mình ngẩng đầu.
“Người nhà không đi vào sao?”
Lý Nhiễm đứng lên, đẩy cửa phòng bệnh ra, Hạ Nam Phương vẫn còn không động đậy nổi, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa anh nhẹ nghiêng đầu qua, sau đó mày vô thức nhăn lại, giống như rất khó chịu.
“Người nhà cố gắng đừng di chuyển đầu bệnh nhân, nếu không sẽ gây ra cảm giác chóng mặt buồn nôn.”
Lý Nhiễm gật đầu, sau khi bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, ở đây chỉ còn có hai người bọn họ.
Hạ Nam Phương vô cùng gian nan quay mặt lại: “Em có sao không?”
Lý Nhiễm lắc đầu, cô ngồi xuống mép giường bệnh: “Không sao.”
Hạ Nam Phương nhẹ nhàng thở phào, giật giật ngón tay: “Em đừng sợ.”
Cô có gì mà sợ? Tên đàn ông này bảo vệ cô quá chu toàn rồi.
Tình huống lúc ấy rất hỗn loạn, nhưng Hứa Minh Nguyệt vẫn bị Khổng Phàn Đông bắt được, cô ta bị ấn xuống đất, nhìn hai người lăn xuống bậc thang vừa khóc vừa cười, rống lên: “Lý Nhiễm, sao mày không chết đi! Sao mày không chết đi!”
Hứa Minh Nguyệt đổ toàn bộ bất hạnh của mình lên đầu Lý Nhiễm, cô ta hận Lý Nhiễm, lòng ghen ghét lúc trước bây giờ biến thành hận thù khắc cốt ghi tâm.
Hạ Nam Phương ra tay, chèn ép đến mức Hứa gia không gượng dậy nổi.
Hứa Minh Nguyệt không tin người đàn ông mà cô ta luôn ngưỡng mộ sẽ làm vậy với Hứa gia, nhưng uất hận trong lòng không vơi đi được, cho đến khi đụng phải Lý Nhiễm, những oán hận đó như có điểm tựa tuôn ra ngoài.
Mỗi lần Lý Nhiễm nhớ đến tiếng rống của Hứa Minh Nguyệt, trong lòng lạnh lẽo một trận.
“Sẽ không có ai có thể làm tổn thương em nữa.” Hạ Nam Phương không ngừng an ủi cô: “Em đừng sợ.”
Lý Nhiễm im lặng không lên tiếng.
Tinh thần của Hạ Nam Phương không tốt lắm, vừa mở mắt ra đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bác sĩ bảo anh nhắm mắt nghỉ ngơi, đừng hoạt động não.
Lý Nhiễm ngồi bên cạnh anh một lát, rất lâu rồi bọn họ chưa từng ở riêng bên nhau như vậy, hình như từ lúc cô biết tình trạng thân thể của mình rồi bắt đầu dần dần rời xa anh.
Thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện riêng, cô cũng không cho anh.
Sau khi thấy anh ngủ say rồi, Lý Nhiễm đi ra ngoài tìm Khổng Phàn Đông.
Khổng Phàn Đông mới vừa giải quyết chuyện của Hứa Minh Nguyệt, dáng vẻ nghiêm nghị từ bên ngoài đi vào, khi nhìn thấy Lý Nhiễm thì ánh mắt dần trở nên nhu hòa.
“Lý Nhiễm tiểu thư.”
Lý Nhiễm ngăn cản anh ta ngoài cửa: “Nói chuyện Hứa gia hai năm qua cho tôi nghe một chút.”
Cô thật sự không hiểu hận ý của Hứa Minh Nguyệt từ đâu mà đến, rốt cuộc cô đã làm gì mà Hứa Minh Nguyệt hận không thể gϊếŧ chết cô như thế.
Khổng Phàn Đông nhẹ giọng: “Hai năm trước, lão gia bệnh nặng, lần lão đại phẫu thuật đó Hứa Văn Bân xúi giục nhóm người đến nhân lúc cháy nhà đi hôi của.”
Chuyện này Lý Nhiễm nhớ rõ: “Việc này sau đó không phải giải quyết rồi sao?”
Khổng Phàn Đông lắc đầu: “Không có, sau đó Hứa Văn Bân không hề thu liễm lại chút nào, nhiều lần đạp lên điểm mấu chốt của lão đại, cuối cùng… cuối cùng còn dám nói đến chuyện thân thế của lão đại.”
“Thân thế? Thân thế gì?”
“Hứa Văn Bân và ba mẹ lão đại là bạn đại học, trước khi gả cho ba lão đại thì Hạ phu nhân và Hứa Văn Bân là người yêu.”
“Cái gì?”
Lý Nhiễm bị chuyện này làm sợ ngây người: “Hạ phu nhân và Hứa Văn Bân vậy mà đã từng là người yêu ư!?”
Đây là chuyện cẩu huyết tình tay ba gì thế này? Anh em và bà xã đã từng ở bên nhau?
Khổng Phàn Đông lập tức cắt ngang những tưởng tượng bay bổng của Lý Nhiễm: “Không phải như cô nghĩ, lão đại tuyệt đối là…”
Lý Nhiễm lập tức hiểu ra: “Anh sẽ không nói… Hứa Văn Bân bịa đặt Hạ Nam Phương là con của ông ta chứ?”
Loại lời nói này bất cứ ai đều cảm thấy không có khả năng.
Khổng Phàn Đông: “Nguyên nhân chính là vì chuyện này, lão đại mới chèn ép Hứa gia không ngóc đầu lên nổi. Công ty Hứa gia đang có vấn đề vài tài chính, nợ nần chồng chất gần như phá sản, lão đại nhân cơ hội thu mua một số sản nghiệp còn giá trị của Hứa gia, sau đó điều Hứa Minh Lãng ra nước ngoài…”
“Dựa theo hợp đồng thì trong mười năm Hứa Minh Lãng không thể về nước. Sau đó còn xảy ra một chuyện…”
“Chuyện gì?”
Khổng Phàn Đông có chút khó mở miệng: “Hứa Minh Nguyệt đã từng câu dẫn lão đại một lần.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Khi cô rời đi không bao lâu, khoảng chừng một năm trước ở trong một bữa tiệc, không biết Hứa Minh Nguyệt lấy đâu ra được mật mã phòng của lão đại.”
“Sau đó thì sao?”
“Đương nhiên lão đại không làm gì cô ta… nói nặng cô ta vài câu, sau đó đuổi cô ta ra ngoài.”
“Nặng lời?”
Khổng Phàn Đông nhớ lại, lúc đó khi anh ta đuổi đến trong phòng, Hạ Nam Phương giận tím mặt chỉ Hứa Minh Nguyệt ăn mặc không chỉnh tề trên đất: “Cô không xứng nhắc đến tên cô ấy.”
‘Cô ấy’ này, ai cũng biết là ai.
Khi đó, có lẽ Hứa Minh Nguyệt muốn cứu Hứa gia, nhưng một tia hy vọng cuối cùng đã không còn nữa.
Đến tận sau này, cô ta càng ngày càng lún càng sâu trong cái vòng thượng lưu đó.
___
Lúc Hạ Nam Phương tỉnh lại là buổi tối khoảng 9 giờ.
Lý Nhiễm đem hộp cơm giữ nhiệt đi vào phòng đã thấy anh mở to mắt nhìn chằm chằm mình.
“Tỉnh.”
Cô để hộp giữ ấm xuống: “Bác sĩ nói bây giờ anh không thể ăn đồ cứng, sẽ buồn nôn, cho nên tôi làm chút cháo cho anh ăn tạm.”
Lý Nhiễm lấy cháo ra, mang đến bên giường: “Mới vừa nấu nên còn nóng lắm.”
Cô nhìn Hạ Nam Phương thế này, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười: “Bây giờ chỉ có mắt anh là có thể nhúc nhích thôi.”
Hạ Nam Phương chớp chớp mắt, rất bất mãn Lý Nhiễm cười nhạo.
Lý Nhiễm thôi cười, cô thổi bát cháo trong tay: “Hạ Nam Phương, tôi nói với anh một chuyện.”
“Không phải anh luôn hỏi tôi vì sao vẫn luôn né tránh anh sao? Hôm nay tôi nói chuyện này với anh, sau khi anh biết có thể sẽ hối hận khi chờ tôi nhiều năm như thế, hối hận khi vẫn còn thích tôi.”
Hạ Nam Phương nhìn cô: “Chuyện gì?”
Lý Nhiễm cố gắng bình tĩnh mở miệng: “Tôi không thể mang thai.”
Sau khi nói xong, cô không dám ngẩng đầu đối diện ánh mắt anh, cô rất sợ lỡ như mình nhìn thấy thứ gì đó.
Khiếp sợ, đáng thương, thương hại, hối hận, hay là cảm thấy cô…
Ngược lại Hạ Nam Phương lại không hề lộ ra cảm xúc gì, thậm chí còn không lộ ra bất kỳ điểm bất bình thường nào.
Tầm mắt anh dừng trên bát cháo trong tay Lý Nhiễm: “Anh biết từ sớm rồi. Biết còn sớm hơn Vu Hồng Tiêu nữa.”
Lý Nhiễm ngẩng đầu, không thể tin được nhìn anh: “Anh biết khi nào?”
“Rất lâu rồi, anh không nhớ rõ nữa.” Hạ Nam Phương nói thêm: “Lúc trước anh mời dì Văn đến nhà chăm sóc em, cũng không phải trị bệnh dị ứng cho em, mà là điều dưỡng thân thể cho em. Thuốc em uống mấy năm đó, cũng không phải do da em dễ bị dị ứng nổi mẩn ngứa, mà là vẫn luôn điều trị thân thể cho em.”
Lý Nhiễm há miệng thở dốc, vẫn không dám tin: “Ông nội có biết không?”
Hạ Nam Phương suy nghĩ một giây, anh nói dối: “Ông nội biết nhưng ông không để ý. Người ở Hạ gia không có ai để ý điều đó.”
Lý Nhiễm cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt không thể khống chế rơi xuống.
Cô vẫn luôn cho rằng người đối xử tốt nhất với cô là Vu gia, nhưng sau khi Vu gia biết thân thể của cô không ổn, lựa chọn đầu tiên là không chấp nhận, cho dù khi đó cô căn bản không có ý nguyện muốn ở bên Vu Hồng Tiêu, thì Vu gia cũng không cho phép chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Hạ gia đã biết, hơn nữa còn giấu cô rất nhiều năm.
Nếu không phải Vu gia nhắc tới, có thể cả đời này Hạ Nam Phương đều không muốn nói cho cô biết.
“Nếu tôi không hỏi, có phải cả đời anh cũng không định nói cho tôi biết không?”
“Đúng.”
“Chuyện lớn như vậy, anh cảm thấy anh có thể giấu được sao?”
Ngữ khí Hạ Nam Phương không thèm quan tâm: “Có gì mà phải giấu, cùng lắm thì nói anh có vấn đề là được.”
Lý Nhiễm nhất thời câm nín, vậy mà không có cách nào phản bác được logic của anh.
Dường như Hạ Nam Phương không hề quan tâm đến chuyện có con hay không: “Nếu em thích bé con, sau này có thể nhận nuôi mà. Bé gái hay bé trai đều được.”
Cuối cùng Lý Nhiễm nhịn không được nữa, thút thít hỏi: “Vậy Hạ gia làm sao bây giờ? Ông nội dốc sức làm cả đời, công việc anh làm không kể ngày đêm, người của Hạ gia phải làm sao bây giờ?”
Hạ Nam Phương nhìn Lý Nhiễm, có vẻ không hiểu ý Lý Nhiễm nói: “Quản nó như thế nào làm gì? Thêm mấy chục năm nữa thì hai ta đều đã chết.”
“Còn quản mấy chuyện đó làm gì?”
Hai mắt Lý Nhiễm đẫm lệ: “Anh đừng gạt tôi.”
Hạ Nam Phương muốn duỗi tay xoa xoa nước mắt của cô: “Anh yêu em không phải vì sinh con.”
“Cho dù sau này có con đi chăng nữa, anh cũng căn cứ vào việc yêu em mới có thể yêu chúng.”
“Cho nên…”
Hạ Nam Phương nhíu mày, giọng điệu hoài nghi biến thành chắc chắn.
“Đó là lý do vì sao trong khoảng thời gian này em tránh mặt anh đó ư? Chỉ vì chuyện nhỏ đó?”
Lần này đến phiên Lý Nhiễm không hiểu: “Đó mà là chuyện nhỏ sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Sau khi cảm động trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô dần dần bình tâm lại.
Trên đời này có rất nhiều nguyên nhân khiến hai người yêu nhau không thể ở bên nhau. Hạ Nam Phương đã qua 30, con cái đối với anh mà nói là vấn đề vừa cấp bách vừa thực tế.
So với lòng cố chấp của anh bây giờ, cô càng muốn xác định anh phải hiểu hai người về sau đối mặt với cái gì.
“Hạ Nam Phương, đó không phải là chuyện nhỏ. Đối với em, chuyện không thể sinh con là chuyện em không thể lựa chọn, em cần phải chấp nhận bản thân mình không hoàn hảo, bởi vì đó là một phần của Lý Nhiễm. Nếu nó đã như vậy, thì em phải đem theo sự tiếc nuối đó tự mình hiểu rõ, em không trách không oán cũng sẽ không hận ông trời không công bằng, bởi vì em biết đấy không phải là thứ em muốn chọn.”
“Nhưng mà anh thì khác…”
“Hạ Nam Phương, anh không giống.”
Giọt lệ vẫn còn vươn trên khóe mắt của Lý Nhiễm, cô nhìn Hạ Nam Phương: “Phần không hoàn hảo này, anh không phải không có lựa chọn nào khác. Anh không cần cùng em trải qua cuộc sống… như vậy. Nếu Hạ gia muốn tiếp tục hưng thịnh phồn vinh thì người thừa kế là điều tất yếu không thể thiếu.”
“Cho nên, Hạ Nam Phương, anh có hiểu những gì anh đang nói không?”
Cô một hơi nói xong lời muốn nói, ngữ khí khá dứt khoát.
Hạ Nam Phương im lặng nhìn cô chăm chú, nhìn ra sự chật vật giãy giụa sắp không giữ vững được nữa trên mặt cô.
Ngược lại với lòng không bình tĩnh của cô thì Hạ Nam Phương vẫn trấn định như cũ: “Anh biết anh đang nói cái gì. Lý Nhiễm, anh nói muốn bên em cả đời, không phải là chuyện đùa.”
“Nếu vận mệnh cho anh lựa chọn cái giá của việc anh ở bên em mãi mãi là không thể có con, thì có lẽ em biết anh sẽ chọn như thế nào.”
“Ngần ấy năm, xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi, nhưng anh chưa từng có ý nghĩ muốn buông tay em, lúc trước em cự hôn anh, khi đứng trước tất cả mọi người em nói em vĩnh viễn sẽ không gả cho anh, anh cũng không nghĩ đến việc buông tay. Em đi du học hơn hai năm, hai năm không thể gặp em, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc buông tay. Khi em luôn dịu dàng với mọi người, đối với anh thì lạnh nhạt, trốn tránh, anh cũng không nghĩ tới muốn buông em.”
“Lý Nhiễm, ở trên đời này thứ anh có được không nhiều, em là người anh quý trọng nhất.”
Lý Nhiễm nghe anh nói, nhiều năm trôi qua đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được rõ ràng từng chặn đường anh đã trải qua.
“Sau khi chúng ta chia tay, anh thường xuyên nhớ đến… lúc trước chúng ta tốt như vậy, vì sao sau đó anh lại đánh mất em? Rõ ràng yêu em nhiều như thế, vì sao không biết trân trọng em sớm hơn.”
Lý Nhiễm mông lung, ánh mắt Hạ Nam Phương vừa rõ ràng vừa chắc chắn: “Cho dù không có con thì có sao, anh chỉ cần em mà thôi.”
“Cho nên, em cho anh một cơ hội được không?”
Lý Nhiễm cúi đầu, nước mắt không biết là vui hay ưu thương chảy dài trên mặt.
“Anh để em suy nghĩ lại đã.”
Hạ Nam Phương nhẹ gật đầu: “Ừ. Anh không ép em.”
Anh nhẹ giọng nói thêm: “Sau này anh cũng sẽ không ép em nữa.”
_
Phòng bệnh yên tĩnh một hồi lâu, Lý Nhiễm bình tĩnh lại rũ mắt đúc cháo cho anh, cô vừa mới khóc nên đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, khiến cho người ta đau lòng.
Hạ Nam Phương ăn cháo xong, tinh thần thoải mái hơn không ít: “Em đến chỗ Sara lấy tài liệu giùm anh, lát nữa anh muốn xem.”
Lý Nhiễm đáp một tiếng, bây giờ cô muốn ra ngoài đi dạo để mình thanh tỉnh tỉnh táo hơn là ở trong phòng bệnh.
Bệnh viện cách khu du lịch không quá xa, sau khi Hạ Nam Phương bị ngã từ trên cao xuống đã vội vã đến đây.
Lý Nhiễm lái xe về khách sạn của khu du lịch, bấm chuông cửa theo số phòng Hạ Nam Phương cho, ấn một lúc sau, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Cô đành gọi điện cho Hạ Ôn Sa, giọng nói lạnh lùng bên kia nhận điện: “Alo?”
“Tôi đến lấy tài liệu.”
Hạ Ôn Sa nằm trên giường, không biết Hạ Nam Phương làm cái quỷ gì: “Tài liệu gì?”
Ngay sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó, sửa miệng: “Tôi đi mở cửa.”
Lý Nhiễm cúi đầu nhìn đất, đứng ở ngoài cửa chờ đợi, tay nắm cửa xoay một tiếng lách cách mở ra.
Hạ Ôn Sa xuất hiện ở cửa, hình như cô ta vừa mới tỉnh ngủ, tóc rối tung, áo choàng tắm rộng thùng thình che không được cảnh xuân trước ngực như ẩn như hiện.
Hạ Ôn Sa lui về sau một bước: “Vào đi.”
Trực giác nói cho Lý Nhiễm biết bên trong còn có người.
Quả nhiên giây tiếp theo, từ phòng ngủ bên trong truyền đến giọng nói lười biếng” “Ai vậy?”
Một giây kia, Lý Nhiễm cảm thấy lỗ tai mình xuất hiện ảo giác, Trịnh… Trịnh Huyền Lang sao lại ở đây?
Lý Nhiễm nhìn Hạ Ôn Sa, thấy cô ta không có biểu cảm gì, sắc mặt bình thường không giống với tâm lý khi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ…
Hạ Ôn Sa tùy tiện tìm lục tìm tài liệu trong túi đưa cho Lý Nhiễm: “Đây.”
“Hạ Nam Phương đúng là chăm chỉ, đầu cũng đã hỏng rồi còn muốn làm việc.”
Lý Nhiễm một miệng bát quái không hỏi ra được, sau đó ngây người nhìn Hạ Ôn Sa sửa sửa áo choàng tắm, đi vào phòng ngủ bên trong.
!!!
Cô nhìn thấy bí mật kinh thiên động địa gì rồi!
Rất nhanh, bên trong vang lên âm thanh trêu đùa, Lý Nhiễm nhanh chóng chạy đi.
Nỗi thu buồn xuân thương trong đầu Lý Nhiễm sớm bị chuyện này đâm bay không còn một mảnh.
Sau một lúc lâu, sau khi phục hồi tinh thần, không hiểu sao đột nhiên đau lòng thay cho Hạ Nam Phương.
Cũng không biết Hạ Nam Phương có biết chuyện này không, cho dù Hạ Ôn Sa không phải bạn gái anh thì có lẽ quan hệ cũng không đơn giản.
Anh nằm ở bệnh viện, còn hai người kia ở khách sạn…
Một ruộng thảo nguyên xanh tươi trên đỉnh đầu.
Sau khi trở lại bệnh viện, Lý Nhiễm cầm túi tài liệu đi đến trước cửa phòng bệnh, vẻ mặt vô cùng phức tạp, trong lòng rối rắm suy nghĩ xem có nên nói cho Hạ Nam Phương biết hay không.
Đẩy cửa phòng bệnh đi vào, khi đối diện với khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn không biết gì cả, trên đầu còn quấn băng gạc kia của Hạ Nam Phương kia.
Đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật sự rất đáng thương.
“Làm gì nhìn anh bằng loại ánh mắt đó?” Hạ Nam Phương còn không biết mình trong lòng Lý Nhiễm là dáng vẻ gì.
Lý Nhiễm ngẩng đầu, trong lòng đang nghĩ chuyện khác, một lúc sau mới ậm ờ: “Ừm…”
Cô đưa tài liệu qua cho anh, quyết định để Hạ Ôn Sa tự mình thú nhận với Hạ Nam Phương, nếu Hạ Ôn Sa không thú nhận thì đến lúc đó cô nói với anh cũng không muộn.
Tự bổ não xong, ánh mắt cô nhìn Hạ Nam Phương càng thêm đồng tình.
“Đã trễ thế này rồi, anh đừng xem tài liệu nữa. Bác sĩ cũng đã căn dặn không được để anh động não.”
Hạ Nam Phương như rất nhge lời cô: “Ừ. Em phải đi rồi sao?”
Lý Nhiễm nhìn thời gian: “Một lát nữa, mười giờ rồi đi.”
Hạ Nam Phương nhìn màn hình điện thoại của cô liếc mắt một cái: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Chín giờ bốn mươi.”
Hạ Nam Phương than thở một câu: “Còn có hai mươi phút thôi à.”
Giọng điệu cực kỳ lưu luyến, cứ như là hai mươi phút này quý giá biết bao.
Lý Nhiễm nghe thấy tia hụt hẫng trong đó: “Em… ngày mai lại đến thăm anh.”
Lý Nhiễm không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy thâm tình của Hạ Nam Phương: “Được.”
Nói xong còn nói thêm một câu: “Anh chờ em.”
Đến 10 giờ, có y tá đến gác đêm.
Hành lang bên ngoài phòng bệnh trống rỗng có một vài người được trang bị đầy đủ vũ khí, vẻ mặt vô cảm đứng đó. Bọn họ giống như robot, bảo vệ người bên trong.
Lý Nhiễm lái xe về khu du lịch, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn nên cô đã để Vu Hiểu Hiểu đợi ở khách sạn cả một ngày rồi.
Khi Vu Hiểu Hiểu nhìn thấy cô, lập tức nhào đến ôm cô khóc rống.
Vừa khóc vừa dậm chân: “Nhiễm Nhiễm, cậu làm tớ sợ muốn chết!”
Sự việc xảy ra buổi sáng gây ra chấn động không nhỏ, nhưng nguyên nhân chấn động chủ yếu là thân phận của Hạ Nam Phương, anh là nhân vật phong vân nổi tiếng của thành phố N, ở cuộc họp báo xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng đủ cho cổ phiếu Hạ thị lag đến ba lần.
Mà ngược lại Lý Nhiễm không có nhiều sự chú ý.
Nhưng trên tin tức, hình ảnh của Lý Nhiễm vẫn có bóng dáng mơ hồ.
Cho nên, Vu Hiểu Hiểu nhìn một cái là nhận ra Lý Nhiễm ngay.
“Rốt cuộc là sao lại thế? Đang yên đang lành sao đột nhiên ngã xuống?”
Vu Hiểu Hiểu xoay xoay Lý Nhiễm nhìn từ trên xuống dưới một lần: “Có bị thương ở đâu không?”
Lý Nhiễm cười lắc đầu: “Tớ không sao.”
Lý Nhiễm đẩy người xuống sofa: “Chuyện này kể ra thì rất dài, ngày hôm qua khi đụng phải Hứa Minh Nguyệt, tớ nên chú ý nhiều hơn một chút mới phải, không ngờ cô ta lại to gan như vậy.”
“Hứa Minh Nguyệt? Cậu gặp Hứa Minh Nguyệt khi nào?”
Lý Nhiễm kể lại mọi chuyện của Hứa Minh Nguyệt cho Vu Hiểu Hiểu nghe một lần.
Vu Hiểu Hiểu tức muốn bốc khói: “Nhỏ đó điên rồi sao, kết cục hiện tại của Hứa gia hoàn toàn là Hứa gia tự làm tự chịu, có liên quan gì tới cậu đâu chứ.”
“Ừ.”
Vu Hiểu Hiểu sợ Lý Nhiễm ôm chuyện đó vào người: “Cậu đừng để trong lòng, chuyện đó không có liên quan gì đến cậu hết.”
Lý Nhiễm tỏ vẻ không để ở trong lòng.
Lòng Vu Hiểu Hiểu còn sợ hãi nói: “Cũng may có Hạ Nam Phương bảo vệ cậu. Anh ta sao rồi?”
“Chấn động não. Cần chút thời gian để khôi phục.”