Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa - Chương 85
Vu Hiểu Hiểu nghe xong trầm mặc một lát: “Anh ta cũng không dễ dàng gì, vậy cậu nghĩ sao?”
“Cái gì nghĩ sao?”
Vu Hiểu Hiểu hận sắt không thành thép: “Hạ Nam Phương cũng đã vứt mạng bảo vệ cậu rồi, có phải cậu nên tỏ vẻ chút…”
Vu Hiểu Hiểu nói thẳng không cố kỵ: “Tớ nói này chị em, trước kia tớ đúng là đứng về phía cậu, cảm thấy Hạ Nam Phương thật sự khốn nạn, làm gì cũng không xứng với cậu. Bây giờ…” Tiếng nói dừng lại, Vu Hiểu Hiểu cẩn thận quan sát Lý Nhiễm vài lần.
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ tớ cảm thấy Hạ Nam Phương thật đáng thương, cậu nói tớ lâm trận phản chiến cũng được, nói tớ khuỷu tay xoay ra ngoài* cũng được.”
“Tớ nói với cậu một chuyện, rồi cậu sẽ hiểu vì sao tớ cảm thấy Hạ Nam Phương là đàn ông tốt.”
“Chuyện gì?’
Vu Hiểu Hiểu cắn môi: “Có phải rất lâu rồi cậu chưa liên lạc với Ôn Trường Ninh không?”
Nói đến chuyện này, Lý Nhiễm nhớ lại lần liên lạc cuối cùng với Ôn Trường Ninh là lúc Tết. Cô gọi chúc mừng năm mới, trong điện thoại hình như Ôn Trường Ninh không hứng thú lắm, vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ.
Lý Nhiễm cho rằng Ôn Trường Ninh để ý mình có liện hệ với Vu gia, sau đó lại nghĩ mình lui tới quá nhiều với Vu Hồng Tiêu quả thật không tiện, sau khi nói hai câu chúc mừng thì cúp điện thoại.
Sau đó, để tránh hiểu lầm không đáng có, cô cũng không gọi điện thoại đến nữa, cắt đức liên lạc đến tận bây giờ.
“Rất lâu rồi, cậu ấy sao thế?”
“Mùa đông năm trước chị ấy bị bệnh trầm cảm.”
Lý Nhiễm tràn đầy vẻ khiếp sợ: “Sao lại vậy?”
Cô không thể tưởng tượng được Ôn Trường Ninh sẽ bị bệnh trầm cảm, cô còn nhớ rõ khi hai người còn đi du học, Ôn Trường Ninh cao quý mỹ lệ, tự tin mạnh mẽ.
Ôn Trường Ninh có năng lực chuyên nghiệp vững vàng, gia thế xuất chúng, điều kiện cá nhân hoàn hảo, lúc đó còn tổ chức triễn lãm tranh của riêng mình vô cùng thành công nữa.
Lý Nhiễm thật sự không thể ngờ được, vì sao Ôn Trường Ninh lại bị bệnh trầm cảm.
“Vì sao?” Bởi vì khiếp sợ, nên yết hầu cô có chút khô rát.
Vu Hiểu Hiểu thở dài: “Bởi vì đứa nhỏ.”
“Về đứa nhỏ?”
Chuyện này Lý Nhiễm có từng nghe nói, hai năm trước Ôn Trường Ninh đến tìm cô khi cô về nước chuẩn bị quay về Pháp, Ôn Trường Ninh lựa chọn bỏ học giữa chừng là do vấn đề sinh con.
Vu Hồng Tiêu cùng Ôn Trường Ninh liên hôn cũng không tính là củng cố, cho dù lúc ấy Ôn gia rơi vào một kiếp kia, con đường liên hôn này đối với Ôn gia mà nói thì lựa chọn môn đăng hộ đối cũng không sai.
Vu gia xem như là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng đối với Vu gia mà nói thì Ôn gia khá trèo cao.
Khi Vu Hồng Tiêu và Ôn Trường Ninh kết hôn, Vu Hồng Tiêu 31 tuổi, Ôn Trường Ninh 27 tuổi.
Nếu Ôn Trường Ninh vừa mới gả vào đã có thai, đương nhiên cục diện sẽ thay đổi.
Cho nên Ôn gia mới muốn Ôn Trường Ninh sinh con cho Vu Hồng Tiêu, muốn mượn đứa nhỏ ổn định địa vị của Ôn Trường Ninh ở Vu gia.
Lý Nhiễm không nhịn được hỏi: “Nhưng bệnh trầm cảm có liên quan gì đến chuyện đứa nhỏ?”
Sinh con là có thể củng cố địa vị của Ôn Trường Ninh ở Vu gia, Ôn gia tính toán rất hay, nhưng Ôn Trường Ninh lại không hề nghĩ như vậy.
Ôn Trường Ninh nghe lệnh Ôn gia gả cho Vu Hồng Tiêu, nhưng trong lòng cô ấy vô cùng cực đoan kháng cự. Ngay từ đầu có lẽ là vì chữ hiếu nghe lời cha mẹ, nhưng sau đó Ôn gia làm nhiều chuyện tổn thương đến cô ấy, nên cô ấy muốn tranh đấu gì đó.
Một mặt cô ấy là trưởng nữ Ôn gia nên không thể tránh khỏi trách nhiệm, mặt khác cô ấy luôn mong muốn thoát khỏi trói buộc ngày này qua ngày khác này.
Cô ấy hâm mộ cuộc sống tự do tự tại của Lý Nhiễm, khát khao Lý Nhiễm đi du học được đào tạo tài năng.
Mà cô ấy càng lún càng sâu trong đầm lầy này, không có cách nào kiềm chế được trước sự dịu dàng của Vu Hồng Tiêu.
Ôn Trường Ninh yêu người đàn ông đó, rồi lại hận cuộc hôn hân này.
Vu Hiểu Hiểu thở dài: “Cậu còn không hiểu sao? Chị ấy muốn đứa nhỏ thoát khỏi sự khống chế của Ôn gia, trong lòng chị ấy cho rằng chỉ cần có con rồi thì Ôn gia sẽ không can thiệp vào cuộc sống của chị ấy nữa.”
“Có ý gì? Cậu đừng nói Ôn Trường Ninh… cậu ấy không muốn sinh, nhưng lại không thể không sinh.”
Vu Hiểu Hiểu gật đầu: “Ừ, chị ấy không muốn sinh, nhưng chị ấy không thể chọn, thế cho nên…”
“Người trong nhà đều cho rằng chị ấy tình nguyện, cho nên bỏ qua cảm xúc không muốn của chị ấy, cho đến khi anh tớ phát hiện chị ấy thuốc trộm thuốc tránh thai, ở nhà làm ầm lên với chị ấy một trận, lúc đó chị ấy mới nói chị ấy không hề muốn sinh con.”
“Sau đó thì sao? Anh Hồng Tiêu nói thế nào?”
“Anh tớ yêu chị ấy, đương nhiên anh ấy sẽ không ép chị ấy sinh con. Nhưng mà cậu cũng biết, có một số chuyện chúng ta nhìn thấy đơn giản, nhưng thực tế…”
“Anh cậu đã bảo không sinh rồi, sao cậu ấy còn bị bệnh trầm cảm?”
Nói đến vấn đề này, Vu Hiểu Hiểu có chút căm giận, ném ly rượu lên bàn: “Ôn gia không có một ai tốt cả.”
“Vốn dĩ anh tớ đã ra mệnh lệnh cấm rồi, người trong nhà không được nhắc đến chuyện sinh con gì cả, chị Trường Ninh cũng không trộm uống thuốc nữa, nào biết người Ôn gia lại là người khơi mào mọi thứ.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cuối năm trước, em trai của chị Trường Ninh gây chuyện, lại là chuyện lớn nữa. Ôn gia đến cầu xin…”
Lý Nhiễm hiểu được một ít, mấy năm nay là cơ hội cho Vu Hồng Tiêu, có thể bay lên phía trên hay không thì phải xem thời gian này như thế nào.
Bởi vậy, Vu gia cẩn thận làm việc khắp nơi từ điều nhỏ nhất, không dám có bất cứ nhược điểm gì.
Nếu chuyện em trai Ôn Trường Ninh liên lụy đến Ôn gia, chỉ sợ ảnh hưởng không nhỏ.
“Sau đó thì sao?”
“Haiz… Chuyện đó ầm ĩ khắp nơi, lời đồn trên mạng càng nhiều, Ôn gia nhiều lần đến xin Vu gia…”
“Lúc đầu ba mẹ tớ còn nhỏ giọng khuyên bảo, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác chỉ có thể tránh mặt không gặp.”
“Ôn gia chịu dừng tay?”
Nói tới đây, Vu Hiểu Hiểu bắt đầu mắng to Ôn gia không phải người, vì con trai mà con gái ruột của mình cũng không buông tha.
Vu Hiểu Hiểu xem việc mắng Ôn gia như đồ nhắm rượu, vừa mắng vừa rót thêm một ly: “Lúc ấy chị Trường Ninh vừa mang thai đứa con đầu tiên, Ôn gia lừa chị ấy về nhà, thả ra tin tức giả là chị ấy muốn ra nước ngoài dưỡng thai, đưa chị ấy đi mất.”
Lý Nhiễm kinh hãi: “Chẳng lẽ Ôn gia…? Hổ dữ không ăn thịt con, bọn họ điên rồi sao?”
Vu Hiểu Hiểu khinh thường: “Không sai, bọn họ lấy đứa nhỏ trong bụng chị Trường Ninh áp chế anh tớ, yêu cầu anh ấy dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng phải đưa em trai chị Trường Ninh còn sống ra ngoài.”
“Cậu nói xem đầu óc đám người đó có phải hỏng rồi không? Hắn say rượu lái xe thể thao đâm một người chết ba người bị thương, cuối cùng còn chạy trốn đâm thêm một người chết nữa, cảnh sát toàn thành phố đang truy nã hắn.”
“Nếu bây giờ Vu gia ra mặt, chẳng phải là cùng chết chung với thằng em trai ngốc ngếch kia sao?”
“Chị Trường Ninh vừa đến nước ngoài là bị giam lỏng không thể về nước, chị ấy mới ý thức được tình huống không đúng, tìm được thời cơ gọi điện về Vu gia, bảo anh ấy ngàn vạn lần không được đồng ý yêu cầu của Ôn gia…”
“Anh Hồng Tiêu không đồng ý?”
Nói đến đó, Vu Hiểu Hiểu tức giận muốn khóc: “Anh tớ… anh ấy không muốn sống nữa, đồng ý chuyện đó!”
“Sau đó Ôn gia thấy mạnh bạo không được, đành phải thôi, dù sao đi nữa chị Trường Ninh cũng là con gái ruột của bọn họ, không thể bức ép quá đáng được, nhưng lại xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Vu Hiểu Hiểu nghĩ đến sinh linh bé nhỏ chưa kịp nhìn thấy thế giới này, mũi liền cay cay, nhẹ giọng nói: “Đứa nhỏ không còn nữa.”
Vu Hiểu Hiểu uống thêm một ly mắng to: “Bọn người Ôn gia đều là đồ ngu ngốc, súc sinh, không phải con người!”
“Đương nhiên ngoại trừ Ôn Trường Ninh ra.”
Vu Hiểu Hiểu ôm chai rượu lẩm bẩm tự nói: “Từ trước đến giờ tớ chưa từng thấy anh tớ khổ sở như vậy, cái hôm anh ấy đi đón chị Trường Ninh về đó, lần đầu tiên tớ nhìn thấy anh ấy khóc. Trái tim tớ đều muốn vỡ từng mảnh hết rồi, hai người đang yên lành tốt đẹp bị người Ôn gia lăn lộn thành như vậy.”
“Sau khi trở về, trạng thái tinh thần của chị Trường Ninh vẫn luôn không tốt lắm, anh tớ mất khoảng thời gian dài bên cạnh an ủi chị ấy. Nhưng khi đó, tâm lý của chị ấy đã xảy ra vấn đề.”
“May mắn là anh tớ phát hiện kịp thời, đưa chị ấy đi bệnh viện, bác sĩ bảo chị ấy bị bệnh trầm cảm đã hơn một năm, từ lúc bắt đầu gả vào Vu gia là bị.”
Lý Nhiễm trầm mặc, cô thật không nghĩ tới một năm này Ôn Trường Ninh xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Mỗi lần gọi điện thoại cho Ôn Trường Ninh, cứ cảm thấy giọng nói cô ấy quá lạnh nhạt, cô vẫn luôn cho rằng… cô ấy không thích mình lắm, có lẽ cũng không muốn nhận điện, nào biết cô ấy đã nghiêm trọng đến loại trình độ đó.
Vu Hiểu Hiểu thả chai rượu ra, ôm Lý Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, cậu nghe tớ nói! Nếu cậu có người mình thích, đừng vì chuyện con cái mà lo lắng gì cả, cậu biết không? Nguyện vọng lớn nhất bây giờ của anh tớ là Ôn Trường Ninh khỏe mạnh vui vẻ, anh ấy không quan tâm đến chuyện con cái gì nữa cả. Trong nhà không ai dám nhắc về chuyện sinh con nữa, dám nói thì anh tớ sẽ trở mặt.”
“Thật sự, không có con cũng chẳng có gì to tát cả, cậu tin tớ đi!”
Lý Nhiễm nhìn chai rượu, đã uống được một nửa: “Có phải cậu uống nhiều quá rồi không?”
Vu Hiểu Hiểu đem chai rượu đẩy cho cô: “Cậu cũng uống đi, uống nhiều vào rồi cậu sẽ có dũng cảm ở bên Hạ Nam Phương.”
“Nhiễm Nhiễm, cậu phải tin tớ… đừng quan tâm những cái đó, không thể sinh con thì có sao đâu, không sinh con còn sống sướng hơn ấy.”
Lý Nhiễm đỡ Vu Hiểu Hiểu: “Được được được, tớ biết rồi.”
Vu Hiểu Hiểu lắc đầu: “Không được.”
“Bây giờ cậu nói với anh ta liền đi, nói cậu muốn ở bên anh ta. Ngay bây giờ!”
Vu Hiểu Hiểu vừa nói vừa khóc: “Tớ thương anh tớ quá, sao anh ấy lại khổ như vậy chứ! Tớ không muốn cậu cũng như vậy, cậu hiểu không?”
“Cậu, anh tớ, còn có chị Trường Ninh, rõ ràng các cậu đều là người tốt. Đương nhiên… ngoại trừ Hạ Nam Phương.”
“Tuy Hạ Nam Phương không phải là người tốt, anh ta còn đánh anh tớ, nhưng anh ta yêu cậu.”
“Cho nên nếu cậu ở bên anh ta, tớ tán thành.”
Lý Nhiễm: “Cậu say rồi, tớ đỡ cậu vào phòng ngủ.”
Vu Hiểu Hiểu không thuận theo không buông tha, lấy điện thoại ra đưa cho Lý Nhiễm: “Cậu, gọi điện cho Hạ Nam Phương ngay đi. Nói cậu đồng ý ở bên anh ta!”
Lý Nhiễm thật sự bị Vu Hiểu Hiểu làm cho dở khóc dở cười: “Tớ biết rồi, tớ sẽ nói.”
Vu Hiểu Hiểu che miệng Lý Nhiễm lại: “Cậu không gọi tớ gọi thay cậu.”
Vu Hiểu Hiểu híp híp mắt, tìm số điện thoại của Hạ Nam Phương, Lý Nhiễm lấy điện thoại lại: “Tớ bảo đảm sẽ gọi mà, cậu đi nghỉ ngơi trước được không? Cậu uống nhiều quá rồi.”
Vu Hiểu Hiểu vừa khóc vừa lăn lộn: “Tớ không uống nhiều. Tớ thương anh tớ quá. Tớ cũng thương cậu nữa.”
Lý Nhiễm ngồi bên cạnh Vu Hiểu Hiểu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô nàng: “Tớ biết rồi. Anh cậu là người tốt, nhất định sẽ hạnh phúc.”
Vu Hiểu Hiểu gật gật đầu, không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.”
Thật vất vả mới dỗ Vu Hiểu Hiểu đi ngủ được, tửu lượng của nha đầu này quá kém, hễ uống say là vừa khóc vừa quậy.
Lý Nhiễm bị lăn lộn đổ mồ hôi đầy người, cả người khó chịu nên cô vào phòng tắm một lần, ngồi bên cửa sổ sấy tóc.
Chuyện của Ôn Trường Ninh làm cô kinh ngạc không thôi, thật lâu sau vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Chỉ có hai năm ngắn ngủn, những chuyện như vậy lại xảy ra trên người Ôn Trường Ninh.
Không hề nghi ngờ, cô ấy đúng là quá bất hạnh, sinh ra trong loại gia đình đó, cho dù có tiền thì cũng chỉ là một công cụ của Ôn gia.
Người Ôn gia có lẽ căn bản không xem Ôn Trường Ninh là con gái của mình, nếu không cũng sẽ không dùng đứa nhỏ trong bụng Ôn Trường Ninh ra uy hiếp Vu Hồng Tiêu.
Thật không thể tin được, còn có người dám làm ra loại chuyện đó.
Em trai Ôn Trường Ninh tám chín phần mười là bị phán tử hình, tuy Ôn gia cùng đường, nhưng đứa nhỏ trong bụng Ôn Trường Ninh không phải là một mạng người sao?
Lý Nhiễm không tưởng tượng được vì sao trên đời này lại có cha mẹ nhẫn tâm như thế.
Đang ngây ngốc suy nghĩ linh tinh, điện thoại đặt ở bên cạnh đột nhiên rung ‘ong ong’.
Lý Nhiễm liếc mắt một cái, là Hạ Nam Phương, với tay bắt máy.
“Ngủ rồi sao?”
Lý Nhiễm nói ra tâm sự: “Vừa mới biết một chút chuyện, tâm trạng bây giờ tương đối phức tạp, ngủ không được.”
“Chuyện gì? Làm em buồn không ngủ được?”
“Một ít chuyện không vui lắm.”
Hạ Nam Phương ở đầu dây bên kia tạm dừng một giây, như có chút thăm dò: “Vu Hồng Tiêu?”
“Sao anh biết?”
Nói xong cô cảm thấy không đúng lắm, mình vì chuyện một người đàn ông khác làm không ngủ được, còn nói nữa cứ như cô thật sự câu tam đáp tứ vậy.
“Đúng lúc anh cũng không ngủ được.”
Lý Nhiễm bỏ máy sấy xuống, thử hỏi: “Vậy tôi qua đó tìm anh?”
Giọng nói bên kia vui vẻ: “Được.”
Lý Nhiễm lái xe trở lại bệnh viện đã gần 11 giờ, Khổng Phàn Đông đang bên ngoài hành lang phòng bệnh tuần tra, gương mặt lạnh lùng khi thấy Lý Nhiễm hơi hơi nhu hoà lại chút.
“Lý Nhiễm tiểu thư.”
Lý Nhiễm gật gật đầu.
Hạ Nam Phương đang nằm trên giường bệnh, nghe thấy động tĩnh ở cửa lập tức lộ ra nụ cười tươi rói.
Tâm trạng nặng trĩu của Lý Nhiễm khi nhìn thấy nụ cười đó lập tức nhẹ nhõm hẳn đi.
Giống như khi có Hạ Nam Phương ở thì tất cả mọi chuyện không vui đều sẽ tan thành mây khói vậy.
Lý Nhiễm ngồi xuống, Hạ Nam Phương mở miệng: “Em biết hết rồi?”
Hạ Nam Phương thoáng nghiêng đầu nhìn cô: “Chuyện đó không phải anh cố ý giấu em, lúc đấy chuyện của Ôn gia và Vu gia quá phức tạp, hơn nữa đoạn thời gian Ôn Trường Ninh bị Ôn gia đưa ra nước ngoài kia, là thời kỳ vô cùng đặc thù của Vu gia.”
Lý Nhiễm cúi đầu không nói lời nào: “Tôi chỉ là suy nghĩ về đứa nhỏ kia…”
“Đáng lẽ bé con có thể vui vẻ chào đón thế giới này, lại bởi vì chuyện của người lớn, mà sớm trở thành thiên sứ bay đi. Hễ nghĩ đến chuyện đó, tôi liền cảm thấy buồn vô cùng.”
Hạ Nam Phương duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô an ủi: “Vu Hồng Tiêu vốn dĩ được thăng chức lên thành phố trong năm nay… Em biết vì sao không thể thành công không?”
Lý Nhiễm lắc đầu: “Vì sao?”
“Chuyện kia, lúc đó Vu gia có nhúng tay vào giải quyết nhưng không thành công. Vu Hồng Tiêu không có khả năng đè ép toàn bộ thân nhân của những người đã mất được, nhưng vì sinh mệnh nhỏ bé chưa được sinh ra kia mà anh ta đã cố gắng rất nhiều, tuy rằng không có thành công.”
“Nhưng đứng trên cương vị một người cha mà nói, anh ta đã rất cố gắng giữ đứa bé lại.”
Lý Nhiễm nghe thấy thế kinh ngạc: “Cho nên Vu gia…”
Hạ Nam Phương gật đầu: “Ừ, con đường thăng quan tiến chức của Vu Hồng Tiêu bị gián đoạn tại đây.”
Lý Nhiễm không biết nên nói gì nữa, cái kết cục này thậm chí còn tệ hơn những gì cô từng nghe.
Lý Nhiễm rầu rĩ: “Vì sao khi nghe anh nói xong tôi càng cảm thấy buồn hơn thế này?”
Hạ Nam Phương mân mê tóc cô, giọng điệu cũng buồn bã theo: “Nhiễm Nhiễm, trên đời này làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ* chứ.”
“Chúng ta chỉ cần quý trọng lẫn nhau, không để lại điều tiếc nuối là được.”
Không để lại điều tiếc nuối sao?
Lý Nhiễm nhìn Hạ Nam Phương: “Anh tiếc nuối cái gì?”
Hạ Nam Phương trầm tư trong chốc lát: “Lúc trước khi chúng ta còn ở bên nhau, anh không biết trân trọng em.”
Lý Nhiễm cứng họng, cô mơ hồ đoán được Hạ Nam Phương sẽ nói thế, nhưng khi chân chính nghe thấy từ trong miệng anh nói ra, trong lòng giống như bị kim đâm.
Rất đau đớn, rất quen thuộc không thể nào quên được.
Lý Nhiễm nhẹ giọng hỏi: “Nếu em nói, còn có cơ hội thì sao?”
Tay Hạ Nam Phương dừng lại, sau đó vui sướng khó kiềm chế: “Anh nhất định tình thâm bất hối*.”
Tuy Hạ Nam Phương nằm viện nhưng không hề yên phận, trên tủ đầu giường chất đống tài liệu, mỗi ngày đều có người ra ra vào vào báo cáo công việc.
Hạ Nam Phương là trụ cột của Hạ gia, chỉ cần Hạ Nam Phương không ngã, cho dù anh chỉ còn một hơi thở thì anh vẫn sẽ vì Hạ gia chèo chống.
Từ nhỏ anh đã có được rất nhiều thứ, có lẽ có bao nhiêu thì phải chịu đựng bấy nhiêu, có lẽ đây là số mệnh.
Lý Nhiễm đối với điều đó vô cùng đồng tình thấu hiểu, nhưng lực bất đồng tâm, chỉ có thể bớt chút thời gian đến thăm anh.
Khiến cho mỗi ngày làm xong việc rồi, Hạ Nam Phương liền mỏi mắt trông mong ở bệnh viện chờ cô.
Chiều hôm nay, khi Lý Nhiễm đến Hạ Nam Phương mới lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày.
Lý Nhiễm đặt canh đã hầm cho anh trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn tủ đầu giường, trên đó đã không còn xấp văn kiện nào nữa.
“Hôm nay không làm việc sao?”
Tâm trạng Hạ Nam Phương hình như không tệ, duỗi tay về phía cô: “Em lại đây ngồi đi.”
Lý Nhiễm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mép giường, hai người cách nhau một khoảng.
Hạ Nam Phương chống một tay ở sau đầu, ngả người ra sau, hơi có chút lười biếng nhìn cô.
Trong thời gian này Hạ Nam Phương gầy đi rất nhiều, khi anh ngửa đầu xương quai cằm lộ ra vô cùng rõ ràng nổi bật.
Anh nhìn Lý Nhiễm đầy ẩn ý: “Chiều nay anh nghỉ.” Nói xong còn cố ý nghiêng nghiêng đầu, híp mắt: “Buổi tối cũng nghỉ luôn.”
Bản thân là ông chủ, còn rất vui vẻ quang minh chính đại cho mình nghỉ như vậy làm Lý Nhiễm nhịn không được bật cười.
Ánh mắt Hạ Nam Phương sáng quắc nhìn cô, cũng cười theo cô: “Nhiễm Nhiễm, em đang cười gì thế?”
Làm cấp dưới của anh nên không thể không nể mặt chế nhạo anh không biết xấu hổ được, nhưng vẫn cố nén giọng nói: “Anh tự cho anh nghỉ mà như tự mình lợi dụng chính mình thế?”
Hạ Nam Phương đầy lý lẽ chính đáng nói: “Đương nhiên là phải lợi dụng rồi. Vì có em ở đây, anh mới cho bản thân mình một ngày nghỉ.”
Lý Nhiễm cười cười, cũng không để ở trong lòng nhiều: “Em đi lấy canh cho anh.”
Cô vừa đứng dậy đi thì Hạ Nam Phương cũng đứng dậy đi theo sau.
Cô vừa quay đầu lại đã bị Hạ Nam Phương vây kín như bức tường.
Những người trong phòng bệnh thấy thế lần lượt đi ra ngoài.
Tay Lý Nhiễm đang bưng canh run lên, được Hạ Nam Phương vững vàng đỡ lấy.
“Anh có thể xuống giường rồi sao?”
“Ừ.”
“Vẫn nên lên giường nằm đi.” Cô nhớ lời dặn dò của bác sĩ, duỗi tay đẩy đẩy anh nhưng không dám mạnh tay.
Hạ Nam Phương sấn đến, cúi đầu hỏi: “Sao hôm nay không ngồi gần anh?”
“Hả?”
“Ngồi ở trên ghế đó cách xa anh như vậy.”
Lý Nhiễm lui về sau, lui dần về bức tường phía sau cho đến khi không lui được nữa.
Cuối cùng Hạ Nam Phương cũng cảm thấy mỹ mãn, ôm chặt lấy cô vào lòng, cằm đặt lên vai cô, hơi có chút lười biếng hỏi: “Anh muốn ở gần em nhất có thể.”
Môi anh đặt ngay lỗ tai cô, bị hơi thở nóng hổi của anh thở ra làm cho ngưa ngứa, nghiêng người muốn trốn đi.
Nghĩ thầm tên đàn ông già này bây giờ càng ngày càng lẳng lơ.
“Gần quá rồi, nóng lắm.” Cô bị hành động của anh khiến mặt đỏ tim đập nhanh.
“Không nóng, có điều hòa mà.”
Lý Nhiễm bị anh chọc cười, duỗi tay sờ sờ đầu anh: “Hỏng đầu rồi hả? Bên ngoài còn chưa đến mười độ mà anh còn bật điều hòa?”
Hạ Nam Phương nắm lấy bàn tay cô đang xoa đầu anh, hôn một cái: “Chỉ cần em nói nóng là anh bật ngay.”
Lý Nhiễm rút bàn tay về, nghiêng đầu muốn đi: “Anh đừng giở trò với em.”
Hạ Nam Phương chống trán mình vào trán cô cười nói: “Anh đâu có.”
Lý Nhiễm bưng canh lên cho anh, cố ý xụ mặt hỏi: “Vậy anh có muốn uống canh nữa không? Em cất công hầm cả buổi sáng đấy.”
Một tay Hạ Nam Phương bưng lấy bát canh một tay nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống sofa bên cạnh.
“Được được, canh em hầm cho anh đương nhiên anh phải uống, đừng tức giận.”
Lý Nhiễm không có tức giận, chẳng qua đôi khi Hạ Nam Phương không nói đạo lý, cô không thể không cố ý xụ mặt.
Để hù dọa anh.
Không thể không nói, bây giờ người đàn ông này theo phong cách đó.
Chỉ cần Lý Nhiễm lộ ra một biểu hiện không vui là anh lập tức cẩn thận quan sát cô, sau đó chậm rãi thử thăm dò.
Uống canh xong, Lý Nhiễm nói muốn xuống dưới đi dạo một chút.
Hạ Nam Phương lại nói không cần, ôm cô vào lòng, ăn vạ trên sofa không muốn nhúc nhích.
Gần đầy anh gầy đi nhiều rồi, khung xương không còn chắc khỏe như thường thấy nữa, đồ bệnh nhân rộng rãi mặc trên người càng khiến anh thêm gầy gò.
Luôn có cảm giác khổ tận cam lai.
Cho nên, chỉ cần Hạ Nam Phương không đề cập đến yêu cầu gì quá đáng, Lý Nhiễm đều sẽ đồng ý với anh.
Anh cứ ôm cô như thế, ngẫu nhiên chọc chọc Lý Nhiễm nói nói mấy câu.
Phòng bệnh nho nhỏ chỉ có hai người bọn họ, thế giới bên ngoài như không có liên quan gì tới bọn họ.
Lý Nhiễm bị hơi thở của anh bao phủ, vừa mới không cẩn thận đã ngủ thiếp đi.
Hạ Nam Phương nhẹ nhàng buông cô ra, đi ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó một lần nữa trở lại phòng bệnh.
Anh không quá tình nguyện ôm Lý Nhiễm lên giường, giường bệnh trắng bệch như muốn nhiễm bệnh, anh nằm đó đủ lâu rồi nên không muốn đặt Lý Nhiễm lên đó.
Hạ Nam Phương một lần nữa nằm xuống sofa, ôm Lý Nhiễm vào trong ngực.
Hai người rất gần nhau, đại khái khoảng cách chỉ rộng bằng một ngón tay.
Ánh mắt Hạ Nam Phương không rời khỏi khuôn mặt của Lý Nhiễm, từng li từng tí phác họa đường nét gương mặt xinh đẹp của cô trong không trung, trong mắt anh mang theo sự dịu dàng trân trọng, nhẹ nhàng ôm người vào trong lòng, sau đó cứ nhìn chằm chằm cô không nỡ chớp mắt.
Khi Lý Nhiễm tỉnh lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Hạ Nam Phương.
Hình như anh không có ngủ, khóe miệng chậm rãi cong lên thành ý cười: “Dậy rồi hả?”
Cô gật gật đầu, ánh mắt có chút mơ màng: “Mấy giờ rồi?”
Hạ Nam Phương lấy điện thoại bên cạnh lên nhìn nhìn: “Năm giờ rồi.”
Lý Nhiễm hoàn toàn tỉnh ngủ: “Em ngủ lâu vậy sao?”
Hạ Nam Phương gật gật đầu: “Ngủ còn rất ngon nữa.”
Lý Nhiễm nhìn nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã hoàn toàn tối rồi, nhiệt độ không khí cũng thấp: “Vậy còn đi dạo không?”
Cằm Hạ Nam Phương cọ cọ trên đỉnh đầu cô: “Em muốn đi dạo sao?”
Lý Nhiễm lắc đầu: “Cũng không muốn lắm.”
Hạ Nam Phương chẳng biết xấu hổ nói: “Vậy chúng ta có thể tiếp tục ngủ đến tối luôn.”
Lý Nhiễm: “…”
Lý Nhiễm đẩy anh ra, cho dù có ngủ thì cơm chiều cũng không thể không ăn, bây giờ cô vô cùng đói bụng.
Cô vừa mới đứng lên, đã bị Hạ Nam Phương giữ chặt lại, anh chỉ dùng một tay to lớn kéo cô lại.
Hạ Nam Phương cao lớn, chân dài tay dài, khoảng cách có chút xa mà anh kéo cô một cách nhẹ nhàng mà chặt chẽ.
Lý Nhiễm vừa cảm thấy bất đắc dĩ, vừa gỡ tay anh ra: “Hạ Nam Phương, anh đừng quậy nữa.”
Cô giả vờ tức giận.
Đáng tiếc lần này Hạ Nam Phương căn bản không sợ cô, cứ như vậy cười tủm tỉm nhìn cô.
Lý Nhiễm ngồi trở lại sofa, nhéo khuôn mặt vốn không có thịt thừa gì của anh: “Anh bỏ tay ra ngay cho em.”
“Không bỏ.”
Lý Nhiễm không phải tức giận, chỉ là bị hành động trẻ con của anh làm cho bất lực ngứa răng, vì thế trợn mắt xông đến muốn cắn anh một cái.
Hạ Nam Phương tay mắt lanh lẹ nâng cằm cô lên, từ cắn biến thành nụ hôn.
Ngay sau đó, không thể thu lại nữa.
Hạ Nam Phương cắn cắn cánh môi cô, vừa trêu đùa vừa nghiền áp.
Anh công thành đoạt đất, dịu dàng mà lại vội vàng tấn công vào trong đôi môi mềm mại cuốn lấy đầu lưỡi ngọt ngào kia.
Ánh mắt cô mê ly ngập nước, rồi gắt gao nhắm chặt lại.
Một tay Hạ Nam Phương giữ ót cô, một tay khác mân mê xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp như ẩn như hiện kia.
Bất chợt bên ngoài truyền đến tiếng vặn then cửa.
Giây tiếp theo một nam một nữ tiến vào trong phòng.
“Ai nha, phi lễ chớ nhìn!” Hạ Ôn Sa vừa nói vừa lấy tay che khuất đôi mắt.
Âm thanh kinh động đến hai người bên trong, Lý Nhiễm giật mình phản xạ có điều kiện đẩy Hạ Nam Phương ra, Hạ Nam Phương không kịp phòng bị nên bị đẩy từ sofa xuống đất, Lý Nhiễm vừa phản ứng lại đưa định tay ra kéo anh.
Mà Hạ Nam Phương đã lăn xuống đất rồi.
Tư thế nửa ngồi nửa đứng vươn tay kéo Hạ Nam Phương của Lý Nhiễm cứ như thế dừng ở trong mắt hai người ngoài cửa.
“Nha nha, ban ngày ban mặt ở phòng bệnh chơi cái này? Hạ tổng quả thật phóng khoáng quá nha!”
Lý Nhiễm mặt đỏ tai hồng, vội vàng xuống đất đi đỡ Hạ Nam Phương.
Hạ Nam Phương đứng lên, trên mặt không có chút quẫn bách xấu hổ nào mà ngược lại cau mày nhìn hai người ngoài cửa: “Hai người đến làm gì?”
Trịnh Huyền Lang cười như không cười: “Không đến thì làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng Hạ tổng bị bà xã đạp từ sofa lăn xuống đất chứ.”
Hắn nói lời này vô cùng thiếu đánh, bị Hạ Ôn Sa trừng một chút.
Hạ Ôn Sa hỏi: “Bọn em đến thăm anh thôi, thế nào rồi?”
“Nếu hai người không đến tôi càng vui khỏe hơn.”
Trịnh Huyền Lang cười cười: “Hạ tổng đừng tức giận như vậy nha, chờ bọn tôi đi rồi thì hai người có thể tiếp tục mà, cứ tiếp tục nha!”
Mặt Lý Nhiễm đỏ từ từ lỗ tai đến cổ, trừng mắt liếc nhìn Hạ Nam Phương một cái.
Hạ Ôn Sa cũng thức thời biết mình đến không đúng thời điểm, lôi kéo Trịnh Huyền Lang chuẩn bị rời đi: “Anh, tiến triển của dự án cũng dần ổn định rồi, em định cuối tuần sau trở về á.”
Hạ Ôn Sa nhận lời mời của Hạ Nam Phương từ một dự án khác điều đến, bây giờ Lý Nhiễm bên này đã đi vào quỹ đạo rồi cho nên mới cố tình đến đây chào tạm biệt.
Lý Nhiễm nghe từ “anh” kia cứ cảm thấy có chút quen tai, nhìn như nghe ở đâu đó rồi thì phải.
Hạ Nam Phương gật gật đầu: “Khi nào anh về rồi anh gửi thù lao cho.”
Hạ Ôn Sa vui vẻ: “Cám ơn anh nha!”
Hạ Nam Phương nhìn hai người ngoài cửa: “Còn có chuyện?”
Được rồi, đây là ra lệnh đuổi khách.
Trịnh Huyền Lang và Hạ Ôn Sa đi rồi, Lý Nhiễm vẫn còn đang đắm chìm trong từ “anh” của Hạ Ôn Sa kia.
Cuối cùng cô nhịn không được hỏi: “Trước kia có phải em gặp Sara rồi không?”
Hạ Nam Phương lộ ra vẻ mặt cuối cùng em cũng nhớ ra rồi: “Ừ.”
Lý Nhiễm lại cố gắng lục lọi lại ký ức một lần, nhưng không thể nhớ được mình từng gặp ở đâu bao giờ khi nào.
“Anh gợi ý cho em một chút đi?”
Hạ Nam Phương nghiêm túc lắc đầu: “Không thể.” Nói xong anh xoay người đi vào bên trong nhà vệ sinh.
Mãi cho đến khi Hạ Nam Phương thay đồ xong, hai người lên xe cùng nhau ra ngoài rồi. Lý Nhiễm cũng chưa nhớ ra rốt cuộc gặp Hạ Ôn Sa ở đâu.
Mãi cho đến lúc ăn cơm, cô vẫn còn đau khổ suy nghĩ.
Hạ Nam Phương duỗi tay sờ sờ vành tai cô: “Ăn cơm đi.”
“Anh nói cho em biết đi, rốt cuộc em từng gặp cô ấy ở đâu, em tò mò muốn chết rồi đây nè.”
Hạ Nam Phương đưa đồ ăn đến trước mặt cô: “Ăn cơm xong rồi anh nói cho em biết.”
Lý Nhiễm lấy tốc độ nhanh nhất ăn cơm, sau đó mặt đầy chờ mong nhìn anh, Hạ Nam Phương thấy cô như vậy nhịn không được bật cười.
Duỗi tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mí mắt cô một cái, rồi vuốt xuống chóp mũi rồi xuống đôi môi.
Nhưng lại không mở miệng nói chuyện, Lý Nhiễm bị anh làm cho phiền, nắm lấy ngón tay anh, mở miệng uy hiếp nói: “Mau nói đi!”
Hạ Nam Phương cười khẽ mở miệng: “Tám bát cơm.”
“Nhớ ra rồi chưa?”
Lý Nhiễm lại chìm vào trong hồi ức một lần nữa, chờ đến khi nhớ ra rồi, cô ngạc nhiên không thôi: “Sara là con bé Hạ Tám Bát kia!?”
Nói về lý do vì sao Lý Nhiễm gọi Hạ Ôn Sa là ‘Hạ Tám Bát’, đó thật sự là lịch sử đen tối nhất cuộc đời Hạ Ôn Sa.
Lần đầu tiên khi Lý Nhiễm gặp Hạ Ôn Sa là lúc Hạ Ôn Sa 16 tuổi, vẫn còn là một cô gái nhỏ chưa dậy thì xong.
Cao gần 160cm, nặng gần 80kg, sức ăn vô cùng lớn và đặc biệt thèm ăn.
Tuy rằng Hạ Ôn Sa sống ở nước ngoài từ nhỏ, nhưng là đứa nhỏ có dạ dày làm bằng sắt của Trung Quốc, lần đầu tiên Hạ Ôn Sa về nước ăn món Trung là ở Hạ gia.
Một lần Hạ Ôn Sa ăn tám bát cơm một lượt trực tiếp doạ Lý Nhiễm sợ ngây người.
Tuy ngoài mặt Hạ Nam Phương không nói gì nhưng sau lưng ngấm ngầm đặt biệt danh cho Hạ Ôn Sa là Hạ Tám Bát.
Lý Nhiễm nhớ Hạ Ôn Sa trước kia rồi đối chiếu với Hạ Ôn Sa bây giờ, căn bản không phải là cùng một người nha!
“Sao em ấy gầy đi nhiều vậy?” Lý Nhiễm mở to đôi mắt tròn xoe đủ để biểu đạt cô ngạc nhiên như thế nào.
Nói nói còn duỗi tay miêu tả: “Em ấy gầy nhiều như vậy nè?”
“Ừ, đúng là gầy không ít, em không nhận ra cũng là điều bình thường.”
Sau khi nói rõ ràng chuyện này, Lý Nhiễm bắt đầu hỏi lại Hạ Nam Phương: “Vì sao anh không nói cho em biết sớm hơn?”
Hạ Nam Phương không phải không muốn giải thích mà Lý Nhiễm vẫn luôn không cho anh cơ hội.
Nhưng bây giờ hai người ở bên nhau rồi, tranh cãi bàn luận điều đó cũng không có tác dụng gì.
Vì thế anh sảng khoái xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh nên nói cho em biết sớm hơn mới đúng.”
Lý Nhiễm có chút hậm hực, cô nhớ lại quãng thời gian trước mình một mực tránh mặt Hạ Nam Phương như thế nào, căn bản không cho anh cơ hội nói chuyện.
“Em cũng thật xin lỗi.”
Hạ Nam Phương cười cười: “Không phải em sai, có lẽ là do niềm tin anh cho em còn chưa đủ.”
___
Hạ Nam Phương vẫn chưa thực hiện một số cuộc kiểm tra phục hồi chức năng xong, cho nên ngày mai anh mới có thể xuất viện.
Tài xế đưa Lý Nhiễm về nhà trước, Hạ Nam Phương ở trên xe nắm lấy tay cô không chịu buông, vốn dĩ Lý Nhiễm vừa mới chuẩn bị xuống xe nhưng anh cứ nắm tay cô mãi, cô quay đầu lại nhìn anh.
“Làm sao vậy?”
Thân thể cao lớn của Hạ Nam Phương ẩn nắp bên trong xe, dưới ánh đèn mờ nhạt anh lôi kéo Lý Nhiễm hoài vẫn không nhúc nhích.
Lý Nhiễm cho rằng anh bị làm sao nên quay trở lại xe.
Giây tiếp theo, Hạ Nam Phương lập tức mò qua, anh đỡ bả vai cô, kéo cô vào trong lòng mình, rồi cúi đầu hôn cô.
Bên trong xe tỏa ra một loại hương thơm không biết tên, lúc trước Lý Nhiễm không có chú ý, nhưng khi Hạ Nam Phương hôn cô mới cảm nhận được.
Hương thơm nhàn nhạt, giống như một đoá hoa được giấu dưới tầng mây xanh, man mát tinh khiết.
Hạ Nam Phương hôn cô còn dịu dàng lưu luyến hơn lúc nãy.
Toát ra ý vị không nỡ, cảm giác nhĩ tấn tư ma* cùng chờ mong.
“Nhiễm Nhiễm, anh không muốn đến bệnh viện.”
Phàm là Lý Nhiễm bị anh dùng sắc đẹp dụ dỗ công hãm một lát là cô nhất định sẽ đồng ý mọi yêu cầu của Hạ Nam Phương, để cho anh ở nhà.
Nhưng lần này lí trí cô chiếm thế thượng phong.
Cô thở hồng hộc, đôi môi đỏ mọng cọ cọ râu xanh trên cằm anh: “Đừng dùng mỹ nhân kế với em.”
“Bệnh nhân phải ra dáng của bệnh nhân.”
Ngày Hạ Nam Phương xuất viện cũng vừa lúc Lý Nhiễm được mời tham gia một show nghệ thuật với tư cách là giám khảo.
Cô gọi điện nói xin lỗi Hạ Nam Phương: “Xin lỗi anh. Hôm nay em không thể đi đón anh được.”
Hạ Nam Phương không nói gì, sự trầm tĩnh trong điện thoại làm tim Lý Nhiễm cứng lại.
Cô nắm chặt điện thoại: “Người tổ chức chương trình là đàn anh của em, trước đây ở nước ngoài anh ấy giúp đỡ em rất nhiều, em không tiện từ chối người ta. Khi nào về em sẽ đến tìm anh ngay.”
Điện thoại yên tĩnh một lúc lâu, tiếng nói trầm thấp của Hạ Nam Phương mới vang lên: “Đàn anh của em, nam à?”
Lý Nhiễm: “…”
Cô nói nhiều như vậy vì muốn biểu hiện sự áy náy, kết quả trong lòng dạ nhỏ nhen của Hạ Nam Phương chẳng nhớ gì chỉ nhớ kỹ hai chữ “đàn anh” kia mà thôi.
Lý Nhiễm cười nhẹ: “Ừ.”
Hạ Nam Phương hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không nói không cho cô đi: “Đi sớm về sớm.”
Lý Nhiễm ở trong điện thoại theo tiếng: “Được, em cúp máy đây.”
Ngón tay nắm điện thoại của Hạ Nam Phương siết chặt, anh mấp máy môi: “Chờ chút.”
“Hả?”
“…”
“Anh sẽ nhớ em.”
Lý Nhiễm trong nhất thời có chút không thích ứng được Hạ Nam Phương sẽ nói với cô loại câu nói này, lúc này đến phiên cô không có âm thanh.
Hạ Nam Phương hơi có chút cao ngạo tuyên bố: “Em cũng phải nhớ anh.”
Lý Nhiễm dở khóc dở cười, người đàn ông này tuổi càng lớn thì càng kiêu ngạo.
Nhưng loại kiêu ngạo này không làm người ta chán ghét.
“Em biết rồi.”
Hạ Nam Phương bây giờ mới đồng ý cúp máy.
Hai người đều có công việc bận bịu của riêng mình, Lý Nhiễm đến thủ đô để ghi hình, sau đó chương trình sẽ được phát sóng trên tivi trong thời gian tới.
Với tư cách là một trong những giám khảo khách mời, Lý Nhiễm phải tham gia ghi hình khoảng năm ngày, cộng thêm thời gian nghỉ ngơi nữa có lẽ sẽ phải ở lại thủ đô một tuần.
Hạ Nam Phương nằm viện hơn mười ngày, nên mấy chuyến công tác quốc tế bị hoãn lại, mới vừa xuất viện đã bận đến độ chân không chạm đất mà ra nước ngoài.
Tuy rằng trạng thái của hai người không còn chênh lệch quá lớn như trước, vẫn đang bận rộn sự nghiệp của mình như cũ, nhưng lại có nhiều vướng bận hơn so với trước kia.
Có lẽ là do trong lòng có người mình thích không nỡ buông tay, Hạ Nam Phương cảm thấy lần công tác này cực kỳ dài, mọi chuyện lại vô cùng rườm rà.
Hai người khác múi giờ, Lý Nhiễm ghi hình cả một ngày không có thời gian nghỉ ngơi, tối về khách sạn gọi điện cho Hạ Nam Phương lại là lúc anh bận họp nhất trong ngày.
Kết quả đi công tác ngày đầu tiên, hai người gọi điện cho đối phương nhưng không ai nhận được.
Con người Hạ Nam Phương ngày thường điềm tĩnh và tự chủ, là một người theo chủ nghĩa ưu tú hoàn mỹ, nhưng một khi đụng phải chuyện liên quan đến Lý Nhiễm thì biến đổi hoàn toàn từ thái cực này sang thái cực khác.
Anh gọi điện cho Lý Nhiễm, gọi hơn mười cuộc anh mới nhận được một cuộc.
Nhiệm vụ ghi hình chương trình vô cùng nặng nề, cơ hồ là quay hơn 12 giờ không ngừng nghỉ, sau khi kết thúc còn phải tập dượt rồi thảo luận chuyên môn nữa.
Mỗi ngày Lý Nhiễm hận không thể biến thành 48 tiếng, dưới cường độ làm việc cao như vậy nên cô đã sớm ném Hạ Nam Phương ra sau đầu lâu rồi.
Cho đến hôm nay, khi cô nhìn thấy bóng người ngồi quay lưng lại trên sofa trong phòng nghỉ, cảm thấy mình bị ảo giác mất rồi.
Lưng người này trông giống Hạ Nam Phương thế nhỉ?
Khi người đàn ông mặc vest quay người đối diện với cô rồi, cô mới chợt tỉnh lại nhận ra đó thật sự là Hạ Nam Phương.
“Sao anh lại đến đây?”
Hiển nhiên Hạ Nam Phương vừa tham gia xong cuộc họp hay đàm phán nào đó, anh vừa xuống máy bay, trên người vẫn còn mặc đồ công sở, khăn tay màu lam trong túi áo trước ngực vẫn chỉnh tề không có chút nếp gấp nào.
Hạ Nam Phương dựa vào lưng ghế, chắp tay, ánh mắt vừa thâm tình vừa chuyên chú, trừ lần đó ra… Nhè nhẹ chất vấn: “Sao anh gọi mà em không bắt máy?”
Lý Nhiễm bận cả một ngày, giờ nghỉ ngơi mới nhớ đến điện thoại, cô sờ sờ túi.
Điện thoại đâu rồi?
Cô gọi trợ lý đi cùng, tìm tới tìm lui một hồi mới tìm thấy điện thoại, vừa mở lên đã thấy vài cuộc gọi nhỡ của Hạ Nam Phương.
“Xin lỗi anh nha, bận quá nên không để ý đến điện thoại.”
Cô nói xin lỗi có chút lơ đãng, như là cho Hạ Nam Phương một lời giải thích có lệ, hoặc cũng có thể là tìm một cái cớ cho mình.
Ánh mắt Hạ Nam Phương điềm tĩnh mà sâu thẳm nhìn cô chăm chú: “Em đang lấy lệ đó ư?”
Ngữ khí anh có chút không tốt, hoặc là nói anh đang tức giận vì cô không đặt anh ở trong lòng.
Lý Nhiễm cố hết sức giải thích: “Không có, thật sự không có nghe thấy mà. Không phải cố ý không nhận điện thoại của anh đâu.”
Điểm chú ý của Hạ Nam Phương không vì Lý Nhiễm giải thích mà lệch khỏi quỹ đạo, anh thoáng nghiêng đầu, như suy tư đánh giá Lý Nhiễm gì đó, như tìm ra rồi sau đó chắc chắn: “Lý Nhiễm, có phải trong lòng em không có anh không?”
Lý Nhiễm bị anh chất vấn á khẩu không trả lời được.
Nói thật thì Hạ Nam Phương nói không sai, xác thật Lý Nhiễm không giống Hạ Nam Phương như cách anh đặt cô trong lòng.
Lý Nhiễm đang muốn mở miệng giải thích gì đó, thì nhân viên bên ngoài thúc giục: “Lý lão sư*, bắt đầu ghi hình rồi.”
(*Giới giải trí TQ, những người tham gia giới giải trí lâu năm hoặc có thành tựu xuất sắc sẽ được đàn em, khán giả gọi là “lão sư”.)
Cô đáp với bên ngoài một tiếng, sau đó không kịp giải thích gì thêm với Hạ Nam Phương nữa, cứ vậy mà vội vàng ra ngoài.
Người đàn ông chỉ còn lại một mình, cô đơn ảm đạm.
Vẫn luôn ghi hình đến lúc trời tối, Lý Nhiễm khát khô cả giọng rời khỏi phim trường.
Bỗng nhiên nhớ đến Hạ Nam Phương còn ở phòng nghỉ.
Cô chưa kịp uống một ngụm nước nào đã vội vã chạy một mạch về phòng nghỉ.
Nhưng người không còn ở đó nữa.
“Người bên trong đâu rồi?” Cô hỏi một nhân viên đang trực ở đại sảnh phòng nghỉ.
Hạ Nam Phương vừa tiến đến, nhân viên ở tầng lầu này lập tức chú ý đến người đàn ông cao lớn đẹp trai đó: “Đi từ lúc chiều rồi.”
Lý Nhiễm lặp lại: “Đi rồi?”
“Ừ.”
Lý Nhiễm không thèm tháo trang sức tẩy trang gì đó, với tay lấy đại cái áo khoác rồi chạy ra ngoài.
Anh bỏ đi mà không nói một lời chắc chắn là tức giận rồi.
Cô vừa xuống lầu đón taxi vừa gọi điện thoại cho Hạ Nam Phương.
Mùa đông, ở thủ đô gió thổi càng ngày càng lạnh, sắc bén như những con dao nhỏ.
Ra khỏi đài truyền hình, cô vừa đón gió vừa chạy chậm lên phía trước đón xe.
Bây giờ là thời điểm tan tầm, đang trong giờ cao điểm nên phần mềm gọi xe cũng chật kín người. Những chiếc taxi trên đường thì không cần phải nói là đầy khách như thế nào.
Lý Nhiễm đứng ở ven đường vẫy vẫy tay, taxi không dừng mà ngược lại một chiếc Maybach màu đen dừng lại kế bên cô.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Hạ Nam Phương, Lý Nhiễm nở nụ cười phát ra từ nội tâm.
Gió đông lạnh thấu xương làm lòng người cũng không sinh ra sự ấm áp gì, nhưng nụ cười của cô lại làm tảng băng trong lòng anh nhè nhẹ tan ra.
“Lên xe đi.”
Sau khi Lý Nhiễm lên xe cô cởϊ áσ khoác ra.
Cô mở lời kiếm chuyện nói: “Hôm nay lạnh quá trời luôn, anh có lạnh không?” Vừa nói cô vừa xoa xoa tay.
Vừa rồi trong gió lạnh, cô vẫn luôn duỗi tay ra ngoài để đón xe.
Hạ Nam Phương không trả lời mà dùng hành động chứng minh anh không lạnh.
Anh duỗi tay ôm Lý Nhiễm vào lòng, bàn tay to nắm đôi tay lạnh lẽo tím tái của cô, không rên một tiếng bảo bọc nó vào trong bàn tay to của mình.
Đôi tay anh ấm áp lại dày rộng, bao vây kín mít đôi tay cô như đôi găng tay ấm áp mùa đông, không lộ ra một khe hở nào.
Nhưng anh vẫn không quá thích phản ứng của cô.
Cô dựa vào ngực anh, đôi mắt vừa to vừa sáng mở to, cái hiểu cái không hỏi: “Anh không vui hả?”
Anh trưng ra bộ mặt lạnh như băng, không thể dùng từ ‘không vui’ đến hình dung nữa.
Anh nhàn nhạt nhìn Lý Nhiễm liếc mắt một cái: “Ừ.”
Anh thừa nhận sảng khoái như vậy khiến Lý Nhiễm ngược lại không còn lời gì để nói.
Cô chuyển tròn mắt, không ngây thơ hỏi anh vì sao không vui, dùng một sợi tóc cũng biết vì sao người đàn ông này không vui.
Dù sao bản thân cũng có trách nhiệm ở bên trong, nét mặt cô vô cùng nghiêm túc, như đang nghĩ cách để cứu vãn muốn làm Hạ Nam Phương vui lên.
Ánh mắt anh đối diện với ánh mắt cô, trong lòng thoáng hiện tia không hài lòng không vui nhưng cũng không thể chỉ trích được gì.
Anh sớm nên nhận ra cuộc sống của cô đã sớm không chỉ xoay quanh một mình anh nữa.
Cô có bạn bè của cô, cũng có sự nghiệp của riêng cô.
Không thể liên lạc được với cô giống như hôm nay, thậm chí cách vài ngày cũng không gặp nhau được cũng là chuyện bình thường, theo đạo lý nếu bọn họ muốn ở bên nhau lâu dài mà nói thì Hạ Nam Phương phải quen với sự khác biệt này.
Cho dù trong lòng buồn rầu khó chịu đến đâu thì đến cuối cùng anh chỉ có thể tỏ vẻ vân đạm phong khinh* tỏ ra rằng mình vẫn ổn.
(Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.)
Xe rất nhanh đã đến khách sạn Hạ Nam Phương đang ở, so với khách sạn sắp xếp cho Lý Nhiễm thì cao cấp hơn gấp 3 lần.
Tiến vào đại sảnh có lò sưởi ấm áp, cô lập tức buông tay Hạ Nam Phương ra.
Sau khi về phòng Hạ Nam Phương một mình đi tắm rửa.
Lý Nhiễm nhìn theo dáng anh, nghiêng nghiêng đầu nhưng cũng không nói gì.
Cô biết trong lòng Hạ Nam Phương đang tức giận cái gì, có thể anh đang cảm thấy cô đang xem nhẹ anh, hoặc có thể là du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của anh nổi lên, dù là gì thì cô cũng không muốn để ý đến, vội vàng bận việc của mình.
Nửa giờ sau, nhân viên khách sạn gõ cửa, đưa vào bữa tối phong phú.
Phần ăn tình nhân phối hợp với nhau vô cùng có tình thú, hoa hồng ánh nến, ở trên bàn ăn thủy tinh phản chiếu ảnh ngược lộ ra bầu không khí ái muội.
Cô nhìn chằm chằm bữa tối, như suy tư gì đó rồi không thèm chú ý đến nó nữa.
Hạ Nam Phương khoác áo choàng tắm ra ngoài, Lý Nhiễm vẫn còn đang ở trước máy tính múa bút thành văn viết lời bình, khi anh để trần nửa người trên lắc lư trước mặt Lý Nhiễm đến lần thứ ba, cuối cùng Lý Nhiễm không chịu đựng nổi nữa mà gấp máy tính lại: “Ăn cơm hả?”
“Ừ.” Anh đi đến bàn ăn.
Lý Nhiễm đi rửa tay, lúc ra ngoài đã thấy Hạ Nam Phương đang cắt thịt bò bít tết cho cô.
Bữa tối là kiểu Tây, cho dù ở nước ngoài nhiều năm rồi nhưng Lý Nhiễm vẫn không thích món Tây này như cũ.
Nhưng bữa tối dưới ánh nến mà không ăn bò bít tết mà ăn lẩu thì… cảm thấy kỳ kỳ.
Hạ Nam Phương cắt thịt cho cô xong, đẩy qua đưa cho cô, sau đó rót cho cô một ít rượu: “Cho em.”
Uống rượu rất dễ hỏng việc, bị Lý Nhiễm từ chối.
Hạ Nam Phương không ép buộc cô, dưới ánh nến, nửa khuôn mặt anh vừa nhu tình vừa anh tuấn, Lý Nhiễm nhìn có chút thất thần, hỏi anh: “Sao anh về sớm thế? Không phải nói chờ tới cuối tuần sao?”
Hôm nay mới thứ sáu, cách cuối tuần còn tận hai ngày.
Hạ Nam Phương ngẩng dầu, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm được ngọn nến chiếu vào vô cùng bắt mắt.
Mang theo một chút xán lạn rực rỡ.
Lý Nhiễm nhất thời bị ánh mắt đó nhìn không rời mắt đi được, cũng không thể động đậy.
Hai người ăn cũng đã tàm tạm, Hạ Nam Phương buông dao nĩa trong tay xuống, thong thả ung dung lau lau tay.
Sau đó dưới ánh mắt thâm tình chói lọi cùng với ánh nến ấm áp lấp lánh, Hạ Nam Phương lặng yên không một tiếng động đến gần, rồi lộ ra nét mặt kia.
Là nét mặt mà khi Lý Nhiễm vừa thấy, lập tức không nỡ từ chối bất cứ yêu cầu gì.
“Nhiễm Nhiễm.”
Tim Lý Nhiễm theo ánh nến cùng nhau run lên một chút.
Hạ Nam Phương dựa lại gần, chạm vào tay cô, nhưng Lý Nhiễm rút tay về rất nhanh.
Anh không thèm quan tâm đến hành động của cô, vẻ thâm tình trong ánh mắt kia như muốn tràn ra ngoài.
“Anh cảm thấy em không đủ thích anh.”
Hạ Nam Phương vô cùng nghiêm túc nói ra câu đó, như đứa trẻ con cáo trạng, giọng điệu hơi hơi bất mãn, nhưng lại không dám muốn quá nhiều.
Lý Nhiễm lập tức phủ nhận: “Đâu có? Em đương nhiên thích anh.”
Hạ Nam Phương lắc đầu: “Thích và thích không giống nhau.”
Anh dùng độ dài ngắn của ngón tay để miêu tả: “Em thích anh, anh chỉ có thể cảm nhận được nhiều như vậy thôi.”
Lý Nhiễm mơ hồ không rõ hỏi lại: “Phải không?”
Hạ Nam Phương gật đầu: “Anh không thể yêu cầu em làm cái gì hết. Nếu có thể nói, anh chỉ hy vọng em có thể thích anh nhiều hơn một chút mà thôi.”
Giọng nói của Hạ Nam Phương dần dần trở nên ưu thương: “Nhiều hơn một chút so với hiện tại cũng được rồi.”
Lý Nhiễm vô cùng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, nói thật tuy rằng cô rất khó tin tưởng nhưng cô cảm nhận được khi Hạ Nam Phương nói những lời đó, nội tâm của anh không hề có cảm giác an toàn chút nào.
Loại cảm giác an toàn này không phải Hạ Nam Phương đang ở vị trí gì, hay là có nhiều tiền tài là có thể đạt được.
Anh không có cảm giác an toàn đến từ chính anh không chắc chắn.
Anh không chắc chắn tình yêu của cô đối với anh rốt cuộc có bao nhiêu, anh tựa như một chàng trai mới đạt được sự chú ý của crush, luôn luôn trộm lấy, muốn đòi hỏi càng nhiều hơn.
Nhưng anh không quá chắc chắn loại đòi hỏi đó có thể khiến cô không vui không.
Lý Nhiễm biết, Hạ Nam Phương đang thử cô.
Anh phơi bày tất cả tình cảm chân thành trong lòng mình ra, thậm chí ngay cả giả vờ anh cũng lười giả vờ.
Phơi bày mọi bất an, mọi lo lắng, mọi hoài nghi, cùng với không chắc chắn.
“Cho nên, em có thể thích anh nhiều thêm một chút được không?”
“Hửm?”
Thích và thích không giống nhau, cho dù là hai người yêu nhau cũng không hề bình đẳng.
Lý Nhiễm vì đã trải qua rất nhiều chuyện rồi cho nên vô cùng hiểu rõ đạo lý đó, đối với yêu cầu thích anh nhiều hơn một chút của Hạ Nam Phương, cô cũng có thể đồng ý, nói với anh rằng mỗi ngày sau này cô sẽ thích anh nhiều hơn một chút, vuốt phẳng sự bất an trong lòng anh, sau đó hai người cứ tiếp tục ở chung như thế.
Nhưng trong lòng chỉ có một mình cô biết rằng tình yêu không phải là chia kẹo, muốn chia nhiều là có thể chia nhiều, muốn chia ít là có thể chia ít.
Người nào yêu rồi đều sẽ trở nên tham lam.
Lý Nhiễm do dự một chút, gật gật đầu: “Vâng.”
Hạ Nam Phương như đang vạch vết thương của mình ra cho cô xem để cô nhìn thấy nó, rồi khi được Lý Nhiễm dán băng keo cá nhân lên vết thương cho anh rồi thì anh không sao nữa.
“Chuyện này là do em không tốt, em bảo đảm từ đây về sau có bận việc nữa cũng sẽ không không nhận diện thoại của anh.”
Hạ Nam Phương ừ một tiếng, rũ mắt thưởng thức ngón tay của Lý Nhiễm.
“Kỳ thật… chuyện đó cũng không phải rất quan trọng.” Hạ Nam Phương sờ sờ ngón tay mềm mại của cô rồi xoa xoa lòng bàn tay cô: “Những lời anh nói em không cần quá để trong lòng.”
“Cũng không phải em không tốt.”
Anh càng như vậy trong lòng Lý Nhiễm càng tự trách hơn: “Xin lỗi anh. Ðáng ra em không nên chỉ lo công việc mà bỏ qua cảm nhận của anh.”
Hạ Nam Nam nhấp nhấp môi, độ cung của đường viền cằm được mạ ánh sáng mờ ảo càng thêm dịu dàng: “Không sao hết. Chỉ cần là chuyện em thích làm, anh đứng sau nó cũng không có vấn đề gì.”
Lý Nhiễm tự khinh bỉ bản thân mình trong lòng, cô cầm tay Hạ Nam Phương: “Em bảo đảm nếu sau này có làm việc đi nữa thì một ngày ít nhất gọi cho anh một cuộc điện thoại, gọi đến khi nào anh nhận mới thôi. Được không anh?”
Hạ Nam Phương cong cong môi, cuối cùng ánh mắt không còn tia đau thương nữa, lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Được. Anh muốn em nói được phải làm được.”
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Lý Nhiễm cực kỳ buồn ngủ.
Cô vừa nằm đắp mặt nạ trên sofa vừa cầm Ipad xem các tác phẩm dự thi mà trợ lý vừa mới gửi tới.
Mí mắt cứ díu vào nhau, tay cầm Ipad cứ thế buông thỏng xuống đất, Ipad rơi xuống thảm vang lên một tiếng vang nhỏ.
Tự cô tự mình làm mình giật mình.
Hạ Nam Phương đi đến nhặt Ipad trên đất lên, sờ má Lý Nhiễm: “Nghỉ ngơi đi.”
Lý Nhiễm ngồi dậy đi vào toilet rửa mặt, cúi người tìm máy sấy.