Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa - Chương 87
Rất nhanh đã đến khách sạn, giữa trưa người thân của Trần gia và Vu gia đều ở cùng khách sạn này, dựa theo phong tục của thành phố N bên này thì nhà gái sẽ mở tiệc chiêu đãi lớn một lần ở giữa trưa, nhà trai mở tiệc chiêu đãi vào từ trưa đến chiều, tối lại làm lớn hơn.
Họ hàng bạn bè thân thích được chia ra ngồi ở hai bên, ở giữa trải một tấm thảm đỏ thẫm.
Khách khứa đã đến đông đủ mà Lý Nhiễm vẫn không thấy Hạ Nam Phương đâu, gọi điện mới biết anh ở trên tầng cùng Vu Hồng Tiêu tiếp đón bác cả của Phí Huyên, thì yên tâm bình tĩnh lại ở dưới lầu chờ anh.
Bác cả của Phí Huyên gần 12 giờ mới đến, thân phận của ông đặc biệt cho nên khi ra ngoài đều cần phải có yêu cầu về an toàn. Vì vậy đến khách sạn bên này ông cũng không hề lộ diện mà để người tặng cho Vu Hiểu Hiểu một đôi hoa tai như ý.
Khi tên của ông xuất hiện trong danh sách khách tặng quà cũng là lúc đại biểu cho mối quan hệ chặt chẽ không thể nào tách ra của Phí gia và Vu gia.
Cùng lúc tại thời khắc Vu Hiểu Hiểu kết hôn này, Vu gia lại lần nữa trở về đỉnh vinh quang lúc trước kia.
Hơn 12 giờ, Hạ Nam Phương tiễn bác cả của Phí Huyên đi rồi mới xuống khách sạn phía dưới tìm Lý Nhiễm.
Bấy giờ buổi lễ cơ hồ cũng sắp kết thúc, Hạ Nam Phương nhìn thời gian, may mắn còn kịp.
Anh ngồi xuống bàn tròn ở vị trí đầu tiên, Lý Nhiễm liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh.
Hôn lễ rất nhanh đã đến phần tung hoa cưới, Vu Hiểu Hiểu trực tiếp đưa hoa cưới cho Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm vô cùng vui vẻ, cô nhìn Vu Hiểu Hiểu, đôi mắt còn đỏ hơn cả cô dâu.
Ăn cơm tối xong, thừa dịp trước khi náo động phòng, Lý Nhiễm bị Hạ Nam Phương mang đi.
Buổi sáng đưa dâu người náo loạn là chú rễ và rễ phụ, buổi tối khi náo động phòng chính là cô dâu và dâu phụ.
Tuy theo gia phong của Trần gia không đến mức quậy ra hành động quá đáng gì nhưng Hạ Nam Phương vẫn không muốn, mới hơn 8 giờ tối vừa mới ăn cơm xong anh đã lập tức mang Lý Nhiễm đi.
Đương nhiên Lý Nhiễm không muốn đi về, cô còn muốn náo động phòng với Vu Hiểu Hiểu nữa kia mà.
Nào biết Hạ Nam Phương là tên vô sỉ, nghiêm túc đứng đắn bảo mình vô cùng đau dầu, mày gắt gao nhíu chặt lại, vẻ mặt nhìn rất đau đớn.
Cách sự cố lần trước mới qua đi không đến hai tháng, Lý Nhiễm lo lắng vết thương cũ của anh tái phát, hơn nữa cô đã ở bên cạnh Vu Hiểu Hiểu suốt cuộc hành trình rồi có lẽ cô nàng sẽ không để bụng một tối này đâu.
Vì thế nói một tiếng với Vu Hiểu Hiểu rồi cùng Hạ Nam Phương về nhà.
Trên xe cô đặc biệt quan tâm hỏi anh: “Đầu anh còn đau không?”
Hạ Nam Phương uống hai ly rượu, bây giờ diễn giỏi giống như diễn viên sắp được giải oscar: “Đau lắm.”
Lý Nhiễm dựa lại gần xoa xoa huyệt thái dương cho anh: “Đau chỗ này không? Ngày mai đến bệnh viện tái khám đi.”
Hạ Nam Phương lắc đầu: “Em xoa xoa là hết đau ngay.”
Nói xong cầm tay Lý Nhiễm, đặt lên trán mình xoa xoa.
Lý Nhiễm còn không biết tay mình còn có hiệu quả trị liệu thần kỳ như vậy: “Anh có đau thật không vậy? Không có gạt em chứ?”
Hạ Nam Phương cau mày, lại nhích nhích lại gần cô, cằm chôn vào trong cổ cô, ngữ khí lưu luyến: “Anh có gạt em bao giờ đâu, thật sự rất đau.”
Được rồi, nếu anh đau thì cho anh dựa vậy.
Tay tiếp tục xoa xoa, sau lại nghĩ nghĩ: “Nhưng mà em nhớ rõ anh đâu có bị thương nơi gần huyệt thái dương đâu?”
Ý tứ là muốn hỏi vì sao Hạ Nam Phương lại đau ở huyệt thái dương?
Hạ Nam Phương híp mắt, chẳng biết xấu hổ là gì: “À… nơi bị thương cũng đau nữa.”
Nói nói cầm lấy tay cô, tiếp tục xoa vào nơi lúc nãy: “Tiếp tục xoa mới không đau.”
Làm thầy massage miễn phí, Lý Nhiễm ẩn ẩn có loại cảm giác mình bị tính kế.
Trên đường trở về, tuyết rơi dày đặt.
Tại lối vào đường cao tốc đi vào thành phố, một đoàn xe nối đuôi nhau như rồng bay, đèn xe chiếu sáng một góc trời.
Bông tuyết rơi ngoài cửa kính xe giống như không có trọng lượng gì, bay phất phới trên không trung không có mục đích, một trận gió thổi qua lại bay cuồng loạn lên bầu trời.
Giống như cảnh tượng trong phim, giờ đây nội tâm của Lý Nhiễm vô cùng yên tĩnh.
Cô thẩn thờ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, suy nghĩ rải rác giống như những bông tuyết ngoài kia, bay đến nơi không xác định.
“Em đang nghĩ gì đó?”
Hạ Nam Phương nghiêng đầu nhìn cô, thấy Lý Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ thất thần, anh làm ra chút động tĩnh để hấp dẫn lực chú ý của cô lại.
Lý Nhiễm hoàng hồn, lắc đầu: “Không có nghĩ gì hết. Anh còn đau đầu không?”
Hạ Nam Phương làm ra vẻ đau ốm, anh gật gật đầu: “Đau.”
Trên xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng của đèn đường chiếu vào trong, nhưng chỉ bằng những ánh sáng mỏng manh đó thì cũng đủ cho cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt.
Trong nháy mắt kia, Lý Nhiễm có cảm giác quay lại thời điểm lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Năm ấy Lý Nhiễm mười sáu tuổi, Hạ Nam Phương mười tám tuổi.
Ông nội Hạ dẫn Hạ Nam Phương đến thăm hỏi Lý gia, khi đó Hạ Nam Phương rất khó ưa, ngoại trừ việc có một khuôn mặt đẹp trai.
Anh sống trong nhung lụa ở thành phố lâu năm, chưa từng đến nông thôn chịu khổ bao giờ, vừa đến Lý gia đã bị con sâu lông tên “dương ớt” nhìn chằm chằm.
Sâu lông kia vô cùng độc, chỉ cần chạm một cái thôi là làn da sẽ bị vừa đau vừa ngứa, sau một thời gian ngắn sẽ trở nên đỏ sưng tấy lên.
Tiểu thiếu gia được cưng chiều đã quen, lần đầu tiên tới ở nông thôn đã bị dính chiêu.
Trên cánh tay bị nổi lên dấu vết vừa đỏ vừa sưng nhìn vô cùng đáng sợ.
Khi đó anh vô cùng bất mãn với việc ông nội Hạ dẫn anh đến nông thôn rồi, nay lại còn bị “dương ớt” làm bị thương, anh không thèm nói một tiếng, cau mày nổi giận đùng đùng quay trở lại trên xe.
Sau khi Lý Nhiễm biết anh bị thương liền lặng lẽ ra phía sau vườn ngắt mấy ngọn dây khoai lang rồi giã nát nó.
Sau đó cô thật cẩn thận đi tìm Hạ Nam Phương.
Cô đứng ở bên ngoài xe của anh, sợ hãi không dám tiến lên.
Thẳng đến khi bị Hạ Nam Phương phát hiện, ngữ khí hung dữ: “Cô tới làm gì?”
Lý Nhiễm đưa cho anh ngọn khoai lang được giã nát kia: “Nếu anh đau thì đắp cái này lên đi, sẽ không đau nữa đâu.”
Hạ Nam Phương lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, một lúc sau mới nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai nhìn qua bên này mới nhanh chóng nắm lấy tay Lý Nhiễm đang vươn ra, dùng lực kéo cô: “Lên xe đi.”
Đó là lần đầu tiên Lý Nhiễm ngồi xe sang trọng như vậy, ánh mắt trong veo tò mò quan sát trong xe một vòng. Cho đến khi bị giọng điệu vô cùng hung dữ của Hạ Nam Phương cắt ngang tầm mắt: “Tới làm gì?”
Có lẽ do bị sâu bắn rất khó chịu, lại có chút tức giận làm đuôi mắt anh đỏ lên, càng tôn thêm đôi lông mày đen nhánh cùng đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, có chút gì đó… đáng sợ.
Thiếu niên nhìn chằm tay Lý Nhiễm: “Đó là thứ gì?”
“Đây là ngọn khoai lang, giã nát rồi đắp lên cánh tay, hết đau rất nhanh.”
Một khối nhớp nháp màu xanh lục, cô nhìn thấy được sự ghét bỏ trong ánh mắt của Hạ Nam Phương.
Lý Nhiễm thật cẩn thận, cũng cảm thấy thiếu niên tinh xảo như vậy đắp thứ này lên có hơi quá đáng.
“Rất có hiệu quả, anh thử xem được không?”
Hạ Nam Phương giống như con rồng chuẩn bị phun lửa, ánh mắt mang vẻ chán ghét:”Không có độc chứ?”
Lý Nhiễm nhanh chóng lắc đầu: “Không có độc, chúng em đều dùng cái này đó.”
“Đây!” Cô vươn tay đưa đồ về phía thiếu niên, hy vọng anh có thể sẽ nhận lấy.
Hạ Nam Phương gắt gao nhíu mày, không lấy.
Lý Nhiễm có chút thất vọng, nhưng mà trong tích tắc, Hạ Nam Phương đã nắm lấy tay cô rồi siết chặt. Hạ Nam Phương cứ cầm tay lấy tay cô như thế rồi ấn đồ trong lòng bàn tay của cô vào trên vết thương của mình.
Lý Nhiễm: “…”
Tay của thiếu niên rất khỏe, lòng bàn tay nóng rực, nơi cổ tay bị anh nắm chặt nóng đến độ muốn phỏng.
Hạ Nam Phương gắt gao nắm chặt tay cô, từ lần đầu tiên gặp mặt đến lúc trải qua mưa rền gió dữ cùng nhau, mãi cho đến hiện giờ, anh đều chưa bao giờ nghĩ đến chuyện buông tay cô ra.
“Em đang nhớ lại dáng vẻ anh ghét bỏ em vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Lý Nhiễm cười hỏi: “Lần đầu tiên khi anh gặp em đó, anh có cảm giác gì?”
Hạ Nam Phương nhớ lại, vô cùng thẳng thắn thành khẩn nói: “Cảm thấy em có chút ngốc nghếch.”
Lý Nhiễm: “???”
Đây là tiếng người sao? Sao cô nghe không hiểu?
Cô tức giận đẩy anh ra: “Em cho rằng anh sẽ nói là em xinh đẹp, vô cùng động lòng người, vừa gặp đã yêu em rồi chứ?”
Hạ Nam Phương sáp đến gần, anh ôm cô, tâm trạng không tồi.
“Người xinh đẹp hơn anh thấy nhiều rồi.”
“Nhưng vừa ngốc nghếch vừa lương thiện như em thì đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy.”
Nhớ đến lần đầu tiên khi hai người gặp nhau, Lý Nhiễm cố ý làm cho anh ngọn khoai lang trị độc, anh liền cảm thấy cô có chút ngốc nghếch.
“Em có biết không, kỳ thật ngọn khoai lang đó không có tác dụng gì với vết thương bị sâu bắn cả.”
“Không thể nào? Từ nhỏ em đều được làm cho như vậy đấy.”
“Nếu em không đắp nó thì ngày hôm sau em cũng khỏe thôi.”
Lý Nhiễm nghĩ nghĩ, điều này cũng đúng.
“Vậy anh còn để em đắp lên cho anh làm gì?”
Hạ Nam Phương nghiêng nghiêng đầu, thần sắc giảo hoạt, anh cười nói: “Khi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, em lại không dám cùng anh nói chuyện.”
“Em đứng ở bên ngoài xe của anh lâu như vậy, nếu không phải anh kéo em vào thì em muốn đứng đến khi nào?”
Lý Nhiễm nhớ lại lúc trước đúng là mình không dám nói chuyện với Hạ Nam Phương.
Ngay từ lúc bọn họ gặp nhau giống như trong truyện cổ tích, vào thời điểm sau bữa cơm trưa mát mẻ, một chiếc xe ngựa sang trọng ngừng trước cửa một hộ nông dân…
Bọn họ đáng lẽ không có bất cứ quan hệ nào với nhau, nhưng ông trời cố tình ban duyên cho bọn họ ở cùng nhau.
Bọn họ trở thành bạn duy nhất của nhau.
Nói đến chuyện xưa Hạ Nam Phương cũng hơi hứng thú: “Lúc trước em thật là ngốc nha.”
Lý Nhiễm liếc mắt: “Anh dám nói thêm lần nữa xem.”
Hạ Nam Phương cười cười: “Trước kia anh từng nghĩ mình sẽ thích người con gái như thế nào rồi, cũng thật là đến ngày đó, lại không ngờ người làm anh rung động lại chính là em.”
Lý Nhiễm cảm thấy những lời này của Hạ Nam Phương không phải đang khen mình.
“Em cho anh thêm một cơ hội nữa, nói lại cho đàng hoàng.”
Cô nhàn nhạt liếc anh một cái.
Hạ Nam Phương có khát vọng muốn sống vô cùng mạnh liệt: “À thì… em lớn lên thành dáng vẻ anh thích nhất.”
Lý Nhiễm cười ra tiếng.
Hạ Nam Phương ôm cô: “Kỳ thật, bất luận em có biến thành dáng vẻ gì anh đều thích.”
“Anh rất thích dáng vẻ trước kia khi em yêu anh.”
“Thẳng đến khi em không còn yêu anh, anh vẫn thích em nhiều như cũ.”
“Nhiễm Nhiễm… hy vọng… chúng ta có thể tiếp tục tốt đẹp như thế không?” Anh thấp giọng nói ở bên tai cô, giọng nói khàn khàn lộ ra cổ đau thương nhàn nhạt.
Đây rõ ràng là chuyện vô cùng ngọt ngào, nhưng Hạ Nam Phương lại nói như mình đang ở trong một giấc mộng đẹp vậy, mơ hồ không nắm chắc.
Nụ cười trên mặt Lý Nhiễm dần dần nhạt đi, cô hiểu rõ giữa bọn họ sau khi đã trải qua những chuyện này đó, bọn họ sẽ không xác định được đối phương…
Hai người đã trải qua những chuyện đó quá lâu nên Lý Nhiễm sớm đã xem nhẹ tình yêu rồi.
Cô thích Hạ Nam Phương, nhưng không vì vậy mà ảnh hưởng đến việc cô theo đuổi những thứ khác, nếu Hạ Nam Phương lấy danh nghĩa tình yêu để cản trở cô trở thành hình tượng mà cô theo đuổi thì có lẽ cô sẽ rời bỏ anh không một chút do dự nào.
Đây cũng là thứ mà Hạ Nam Phương sợ hãi cũng không dám chạm đến.
“Hạ Nam Phương, em không thể bảo đảm rằng sau khi chúng ta kết hôn rồi thì chỉ ở nhà làm bà Hạ mà thôi.”
Hạ Nam Phương vuốt ve mái tóc cô, nghiêm túc lại khó hiểu: “Làm bà Hạ có gì không tốt?”
“Cho dù có trở thành bà Hạ thì cũng không biến em thành người khác, em vẫn là Lý Nhiễm mà thôi, em vẫn là họa sĩ, vẫn là tác giả truyện tranh cùng với thầy nguyên họa trò chơi nổi tiếng như cũ.”
“Không có gì thay đổi hết.”
Lý Nhiễm lắc đầu: “Những chuyện anh nói hiện tại không phải đã xảy ra, vậy nên ngay thời điểm hiện tại anh đừng lập tức quyết định cho tương lai sau này, anh có hiểu không?”
Hạ Nam Phương híp híp mắt hỏi: “Em không tin anh ư?”
“Em cảm thấy anh sẽ còn làm những chuyện khiến em tổn thương sao?”
Có lẽ anh từng có vết nhơ làm chuyện xấu, cho nên khi anh hỏi vấn đề này, Lý Nhiễm trầm mặt không lên tiếng.
Không có câu trả lời.
Vẻ mặt Hạ Nam Phương nhàn nhạt mất mát.
Lý Nhiễm có chút không đành lòng.
Dáng vẻ bây giờ của anh không còn phí phách hăng hái giống như lúc trước nữa.
Anh là Hạ Nam Phương, từ nhỏ đã nắm được tất cả mọi thứ trong tay rồi, đối với anh có được bất cứ thứ gì đều là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Em không phải cố ý nói những lời đó làm tổn thương anh, em đã từng rời bỏ anh, tuy rằng bây giờ em đồng ý quay về bên anh nhưng nó không đại biểu rằng em lại thành Lý Nhiễm trước kia.”
“Nếu em nguyện ý biến thành Lý Nhiễm trước kia thì những nổ lực từ trước đến giờ em bỏ ra chẳng phải không còn ý nghĩa gì nữa sao?”
Hạ Nam Phương có chút bất đắc dĩ: “Em muốn cái gì anh đều có thể cho em, anh bảo đảm sẽ không ngăn cản em làm bất cứ chuyện gì nữa.”
Ánh mắt anh trông mong hỏi: “Em có thể tin tưởng anh không?”
“Nếu bây giờ em nói với anh rằng em phải bay ra nước ngoài, rời khỏi anh ngay ngày mai, anh sẽ có phản ứng gì?”
Quả nhiên, Hạ Nam Phương thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.
Khoảnh khắc kia, ánh mắt của anh giống hệt như lúc cô rời bỏ anh rồi tìm lại được vậy.
Các cơ căng cứng hai bên má anh đã nói cho cô biết rằng người đàn ông này sẽ không làm được những chuyện anh nói dễ như vậy.
Lý Nhiễm bình tĩnh nói với anh: “Hạ Nam Phương, nói được phải làm được. Bản tính của anh sẽ không thay đổi.”
Lý Nhiễm muốn xác nhận lại một chút, cô muốn đo lường bản tính mà người đàn ông trước mặt này đang cố gắng che giấu.
Cô đã sớm qua cái tuổi vì yêu mà lấy thân báo đáp rồi, cũng đã qua cái tuổi bị dăm ba câu ngon ngọt của đàn ông lừa gạt xoay quanh như những cô gái mới lớn rồi.
“Hạ Nam Phương, anh căn bản không làm được như lời anh hứa.”
“Cần gì phải đến hỏi em chứ?”
Ánh mắt Hạ Nam Phương ảm đạm không có ánh sáng: “Đừng nói nữa.”
Lý Nhiễm đành phải trầm mặc, cô lẳng lặng nhìn xe cộ bên ngoài cửa kính xe ô tô.
Đêm nay có lẽ anh đã uống một ít rượu hoặc có lẽ là hôn lễ của Vu Hiểu Hiểu làm anh xúc động.
Tóm lại, đêm nay hai người bọn họ kết thúc câu chuyện trong không vui.
Hơn 9 giờ, xe từ từ chạy vào Hạ gia.
Vì Hạ Nam Phương uống rượu cho nên khi anh xuống xe, cô muốn dìu anh lên nhà một chút, nhưng Hạ Nam Phương đã nhanh hơn một bước, xuống xe đi ở phía trước, bóng dáng cô đơn lạc lõng bước đi không thèm để ý đến cô.
Lý Nhiễm cảm thấy hơi đau đầu, hiện tại xác thật Hạ Nam Phương giúp đỡ cô rất nhiều, bản tính trời sinh của cô là khi nhận lấy sự giúp đỡ hoặc lòng tốt của người khác, lúc ấy sẽ trở nên kinh sợ, nơm nớp lo sợ, hận không thể lấy đồ mình quý trọng nhất mà báo đáp cho người ta.
Nhưng trời sinh Hạ Nam Phương đã ngậm thìa vàng, gì cũng không thiếu, anh không cần tiền, cũng không cần cô mang ơn đội nghĩa.
Từ đầu đến cuối, điều anh cầu mong duy nhất là cô sẽ yêu thương anh thật lòng, cùng anh răng long đầu bạc.
Nhìn qua anh cái gì cũng không cần, nhưng lại là người tham lam nhất.
Lý Nhiễm nhìn bóng dáng anh đi vào nhà, lắc đầu.
Khổng Phàn Đông bước xuống xe, anh ta đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người ở trong xe, nhìn Hạ Nam Phương tức giận đi mất rồi, lại nhìn Lý Nhiễm vẫn còn đứng chôn chân tại chỗ, nhịn không được thở dài: “Cô hà tất gì phải thử cậu ấy như vậy. Cô cũng biết loại chuyện đó, ngày thường cậu ấy không hề dám nghĩ đến, hôm nay cô một hai phải lấy ra để kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu ấy.”
Lý Nhiễm lạnh giọng: “Nếu làm không được thì đừng khoác lác.”
Khổng Phàn Đông nghĩ đến chuyện trước kia: “Nếu thật sự đến một bước kia, thì lão đại nhất định sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô, cô lấy chuyện này ra thử cậu ấy, chẳng phải bức cậu ấy thành ‘chim sợ cành cong’* sao?”
“Sao vậy? Anh cũng cảm thấy chuyện đêm nay là tôi sai sao?”
Khổng Phàn Đông đúng lúc ngậm miệng lại, anh ta biết Lý Nhiễm có ý gì.
Cho đến nay, vấn đề lớn nhất của Hạ Nam Phương là du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đến mức hơi biếи ŧɦái của anh với cô, biểu hiện của mấy năm gần đây mới phai nhạt đi, anh vô cùng giữ bình tĩnh nắm chắc đúng mực, rất giống một người bình thường.
Anh biết điểm giới hạn của Lý Nhiễm ở đâu, có chút thứ anh không can thiệp vào quá nhiều, ở trong mắt Lý Nhiễm cũng là biểu hiện hối lỗi sửa sai, tiến bộ của người đàn ông.
Nhưng trên thực tế thì đó đều là ngoài mặt, một khi chạm đến sẽ xảy ra vấn đề.
Ví dụ như lại lần nữa xảy ra chuyện cô lại một lần nữa ra nước ngoài như ba năm trước, Hạ Nam Phương có thể chịu nổi hay không?
Nhìn vào phản ứng đêm nay của anh, Hạ Nam Phương bị cô thử nên lòng vô cùng rối loạn, biểu hiện của anh tuyệt đối không phải là đồng ý buông tay, để cô có thể theo đuổi hình tượng càng ngày càng xuất sắc hơn.
Đứng trong sân một lát, chờ đến khi bộ não và toàn thân bị gió lạnh thổi trúng để thanh tỉnh lại rồi cô mới cất bước vào nhà lên lầu.
Sau khi Hạ Nam Phương về nhà lập tức đóng cửa nhốt mình trong thư phòng.
Lý Nhiễm chậm rãi từ từ đi theo phía sau anh, không hề muốn cãi nhau hay tức giận với anh, cô nắm chặt tay nắm cửa thư phòng, trong lòng đột nhiên bực bội.
Dì Văn nhẹ giọng hỏi cô có ăn cơm tối chưa, Lý Nhiễm bừng tỉnh nhớ lại lúc tối Hạ Nam Phương có uống rượu.
“Con ăn rồi, còn anh ấy thì… dì làm cho Hạ Nam Phương một phần đi.”
Nói xong, cô không thèm để ý người trong thư phòng nữa, trở lại phòng ngủ tháo trang sức tẩy trang.
Qua hơn một giờ, dì Văn lại đi đến gõ cửa.
“Lý Nhiễm tiểu thư, cơm tối làm xong rồi ạ.”
“Dì đưa qua thư phòng cho anh ta đi.”
Dì Văn khó xử: “Nhưng Ngài ấy không mở cửa.”
Cô bên trong hít sâu một hơi, một người hơn ba mươi tuổi rồi, sao còn như một đứa con nít như thế chứ!?
Cô thay đồ xong xuôi rồi đưa bữa tối vào thư phòng.
Cửa thư phòng căn bản không khóa, cũng không biết là anh cho mình một bậc thang hay là cho cô một bậc thang nữa.
Cô gõ hai tiếng lại không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì nên trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Hạ Nam Phương đưa lưng về phía cô, ngồi ở bàn xem máy tính, nghe thấy động tĩnh cũng không thèm quay đầu lại, giống như không có ý muốn nói chuyện với cô vậy.
Lý Nhiễm thở dài: “Còn đang giận dỗi nha.”
Hạ Nam Phương cuối cùng cũng đáp lại, thân thể cứng đờ giật giật: “Không có.”
Lý Nhiễm bị dáng vẻ trẻ con của anh chọc cười, cô vươn ngón tay ra chọc chọc anh một chút, rồi lại chọc chọc thêm một chút nữa.
“Anh thuộc họ cá nóc sao?”
“Sao có thể giận lâu như vậy được?”
Hạ Nam Phương nhìn ra ngoài cửa sổ, bày ra bộ dáng như đang quyết định một việc vô cùng quan trọng vậy.
“Nếu như lại phải cách xa thêm một lần nữa…”
Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô: “Anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em.”
“Anh nghĩ, chỉ cần em cho anh một kỳ hạn chờ đợi là được rồi.”
“Anh có thể chờ.”
Khi nói những lời này, Hạ Nam Phương vẫn luôn đang kìm nén điều gì đó, giọng nói không hề bình tĩnh giống như ngày thường.
Lý Nhiễm nghe anh nói vậy, giống như bị đóng đinh tại chỗ, cô dùng ánh mắt đánh giá nhìn Hạ Nam Phương.
Hạ Nam Phương tiếp tục nói: “Em nói rất đúng, nếu là chuyện anh không làm được thì không nên tùy tiện hứa hẹn gì cả.”
“Bây giờ anh cảm thấy mình có thể làm được, cho nên anh đồng ý với em, cho dù sau này em có muốn làm gì đi chăng nữa anh sẽ không bao giờ ép buộc em…”
“Ngay cả có là ra nước ngoài cũng vậy.”
Lý Nhiễm: “Anh…”
“Em có thể tin anh được không?”
Lý Nhiễm không ngờ được Hạ Nam Phương sẽ nói như vậy, cô đúng là quá hiểu biết từ sâu tận trong xương cốt Hạ Nam Phương là dạng người gì cho nên không có cách nào tin tưởng anh được.
“Bây giờ em không tin anh cũng không sao.”
“Thời gian sẽ chứng minh hết thảy.”
“Dù sao chúng ta vẫn còn thời gian cả đời… rất dài rất dài… không phải sao?”
(Chim sợ cành cong: Con chim thoát chết thấy cành cây cong ngỡ là cánh cung nên sợ, không khác câu ngạn ngữ “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”)
Bây giờ Hạ Nam Phương nói lời đường mật càng ngày càng thành thục như ngựa quen đường cũ, cho dù cô biết trong xương cốt anh là dạng người gì, biết dưới túi da đẹp trai đó cất giấu tâm tư cố chấp như thế nào, cũng khó tránh khỏi bị những lời nói đó làm cho cảm động.
Ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc, chứa đựng niềm yêu thích bền bĩ.
“Anh nói thật sao?”
Hạ Nam Phương gấp gáp không chờ nổi gật gật đầu, anh nắm tay cô đưa lên ngực mình, như đang tuyên thệ với cô.
Giọng anh khàn khàn, gợi cảm đến khó hiểu: “Anh bảo đảm, sau này sẽ không can thiệp quá sâu vào chuyện của em nữa.”
“Bất kể chuyện gì.”
Lý Nhiễm nhìn anh không nói lời nào, Hạ Nam Phương khẩn trương nhìn cô.
Thẳng đến khi cô gật gật đầu, cô cũng không phải rất tin tưởng.
Trong cuộc sống đời thường này thì lời nói dối nào mà không nói được, đợi đến khoảng khắc tiến đến chân tướng kia mới có thể công bố sự thật.
Giờ đây, ai có thể phân biệt được thật giả?
Cuối cùng Hạ Nam Phương cũng lộ ra nụ cười tươi, tâm trạng gần đây của anh vẫn luôn không tồi, mỗi lần cười rộ lên luôn có hương vị tỏa nắng.
Thêm vào đó anh còn có khuôn mặt anh tuấn, khóe miệng thường xuyên mím chặt nên có chút lạnh lùng.
Không thể không nói, cười tươi như vậy thật sự có lực sát thương rất lớn.
Lý Nhiễm cũng cười cười, không biết là cười Hạ Nam Phương hay là cười cái gì.
“Ăn cơm đi.”
Cô đi đến bàn bên cạnh: “Đồ ăn nguội hết rồi.”
Hạ Nam Phương đi đến, thân ảnh cao lớn của anh lập tức bao phủ thân hình nhỏ bé của Lý Nhiễm, anh cúi đầu nhìn cô một chút.
Nhưng vẫn không nói gì.
Ăn cơm xong, Hạ Nam Phương ở trong thư phòng xử lí công việc.
Lý Nhiễm về phòng ngủ gọi điện cho Vu Hiểu Hiểu, trong phòng đã bậc máy sưởi rồi nhưng cô vẫn mang một đôi tất thật dày.
Điện thoại vang lên hai tiếng đã được kết nối, Lý Nhiễm kinh ngạc khi cô nàng lại bắt máy nhanh như vậy.
“Alo…”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của đàn ông, Lý Nhiễm dừng lại khoảng chừng hai giây, mới nhớ tới ngoại trừ Trần Tề Thịnh thì còn có thể là ai.
“Tôi là Lý Nhiễm, Hiểu Hiểu đâu?”
Trần Tề Thịnh lời ít mà ý nhiều: “Cô ấy đang tắm.”
Vu Hiểu Hiểu không ở đó nên cô muốn cúp điện thoại, nhưng giọng người đàn ông bên kia lại vang lên: “Cô chờ một lát, tôi chuyển máy cho cô ấy.”
Lý Nhiễm nghe thấy câu đó cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Quả nhiên, không qua vài giây đã nghe đầu bên kia của điện thoại truyền đến âm thanh gà bay chó sủa của Vu Hiểu Hiểu.
“A a a… sao anh vào đây được?”
Lý Nhiễm tưởng trượng trong đầu một chút, là có thể cảm nhận được bộ dáng kinh hoảng thất thố hiện tại của cô nàng.
“Anh… Anh còn tới!”
“Anh đừng có mà đến đây!”
“Anh đứng tại chỗ cho tôi!”
Đời này lỗ tai Trần Tề Thịnh chưa bao giờ được “hưởng” đề-xi-ben cao như vậy, hắn cau mày, tới gần bồn tắm.
“Điện thoại của Lý Nhiễm.”
Giọng của Vu Hiểu Hiểu đột nhiên im bặt.
Lại sau đó, Lý Nhiễm nghe thấy tiếng đóng cửa.
Trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra.
Vu Hiểu Hiểu cầm điện thoại, ấm ức: “Nhiễm Nhiễm…”
Lý Nhiễm vô cùng hoài nghi: “Hai người… đêm nay không phải là lần đầu tiên chứ?”
Vu Hiểu Hiểu rầm rì mà ừ một tiếng.
Lý Nhiễm đỡ trán, u là trời!
Vu Hiểu Hiểu: “Tớ có chút sợ, tớ định lát nữa bảo anh ta qua thư phòng ngủ.”
Lý Nhiễm lập tức ngăn chặn cô nàng: “Cậu đừng có phá!”
Vu Hiểu Hiểu không lên tiếng, vô cùng phiền muộn hỏi: “Nhất định phải cái kia sao?”
Lý Nhiễm dứt khoát bị cô nàng chọc cười: “Hai người các cậu đều đã kết hôn rồi, bằng không làm gì? Ở trên giường chơi đóng vai gia đình sao?”
Vu Hiểu Hiểu lẩm bẩm lầm bầm: “Không thể đắp chăn nói chuyện phiếm sao?”
Lý Nhiễm bật cười: “Cậu hỏi Trần Tề Thịnh có đồng ý hay không thử đi?”
Vu Hiểu Hiểu: “…”
Nói trở về, Lý Nhiễm lại hỏi: “Đêm nay không náo động phòng sao? Sao cậu kết thúc nhanh vậy được?”
Vu Hiểu Hiểu: “À, Trần Tề Thịnh không cho bọn họ đến phá tớ.”
Lý Nhiễm hiểu rõ: “Cũng tốt, ban ngày náo nhiệt cũng đủ rồi, buổi tối đi ngủ sớm một chút đi.”
Vu Hiểu Hiểu giật mình một cái phục hồi lại tinh thần: “Cậu nói xem, anh ta không cho náo động phòng, không phải là tưởng???”
Lý Nhiễm thấy phản ứng của cô nàng, lại cười: “Cậu nói đi?”
Vu Hiểu Hiểu nhìn thời gian, căm giận nói: “Lúc này mới có 10 giờ thôi, tên Trần Tề Thịnh cầm thú này!”
“Cậu nói anh ta có muốn…”
Lý Nhiễm ôm bụng cười lăn lộn trên giường: “Vu Hiểu Hiểu, cậu cũng có hôm nay nha!”
Vu Hiểu Hiểu kêu rên: “Sao cậu có thể vui sướng khi người gặp họa như thế chứ?”
Lý Nhiễm không để ý tới cô nàng, chuẩn bị cúp máy, nhân tiện hung hăng mà cười nhạo Vu Hiểu Hiểu thêm một trận.
Hạ Nam Phương vào phòng ngủ đã thấy Lý Nhiễm cười lăn lộn trên giường, anh cong cong môi, cười hỏi cô: “Em đang cười gì thế?”
Cô đặt điện thoại sang một bên, kể anh nghe về chuyện Trần Tề Thịnh ‘giả heo ăn thịt hổ’ như thế nào, nuôi Vu Hiểu Hiểu thành cô gái đơn giản ngọt ngào chờ đêm nay bị ăn sạch sẽ ra sao: “Sao hai người họ thú vị thế nhỉ.”
Hạ Nam Phương cũng cười theo cô, anh ngồi xuống giường bên cạnh Lý Nhiễm.
Có lẽ là do ở nhà, hoặc có thể là vì có cô bên cạnh nên anh thường xuyên lộ ra tư thế vô cùng lười biếng: “Bạn gái nhà người khác tình nguyện xả thân nuôi hổ rồi.” Nói xong, anh xoay người lại: “Vậy còn em?”
Dụ dỗ lộ liễu như thế nhưng Lý Nhiễm cũng không kinh sợ như Vu Hiểu Hiểu.
Lý Nhiễm xích lại gần, cô cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Hạ Nam Phương.
Nụ hôn này không giống với lúc xưa, rõ ràng nhẹ như chuồn chuồn lướt qua nhưng làm Hạ Nam Phương như bị sét đánh đứng hình mất 5 giây.
Cánh môi cô gái mềm mại ngọt ngào như là mật hoa, hương thơm nồng nàng làm người ta muốn càng nhiều hơn.
Lý Nhiễm rời khỏi Hạ Nam Phương, mở to đôi mắt nhìn anh: “Bạn gái anh thế nào?”
Hạ Nam Phương không trả lời cô, anh duỗi tay nhẹ nhàng chế trụ sau cổ Lý Nhiễm, hơi dùng chút lực, khoảng cách hai người lập tức lại gần nhau hơn.
Chóp mũi nhẹ cọ cọ, hai má kề sát nhau.
Giọng của Hạ Nam Phương ấp ủ tình yêu lâu năm vô cớ làm người khác rung động: “Chỉ một chút làm sao mà đủ được?” Anh mê hoặc nói bên tai cô: “Anh muốn thật nhiều thật nhiều lần nữa mới đủ.”
Lý Nhiễm đang muốn mở miệng đã bị nụ hôn của Hạ Nam Phương ngăn lại.
So với nụ hôn nhẹ nhàng nhạt nhẽo không có kỹ thuật gì của cô kia thì nụ hôn ngay lúc này của anh như trút hết mọi thâm tình của anh ra.
Anh đỡ eo cô, không cho cô ngã xuống giường mà giữ cô lại kéo sát vào mình. Một tay khác anh nâng mặt cô lên để cô không thể né tránh mình, tiện đà gia tăng thêm mật ngọt cho nụ hôn.
Không khí trong miệng bị cướp đi, hô hấp cô dần dần trở nên dồn dập.
Còn Hạ Nam Phương như chết đuối hôn sâu, giữ cô vô cùng vững chắc, dưới sự giao nhau của hô hấp, trong không khí đều là ái muội.
Ánh đèn mờ ảo trong phòng ngủ chiếu sáng ảnh ngược hai người trên bức tường phía sau, như con thuyền lênh đênh trên biển, phập phập phồng phồng.
Phòng ngủ tràn ngập âm thanh không thể giải thích, cùng với tản mát mùi hương mê luyến nồng nàng.
Ngày hôm sau, khi Lý Nhiễm tỉnh lại Hạ Nam Phương đã rời giường.
Cô ngồi trên giường ngây ngẩn một hồi, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường thì nhìn thấy giấy nhắn của anh. Trên đó viết anh phải đi công tác một thời gian, sẽ về trước tết Nguyên Đán.
Lý Nhiễm cầm lòng không đậu mở lịch ra xem, còn ba tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán rồi.
Gần đến Tết nên tất cả mọi người trong nhà đều rất bận rộn, quản gia cho người treo các lồng đèn nhỏ màu đỏ khắp các nơi trong biệt thự. Trên lồng đèn viết ‘như ý’, ‘cát tường’,… nhìn thấy nó khiến lòng người cũng trở nên tốt đẹp vui vẻ hơn.
Lý Nhiễm vừa ăn sáng vừa gọi điện cho Vu Hiểu Hiểu.
Điện thoại vừa mới kết nối đã nghe giọng nói như mèo kêu của cô nàng: “Nhiễm Nhiễm, tớ muốn chết!”
“Trần Tề Thịnh… anh ta không phải người, anh ta chính là cầm thú!”
Lý Nhiễm: “…”
Bên kia im lặng một chút rồi bắt đầu truyền đếm âm thanh thầm thầm thì thì, có lẽ là Trần Tề Thịnh đang nói gì đó với Vu Hiểu Hiểu, chỉ nghe thấy Vu Hiểu Hiểu giận dữ hét lên: “Tôi muốn cho tất cả mọi người đều nhìn tội của anh! Nhìn anh cắn tôi như thế nào!”
Vu Hiểu Hiểu ở đầu dây bên kia như mèo con tức giận, không biết Trần Tề Thịnh dỗ cô nàng cách nào nữa. Vu Hiểu Hiểu tức giận đi qua bên phòng khác gọi điện cho Lý Nhiễm, vừa lên án hành vi phạm tội tối hôm qua của Trần Tề Thịnh vừa rớt nước mắt nói: “Tớ muốn về nhà.”
Lúc đầu Lý Nhiễm chỉ cho rằng hai người bọn họ đùa giỡn, nhưng nghe thấy giọng của Vu Hiểu Hiểu Hiểu không đúng lắm: “Cậu khóc ư?”
Vu Hiểu Hiểu lớn như vậy rồi nhưng là lần đầu tiên rời khỏi nhà.
Trước khi Vu Hiểu Hiểu cùng Trần Tề Thịnh kết hôn thì chỉ mới có gặp mặt mới có năm lần, phải trở thành người thân mật nhất của mình, đúng là khó chấp nhận được nhưng cũng không thể tùy ý trở về Vu gia.
Vu Hiểu Hiểu ở đầu điện thoại bên kia không hé răng, nhỏ giọng nói: “Tớ nhớ nhà.”
Lý Nhiễm vừa nhắn tin cho Trần Tề Thịnh để hắn vào nhìn Vu Hiểu Hiểu xem, vừa an ủi cô nàng: “Cục cưng ơi, đó là nhà của cậu mà.”
“Bây giờ cậu và Trần Tề Thịnh đã kết hôn rồi, nhà hai cậu đang ở sau này cũng chính là nhà của cậu.”
Vu Hiểu Hiểu không nói lời nào, hiển nhiên không quá đồng ý cách nói của Lý Nhiễm.
Đầu điện thoại bên kia rất nhanh đã vang lên tiếng gõ của của Trần Tề Thịnh, Lý Nhiễm dụ dỗ Vu Hiểu Hiểu đi mở cửa cho hắn: “Cậu từ từ nói chuyện với Tần Tề Thịnh trước rồi tối nay tớ đến tìm cậu nhé, được không?”
Trong lòng Vu Hiểu Hiểu xem Lý Nhiễm như cọng rơm cứu mạng: “Cậu nhất định phải đến tìm tớ đó!”
Trần Tề Thịnh ở bên ngoài gõ cửa vài cái mà Vu Hiểu Hiểu không mở ra nên hắn cầm chìa khóa dự phòng mở cửa ra. Vừa vào phòng đã nhìn thấy Vu Hiểu Hiểu ngồi úp mặt xuống đầu gối, khóc nức nở.
Trần Tề Thịnh xoa xoa lỗ tai cô nàng, trầm giọng hỏi: “Sao em lại khóc?”
Vu Hiểu Hiểu cứ cảm thấy người đàn ông kế bên mình đây vừa xa lạ lại vừa thân mật.
Bọn họ rõ ràng mới gặp nhau có vài lần thôi nhưng lại có mối quan hệ thân mật nhất.
Bọn họ là người thân mật nhất của nhau, nhưng giờ đây Vu Hiểu Hiểu lại cảm thấy hắn thật xa lạ, vô cùng nhớ nhà. Cô nàng ngẩng đầu, rồi cúi xuống: “Tôi nhớ nhà.”
Trần Tề Thịnh duỗi tay xoa xoa đuôi mắt khóc đến sưng đỏ của Vu Hiểu Hiểu: “Đi, đi xuống nhà ăn cơm rồi anh đưa em về nhà.”
Vu Hiểu Hiểu trừng lớn đôi mắt đỏ: “Thật không?”
Trần Tề Thịnh gật đầu: “Sao này em muốn về thì về, anh đi cùng em.”
_
Sáng nay Lý Nhiễm về công ty, kế hoạch phát triển trò chơi đã tiến vào quỹ đạo, không còn bận rộn như trước kia nữa.
Dự án [Phục Ma Truyện] tiếp tục phát triển mùa hai, diễn biến tiếp theo của mùa này sẽ khác nhiều so với mùa trước.
Trở thành trò chơi tiên hiệp nhằm vào người chơi nữ duy nhất cả nước, có lẽ là để phù hợp với thiên tính của người chơi nữ, nên [Phục Ma Truyện] mùa hai được thiết kế thành trò chơi tu luyện.
Mỗi một người chơi đều có thể thông qua gieo trồng tiên thảo thu thập tinh thạch để đổi lấy những đồng vàng, rồi đồng vàng đó có thể được chuyển đổi thành trang bị và vũ khí, chờ đến khi trang bị và vũ khí đạt đến giá trị vũ lực, khi có sức chiến đấu nhất định thì có thể tiến vào khu chiến trường.
Ngoài ra, người chơi còn có thể thông qua làm nhiệm vụ tích góp đồng vàng để xây nhà, tự thiết kế ngôi nhà mà mình mong muốn.
Vì trong trò chơi còn có thiết lập cho các cặp đôi kết hôn nên game thu hút không ít người chơi nam đến chơi cùng bạn gái.
Trong giai đoạn hậu kỳ của trò chơi, nhiều chức năng như “PK”, “Chợ đêm”… dần dần được phát triển, điều này làm phong phú thêm trải nghiệm chơi game của người chơi.
Chờ đến khi [Phục Ma Truyện] hoàn toàn được quảng bá ra thị trường, người đăng ký chơi càng ngày càng nhiều, sớm đã vượt quá sức chứa mà nhóm thiết kế dự tính trước đó.
Vào cuối năm, trò chơi đã có hơn một trăm triệu lượt đăng ký.
Lượt đăng ký vượt xa đánh giá ban đầu.
Nhân lúc buổi tiệc chúc mừng người đăng ký đột phá một trăm triệu lượt, Lý Nhiễm chính thức đưa đơn từ chức.
Kể từ khi bị Trịnh Huyền Lang dùng lương cao đào đến làm dự án [Phục Ma Truyện] đến nay, ngay từ đầu Lý Nhiễm hết đường xoay sở, hoảng loạn hứng phó cho đến bây giờ cô đã sắp xếp toàn bộ đội ngũ đâu vào đấy một cách hoàn hảo.
Cô xác thật đã dùng thực lực của bản thân mình để chứng minh mọi thứ.
Cho nên khi Trịnh Huyền Lang nghe nói cô muốn từ chức thì vô cùng bất ngờ: “Tôi hy vọng cô có thể suy xét lại một chút. Năng lực của cô hoàn toàn có thể phát triển [Phục Ma Truyện] càng lớn mạnh và nổi tiếng hơn.”
“Vì sao vừa mới thành công đã giải nghệ rồi?”
Trong khoảng thời gian vừa bận rộn vừa thoải mái này Lý Nhiễm cũng đã suy nghĩ rất nhiều rằng bản thân cô rốt cuộc muốn cái gì.
Làm trò chơi sao? Điều này đi ngược lại ước nguyện ban đầu của cô.
Cho tới nay, tất cả mọi việc cô làm đều là vì muốn được người khác công nhận tán thành.
Nhưng bản thân cô lại xem nhẹ nội tâm của bản thân, điều mà cô chân chính thích thật sự là cái gì.
“Làm người dẫn dắt của toàn bộ dự án hơn nửa năm nay nhưng tôi vẫn không thể ứng phó được những mối quan hệ phức tạp giữa người và người như cũ.”
“Giám đốc Trịnh, tôi không phải là thương nhân, từ đầu đến cuối cái tôi muốn đơn giản chỉ là vẽ tranh, tuy bây giờ tôi nhận được rất nhiều tiền, cũng nhận được nhiều giải thưởng. Nhưng rất lâu rồi tôi không có tĩnh tâm để vẽ những gì tôi muốn.”
“Trước kia, ước mơ của tôi là trước 30 tuổi sẽ mở một buổi triển lãm nghệ thuật của riêng mình, nhưng tất cả những chuyện tôi làm bây giờ lại càng ngày càng xa với ước mộng ban đầu ấy.”
Trịnh Huyền Lang không quá hiểu những gì Lý Nhiễm nói: “Cô là muốn làm một nghệ thuật gia thuần tuý ư? Giống như hoạ sĩ Van Gogh, ăn nhờ ở đậu, cho dù khốn đốn quẫn bách đến đói chết, cũng không muốn nghệ thuật bị vấy bẩn bởi tiền tài sao?”
Lý Nhiễm cười cười: “Giám đốc Trịnh, anh nói quá đề cao tôi rồi, tôi không như Ngài ấy được, trên thế giới này vĩnh viễn đều chỉ có một Van Gogh mà thôi.”
“Nhưng tôi có thể làm Lý Nhiễm…”
“Cũng giống như vậy, trên thế giới này chỉ có một Lý Nhiễm.”
Trịnh Huyền Lang kinh ngạc với những gì Lý Nhiễm nói, hắn ở trong thế giới thương nhân trọng lợi nhẹ nghĩa, rất khó thể hiểu được khái niệm nghệ thuật thuần tuý đó.
Trịnh Huyền Lang thở dài nói: “Hạ Nam Phương thật là bảo vệ cô… không biết nhân gian khó khăn nha.”
Lý Nhiễm cười cười, không biết nhân gian khó khăn?
Cô mất mẹ từ khi còn rất nhỏ, phải trải qua nỗi đau đớn đầu tiên trên thế gian. Cô ăn nhờ ở đậu tám năm, đi qua mọi ánh mắt lạnh lùng khinh bạt của thiên hạ.
Cô đã trải qua tất cả những chuyện đó, chỉ là cô cố gắng quên đi, cố gắng vuốt phẳng niềm đau xót trong trái tim mà thôi.
Cũng không phải không biết nhân gian khó khăn.
Chỉ là không quên xích tử chi tâm*.
(Xích tử chi tâm (赤子之心): tấm lòng son, tấm lòng trong trắng thuần khiết)
Lý Nhiễm lại lần nữ bắt đầu lập nghiệp mở studio, phòng làm việc của Vu Hiểu Hiểu bây giờ tập trung vào việc làm truyện tranh.
Phòng làm việc của Vu Hiểu Hiểu ký hợp đồng với rất nhiều với họa sĩ nổi tiếng, toàn tâm toàn ý cho hoạt động marketing, cống hiến hết mình mở rộng các truyện tranh nhiều kỳ, phòng làm việc sớm đã có lợi nhuận hơn tám đơn vị… nhảy vọt trở thành tiểu phú bà.
Trước Tết Nguyên Đán một ngày, cô mới từ nơi chọn địa điểm mở studio về nhà.
Trên đường về nhận được điện thoại của cha Lý, ông ở đầu dây bên kia lời ít mà ý nhiều: “Ba đang ở sân bay.”
Lý Nhiễm vừa nghe thấy thiếu chút nữa đã đánh lạc tay lái.
Không sai, cô còn chưa nói với cha Lý chuyện cô và Hạ Nam Phương đã quay lại bên nhau!
Hai người các cô vừa mới quay lại với nhau chỉ mới hơn một tháng, ngay cả trong lòng cô còn cảm thấy không xác định, hơn nữa ấn tượng của cha Lý về Hạ Nam Phương vẫn luôn không được tốt lắm.
Cho nên cô định khi về nhà ăn Tết sẽ dẫn Hạ Nam Phương cùng về, nhân lúc Tết nhất nên có lẽ cha Lý sẽ không trở mặt quá khó coi…
Ai mà ngờ được cha Lý lại tập kích bất ngờ chứ.
Cô cúp máy, lập tức nhắn tin cho Hạ Nam Phương: 【Ba em tới!】
Hạ Nam Phương đáp lại: 【Anh gọi người đi đón bác trai.】
Lý Nhiễm: 【Em còn chưa nói chuyện hai chúng ta ở bên nhau cho ba nghe nữa.】
Hạ Nam Phương: 【Cho nên…】
Lý Nhiễm: 【Cho nên, em muốn dẫn ba về chung cư của em.】
Hạ Nam Phương: 【Vậy còn em?】
Lý Nhiễm: 【Vâng, em cũng dọn về đó.】
Hạ Nam Phương trả lời lại bằng một gói biểu tượng cảm xúc [chó tự kỷ] mà Lý Nhiễm gửi cho anh cách đó không lâu.
Thật đúng là học đi đôi với hành!
Lái thêm một đoạn lên phía trước để tìm chỗ quay đầu xe lại, Lý Nhiễm nhanh chóng lái lên đường cao tốc chạy về hướng sân bay. Lý Nhiễm bảo cha Lý tìm quán cafe trong sân bay ngồi chờ mình trước rồi cô sẽ lập tức đến đón ông.
Cha Lý đến ngay lúc này Lý Nhiễm cùng Hạ Nam Phương đều có loại cảm giác trở tay không kịp.
Hai người như hai đứa nhóc học sinh cấp 3 giấu người lớn trong nhà lén lút yêu sớm, cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ bí ẩn.
Nhưng mà việc vượt cấp gặp mặt phụ huynh luôn là điều cần thiết, thà ra mắt sớm còn hơn muộn.
Lý Nhiễm về nước hơn nửa năm, cha Lý vốn dĩ đã muốn lên thăm cô lâu rồi nhưng ở nhà đang làm dự án “vạn mẫu đồng ruộng”, bản thân ông lại là Chủ tịch Hiệp hội tiếp thị nông nghiệp nên vẫn luôn bận rộn đến tận giờ.
Sau một giờ lái xe đến sân bay, Lý Nhiễm thuận lợi đón được người về nhà.
Cha Lý đang có tâm trạng rất tốt, trên người mặc áo do con gái bảo bối gửi về, dạo gần đây ông hay nói đau đầu nên cô mua cho ông một chiếc mũ, nhìn vô cùng ấm áp.
Tại sân bay, hai cha con ôm nhau cười rất tươi.
Không thể không nói, chỉ có ở trước mặt cha Lý, Lý Nhiễm mới có thể lộ ra bản tính trẻ con tươi cười như thế.
Cha Lý đánh giá cô con gái đã lâu không gặp của mình từ trên xuống dưới một phen, khí sắc tốt hơn trong video nhiều, gương mặt hồng nhuận, làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh xõa sau lưng, thần sắc trong ánh mắt không lừa được người, chứng minh gần đây cô sống không tồi.
Trong lòng cha Lý thoáng yên tâm một ít.
Đặt đồ lên xe, Lý Nhiễm chở cha Lý đến thẳng chung cư của mình.
Toàn bộ hành trình cha Lý không hề hoài nghi, hứng thú bừng bừng cùng Lý Nhiễm tám chuyện suốt chặng đường về.
Đến chung cư cũng đã chạng vạng tối, Lý Nhiễm vừa mở cửa nhà ra thì bụi bay đầy mặt như đang nói ở đây lâu rồi không có ai ở.
Cha Lý có kinh nghiệm sống phong phú, ánh mắt ông hoài nghi nhìn Lý Nhiễm: “Đã bao lâu con không về nhà rồi?”
Lý Nhiễm không dám nói với ông gần đây vẫn luôn ở nhà của Hạ Nam Phương, ông không biết mình quay lại với Hạ Nam Phương, nếu bây giờ mà nói ra cô sợ ông sẽ đánh gãy chân Hạ Nam Phương mất.
Cô hàm hồ qua loa lấy lệ nói: “Tại con đi công tác một thời gian, thông gió một chút là được rồi.”
Nói xong vội vàng mở tất cả cửa sổ trong nhà ra, khí lạnh mùa đông lập tức tràn vào nhà, cô có chút chột dạ nhìn lén cha Lý.
Cũng may cha Lý đang chắp tay sau lưng tuần tra một vòng trong phòng, có lẽ không phát hiện dấu vết khả nghi gì nên mới bỏ qua chuyện đó.
Thấy ông không hỏi thêm câu nào, Lý Nhiễm nhẹ nhàng thở ra.
Bữa cơm chiều cha Lý làm đầu bếp, Lý Nhiễm ở bên cạnh giúp đỡ.
Bông tuyết bay lả tả bên ngoài cửa sổ, ánh đèn lung linh chiếu sáng bên trong phòng, khung cảnh vô cùng ấm áp.
Di động trong phòng khách run lên liên tục nhưng Lý Nhiễm không nghe thấy.
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, Lý Nhiễm xoa xoa tay: “Cá con đặt đến rồi, con đi mở cửa.”
Đôi dép lê cô mang phát ra âm thanh xào xạt nện bước nhẹ nhàng một đường đi từ nhà bếp đến phòng khách, như đang hoà tấu một khúc nhạc dương cầm.
Vừa mở cửa ra, nhìn thấy Hạ Nam Phương bên ngoài cửa, biểu cảm trên mặt cô lập tức cứng đờ.
Nói khó nghe một chút thì cô không ngờ Hạ Nam Phương sẽ đến vào lúc này.
Trước khi đón cha Lý, cô đã nói với anh, cô sẽ tìm cơ hội nói với cha Lý chuyện của hai người rồi… trong điện thoại đã nói rõ ràng, chuyện đó không cần Hạ Nam Phương nhúng tay vào.
Lý Nhiễm treo nụ cười có chút xấu hổ trên mặt: “Sao anh lại đến đây?”
Ngoài cửa, Hạ Nam Phương mặc một cây màu đen, lạnh lùng đứng đó.
Trong tay anh xách không ít thứ, rượu vang đỏ, trà Phổ Nhị, còn có mấy cái hộp quà.
Đầu óc Lý Nhiễm nhanh chóng quay cuồng.
Người cũng đã đến trước cửa rồi, cô cũng không thể đuổi người về được.
Nhưng Hạ Nam Phương cũng không thèm báo trước một tiếng đã trực tiếp xông đến rồi, cha Lý không hề chuẩn bị một chút nào, Lý Nhiễm không xác định hai người sẽ xảy ra cuộc chiến như thế nào nữa.
“Nhiễm Nhiễm, lấy đồ ăn xong chưa?” Cha Lý thấy Lý Nhiễm thật lâu không động tĩnh gì, vì thế từ phòng bếp ra tới.
Vừa đến phòng khách đã nhìn thấy Hạ Nam Phương đang đứng ở huyền quan ngoài cửa.
Lý Nhiễm đang cầm áo khoác móc lên cho anh, còn Hạ Nam Phương đang đổi giày.
Hai người hằng ngày ở nhà nên vô cùng ăn ý, điều đó đánh sâu vào trong trí óc cùng tròng mắt cha Lý.
Ông hỏi câu hỏi y hệt Lý Nhiễm hỏi Hạ Nam Phương, nhưng khẩu khí không tốt được như cô: “Sao cậu lại đến đây?”
Nói xong, tầm mắt ông lại dừng ở trên người Lý Nhiễm, thăm dò từ trên xuống dưới: “Con gọi nó đến sao?”
Dưới ánh mắt chất vấn của cha Lý, Lý Nhiễm theo bản năng lắc đầu, lại nghĩ đến bỏ lại Hạ Nam Phương một mình đối mặt với ông có chút quá tàn nhẫn, vì thế lại gật gật đầu.
Sắc mặt cha Lý trầm xuống, loại thời điểm này mà Lý Nhiễm gọi Hạ Nam Phương đến là có ý gì?
Mặt ông càng thêm lạnh lẽo hơn, ông liếc nhìn Lý Nhiễm: “Con vào đây.”
Dù sao người đến cửa cũng là khách, ông không trực tiếp đuổi Hạ Nam Phương ra ngoài.
“Cậu Hạ, mời ngồi, chờ chúng tôi một chút.”
Câu “cậu Hạ” này gọi vô cùng lạnh nhạt xa cách, không hề mang theo chút cảm tình nào.
Giọng điệu của ông thậm chí còn không thân thuộc bằng anh bán cá ngoài chợ.
Lý Nhiễm lo lắng nhìn Hạ Nam Phương liếc mắt một cái, sau đó bước từng bước nhỏ đi theo phía sau cha Lý.
Trong thư phòng, cha Lý chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ.
Ông nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, còn Lý Nhiễm thì nhìn bóng lưng của ông.
Dù sao chuyện này là do cô sai trước: “Ba, con sai rồi, con nên nói chuyện này cho ba biết sớm hơn mới phải.”
Giọng cha Lý hơi tức giận: “Bao lâu rồi?”
Lý Nhiễm thành thật khai báo: “Hơn một tháng rồi ạ.”
Hai người ở bên nhau hơn một tháng, vậy mà ông không hề hay biết, nếu không phải hôm nay đột nhiên nhớ cô, đến đây thăm cô thì không biết còn sẽ bị giấu bao lâu nữa.
Lý Nhiễm cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ba, không phải con cố ý gạt ba, lúc trước ba phản đối chúng con dữ như vậy, cho nên…”
“Có phải nó lại ép con không? Nó lại lấy thứ gì uy hiếp con rồi?” Cha Lý cảm thấy Hạ Nam Phương xấu xa không biết sửa, hoặc là lấy khổ nhục kế giành được sự đồng tình, hoặc là uy hiếp cô bằng thứ cô quan tâm.
“Không có uy hiếp con, cũng không có ép buộc con gì cả. Là con thật lòng muốn ở bên cạnh anh ấy.”
Cha Lý xoay người, ngón tay ở trong không khí run lên vài cái.
“Con đã quên lúc trước nó đã làm những gì với con rồi phải không? Đàn ông tốt trên đời này nhiều như vậy, con chọn ai không được mà còn cố tình chọn nó?”
Lý Nhiễm nhẹ giọng nhỏ nhẹ trấn an cha Lý một lát: “Ba, ba muốn nghe con nói lời thật lòng không?”
“Con nói di.”
“Thực ra, lúc trước con vẫn luôn lừa ba. Con rời khỏi Hạ gia, chia tay Hạ Nam Phương không phải vì con không yêu Hạ Nam Phương nữa.”
“Con chỉ ghét bỏ cuộc sống cũ, khi đó con chỉ thích Hạ Nam Phương, lấy anh ấy làm trung tâm xoay quanh cuộc sống của mình, còn lại căn bản con không tìm thấy bản thân mình còn có giá trị gì nữa.”
“Những ước mơ mà con từng nói với ba thì sao?”
Lý Nhiễm nói thật: “Con thích anh ấy.”
“Vẫn luôn thích.”
“Lần đầu tiên khi gặp anh ấy vào năm mười sáu tuổi, con đã muốn ở bên cạnh anh ấy suốt đời.”
Cha Lý vẫn luôn cho rằng Lý Nhiễm hoàn toàn hết hy vọng với Hạ Nam Phương rồi mới có thể rời đi quyết tuyệt như vậy, lại không ngờ rằng trong lòng cô vẫn luôn không hề buông bỏ Hạ Nam Phương.
“Vậy vì sao lúc trước con phải rời đi? Con đã đi không hề quay đầu lại rồi, sao bây giờ lại nhào vào trong ngực nó làm chi nữa? Lý Nhiễm, con hỏi lại bản thân con, làm như vậy con được cái gì?”
Cha Lý rất ít khi gọi cả họ tên Lý Nhiễm mà chỉ gọi cô là Nhiễm Nhiễm.
Mỗi lần khi gọi cả họ tên Lý Nhiễm, cô liền biết ông đang vô cùng tức giận và thất vọng về mình.
Lý Nhiễm bình tĩnh nói: “Ngoại trừ ước mơ trở thành họa sĩ nổi tiếng ra thì con kiên trì như vậy cũng chỉ muốn phấn đấu vì một tình yêu bình đẳng thôi.”
“Ba, ba đã từng nói, có thân phận địa vị gì thì ở trước mặt tình yêu đều là bình đẳng.”
“Điều con vẫn muốn làm đều là phấn đấu cho sự bình đẳng đó.”
Cha Lý lắc đầu, trong lòng ông buồn bã vô cùng: “Lý Nhiễm, con làm ba quá thất vọng rồi.”
“Con cố gắng nhiều năm như vậy, trả giá nhiều năm như thế, bây giờ con lại nói với ba rằng chẳng qua đó chỉ là để đạt được một vị trí bình đẳng trong tình yêu với Hạ Nam Phương mà thôi.”
“Con đem nỗ lực, trả giá nhiều năm như vậy trở thành cái gì? Phụ kiện cho tình yêu sao?”
“Ba đã nói với con rằng ở trước mặt tình yêu thì không cần bất cứ thân phận hay địa vị nào, cho dù con có ở trong vực sâu đầm lầy, chỉ cần Hạ Nam Phương yêu con, thì lúc trước sẽ không coi khinh con như vậy, cũng sẽ không uy hiếp ép buộc con, càng sẽ không để con phải đau lòng.”
Cha Lý cắn răng, giống như đang thề nhất định phải chọc phá hết ảo tưởng không thực tế của Lý Nhiễm đang nghĩ.
“Chẳng lẽ con không sợ, những chuyện lúc trước nó làm, sẽ tái diễn lại một lần nữa trên người con sao?”
Nghe xong những lời này, Lý Nhiễm cúi đầu, nước mắt chảy xuống, từng giọt từng giọt đọng lại trên sàn nhà.
Cha Lý rất hiểu con người của Lý Nhiễm, ông có thể lý giải được vì sao cô luôn giấu tình yêu của mình đi không dám biểu lộ ra ngoài, ông có thể hiểu được sự kiên trì của cô, càng hiểu rõ vì sao cô lui bước.
Khi ông hỏi đến Hạ Nam Phương sẽ lại làm tổn thương cô thêm một lần nữa, đáp lại ông chính là sự im lặng kéo dài của cô.
Cha Lý thở dài, ông không đành lòng ép hỏi cô những việc đó nữa.
Trên thế giới này người đau lòng cô nhất chính là ông, người sợ hãi cô chịu ấm ức nhất cũng là ông.
Tương tự như vậy, vì để Lý Nhiễm nhận rõ sự thật, không thể không mở miệng làm cô tổn thương cũng là ông.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, giây tiếp theo, then cửa chuyển động, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Hạ Nam Phương bước vào phòng, thân ảnh cao lớn in bóng nặng nề xuống sàn nhà.
Hạ Nam Phương bình tĩnh đi vào, không chút hoảng loạn nào vì đã nghe lén.
“Bác trai.”
Nhìn thấy Lý Nhiễm đang khóc bên cạnh, anh bất giác siết chặt lòng bàn tay, kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng xuống.
Anh trầm giọng nói: “Con thay Nhiễm Nhiễm trả lời bác vấn đề đó.”
Cha Lý đen mặt, ánh mắt bất thiện nhìn anh: “Cậu muốn nói cái gì?”
Ngữ khí Hạ Nam Phương thành khẩn, chân thành xin lỗi: “Lúc trước con đã gây ra một số việc làm Nhiễm Nhiễm và bác không được vui, con thành thật xin lỗi bác.”
Cha Lý cũng không cần lời xin lỗi của anh, lúc trước khi Hạ Nam Phương phạm sai lầm, anh lại không nói vậy với Lý Nhiễm, bây giờ cô đã quên đi quá khứ không vui, bắt đầu một cuộc sống mới rồi lại nói vậy thì có ý nghĩa gì nữa?
“Con biết nói ra những lời này cũng đã muộn, bác sẽ cảm thấy con không phải thành tâm hối hận.”
Lý Nhiễm khóc không phát ra bất cứ âm thanh nào, Hạ Nam Phương nhìn vài lần, khóe mắt cũng có chút đỏ lên.
Nhưng bởi vì cha Lý đang ngăn cản giữa hai người, anh cần phải giải quyết vấn đề này trước.
“Bác đừng nghi ngờ tình yêu của con dành cho Nhiễm Nhiễm, cũng đừng hoài nghi liệu con có làm những điều tổn thương cô ấy hay không.”
Cha Lý hừ lạnh một tiếng: “Để tôi đừng nghi ngờ? Hừ, ngay cả một câu hứa hẹn cậu cũng không làm được.”
Hạ Nam Phương nhíu mày: “Cho dù con có hứa gì bác cũng sẽ không tin đúng không?”
“Bởi vì trong lòng bác, đã nhận định Hạ Nam Phương là người sẽ phụ lòng Nhiễm Nhiễm, cho nên con có làm gì hay giải thích điều gì bác đều sẽ không tin tưởng.”
Đúng là cha Lý nghĩ như vậy thật, mọi lời nói của Hạ Nam Phương ở trong mắt ông đều là giảo biện, đều là khoác lác ba hoa.
Ông đã từng tận mắt chứng kiến Lý Nhiễm bị Hạ Nam Phương làm tổn thương như thế nào.
Những ấn tượng đó cứ lởn vởn trong tâm trí ông, không vứt đi được.
“Bác trai, bác từng trải qua cảm giác mất đi thứ quý giá nhất của mình chưa ạ?”
Đương nhiên cha Lý đã từng trải qua, sau khi mẹ của Lý Nhiễm bị bệnh qua đời, cha Lý vẫn ở vậy nhiều năm vẫn luôn không tái hôn, một là bởi vì lo lắng có gia đình mới sẽ ảnh hưởng đến Lý Nhiễm, về phương diện khác ông vẫn còn rất yêu mẹ của Lý Nhiễm vô cùng.
“Con đã từng có Nhiễm Nhiễm, có lẽ lúc đó con có được quá dễ dàng, đơn giản như trở bàn tay. Cho nên khi đó con đã không biết trân trọng cô ấy.”
“Ông nội đã từng nói với con, người biết sai mà sửa sẽ được tha thứ. Con vẫn luôn cho rằng có một ngày Nhiễm Nhiễm sẽ tha thứ cho con.”
“Lần đầu tiên khi cô ấy nói lời chia tay với con, con xác thật từng muốn dùng tiền tài để được cô ấy tha thứ, nhưng mà Nhiễm Nhiễm không cho con cơ hội.”
“Sau đó, theo như bác đã thấy, ba năm…”
“Ba năm này, cô ấy vẫn luôn không cho con cơ hội.”
“Bác biết ba năm dài đằng đẵng đó con phải vượt qua như thế nào không…”
“Con dựa vào hồi ức mình đã từng nắm giữ tất cả để trôi qua từng ngày từng ngày, đến khi được gặp mặt Nhiễm Nhiễm một làn nữa, con phải thận trọng và cẩn thận, cho đến hôm nay con làm bất cứ chuyện gì, đều sẽ theo bản năng nghĩ đến cảm nhận của cô ấy đầu tiên.”
“Để được cùng Nhiễm Nhiễm ở bên nhau, con phải nhẫn nại kiềm nén lại bản tính từ trong xương cốt, nhưng con càng sợ cô đơn hơn, mỗi khi chỉ có một mình thì nỗi cô đơn đó cứ ăn mòn xương thịt con từng chút một.”