Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa - Chương 89
“Nhanh về phòng nghỉ ngơi một chút đi, em đi nấu canh giải rượu cho hai người.”
Sau khi đỡ Hạ Nam Phương về phòng, Lý Nhiễm ra ngoài phòng khách thấy cha Lý vẫn đang cầm giấy bút chăm chỉ giải đề.
Lý Nhiễm: “Ba, đừng tính nữa, Hạ Nam Phương thắng rồi.”
Cha Lý không để ý lại lẩm bẩm tính thêm một lần nữa: “57 × 89 không phải bằng 5073 sao?”
Lý Nhiễm mặt không đổi sắc: “Đúng rồi, Hạ Nam Phương vừa nói 5073 mà.”
Cha Lý ngẩng đầu, vẻ mặt ngu ngơ.
“Được rồi, ba đừng không phục nữa, người ta tính nhanh hơn ba nhiều. Lại nói, con cũng không có nói muốn đáp án chính xác.”
Cha Lý: “…”
Trong phòng ngủ, Hạ Nam Phương đang nằm trên giường của Lý Nhiễm.
Ngay cả khi say mèm rồi thì trên khuôn mặt ngàn năm băng lãnh kia vẫn không có biểu hiện gì là của người say xỉn cả.
Nhưng mà bây giờ có lẽ cũng vì có cồn mà trên gò má đỏ lên một mảnh. Hai mắt vẫn luôn khép hờ nhìn giống như một con sư tử lười biếng nằm ngủ gật ở nơi đó.
Ánh mắt anh luôn nhìn về phía cửa, vểnh tai lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài.
Lý Nhiễm nấu một ít canh giải rượu trong bếp, vừa mới tắt bếp thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
Người đến là bác sĩ gia đình của Hạ gia cùng với đám người không quen biết.
Tuy rằng ngoài miệng hai sâu rượu kia đều nói không sao, nhưng trong lòng Lý Nhiễm vẫn có chút lo lắng nên gọi bác sĩ gia đình đến xem sao.
Bác sĩ kiểm tra huyết áp, nhịp tim cho cha Lý trước, nghe bác sĩ bảo tất cả đều bình thường rồi Lý Nhiễm mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó giúp cha Lý uống canh giải rượu, rồi đến mở cửa phòng ngủ ra, lỡ như ban đêm có động tĩnh gì, cô cũng có thể nghe được.
Thật vất vả mới lo cho cha Lý xong, Lý Nhiễm lại vội vã đến xem Hạ Nam Phương như thế nào rồi.
Bác sĩ gia đình đang đo huyết áp cho anh, nhưng anh không hề chịu phối hợp.
Khổng Phàn Đông ở bên cạnh tận tình khuyên bảo, thiếu chút nữa anh ta phải dùng vũ lực ấn Hạ Nam Phương xuống rồi.
Nhưng cuối cùng không có ai dám ấn anh, mấy người bên cạnh cũng không dám tiến lên, nhất thời tất cả mọi người cũng không biết làm thế nào mới được.
Anh ném dụng cụ đo huyết áp xuống đất, phát ra âm thanh lạnh lẽo làm tất cả mọi người im thin thít.
Lý Nhiễm: “…” Còn rất kiêu ngạo.
Lý Nhiễm nhìn anh giở trò trẻ con như vậy, mắt giật giật liên tục.
Vừa thấy cô đi vào, Khổng Phàn Đông lập tức đưa ánh mắt cầu cứu sang.
Tuy trước kia Hạ Nam Phương ngoan cường, nhưng đều là ở việc lớn, việc nhỏ anh chưa bao giờ làm khó cấp dưới.
Tính tình có chút lạnh lùng, làm một chủ tịch của một công ty to lớn như vậy, anh cơ bản không có bất cứ khuyết điểm gì.
Ra tay rộng rãi, thưởng phạt công bằng, hơn nữa trời sinh lại có khí chất khiến người ta tôn trọng kính nể.
Hạ Nam Phương phát hiện cô đi vào, lập tức đứng dậy thất tha thất thểu đi về phía cô, bước chân lảo đảo như đang ngồi thuyền làm mấy người đứng kế bên vội đỡ lấy anh.
Hạ Nam Phương cười cười gọi cô: “Nhiễm Nhiễm.”
Lý Nhiễm nhìn một đám người đứng đầy một phòng, cố ý xụ mặt: “Vì sao không cho bác sĩ kiểm tra cho anh?”
Sau đó nhấp nhấp miệng, ngồi xuống giường lại.
Vừa cho bác sĩ đo huyết áp, dư quang nơi đuôi mắt vừa trộm nhìn Lý Nhiễm.
Biểu cảm của Khổng Phàn Đông vẫn còn bình thường, nhưng vẻ mặt mấy người Lý Nhiễm không quen biết phía sau như gặp phải quỷ.
Bác sĩ vừa đo huyết áp vừa kiểm tra: “Trên trán sao lại thế này?”
Bấy giờ Lý Nhiễm mới chú ý tới trên trán anh không biết đã bị trầy xước một mảng lúc nào.
Mới vừa rồi cô đưa anh vào phòng còn chưa có gì, không biết bị ngã hay va đập khi nào nữa.
Bác sĩ xử lý đơn giản cho anh rồi dán một miếng băng keo cá nhân lên đó.
Lúc bác sĩ đang làm, trong lòng Hạ Nam Phương thật sự vô cùng không kiên nhẫn, vẫn luôn cau mày.
Ánh mắt khi nhìn bác sĩ, trong đó đều là tôi muốn đuổi việc ông ngay lập tức.
Nhưng anh vẫn nhớ cô vẫn còn ở bên cạnh nhìn mình.
Cho nên cho dù bất mãn, anh cũng rán nhịn xuống.
Anh không vui thì ai còn dám vui nữa, khiến cho đám người đứng xung quanh đều nơm nớp lo sợ.
Thật vất vả mới kiểm tra xong, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Hạ Nam Phương như một học sinh tiểu học vừa mới thi cuối kì xong, giọng có chút tranh công gọi cô: “Nhiễm Nhiễm.”
Giọng anh bình thường trầm thấp, khi nói chuyện tốc độ nói rất chậm.
Có cảm giác như ông cụ non.
Nhưng một tiếng gọi “Nhiễm Nhiễm” này làm tập thể mọi người đứng xung quanh như được mở rộng tầm mắt.
Lý Nhiễm cũng không muốn để Hạ Nam Phương mất mặt xấu hổ trước mặt người ngoài nữa, nhanh chóng tiễn bác sĩ đi.
Lúc gần đi, đột nhiên nhớ đến gì đó, chợt gọi Khổng Phàn Đông lại: “Tửu lượng của Hạ Nam Phương thế nào?”
Nói đến chuyện này, Khổng Phàn Đông cười cười: “Tửu lượng của lão đại đặc biệt kém, nhưng con người cậu ấy giả vờ rất thật, cho dù có say mèm đi chăng nữa thì biểu hiện vẫn bình thường không hề nhìn ra được điều gì sai cả. *Bất hiển sơn bất lộ thủy, trước kia dùng chiêu này dọa chạy không ít người trên bàn tiệc rồi.”
*(Bất hiển sơn bất lộ thủy ( 不显山不露水): ý nói những người không hiển lộ tài năng.
“Vậy tại sao bây giờ anh ấy…”
Khổng Phàn Đông nghĩ nghĩ: “Có lẽ là cậu ấy vui.”
Lý Nhiễm im lặng như suy tư gì đó.
Tiễn mọi người đi hết rồi, cô mới quay lại phòng.
Trong phòng ngủ, thấy Hạ Nam Phương đúng là thần thánh, say thành như vậy rồi mà còn đang xem bản hợp đồng nào đó bằng tiếng Anh.
Hạ Nam Phương vừa thấy cô vào, lập tức nhắm mắt lại: “Anh thấy chóng mặt quá.”
Lý Nhiễm đi đến đóng máy tính trước mặt anh lại: “Đã vậy rồi anh còn xem hợp đồng, không chóng mặt mới lạ đó.”
Cô đỡ anh đứng dậy đi về phía giường: “Mau nằm xuống giường nghỉ ngơi đi, ngủ rồi sẽ không chóng mặt nữa.”
Tuy mỗi lần uống say Hạ Nam Phương khó tính, nhưng đó là với người khác.
Lý Nhiễm trải chăn đệm xong, nhưng vẻ mặt Hạ Nam Phương không muốn nằm xuống: “Anh không muốn ngủ.”
Lý Nhiễm: “…”
Được rồi, không ngủ vậy anh ngồi đó đi.
Lý Nhiễm đưa lưng về phía anh, dọn dẹp bàn làm việc một tí, chưa tới 2 phút sau đã cảm nhận được sau lưng có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
“…”
“Anh nhìn em làm gì?”
Hạ Nam Phương vỗ vỗ mép giường: “Anh hơi mệt.”
Lý Nhiễm quay đầu trở lại bàn làm việc trả lời: “Mệt thì anh nhanh nhanh ngủ đi.”
Hạ Nam Phương nhìn cô một hồi, hỏi cô: “Em không ngủ với anh sao?”
Anh nói vô cùng đúng lý hợp tình, làm Lý Nhiễm tự nhiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô có nghĩa vụ gì phải dỗ một quỷ say rượu ngủ chứ.
Nghĩ nghĩ lại, vì phòng ngừa anh tiếp tục làm ầm ĩ.
Lý Nhiễm đành phải cởi áo khoác ngoài ra, tạm thời nằm lên giường, chờ đến khi Hạ Nam Phương ngủ rồi, có lẽ cô có thể nhẹ nhàng được một chút.
Hai người nằm song song, Lý Nhiễm ngáp một cái: “Ngủ đi.”
Hạ Nam Phương trợn tròn mắt hỏi: “Em không phát hiện hôm nay anh có gì đặc biệt sao?”
Lý Nhiễm à một tiếng: “Hôm nay anh rất đẹp trai.”
Hạ Nam Phương cười cười, anh nhắm mắt lại: “Em hát một bài đi.”
Lý Nhiễm: “…”
“Đừng được voi đòi hai bà trưng nha.”
Hạ Nam Phương đúng lúc ngậm miệng không dám nói nữa.
Nhưng anh vẫn không chịu yên ổn, nằm bên cạnh cô lăn qua lộn lại.
So với hình tượng bá đạo tổng tài ngày xưa, đúng là một trời một vực.
Lý Nhiễm không thể nhịn được nữa: “Em đi mở nhạc cho anh nghe ngay đây, anh đừng lăn nữa.”
Cô đứng dậy lấy di động vào YouTube tìm bài hát giúp ngủ ngon, sau đó đặt sang bên cạnh.
Âm thanh thư giãn nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, trong phòng cũng được lây nhiễm bầu không khí an nhàn.
Ý thức Lý Nhiễm dần dần mất đi, sắp không chịu nổi chuẩn bị đi vào giấc nồng thì đột nhiên Hạ Nam Phương chạm vào cô một cái: “Nhiễm Nhiễm, em ngủ rồi sao?”
Lý Nhiễm: “…”
“Sao anh còn chưa chịu ngủ?” Lý Nhiễm mạnh mẽ mở hai mắt ra hỏi.
“Anh không buồn ngủ.”
Lý Nhiễm thiếu chút nữa tức điên: “Nhắm mắt lại, không ngủ thì cho em ngủ!”
Giọng nói cô thật sự hung dữ, Hạ Nam Phương rén ngang nhanh chóng nhắm tịt mắt lại.
Nhưng mà, miệng anh thì không yên lặng.
Lý Nhiễm bị anh chọc tức điên rồi, lần trước uống say Hạ Nam Phương đâu có khó chơi như vậy.
Sao hệ thống lần này còn tự động thăng cấp như thế chứ!
Cô quyết định giả vờ ngủ, không để ý tới anh nữa.
Hạ Nam Phương nói được một hồi, thấy cô bơ mình lập tức kể khổ: “Nhiễm Nhiễm, lúc nãy anh bị ngã.”
Lý Nhiễm lập tức mở mắt ra: “Khi nào? Có bị thương không?”
Hạ Nam Phương ngồi dậy, chỉ vào thái dương: “Ở đây nè.”
Chính là nơi vừa rồi bác sĩ dán băng keo cá nhân cho anh đó, Lý Nhiễm mới vừa rồi không chú ý một chút bác sĩ đã xử lý xong vết thương rồi.
Trong mắt cô hiện lên chút đau lòng, sờ sờ vào vế thương trên trán anh: “Bị lúc nào?”
Hạ Nam Phương cười cười: “Vừa rồi. Lúc em ở bên ngoài chăm sóc bác trai ấy.”
Lý Nhiễm nổi giận: “Sao anh không gọi em? Cũng may là chỉ bị trầy xước nhẹ thôi đó.”
Hạ Nam Phương nói thật: “Sợ em lo lắng.”
Bởi vì sợ cô lo lắng cho nên lúc bị ngã một cái khá đau nhưng anh vẫn cố gắng đứng lên.
Lý Nhiễm thấp giọng hỏi: “Sợ em lo lắng? Vậy sao bây giờ lại nói cho em biết?”
Hạ Nam Phương rũ mắt cười: “Muốn để em lo lắng.”
Sự bực tức trong lòng cô bị câu này đả động đến, cô nhẹ nhàng thở dài: “Anh hà tất gì phải làm vậy? Anh ngã, nên nói với em đầu tiên.”
Hạ Nam Phương như không có chuyện gì lớn nói: “Anh muốn em chủ động hỏi đến, rồi anh sẽ nói cho em biết.”
Trong khoảnh khắc đó, trái tim cô như có một cây búa hung hăng gõ lên đó một cái.
Hạ Nam Phương không nói là bởi vì anh muốn Lý Nhiễm chủ động quan tâm anh, có lẽ giây phút bị ngã kia, anh đã nghĩ như vậy rồi.
Giống như là cậu bé chơi đùa ở bên ngoài bị ngã, lúc đó cậu khẳng định sẽ không khóc, bởi vì bên người không có ai. Nhưng đến khi về nhà rồi, vừa thấy gương mặt quen thuộc, nhất định sẽ đưa vết thương của mình cho người thân nhất của mình xem, muốn được an ủi vỗ về.
Tốt nhất là vừa về tới nhà là có thể nghe thấy người mình thích dùng ngữ khí quan tâm hỏi: “Sao anh lại bị thương thế?”
Hạ Nam Phương vẫn luôn chờ mong như vậy, vẫn luôn chờ Lý Nhiễm mở miệng hỏi. Mà cô thì chỉ nghĩ làm sao để dỗ anh đi ngủ, mau chóng thoát khỏi phiền toái trước mắt.
Cô trầm mặc một lát, mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi anh. Em không nên vô tâm như vậy, ngay cả anh bị thương cũng không lập tức quan tâm anh ngay.”
Hạ Nam Phương lắc đầu, duỗi tay ôm lấy bả vai của cô: “Thực tế cũng không đau cho lắm, chỉ là… trong lòng hơi bức bối, vừa muốn không muốn em để ý, cũng sợ em thật sự không thèm để ý.”
Nói xong chuyện này, Hạ Nam Phương nằm xuống ôm Lý Nhiễm nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Bây giờ đổi thành Lý Nhiễm không buồn ngủ, cô mở to mắt, không chớp mắt nhìn vết thương trên trán Hạ Nam Phương.
Trong lòng có một giọng nói đang hỏi: Nếu thật sự yêu anh, vì sao ngay cả chuyện như vậy cũng không chú ý đến?
Lúc trước Hạ Nam Phương vẫn luôn hỏi vấn đề này, nhưng Lý Nhiễm vẫn không hề thừa nhận.
Nhưng sự thật đúng là như vậy, cô thật sự không có thích anh như trong tưởng tượng của mình.
Trước kia, Lý Nhiễm cảm thấy mình thích Hạ Nam Phương, mà Hạ Nam Phương không bỏ rơi cô, chỉ là do thói quen. Nhiều năm qua đi, anh đã sớm quen có Lý Nhiễm bên cạnh mình, quen có cô làm bạn.
Đã quen với việc tên hai người luôn đặt bên nhau, đã quen với việc ở phía sau lưng anh luôn có người phụ nữ là cô.
Nhưng mà hiện tại, tình cảm của cô dành cho anh không phải là thói quen.
Cô đã từng trao hết con tim cho anh, cho dù sau này cô cố gắng thuyết phục bản thân không được yêu anh, không thích anh nữa, nhưng nhiều năm như vậy rồi, trải qua bao nhiêu chuyện gặp gỡ biết bao nhiêu người đàn ông ưu tú không kém anh kia, Lý Nhiễm cũng chưa từng động lòng với bất kỳ ai.
Bây giờ ngẫm lại, lúc trước cô cảm thấy Hạ Nam Phương quả thật rất tàn nhẫn, bởi vì càng đáng sợ hơn không thích chính là thói quen.
Thói quen là thứ đứng giữa không thích và thích, là một loại tồn tại khiến người ta cảm thấy bị dày vò hết tâm can.
Thói quen sẽ khiến người ta không cam lòng, khiến người ta đối với tình yêu sinh ra cảm giác muốn lùi bước, càng khiến mỗi bước đi của người ở trong tình yêu như bước đi trên một lớp băng mỏng.
Lúc trước cô cảm thấy vận mệnh bất công, nhưng hôm nay, bánh răng của vận mệnh đã xoay tròn.
Mà cô, biến thành người có thói quen trong tình yêu của bọn họ.
Cô đã quen với gương mặt anh tuấn của Hạ Nam Phương, trong mắt cô không lọt được thêm bất cứ ai nữa.
Cô đã quen Hạ Nam Phương luôn đối xử với cô rất tốt, chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa lại xem đoạn tình cảm này cô đã phải trả giá những gì.
Cho đến buổi tối ngày hôm nay Hạ Nam Phương nói chuyện với cô, mới bất giác làm tâm hồn cô trở nên rõ ràng hơn.
Cho dù lấy cớ gì đi chăng nữa, sợ hãi hay tổn thương cũng thế, đã từng trả giá quá nhiều cũng được. Tóm lại bây giờ, cô xác thật không có đặt nặng Hạ Nam Phương trong lòng nhiều như trước nữa, nếu không ngay cả khi anh bị thương như thế, cô cũng không hỏi đến một câu.
Có lẽ bởi vì đó chỉ là một vết trầy xước nho nhỏ, cô cảm thấy không nghiêm trọng lắm, cho nên không hỏi đến.
Nhưng trong mắt Hạ Nam Phương lại là một cách hiểu khác, có lẽ trong lòng anh rất mất mát.
Lý Nhiễm nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên trán Hạ Nam Phương, trong lòng phức tạp không thôi.
Đúng bởi vì cô đã từng bị người ta xem nhẹ, bị đối xử tệ bạc cho nên cô mới thấu hiểu được cảm giác đêm nay của anh là như thế nào.
_
Sáng sớm hôm sau, người đầu tiên dậy sớm lại là cha Lý.
Khi Lý Nhiễm thức dậy, cha Lý đã làm xong bữa sáng, đang ngồi trong phòng khách xem thời sự buổi sáng.
Khi cô đến phòng khách, cha Lý liếc mắt nhìn vào trong một cái: “Hạ Nam Phương ở bên trong.”
Lý Nhiễm: “Dạ?”
Cha Lý hừ một tiếng, tỏ vẻ ba rất bực bội.
Lý Nhiễm buồn cười: “Ba, tối hôm qua ba chuốc say người ta, bây giờ còn không biết xấu hổ mà tỏ vẻ không vui nữa. Hôm qua anh ấy còn bị ngã nữa kìa, thiếu chút nữa vết thương cũ tái phát rồi.”
Cha Lý bắt được câu mấu chốt: “Vết thương cũ gì?”
Chuyện cô và Hạ Nam Phương gặp nạn trên núi kia, đến bây giờ cô cũng chưa nói cho cha Lý biết, một là chuyện này cô không hề bị thương, hai nữa là cô không muốn cha Lý nghĩ rằng Hạ Nam Phương dùng chuyện này để áp chế, bức bách hai người bọn họ ở bên nhau.
Cha Lý hỏi không tha: “Xảy ra chuyện gì mà ba không biết?”
Lý Nhiễm kể lại đầu đuôi câu chuyện hoàn chỉnh không bỏ xót thứ gì cho ông nghe, nghe thấy cô không bị thương, hàng lông mày vẫn đang nhíu chặt của ông mới hơi giãn ra được một ít.
Nhưng mà, vẫn nhăn như cũ: “Con nói, trong nháy mắt con bị cô gái kia đẩy xuống, Hạ Nam Phương không chút do dự bảo vệ con cùng lăn xuống cầu thang sao?”
Lý Nhiễm gật gật đầu: “Não còn bị chấn động, phải ở bệnh viện điều trị theo dõi nửa tháng.”
Cha Lý im lặng không lên tiếng, ông nhìn Lý Nhiễm, ngữ khí nghiêm túc hỏi: “Chuyện lớn như vậy, vì sao con không nói cho ba biết? Nó tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của con, mà con đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?”
Lý Nhiễm: “Dạ???”
“Nhưng ngày hôm qua người chuốc say anh ấy rõ ràng là ba nha.”
Cha Lý răn dạy Lý Nhiễm một câu: “Nếu mà ba biết nó là ân nhân cứu mạng của con, thì ba có chuốc say nó không?”
Lý Nhiễm: “…”
Sáng nay có cuộc họp hội nghị nên mới sáng sớm Khổng Phàn Đông đã đưa tây trang đến nhà Lý Nhiễm.
Hạ Nam Phương vừa mới thức dậy liền cảm thấy ánh mắt cha Lý nhìn mình có gì đó sai sai.
Trong nghiêm trang lộ ra tia từ ái.
Sau khi rửa mặt, Lý Nhiễm đưa anh ra ăn sáng.
Cha Lý còn đặc biệt lột cho anh một quả trứng gà, tuy rằng Lý Nhiễm cũng có một quả.
Hạ Nam Phương ra vẻ trấn định trước sau như một nhận lấy, rồi đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm cho anh một ánh mắt, Hạ Nam Phương cũng không biết ánh mắt đó có nghĩa là gì, tưởng độ bất mãn của cha vợ cũ đối với mình lại tăng lên một tầm cao mới.
“Bác trai, thật sự không phải phép, đáng lẽ tối hôm qua con không nên uống với bác nhiều như vậy, sức khỏe của bác như thế nào rồi?”
“Là tôi không đúng, không nên uống rượu với cậu.”
Hạ Nam Phương che giấu cảm xúc trong mắt, đối với cha vợ cũ bất thình lình xin lỗi mình như thế, tự nhiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh*.
(*Thụ sủng nhược kinh: Thụ sủng nhược kinh là câu hán việt được dịch từ tiếng Trung 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)
Cha Lý nói tiếp: “Chuyện lần trước cậu cứu Nhiễm Nhiễm trên núi tôi biết rồi, làm ba của con bé, tôi chính thức nói lời cảm ơn cậu.”
Thì ra là chuyện đó, Hạ Nam Phương đau đầu không thôi.
Anh xoa xoa huyệt thái dương đau nhức sau khi say rượu… trong lòng nghĩ: sớm biết chuyện đó có thể giải quyết được thì tối hôm qua còn uống rượu làm gì không biết?
Ăn xong bữa sáng, Hạ Nam Phương tắm rửa thay quần áo sạch sẽ ra ngoài.
Buổi sáng Lý Nhiễm không bận chuyện gì, chuẩn bị lấy đồ của anh đã thay ra tiệm giặt là.
Hạ Nam Phương đi trước một bước, hai người đứng ở cửa chim chuột với nhau.
Hạ Nam Phương thừa dịp cha vợ cũ không chú ý, hôn lên trán Lý Nhiễm một cái.
Lý Nhiễm định hôn trả lại thì bị cha Lý bắt gặp ngay tại trận.
Lý Nhiễm sờ sờ cái mũi: “Ba, con đi tiệm giặt là đây.”
Cha Lý gọi cô lại: “Đứng lại.”
Hạ Nam Phương đang muốn nói chuyện thì bị Lý Nhiễm kéo ống tay áo.
Hai người bảo trì khoảng cách, đứng ngay tại cửa nghe ông dạy bảo.
Cha Lý nhìn chằm chằm cô một hồi, Lý Nhiễm chột dạ hỏi: “Ba, ba nhìn con làm gì?”
Cha Lý ẩn ý hỏi: “Hai đứa ngày thường đều là con chủ động sao?”
Lý Nhiễm xấu hổ không thôi, bởi vì cái hôn kia cô căn bản chưa kịp hoàn thành, cha Lý hiểu lầm rồi.
“Cũng không phải, là con thường xuyên chủ động.” Hạ Nam Phương lập tức mở miệng.
Cha Lý gật gật đầu: “Yên tâm, thật ra ba rất cởi mở, nhưng con gái ở những lúc rụt rè thì nên rụt rè một chút. Cho dù có là ân nhân cứu mạng cũng không được.”
Lý Nhiễm: “…”
Hạ Nam Phương nghĩ thầm, đây là lần chủ động mấy năm mới có một lần của cô.
Ba vợ cũ vừa nói như vậy thì… phải nhanh chóng đến ngày giải phóng thôi.
Hạ Nam Phương xem như tạm thời đã vượt qua được cửa ải thứ nhất của cha Lý.
Hiển nhiên, ông còn chưa hoàn toàn yên tâm giao cô cho anh, trên mặt chỉ hơi có chút hoà hoãn mà thôi, sau lưng ánh mắt nhìn anh càng thêm dò xét đánh giá kỹ lưỡng.
Vì cha Lý dự định sống ở đây một khoảng thời gian, cho nên Lý Nhiễm cũng chỉ có thể sống bầu bạn với ông tại chung cư, hai cha con bọn họ hoàn toàn không thành vấn đề, người đáng thương nhất chính là Hạ Nam Phương.
Công việc gần đây của Lý Nhiễm không bận lắm, cho nên ở nhà cả ngày.
Hạ Nam Phương muốn gặp Lý Nhiễm càng không dễ dàng như trước kia nữa, anh cũng không thể nào suốt ngày lắc lư trong nhà cô được.
Khoảng một tuần sau đó công việc của Lý Nhiễm tương đối bận rộn hơn trước, cô vừa nhận vẽ một nhân vật concept poster của một bộ điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết của một người bạn. Vốn dĩ với lý lịch cùng trình độ hiện tại của cô, cô không cần phải nhận loại công việc tốn thời gian tốn sức còn không kiếm được bao nhiêu này, nhưng vị đạo diễn của bộ điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết có tên là [Tác Luân Đế Quốc] là bạn của cô, vì tiền của đoàn làm phim đều chi cho các hiệu ứng đặc biệt hết rồi, thật sự không còn tiền mời các họa sĩ nổi tiếng để chế tác tuyên truyền nữa. Hơn nữa kinh phí đầu tư 3D cho bộ phim này rất lớn, đoàn phim không có tiền để quảng bá nên muốn bỏ ra một số tiền cho concept poster.
Sau khi nghe thấy sự khó khăn của đoàn phim, Lý Nhiễm cũng không thêm quá nhiều tiền, chỉ nói muốn đọc tiểu thuyết một lần xem sao, nếu nhân vật trong đó xác thật không tồi, cô có thể vẽ concept poster với giá rẻ.
Thức trắng đêm hai ngày, Lý Nhiễm đọc xong cuốn tiểu thuyết.
Đầu nổ ra ý tưởng như những chùm pháo hoa nho nhỏ, cuốn tiểu thuyết [Tát Luân Đế Quốc] này nói về chiến tranh giữa các vì sao, kể về cách người cai trị hành tinh đại tá Tát Luân từng bước thống trị các hành tinh khác như thế nào.
Lý Nhiễm mê cuốn tiểu thuyết này không có nguyên nhân gì khác ngoại trừ nam chính Tát Luân thật sự quá cuốn hút.
Không biết lý do vì sao, Lý Nhiễm theo bản năng muốn vẽ mặt Hạ Nam Phương thành Tát Luân, có lẽ là một trải nghiệm mới lạ.
Cô bí mật tìm rất nhiều ảnh chụp của Hạ Nam Phương, kết hợp với yêu cầu về trang phục và bối cảnh của nhân vật, bắt đầu vẽ.
Hai người đều bận đến độ chân không chạm đất, mấy ngày nay ngoại trừ nguyên nhân cha Lý có ở nhà ra thì Lý Nhiễm và Hạ Nam Phương ít khi gặp nhau.
Chỉ cần công việc nhàn rỗi được một tí là Hạ Nam Phương lập tức tìm Lý Nhiễm.
Chờ đến có một lần nọ, Hạ Nam Phương ngẫu nhiên phát hiện, nhiều ngày Lý Nhiễm không chủ động tìm anh là do cô trốn trong nhà vẽ khuôn mặt của người đàn ông khác.
Hạ Nam Phương thật sự nhịn không được, tuy rằng Lý Nhiễm giải thích hết nước hết cái rằng đó chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết mà thôi, nhưng Hạ Nam Phương vẫn bị tức đến độ không nói một lời mà đi mất.
Thật tức giận.
Lý Nhiễm đỡ trán, thở dài cảm thán Hạ Nam Phương ăn dấm đến nghiện rồi.
Cô nghĩ chờ vẽ nốt bức tranh lần này nữa, sau đó vẽ những cái khác, cố gắng không chọc anh không vui nữa.
Nhưng mà, chờ đến khi cô vẽ xong đã là chuyện của mấy ngày hôm sau.
Hôm nay là ngày mùng hai Tết Nguyên Đán, cha Vu hẹn cha Lý đến nhà uống trà. Lý Nhiễm ân cần lái xe đưa cha Lý đến nhà Vu gia, vừa mới uống được nửa tách trà, ghế ngồi còn chưa nóng thì cô đã nhận được tin nhắn của Hạ Nam Phương, hai hôm trước anh đi công tác không ở trong nước, hôm nay mới về.
Vừa mới xuống máy bay đã lập tức nhắn tin cho cô. Lý Nhiễm đang ngồi uống trà, mẹ Vu đang nói chuyện với cô cũng thấy cô thất thần xem di động.
Mẹ Vu dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Ngón tay Lý Nhiễm vẫn đang lướt trên màn hình di động, gật gật đầu: “Có lẽ con phải đi về trước một chuyến rồi ạ.”
Mẹ Vu có chút tiếc nuối: “Trường Ninh nói lâu lắm rồi không gặp con, muốn giữ con lại ăn tối.”
Mấy ngày trước, Vu Hồng Tiêu cùng Ôn Trường Ninh ra nước ngoài du lịch, tối hôm nay mới bay về.
Lý Nhiễm nhìn thời gian, bây giờ chưa đến ba giờ chiều, cô phải đợi đến chín giờ tối.
Trong lòng còn có Hạ Nam Phương nên cô cười nói: “Để hôm khác con lại đến chơi với Trường Ninh sau ạ, thời gian sau này còn dài mà.”
Cha Lý đang đánh cờ với cha Vu trong kia, Lý Nhiễm ló vào nói với ông một tiếng: “Ba ơi, khi nào ba muốn về thì gọi điện cho con, con đến đón ba nhé.”
Cha Lý mãi trầm mê vào ván cờ, không chú ý đến.
Lý Nhiễm lái xe đến địa chỉ Hạ Nam Phương vừa mới gửi, là một khách sạn suối nước nóng vừa mới mở.
Dựa theo số phòng tìm đến nơi, cô hơi do dự đứng ngoài cửa, Hạ Nam Phương rủ cô đến khách sạn giữa thanh thiên bạch nhật làm gì?
Vì sao không về nhà?
Cô đứng đó đoán một hồi rồi quyết định gọi điện cho Hạ Nam Phương, nhưng bên trong không có ai bắt máy.
Đợi mấy chục giây sau, đành phải ấn chuông cửa.
Đợi một lúc rồi cô thử mở cửa đi vào, nhưng bên trong không có ai cả.
Lý Nhiễm đi vào bên trong, vừa đi vừa đánh giá xung quanh. Sau đó nghe thấy phía sau có động tĩnh, đại khái là vị trí ở phòng tắm, truyền đến âm thanh chuyển động của then cửa.
Cô quay đầu nhìn lại.
Ngay khi lúc cô quay lại nhìn thấy Hạ Nam Phương cùng với quần áo trên người anh, đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc, rồi đồng tử co chặt lại như đã chịu một sự kích thích không nhỏ nào đó.
“Sao anh lại mặc như thế?”
Hạ Nam Phương hơi hơi giương cằm, kéo kéo caravat lên một tí: “Khó coi lắm sao?”
Đâu chỉ đẹp, mặt Lý Nhiễm bất giác đỏ rần lên, đầu tiên là bên má sau đó lan dần từ cổ đến lỗ tai.
Một mặt là cảm thấy xấu hổ, mặt khác cô thật sự rất thích.
Quần áo Hạ Nam Phương đang mặc trên người là bộ mà nhân vật trong tiểu thuyết mặc không lâu trước kia Lý Nhiễm vừa mới vẽ.
Không sai, chính là bộ đồ mà cô vừa mới hoàn thành cách đây không lâu, nam chính đại tá Tát Luân trong cuốn tiểu thuyết [Tát Luân Đế Quốc] kia.
Lúc trước khi vẽ Tát Luân, Lý Nhiễm đã dựa vào khuôn mặt của Hạ Nam Phương, mà bộ Hạ Nam Phương đang mặc cũng dựa vào cách miêu tả trang phục của tiểu thuyết…
Đại tá thường xuyên mặc áo sơmi tơ lụa màu xám nhạt, dáng người hắn thon gầy lại rắn chắc mạnh mẽ, có sức quyến rũ vô cùng. Áo sơmi mềm mại cũng không ngăn cản được cơ bắp rắn chắc của hắn, các cơ ngực thường như ẩn như hiện theo mỗi bước đi của mình.
Lý Nhiễm nhìn Hạ Nam Phương không chớp mắt, Hạ Nam Phương và đại tá Tát Luân mà cô vẽ giống nhau như đúc.
Hai người đều mặc áo sơmi tơ lụa màu xám nhạt đính thêm những viên ngọc trai, bên ngoài khoác thêm chiếc áo vest xanh đen ôm trọn cơ thể, trên ngực được thiết kế vô cùng bắt mắt, trước ngực có bốn viên hình thoi, xung quanh hình thoi được đính đá lấp lánh, bên trong in hình hoa văn vừa thần bí vừa phức tạp đại diện cho lá cờ của quân đội do đại tá Tát Luân chỉ huy. Dưới cổ áo là caravat cùng màu với áo khoác ngoài, không rộng cũng không hẹp, thẳng từ yết hầu dọc xuống cổ áo sơmi.
Lý Nhiễm nhìn theo ngón tay Hạ Nam Phương kéo kéo caravat, tim đập hơn 90bpm, sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi!
Đồng phục cám dỗ?!
Thế này ai mà chống lại được!
Lý Nhiễm vừa niệm sắc đẹp hại thân, vừa nhịn không nổi mà trộm ngắm Hạ Nam Phương.
Hạ Nam Phương chậm rãi đi về phía Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm cố gắng che giấu: “Cũng không phải khó coi…”
“Chỉ là không quen lắm…”
Đây không phải là phong cách thời trang ngày thường của Hạ Nam Phương, tuy rằng anh vẫn hay mặc màu xanh đen nhưng màu xanh đen hôm nay đột nhiên thu hút ánh mắt người ta đến lạ.
Có cảm giác vừa cấm dục và quyến rũ.
Ngoài miệng thì nói không quen, nhưng ánh mắt không tự chủ được mà trộm ngắm nhìn anh.
Hạ Nam Phương thấy ánh mắt cô không dứt ra được khỏi người mình là biết cô thích, thấy cô ra vẻ đã ngại mà còn nghiện bèn trêu một chút: “Ồ, nếu em không quen thì anh cởi ra nhé.”
Lý Nhiễm thấy anh muốn xoay người vào phòng tắm, lập tức giữ chặt anh: “Chờ một chút.”
Hạ Nam Phương cười như không cười nhìn cô.
Lý Nhiễm nuốt nuốt nước miếng: “Mặc cũng đã mặc rồi mà, mặc thêm chút nữa đi. Làm ra được bộ trang phục này chắc cũng không dễ dàng gì đi ha.”
Bộ trang phục này căn cứ vào trang phục của đại tá Tát Luân mà Lý Nhiễm vẽ, hơn nữa còn dựa theo nguyên mẫu mà làm, không nói đến giá cả như thế nào, chỉ riêng hoa văn phức tạp trên cút áo thôi thì cũng biết không phải máy móc bình thường nào cũng có thể làm ra được.
Chắc chắn phần lớn là đặt làm thủ công.
Lý Nhiễm hồn nhiên không biết trên mặt của mình mê trai đến đâu, lời ở bên miệng vẫn biểu hiện như không quan tâm.
Nhưng ánh mắt của cô không lừa được người.
Hạ Nam Phương cười đến hơi có chút đắc ý: “Anh đẹp hay là anh ta đẹp?”
So sánh mình với một nhân vật không hề tồn tại kia, có lẽ chỉ có một mình Hạ Nam Phương mới có thể làm được.
Lại nói trên thế giới này, có thể so độ đẹp trai với Hạ Nam Phương, chỉ sợ cũng không nhiều lắm.
Lý Nhiễm nói từ tận đáy lòng: “Anh đẹp nhất.”
Hạ Nam Phương đã làm cho bộ trang phục này đặc biệt… đặc biệt quý phái.
Trong nguyên tác, bởi vì hằng năm đại tá Tát Luân luôn mặc quân phục cơ giáp, cho nên trang phục ngày thường mới đặc biệt thích chất mềm mại của quần áo, có lẽ là do mặc áo giáp lạnh băng nhiều rồi nên cho dù đại tá Tát Luân có mặc áo tơ lụa mềm mại đi chăng nữa thì trên người đại tá Tát Luân vẫn thường xuyên tản mát ra mùi máu tanh.
Mà Hạ Nam Phương mặc lại đem đến cảm giác sang trọng ngạo mạn của quý tộc Châu Âu thời Trung cổ, vốn dĩ anh đã có nước da trắng, cộng thêm khí chất độc đáo nên màu xám nhạt cộng xanh đen đã làm giảm bớt sự lạnh lùng trên người anh, tăng thêm vài phần lười biếng, nho nhã.
Tuy rằng lúc vẽ tranh, cô đã dựa vào mặt của Hạ Nam Phương mà hoàn thành, nhưng người thật ngay trước mắt này làm hiệu quả tăng gấp một trăm lần so với ý niệm trong đầu cô.
Thấy cô nói mình đẹp hơn, Hạ Nam Phương nhịn không được lộ ra nụ cười thoả mãn: “Đương nhiên rồi, em vẽ anh ta dựa theo anh mà, làm sao nhân bản có thể đẹp hơn người thật được.”
Mặt Lý Nhiễm mất tự nhiên đỏ lên: “Biết dựa theo anh mà vẽ rồi, anh còn ghen?”
Hạ Nam Phương vẫn bá đạo như cũ: “Vậy cũng không được.”
Lý Nhiễm: “…”
Thật ra trang phục này Hạ Nam Phương đương nhiên không thích, chẳng qua là vì Lý Nhiễm, muốn dỗ cô vui vẻ một tí.
Lý Nhiễm ngắm anh hơn mười phút, Hạ Nam Phương thật sự muốn đi thay đồ lắm rồi.
Ánh mắt Lý Nhiễm vẫn chưa thoả mãn, sáng lấp lánh không lừa được người dụ dỗ: “Có thể không thay được không?”
Hạ Nam Phương không kiên nhẫn: “Còn chưa ngắm đủ sao?”
Dù cho muốn làm Lý Nhiễm vui vẻ, nhưng trang phục cực kỳ không phù hợp với tính cách của mình này, làm anh luôn có cảm giác đeo mặt nạ giả tạo vậy.
Lý Nhiễm ấp úng: “Anh có thể…”
“Ừ?”
“Anh có thể mặc bộ đồ này đi ra ngoài hẹn hò với em không?”
Hạ Nam Phương rùng mình: “Em còn có dũng khí hỏi sao?”
Cô thật sự muốn Hạ Nam Phương mặc bộ trang phục của nhân vật trong truyện tranh này ra ngoài hẹn hò với mình, tuy rằng có hơi lạ một tí nhưng Hạ Nam Phương mặc vào luôn có cảm giác đặc biệt nhẹ nhàng không giải thích được.
Lý Nhiễm nhỏ giọng: “Nhưng em thật sự rất thích mà!”
Có lẽ là biết anh luôn cưng chiều mình, trong tiềm thức của cô tin tưởng anh sẽ không từ chối.
Như cô mong muốn, Hạ Nam Phương lạnh mặt: “Không có lần sau.”
___
Hẹn hò đến tối muộn mới về nhà, Lý Nhiễm hưng phấn như đang hẹn hò với nam thần trong mộng của mình vậy.
Tuy rằng nam thần trong mộng là do Hạ Nam Phương sắm vai.
Mãi cho đến buổi tối về đến nhà, Lý Nhiễm mới nhớ tới chuyện cha Lý còn đang ở nhà Vu gia.
Cô gọi điện cho cha Lý, mới biết được sau khi ăn bữa tối xong, người nhà Vu gia đã lái xe đưa cha Lý về rồi.
Khi đứng dưới lầu, Lý Nhiễm do do dự dự, muốn Hạ Nam Phương vào nhà ngồi chơi một tí.
Hạ Nam Phương đã sớm thay quần áo rồi, vẫn là đồ vest nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, bên ngoài khoác thêm áo khoác dày. Anh đứng kế bên nhìn Lý Nhiễm: “Lên nhà đi em.”
Lý Nhiễm đứng vài giây hỏi: “Anh có muốn lên chơi một tí không?”
Hai mắt Hạ Nam Phương sáng lên, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, ấn tượng gần đây của cha Lý đối với anh cũng không tệ lắm, miễn cưỡng có thể đạt đến trình độ tiêu chuẩn rồi.
Hạ Nam Phương duy trì con đường đạt tiêu chuẩn đó, cảm thấy vẫn nên nhịn một chút cho gió êm sóng lặng đã.
“Anh không đi.”
Lý Nhiễm đành phải một mình lên lầu, cô về nhà muộn, cha Lý đã nghỉ ngơi rồi.
Cô không bật đèn, rón ra rón rén đi đến phòng ngủ.
Phòng ngủ có ban công rộng rãi, cô nhìn xuống dưới qua cửa sổ ban công, xe Hạ Nam Phương vẫn còn ở dưới lầu chưa đi, đèn xe vẫn sáng, anh đang đứng dưới lầu, hình như cũng đang nhìn về phía cô.
Lý Nhiễm lặng lẽ gửi tin nhắn cho anh: [Ba em ngủ rồi!]
Hạ Nam Phương: [Ừ?]
Lý Nhiễm: [Anh có muốn lên đây không?]
Lần này Hạ Nam Phương rất sung sướng: [Được.]
Lý Nhiễm sợ gõ cửa làm ra động tĩnh, vì thế đứng sẵn ở cửa chuẩn bị mở cửa.
Khi Hạ Nam Phương vừa bước vào nhà, cửa vừa mới đóng lại thì đồng thời đèn ở phòng khách sáng lên, ánh sáng chiếu sáng ba con người đứng ở phòng khách không có chỗ nào che giấu.
Lý Nhiễm xấu hổ nhìn cha Lý, lâu lắm rồi cô mới có lại cảm giác bị lúng túng như thế này.
Ba người đứng đó đối diện nhau, Hạ Nam Phương bình tĩnh chào hỏi: “Bác trai, chào buổi tối.”
Lý Nhiễm cũng cười: “Ba, ba còn chưa ngủ sao ạ?”
Nói xong lo lắng liếc liếc nhìn Hạ Nam Phương một cái, nghĩ thầm sao anh có thể bình tĩnh như vậy?
Tuy cha Lý cưng chiều Lý Nhiễm từ nhỏ đến lớn, nhưng cũng không có nghĩa là ông không phải là một người cha nghiêm khắc.
Tuy nói thời buổi bây giờ tự do yêu đương rồi, nhưng trước khi tính đến chuyện cưới hỏi, thì cũng phải được cha mẹ đồng ý nữa mới được.
Nếu cha Lý kiên quyết không đồng ý gả cô cho Hạ Nam Phương mà nói thì Lý Nhiễm thật sự không còn cách nào khác.
Cô vẫn luôn biết ba cô rất cố chấp.
Lần trước sau khi nói chuyện Hạ Nam Phương đã từng cứu cô, tuy cha Lý có thay đổi thái độ với Hạ Nam Phương một tí, nhưng cũng chỉ là một tí mà thôi.
Yêu thôi thì không cần chịu trách nhiệm gì nặng nề cả nhưng một khi nói đến kết hôn thì khác, hai người họ cũng không còn nhỏ nữa, đặc biệt là Hạ Nam Phương qua năm cũng đã 32 tuổi rồi.
Sao ông có thể chịu được kiểu yêu chơi bời như vậy, cho nên cắt đứt được thì cắt thôi, xem như cảnh tỉnh hai người ở sau lưng vụng trộm yêu đương lén lút.
Lý Nhiễm và Hạ Nam Phương đứng dưới ánh đèn trong phòng khách, một người chột dạ không dám nhìn thẳng, một người lại bình tĩnh như thể biết cha Lý không làm được gì anh cả.
Chấp nhận cha Lý tra hỏi.
Lý Nhiễm đánh giá ông, càng nhìn trong lòng càng bồn chồn: “Ba, ba có chuyện gì muốn nói sao?”
Cha Lý bất động thanh sắc hỏi: “Con không có chuyện gì muốn giải thích với ba sao?”
Một câu này của ông tương đương với việc ông đang đào một cái hố rất lớn trước mặt bọn họ, mà cha Lý đang đứng ở đầu hố bên kia, cười tủm tỉm nhìn Lý Nhiễm: đừng sợ, cứ nhảy vào hố đi con!
Lý Nhiễm theo bản năng lắc đầu: “Không có.”
Cô vừa nói vừa vô thức chớp chớp mắt, hiển nhiên là nói dối.
Cha Lý bình tĩnh nhìn Hạ Nam Phương: “Còn cậu thì sao?”
Con người Hạ Nam Phương từ xưa đến nay luôn ghét việc nói dối. Đối với anh mà nói, chuyện anh không muốn nói thì không có bất cứ ai có thể ép anh mở miệng. Lòng kiêu hãnh đến tận xương cốt của anh không cho phép anh nói dối.
Nếu người đứng trước mặt anh hôm nay không phải là cha Lý, không phải là đấng sinh thành của người con gái anh yêu thì ngay cả liếc mắt một cái anh cũng lười cho.
Không khí như ngưng lại khoảng chừng hai giây, Hạ Nam Phương châm chước hỏi: “Có rất nhiều, bác trai muốn hỏi chuyện nào ạ?”
Trong lòng Lý Nhiễm nhảy dựng, hận không thể lập tức che miệng Hạ Nam Phương lại.
Dưới ánh đèn, sắc mặt khác biệt của cha Lý không che giấu chút nào, hiển nhiên cũng bất ngờ với câu trả lời này của anh.
Không biết là bị chọc tức hay là vì sao, gân xanh trên trán nhảy lên hai cái, anh mắt nhìn Hạ Nam Phương càng không ưa: “Nói từng chuyện một.”
“Con và Nhiễm Nhiễm đang sống chung, trước khi bác đến thành phố N thì chúng con vẫn luôn ở cùng nhau.”
Tuy rằng chuyện này có trong dự kiến, nhưng Hạ Nam Phương cứ nói ra như vẻ đương nhiên như vậy, cha Lý vẫn có cảm giác cải trắng nhà mình bị heo ủi đi mất.
Lý Nhiễm nghe anh nói xong, khó xử đứng ở một bên.
Hạ Nam Phương hơi giấu cô sau lưng như đang bảo vệ, trên mặt vẫn bình tĩnh vô cảm như cũ, dáng vẻ như có chuyện gì thì cứ tìm anh.
Cô nhỏ giọng: “Ba, con và Hạ Nam Phương đều là người trưởng thành, nếu đã xác định quan hệ rồi thì ở cùng nhau cũng không có gì…” Càng nói âm thanh càng nhỏ, thẳng đến khi bị cha Lý trừng một cái mới hoàn toàn câm nín.
Cha Lý lạnh mặt nhìn Hạ Nam Phương: “Còn gì nữa?”
Hạ Nam Phương dõng dạc tiếp tục nói: “Chúng con đang tính đến chuyện kết hôn.”
Lời vừa nói ra không chỉ cha Lý cả kinh nheo mắt mà ngay cả Lý Nhiễm cũng không tin được, cô bất ngờ “hả” một tiếng, rất muốn hỏi: khi nào?
Tuy Hạ Nam Phương nói quá đột ngột nhưng anh đã phóng lao rồi cô đành bay theo lao thôi.
Thời điểm bây giờ hai người bọn họ nhất định phải đồng lòng đối ngoại mới đúng, không phải… là nhất trí ứng phó với cha Lý mới phải, Lý Nhiễm kiên định quay đầu đối diện với ánh mắt dò hỏi của cha Lý.
Ánh mắt cha Lý cực kỳ thâm ý: “Thật sao?”
Lý Nhiễm do dự một lát, gật gật đầu.
Thật là tiện lợi cho Hạ Nam Phương, không có nhẫn cưới, cũng không có cầu hôn, cứ như vậy đột nhiên nói suy nghĩ đến chuyện kết hôn.
Hơn nữa cô còn không thể không đồng ý.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của cha Lý, Lý Nhiễm gật gật đầu: “Đúng vậy. Chúng con đang suy tính đến chuyện kết hôn.”
Cô nói xong câu này, bất giác nhích lại gần người bên cạnh, nắm lấy tay Hạ Nam Phương, cô hào phóng thừa nhận mối quan hệ của cả hai, Hạ Nam Phương nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ kiên định trước nay chưa từng có trên mặt cô.
Cha Lý nghe hai người bọn họ nói xong, ánh mắt xem xét nhìn kỹ Hạ Nam Phương một hồi lâu.
Lý Nhiễm biết chuyện này đối với cha Lý mà nói là rất khó.
Hạ Nam Phương không kiêu ngạo không siểm nịnh như cũ: “Bác trai, hy vọng bác có thể đồng ý.”
Cha Lý chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt Hạ Nam Phương cúi đầu, suy tư.
Đi vòng quanh anh nửa vòng, sau đó đột nhiên vươn tay ra.
Tầm mắt Lý Nhiễm gắt gao nhìn chằm chằm theo động tác của ông, cho rằng ông muốn đánh Hạ Nam Phương: “Ba!”
… Tay cha Lý đặt lên vai của Hạ Nam Phương, vỗ mạnh một cái: “Lời cậu nói có phải thật không?”
Tuy những lời anh nói vừa rồi quá đột ngột, nhưng đó thực sự là điều mà anh đã nghĩ đến từ rất lâu: “Đúng vậy, con muốn kết hôn với Nhiễm Nhiễm.”
Đôi mắt cha Lý đã có nhiều nếp nhăn nơi khoé mắt, trong mắt cũng tràn đầy tang thương nhưng chưa từng nghiêm túc như bây giờ, gắt gao nhìn chằm chằm anh.
Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, cha Lý đột nhiên mở miệng hỏi: “Tình trạng cơ thể của Nhiễm Nhiễm như thế nào cậu có biết không?”
Chủ đề câu chuyện chuyển quá nhanh, Hạ Nam Phương vẫn điềm tĩnh gật đầu: “Con biết ạ.”
Giây tiếp theo vẻ băng sương trên mặt cha Lý dần dần hòa tan: “Cậu không để ý sao?”
Lý Nhiễm nghe cha Lý hỏi mới hiểu được vì sao đêm nay ông khác thường như vậy.
Cô chưa từng nghĩ tới cha Lý sẽ biết chuyện này, lập tức hoang mang lo sợ: “Ba, sao ba lại biết chuyện đó?”
Cô vô thức nắm chạy tay lại, rồi được Hạ Nam Phương nắm chặt chúng trong lòng bàn tay mình.