NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hầu Gia, Hòa Ly Đi! - Chương 5

  1. Home
  2. Hầu Gia, Hòa Ly Đi!
  3. Chương 5
Prev
Next

06

Thì ra, hắn không phải không thích sự phồn hoa náo nhiệt của kinh thành.

Chỉ là, hắn không thích ra ngoài cùng ta mà thôi.

Chỉ là, hắn không muốn cùng ta dạo phố mà thôi.

Ha… sớm đã biết rồi, chẳng phải sao?

Ta đứng giữa dòng người đông đúc, người đầu tiên phát hiện ra ta lại là Cảnh ca nhi.

Thằng bé lập tức sợ hãi, rụt người trốn sau lưng Trình Thanh Thanh, bộ dạng hệt như ta là một mụ kế mẫu độc ác.

Nhưng ta đã từng thật lòng đối đãi với hai đứa trẻ do nguyên phối phu nhân của hắn để lại.

Cho đến khi…

Cho đến khi Cảnh ca nhi đẩy ngã ta, khiến ta mất đi đứa con của mình.

Đúng vậy, ta và Vệ Cửu Mặc cũng từng có một đứa con.

Đó là vào năm thứ hai sau khi chúng ta thành thân.

Khi ấy, Vệ Cửu Mặc cũng từng có niềm vui đối với ta.

Nếu không, sao hắn lại chấp nhận cưới ta?

Sau khi thành hôn, giữa chúng ta cũng từng có những khoảnh khắc ngọt ngào.

Dù rằng Trình Thanh Thanh thường xuyên gọi hắn đi, hắn vẫn thường đến bầu bạn với ta.

Hắn nói, ta mới là thê tử của hắn, còn Trình Thanh Thanh chỉ là muội muội.

Hắn nói, hai đứa trẻ không thể thiếu hắn, nên tạm thời để nàng ta giúp đỡ chăm sóc.

Ta tin hắn.

Vì muốn đưa Trình Thanh Thanh ra khỏi phủ, ta đã đón hai đứa trẻ về nuôi dạy, đích thân chăm sóc chúng.

Ta mời những danh nho nổi tiếng nhất đến dạy dỗ chúng, còn mời những bậc thầy cầm kỳ thư họa giỏi nhất về hướng dẫn.

Vệ Cửu Mặc rất vui mừng.

Hắn nói, chỉ cần hai đứa trẻ coi ta là mẫu thân, hắn có thể đưa Trình Thanh Thanh rời đi.

Vì vậy, ta càng đối đãi tốt hơn với hai đứa trẻ, xem chúng như con ruột, tận tâm tận lực.

Bề ngoài, chúng học hành chăm chỉ trước mặt ta.

Nhưng mỗi khi Vệ Cửu Mặc trở về, ánh mắt chúng lại đỏ hoe, bộ dạng sợ hãi, muốn nói lại thôi.

Ta hỏi có phải phu tử quá nghiêm khắc không, chúng chỉ lặng lẽ lắc đầu, không nói một lời.

Vệ Cửu Mặc cũng hỏi chúng, chúng đều bảo ta đối xử rất tốt với chúng.

Nhưng không biết từ lúc nào, trên người chúng lại xuất hiện những vết thương.

Mà những kẻ hầu cận bên cạnh chúng, luôn vô tình hay hữu ý nói ra rằng đó là do ta hoặc người của ta làm.

Vì chuyện này, Vệ Cửu Mặc giận dữ, đem hai đứa trẻ trả về bên Trình Thanh Thanh.

Ta vừa tức giận vừa thất vọng.

Đúng lúc đó, ta phát hiện mình đã mang thai.

Ta mừng rỡ vô cùng.

Ta đã gả cho Vệ Cửu Mặc bao lâu nay, vẫn luôn mong chờ có một đứa con.

Chờ đợi suốt hai năm, cuối cùng, ta cũng có được đứa bé này.

Ta không còn bận tâm đến sự tính toán của Như Nhi và Cảnh ca nhi nữa.

Ta nghĩ, để chúng trở về bên Trình Thanh Thanh cũng tốt, ta có thể toàn tâm dưỡng thai.

Nhưng không ngờ, chẳng bao lâu sau, hai đứa trẻ lại chủ động quay về, cầu xin ta tha thứ.

Chúng nói, là do đám hạ nhân ăn nói bừa bãi, vu oan giá họa.

Chúng bảo rằng ta là mẫu thân tốt, là chúng có lỗi với ta.

Dù trong lòng ta đã hoàn toàn thất vọng về hai đứa trẻ này, nhưng ta vẫn mong muốn một gia đình trọn vẹn, vì vậy lại chấp nhận chúng.

Từ đó, Như Nhi và Cảnh ca nhi trở nên cởi mở, vui vẻ hơn.

Cho đến một ngày, khi đang nô đùa, Cảnh ca nhi “vô tình” đẩy ta xuống hồ nước lạnh băng.

Ta mất đi đứa con mà ta hằng mong đợi.

Vì sao ta lại nói là “vô tình”?

Bởi vì chính nó cũng rơi xuống nước, bị nhiễm phong hàn, mất một tháng mới hồi phục hoàn toàn.

Vì có trận phong hàn này, dù Vệ Cửu Mặc có từng nổi giận, thì cơn giận của hắn cũng nhanh chóng nguôi ngoai.

Ngược lại, hắn còn đến trước mặt ta cầu xin cho đứa trẻ.

Hắn nói, nó không cố ý.

Hắn nói, nó cũng đã bị bệnh rồi.

Hắn nói, chúng ta sau này vẫn còn có thể có con.

Nhưng ta không ngu ngốc.

Có cố ý hay không, ta thừa sức phân biệt được.

Lúc đó, nó chính là cố ý lao vào ta, kéo ta rơi xuống nước.

Ta khóc, nói rõ ngọn ngành.

Ta bảo rằng nó đã cố ý, nó muốn g.i.ế.c ta, muốn g.i.ế.c đứa con của ta.

Nhưng Vệ Cửu Mặc không những không tin, mà còn tức giận đến cực điểm, quát lên:

“Sao nàng có thể ác độc đến mức suy diễn như vậy?”

“Nó chỉ là một đứa trẻ! Một đứa trẻ thì làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?”

“Nàng nhất định phải chấp nhặt với một đứa trẻ hay sao?”

Lúc đó, ta thực sự giận đến phát điên.

Mặc kệ thân thể đang yếu ớt, ta túm lấy Cảnh ca nhi, ép nó phải nói thật.

Nó sợ hãi khóc thét, rồi ngất xỉu.

Vệ Cửu Mặc vung tay, giáng xuống ta một cái tát.

07

Khoảnh khắc ấy, ta lạnh lẽo thấu xương.

Lần đầu tiên, ta nhắc đến chuyện hòa ly.

Vệ Cửu Mặc sợ hãi.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 5"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com