HỆ THỐNG BỮA SÁNG ĐỔI NHAN SẮC - Chương 1
Hoa khôi lớp tặng tôi một túi sữa ăn sáng, tôi quay đầu đưa nó cho một người vô gia cư ở ngoài cổng trường.
Chỉ vì tôi đã trọng sinh. Ở kiếp trước, hoa khôi lớp Tần Thi Thi được hệ thống chọn làm người liên kết, có thể dùng sữa ăn sáng để đổi lấy nhan sắc từ tôi.
Cô ta càng ngày càng xinh đẹp, chưa tốt nghiệp đã được công ty giải trí nổi tiếng ký hợp đồng, với danh hiệu “hoa khôi xinh đẹp nhất trường” mà bước chân vào giới giải trí.
Còn tôi, từ người được công nhận là hoa khôi của cả trường, rơi xuống thành nữ sinh xấu xí ai ai cũng biết tiếng, cuối cùng bị người của cô ta đẩy xuống sông chết đuối.
Sống lại một đời, nếu cô ta đã muốn đổi nhan sắc, vậy thì tôi sẽ để cô ta đổi cho đã đời!
1
“Hạ Hạ, đây là sữa ăn sáng hôm nay nè, vị dâu đấy, tranh thủ lúc còn ấm mà uống đi.”
Giờ nghỉ giữa buổi, hoa khôi lớp Tần Thi Thi đặt túi sữa trước mặt tôi, gương mặt đầy vẻ quan tâm.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, xung quanh đã vang lên hàng loạt tiếng mỉa mai chói tai:
“Tần Thi đúng là người tốt, ngày nào cũng lo cho Lâm Hạ, cô ta có phúc lắm mới có được người bạn như cậu.”
“Lâm Hạ không thấy ngại à, béo như thế rồi mà còn ăn, kéo tụt nhan sắc của cả lớp.”
“Đúng đó, mất mặt con gái thật. Nếu là tôi thì đã đi giảm cân từ lâu rồi.”
Tần Thi Thi nghe mấy câu đó, ánh mắt thoáng qua tia đắc ý, rồi đẩy túi sữa vào tay tôi thêm lần nữa:
“Còn ngẩn ra làm gì, tôi khó khăn lắm mới mua được đấy, uống nhanh đi.”
Nếu là trước kia, chắc chắn tôi sẽ cảm động rơi nước mắt, cho rằng cô ấy là người bạn tốt quan tâm tôi nhất.
Nhưng đã chết một lần, tôi biết rõ, chính người bạn “tốt” này, luôn âm thầm dùng hệ thống để đánh cắp nhan sắc của tôi.
Từ một nữ sinh bình thường lúc mới nhập học, Tần Thi Thi lột xác trở thành hoa khôi được mọi người săn đón.
Còn tôi thì ngày một béo lên, mắt càng ngày càng nhỏ, lỗ chân lông to như vỏ cam và mọc đầy lông đen.
Trong hoàn cảnh đó, tôi chìm trong giày vò và tự ti, bạn học cũng bị cô ta xúi giục, dần dần xa lánh và cô lập tôi.
Hiện tại, tôi cười nhạt, ngẩng đầu lên lạnh lùng nói:
“Tần Thi Thi, cậu không nghe mọi người nói à? Ai cũng bảo tôi nên giảm cân. Tôi không dám làm xấu mặt nữa đâu.”
“Sữa này tôi không uống đâu. Nhưng lòng tốt của cậu thì cũng không thể để lãng phí, ai muốn uống thì cứ đến lấy.”
Vừa dứt lời, một đám nam sinh thầm thích Tần Thi Thi đã ùa đến.
Còn có vài bạn nữ nghiện ăn vặt, cân nặng cũng không kém gì tôi.
Sắc mặt Tần Thi Thi lập tức thay đổi, cô ta hét lên:
“Không được! Đây là tôi mua cho Lâm Hạ!”
“Nhưng Lâm Hạ không uống cũng không thể để uổng phí được mà,” một nam sinh da ngăm đen chen lên, “cho tôi đi, sáng nay tôi đói lắm, chưa ăn đủ.”
Tần Thi Thi tức đến nghẹn lời, nhìn vào gương mặt tròn trịa ấy mà đỏ mặt vì khó chịu, cả người như muốn bùng nổ.
Nhìn dáng vẻ này của cô ta, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo.
Biết đâu, nếu người khác uống túi sữa này, hệ thống trao đổi cũng vẫn sẽ có hiệu lực?
2
“Lâm Hạ, cậu không uống cũng được, nhưng sao lại giẫm đạp tấm lòng của mình như thế?”
Tần Thi Thi đột nhiên lớn tiếng, đôi mắt đỏ hoe vì tủi thân, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
“Tôi quan tâm cậu nên mới làm vậy, vậy mà cậu lại đem món quà tôi tặng cho người khác, thật sự khiến tôi đau lòng quá!”
“Cậu làm thế, có khác gì con rắn trong truyện ‘Nông dân và con rắn’ không?”
Không thể phủ nhận, mỹ nhân khóc đúng là khiến người ta mủi lòng. Những nam sinh vừa rồi còn chen nhau giành sữa lập tức trở nên im lặng.
Mọi người luống cuống nhìn nhau, cuối cùng cùng nhau quay mũi giáo về phía tôi:
“Lâm Hạ, mày bị điên à? Mau xin lỗi Tần Thi Thi đi!”
“Con heo chết tiệt này không có bạn là đáng đời, Tần Thi Thi đối xử với mày tốt như vậy mà mày lại làm thế!”
“Hôm nay mày phải uống cho hết túi sữa này, không thì đừng trách tao ra tay!”
Đúng lúc đó, từ hành lang bỗng xuất hiện một hàng học sinh mặc đồng phục của Hội học sinh.
Đi đầu là một nam sinh tóc ngắn màu nâu đậm, lông mày và đôi mắt sắc nét, làn da trắng lạnh như tuyết đầu đông.
Chỉ cần liếc mắt là tôi đã nhận ra ngay — chính là nam thần học đường Lục Hành Chỉ, người từng đứng đầu bảng xếp hạng đầu vào cùng tôi.
Lần đầu gặp nhau, anh ấy nhìn tôi đến ngẩn người, phải nhờ bạn bên cạnh nhắc nhở mới hoàn hồn quay đi.
Hôm đó sau khi tan tiệc, anh ấy còn đứng chờ rất lâu chỉ để xin liên lạc, nhưng lại bị Tần Thi Thi cố tình kéo tôi đi mất.
Giờ phút này, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Lục Hành Chỉ cùng các thành viên Hội học sinh bước vào lớp học của tôi.
“Dạo gần đây có một hoạt động do nhà trường phối hợp với doanh nghiệp tổ chức – cuộc thi bình chọn Hoa khôi đẹp nhất trường. Ai có hứng thú thì có thể tới lấy phiếu đăng ký.”