HỆ THỐNG BỮA SÁNG ĐỔI NHAN SẮC - Chương 4
6
Buổi chiều, cả lớp vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài thì Tần Thi Thi xách theo một đống túi lớn túi nhỏ bước vào.
“Dậy dậy dậy, chia bánh ngọt đây! Một hộp này hơn hai nghìn tệ đấy, ai muốn ăn giơ tay lên nào!”
Cả lớp lập tức tỉnh như sáo, người thì đập bàn, người thì hét lên phấn khích.
Một bạn nữ mắt tinh còn phát hiện ra Tần Thi Thi đang đeo một chiếc túi LV.
“Trời ơi, cái túi đó cũng ba vạn tệ chứ mấy, đúng là chuyện nhỏ.”
Tần Thi Thi cười ngọt ngào:
“Giờ tớ với Hành Chỉ toàn ăn ở nhà hàng năm sao, mấy bữa ăn gần đây còn tốn hơn cái túi này nhiều.”
“À đúng rồi, Hành Chỉ còn nói sắp tới sẽ đưa tớ đi mua Hermès nữa đó.”
“Ui ui ui, Hành Chỉ Hành Chỉ, gọi thân mật thế này chắc sắp có chuyện vui rồi nhỉ!”
“Ghen tị ghê luôn á, được yêu người vừa giàu vừa đẹp trai lại còn cưng chiều hết mực, nửa đời sau khỏi lo luôn! Khi nào công khai đây?”
Cả lớp như nổ tung vì hóng chuyện, lòng dạ tám chuyện bùng cháy rực rỡ.
Tần Thi Thi khẽ lườm người vừa hỏi, làm bộ trách yêu rồi mỉm cười không nói gì.
Cô ta cố tình chia bánh cho từng người trong lớp, nhưng khi đến lượt tôi thì lại lướt qua như không thấy.
Tôi biết cô ta đang cố ý làm tôi mất mặt, nhưng thật lòng tôi chẳng bận tâm.
Kết quả kỳ thi tháng tuần trước sắp được phát rồi.
Điều tôi quan tâm hơn cả là — sau khoảng thời gian nỗ lực vừa qua, tôi sẽ đạt được thứ hạng thế nào.
Những chiếc bánh ngọt này quan trọng lắm sao? Tương lai tôi có thể tự mua cho mình bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, vào tiết tự học buổi tối, lớp trưởng bước vào với khuôn mặt buồn bã như sắp khóc.
“Có điểm rồi, lát nữa bên Hội học sinh sẽ dán bảng điểm ngoài cửa lớp.”
“Đề thi lần này khó quá, tớ bị tụt hạng thê thảm luôn… Tớ không còn mặt mũi làm lớp trưởng nữa…”
Cô bạn ấy trước giờ luôn đứng nhất lớp, giờ thì ôm đầu gục xuống bàn khóc nức nở, khiến bầu không khí trong lớp trùng hẳn xuống.
Có người chán nản lẩm bẩm:
“Không sao đâu, ngay cả cậu còn thi không tốt thì tụi mình chắc nát luôn rồi… lớp mình đúng là lớp học kém nhất rồi.”
“Cùng nhau tiêu đời luôn đi, lại sắp đứng chót toàn khối, thầy chủ nhiệm chắc tức điên mất.”
Nhưng lớp trưởng ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói:
“Không, lần này có một ‘hắc mã’… Thôi không nói nữa!”
Vài phút sau, bóng dáng quen thuộc trong bộ đồng phục xuất hiện ngoài cửa sổ.
Trong đám người, Lục Hành Chỉ nổi bật hơn hẳn, anh ấy cầm bảng điểm dán lên tường.
Anh ấy đứng nhìn tờ giấy đó rất lâu, trông như đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi nhóm Hội học sinh rời đi, cả lớp không chịu nổi nữa liền ùa ra xem kết quả.
Điều khiến tất cả choáng váng là — tên tôi đứng đầu bảng xếp hạng!
Không chỉ đứng nhất lớp, mà còn xếp hạng nhất toàn khối!
Người đứng thứ hai là Lục Hành Chỉ, người đã liên tiếp giữ vị trí quán quân trong nhiều kỳ thi trước đó.
7
Kể từ ngày hôm đó, ánh mắt Lục Hành Chỉ nhìn tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Anh ấy bắt đầu chú ý đến tôi hơn, dù không kết bạn với tôi, nhưng mấy ngày liên tiếp tôi đều thấy ID của anh ấy trong danh sách khách truy cập.
Khi đi ngang nhau ngoài hành lang, tôi cảm nhận rõ ràng bước chân anh ấy khựng lại.
Có một lần ở nhà xe, tôi đạp xe đi nhanh để tránh mặt, nếu không chắc anh ấy đã gọi tôi lại nói chuyện rồi.
Có thể do mọi người bây giờ đều tập trung cho việc học nên tin đồn tình cảm giữa anh ấy và Tần Thi Thi cũng dần lắng xuống.
…
Hôm đó buổi trưa, không hiểu sao tôi buồn ngủ lạ thường, đưa sữa cho người phụ nữ xong thì về ký túc xá ngủ luôn.
Khi chuông báo thức vang lên, tôi mơ màng mở mắt.
Theo thói quen với tay lấy gương.
Và tôi gần như bật dậy vì quá phấn khích — gương mặt tôi… đã hoàn toàn khôi phục!
Làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt trong sáng rạng rỡ, thậm chí còn đẹp hơn cả ngày xưa!
Tim tôi đập thình thịch, tay run rẩy mở điện thoại, điền vào phiếu đăng ký tham gia cuộc thi Hoa khôi trường.
Vừa hay, hôm nay chính là ngày cuối cùng để đăng ký.
Tần Thi Thi, tôi sẽ khiến cô, ngay trong cái đêm mà cô mong đợi nhất, phải tận mắt chứng kiến tất cả âm mưu của mình bị nghiền nát.
Để cô cũng nếm thử cảm giác rơi thẳng xuống địa ngục là như thế nào!
Buổi chiều, tôi đến trường, vừa bước vào lớp đã cảm thấy ánh mắt các bạn xung quanh nhìn mình có chút kỳ lạ.
Vừa ngồi xuống ghế, sau lưng đã vang lên hai giọng nói đầy khó chịu.
“Con nhỏ xấu xí đó gần đây gầy đi bao nhiêu, tôi còn tưởng nó biết tu tỉnh làm người rồi, ai ngờ vẫn độc ác như cũ.”
“Kéo bàn ra xa chút đi, tôi không muốn ngồi gần nó đâu, tôi sợ mình sẽ ói mất.”