HỆ THỐNG BỮA SÁNG ĐỔI NHAN SẮC - Chương 6
Trải qua hai kiếp, tôi có đủ tự tin mà nói, với nhan sắc này, bước vào giới giải trí cũng thuộc hàng nổi bật.
Cả lớp sững sờ, rồi như bị kích động, lập tức xôn xao bàn tán không ngớt.
Đến lúc này rồi, đã đến lượt tôi trả lại Tần Thi Thi tất cả những gì cô ta từng làm với tôi.
Tôi cắn nhẹ môi, nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào:
“Thi Thi, từ trước đến giờ tôi vốn đã có gương mặt thế này mà. Chỉ là sau đó tôi bệnh, phải uống thuốc chứa hormone nên mới tăng cân. Bây giờ tôi hồi phục rồi, cậu… chẳng lẽ không thấy mừng cho tôi sao?”
9
Phải nói rằng, thế giới này đúng là coi trọng ngoại hình một cách tàn nhẫn.
Trước kia tôi nói gì cũng bị phớt lờ hoặc dè bỉu.
Còn bây giờ, cả lớp lập tức im bặt, tất cả đều chăm chú nhìn tôi, lắng nghe từng lời.
Đám con trai là những người quay xe đầu tiên.
“Đúng đúng, tôi nhớ rõ mà, bạn Lâm trước kia quả thật rất xinh.”
“Trời ơi, cái bệnh chết tiệt đó hại bạn ấy thành ra như vậy, nhưng mà may quá, giờ đã hồi phục rồi.”
“Chắc bạn Lâm lúc nãy sợ lắm đúng không? Cậu muốn uống gì không, tôi mời! Uống nóng hay lạnh đây?”
“Tần Thi Thi bị điên rồi à? Nữ thần của tôi đẹp thế này mà đi ghen tỵ với cô ta? Nực cười! Người có mắt đều nhìn ra ai mới là kẻ ghen tỵ thật sự!”
Thậm chí, một nam sinh chuyên thể thao nổi tiếng bốc đồng còn xắn tay áo lên:
“Hồi nãy là đứa nào đẩy Hạ Hạ? Bước ra đây, tao phải dạy cho nó một trận!”
Ánh mắt của Lục Hành Chỉ lúc này cũng hoàn toàn dán chặt lên người tôi.
Cổ họng anh ấy khẽ nuốt xuống, liếm môi như muốn nói điều gì nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Tần Thi Thi giờ đã hoàn toàn bị mọi người quên lãng.
Nhưng tôi thì không định để cô ta dễ dàng thoát thân như vậy.
“Thi Thi à, tường tỏ tình viết tôi ghen tỵ với cậu. Nhưng tôi thì bận bịu lắm, thời gian đâu mà ghen? Tôi chỉ muốn lấy lại diện mạo thật sự của mình thôi.”
“Lâm Hạ, mày lại giả vờ giả vịt!”
Tần Thi Thi bị tôi chọc giận đến điên lên:
“Mày ghen vì Hành Chỉ thích tao, đừng tưởng tao không biết hồi mới nhập học mày cũng để ý anh ấy!”
“Mặt tao thành ra như vậy nhất định là do mày hại, trong lòng mày rõ ràng biết mà! Còn dám đóng vai người vô tội nữa à?!”
Không ngờ, trong đôi mắt của Lục Hành Chỉ lại lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
“Cậu nói… lúc mới nhập học, bạn Lâm cũng để ý tôi? Thật sao?”
10
Phải công nhận rằng, ngoài cái tật mê ngoại hình ra, Lục Hành Chỉ thật ra chẳng có khuyết điểm gì.
Vừa đẹp trai, gia thế tốt, học giỏi, năng lực mạnh.
Nhưng tôi — Lâm Hạ — cũng chẳng hề thua kém.
Nhan sắc chỉ là món quà tạm thời, tôi không đời nào chấp nhận một người hời hợt đến vậy.
“Tất nhiên là không.”
Tôi mỉm cười:
“Bạn Lục à, Tần Thi Thi một lòng một dạ với bạn, tôi chúc hai người bên nhau dài lâu.”
“Tôi còn rất nhiều bài phải làm, không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.”
Ánh mắt của anh ấy chợt tối lại.
“Vậy… nếu sau này cậu có thời gian, tôi vẫn muốn mời cậu ăn một bữa, coi như xin lỗi.”
Lúc đi ngang qua Tần Thi Thi, tôi liếc thấy gương mặt tức giận đến run rẩy của cô ta.
Cô ta nhìn tôi chằm chằm, giọng thấp tới mức chỉ hai chúng tôi nghe thấy:
“Tại sao lại như vậy? Mặt tôi… sao lại biến thành thế này?”
Tôi chỉ muốn bật cười thật lớn.
Người phụ nữ từng lượm rác kia, sau khi tôi khuyên nhủ đã quyết định về quê ly hôn với chồng.
Cô ấy muốn giành quyền nuôi con, sống một cuộc đời bình yên mới ở quê nhà.
Điều đó cũng có nghĩa là — Tần Thi Thi vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được lý do thật sự vì sao mình lại trở thành như vậy.
“Thi Thi à, đừng nhìn tôi kiểu đó, tôi sợ lắm đó.”
Tôi giả bộ ngoan hiền đến mức bản thân cũng thấy rợn:
“Tôi nhớ hồi lớp 10 cậu cũng trông na ná thế này mà, chẳng lẽ hồi đó là do trang điểm kỹ quá, còn giờ là mặt mộc? Chết rồi chết rồi, tôi không nói lộ gì đấy chứ?”
Xung quanh vang lên hàng loạt tiếng “ồ” đầy bừng tỉnh.
Tần Thi Thi — chính thức phát điên.
“Lâm Hạ, tao phải giết mày!”
Cô ta dồn hết sức xô mạnh tôi ngã xuống, nếu không nhờ có bạn học nhanh tay cản lại, e là cô ta đã lao vào đánh tôi đến cùng.
Nhưng đầu gối tôi vẫn đập mạnh vào góc bàn, máu lập tức chảy ra xối xả.
Lục Hành Chỉ không chần chừ, lập tức bế bổng tôi lên.
Chạy thẳng đến phòng y tế.
Lần này, tôi kiên quyết báo cảnh sát. Nhà trường vì muốn dập tắt ồn ào, buộc phải đưa ra quyết định đuổi học Tần Thi Thi.