Hồ Mị - Chương 1
1.
Hoàng thượng đưa một mỹ nhân vào cung. Nghe nói nàng còn đẹp hơn cả Chu Quý phi.
Chu Quý phi tức giận đến mức đập nát cả một tủ đồ sứ.
Nàng ta nũng nịu dựa vào lòng Hoàng đế, giọng điệu oán trách: “Bệ hạ, người không còn yêu thiếp nữa sao?”
Chu Quý phi vốn đã tuyệt sắc khuynh thành. Gương mặt tựa phù dung, mày như cành liễu, vẻ đẹp kiều mị động lòng người, khiến ai trông thấy cũng không thể rời mắt.
Hoàng thượng cũng không ngoại lệ. “Sao có thể chứ?”
“Ái phi xinh đẹp như vậy, trong lòng trẫm chỉ có nàng mà thôi.”
“Vậy vì sao bệ hạ lại đưa nữ nhân khác vào cung?”
Hoàng thượng hơi cau mày, nhưng Chu Quý phi lại không nhận ra.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta long lanh nước mắt, ai nhìn thấy cũng không khỏi xót xa.
“Nàng ấy từng cứu trẫm, lại bơ vơ không nơi nương tựa nên trẫm mới đưa về cung.”
“Thật vậy sao?”
“Quân vô hí ngôn.”
Chu Quý phi lúc này mới nín khóc, nở nụ cười rạng rỡ.
Chu Hân Vi là đệ nhất mỹ nhân đế kinh. Nghe nói khi còn nhỏ, dung mạo nàng ta cũng chỉ ở mức tầm thường, nhưng từ năm mười bốn tuổi, dường như đột nhiên nở rộ, ngày càng diễm lệ hơn.
Cả đế kinh, vô số nam nhân đều say mê điên đảo vì nàng ta.
Sau này, trong một yến tiệc trong cung, Chu Hân Vi dâng lên một điệu múa. Thân hình uyển chuyển như lan, nhẹ nhàng tựa du long.
Hoàng thượng vừa nhìn đã sinh lòng thương nhớ, lập tức ban thánh chỉ phong phi, đón nàng vào hậu cung.
Từ khi nhập cung, Chu Quý phi được sủng ái vô cùng, ngay cả Hoàng hậu cũng phải nhường ba phần.
Dù sao thì, một mỹ nhân hiếm có như vậy, Hoàng thượng cưng chiều cũng là chuyện dễ hiểu.
Chỉ là… đã bốn năm trôi qua, Chu Quý phi vẫn chưa có con. Người ta nói trăng tròn thì khuyết, vật cực tất phản.
Chu Hân Vi đẹp quá mức, có lẽ ông trời cũng phải để lại chút khiếm khuyết.
Hoàng thượng dỗ dành Chu Hân Vi suốt cả đêm, đến tận khi trời tờ mờ sáng mới rời đi.
Chu Hân Vi vô cùng hài lòng, nàng rất hưởng thụ sự sủng ái của Hoàng thượng.
Sáng sớm thức dậy chải tóc, cung nữ phía sau nhẹ nhàng vấn tóc cho nàng.
“Nương nương có mái tóc đẹp quá, mềm mượt như lụa vậy.”
Chu Hân Vi nghe vậy, khẽ bật cười.
“Nương nương không chỉ có mái tóc đẹp, mà còn là tuyệt thế giai nhân, thiên hạ này không ai bì kịp. Bảo sao bệ hạ lại sủng ái nương nương như vậy!”
“Ý ngươi là, bệ hạ chỉ yêu dung mạo của bản cung, mà không yêu con người ta sao?”
Cung nữ sững người, vội quỳ xuống xin tha tội:
“Nô tỳ không có ý đó! Xin nương nương thứ tội!”
Chu Hân Vi chẳng buồn liếc nhìn, chỉ phất tay một cái, lập tức có người bước lên, kéo cung nữ đó ra ngoài.
Những người khác nhìn cung nữ đó bằng ánh mắt đầy thương hại—ai cũng biết, nàng không thể sống nổi nữa.
Tính tình Quý phi xưa nay khó đoán, nói sai thà đừng nói còn hơn.
“Sao im lặng hết vậy? Các ngươi cũng nghĩ như nàng ta sao?”
Mọi người lập tức quỳ xuống, vắt óc tìm đủ lời hoa mỹ để dỗ Chu Hân Vi vui vẻ.
Nghe một loạt lời nịnh nọt, nàng ta mới khẽ nở nụ cười. “Đi thôi, đến thỉnh an Hoàng hậu, tiện thể xem thử nữ nhân nào đã cứu Hoàng thượng.”
Hôm nay, Chu Hân Vi ăn vận vô cùng lộng lẫy, càng tôn lên dung nhan khuynh thành, đẹp tựa tiên nữ nơi cửu thiên.
Khi nàng ta bước vào tẩm cung Hoàng hậu, dường như ánh sáng trong điện cũng rực rỡ hơn vài phần.
Đã quen với ánh mắt kinh diễm của mọi người, Chu Hân Vi thong dong tiến lên, hành lễ với Hoàng hậu.
Ngẩng đầu lên, nàng nhìn Hoàng hậu đã hoa tàn ít bướm.
“Quý phi miễn lễ.”
Không hiểu vì sao, hôm nay trên gương mặt Hoàng hậu lại mang theo nét chế giễu nhàn nhạt.
Cảm giác hoang mang hiếm hoi dâng lên trong lòng Chu Hân Vi.
Hoàng thượng sủng ái nàng ta, Hoàng hậu đã già, trong hậu cung này… còn gì đáng để nàng ta lo lắng?
Sau khi mọi người đã đến đông đủ, Hoàng hậu mỉm cười, cất giọng chậm rãi:
“Hôm nay, bổn cung muốn giới thiệu với các muội muội một vị tỷ muội mới.”
“Nàng nhút nhát, các muội đừng làm nàng sợ.”
Chu Hân Vi cười cười, tiếp lời: “Nương nương có muội muội mới, vậy chẳng lẽ không thương chúng ta nữa sao?”
Hoàng hậu liếc nhìn nàng ta, không đáp.
Cung nhân vén rèm lên, một nữ tử từ phía sau bước ra.
Mày ngài mắt phượng, dung nhan thoát tục, da thịt nõn nà, vóc dáng cân đối hài hòa.
Mọi người đầu tiên là sững sờ trước vẻ đẹp của nàng, sau đó dần hoàn hồn, rồi không hẹn mà cùng nhìn sang Chu Hân Vi.
Nữ tử này so với Chu Hân Vi lại càng thêm ba phần thanh thuần, lại mang theo nét ngây thơ pha lẫn quyến rũ—một vẻ đẹp đan xen giữa sự thuần khiết và cám dỗ.
Ai cũng bất giác nghĩ đến một điều: Nàng… còn đẹp hơn cả đệ nhất mỹ nhân đế kinh.
Chu Quý phi sững sờ nhìn nữ nhân trước mặt, đến mức chiếc chén trong tay rơi xuống cũng không hay biết.
Ta vội bước lên từ phía sau Hoàng hậu, nhanh tay đỡ lấy chén trà.
“Quý phi, cẩn thận.”
Chu Quý phi thẹn quá hóa giận, giơ tay tát mạnh vào mặt ta:
“Cần một nô tài như ngươi nhắc nhở sao?!”
Ta lập tức quỳ xuống xin tội.
Nhưng lúc này Chu Quý phi chẳng buồn để tâm đến ta nữa, nàng ta chỉ căm hận nhìn chằm chằm vào nữ nhân mới đến:
“Ngươi chính là kẻ Hoàng thượng đưa về?”
Hoàng hậu bảo cung nhân đỡ ta dậy, sau đó kéo tay nữ nhân kia, dẫn nàng ta đến bên cạnh mình:
“Mi Mi là cô nhi, đã cứu Hoàng thượng một mạng, cũng là ân nhân của cả hoàng cung này.”
“Từ nay về sau, nàng ấy cũng là tỷ muội trong cung, ân cứu mạng không có gì báo đáp, bổn cung đã bàn bạc với Hoàng thượng, mấy ngày nữa sẽ phong Mi Mi làm Hiền phi.”
Chu Quý phi căm hận dung mạo của Mi Mi, bàn tay siết chặt tay vịn ghế đến mức lộ cả khớp xương, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười.
Còn ta—
Ta đứng một bên, gần như ngây dại nhìn gương mặt của Chu Hân Vi.
Thật đẹp…
Thật sự nên lột xuống, mang đi bồi táng cho phụ mẫu và tỷ tỷ của ta.
2.
Ta là một con hồ ly.
Hồ Mị của núi Thúy.
Số lượng hồ mị vô cùng hiếm hoi, tính đi tính lại, cũng chỉ có bốn người trong nhà ta có.
Hồ mị khác biệt với các tộc hồ khác, trong miệng ngậm một viên mị châu.
Kẻ nào đoạt được mị châu sẽ sinh ra mị cốt, hóa thành mỹ nhân tuyệt sắc.
Phụ thân ta thường nói, chúng ta tuyệt đối không thể để lộ chân thân, nếu không sẽ bị kẻ xấu lợi dụng.
Nhưng cuối cùng, phụ thân lại là người đầu tiên chết trong tay con người.
Tiểu thư phủ Thừa tướng bị thương khi lạc vào núi, được tỷ tỷ vô tình cứu về hồ động.
Phụ mẫu ta không những giúp nàng chữa thương, còn tiễn nàng xuống núi an toàn.
Chúng ta không hề nói cho nàng biết thân phận thật sự của mình, chỉ mong sau khi tiễn nàng rời khỏi núi sẽ không còn dây dưa gì nữa.
Thế nhưng, Chu Hân Vi từ đầu đã có mục đích tiếp cận gia đình ta.
Nàng nghe được truyền thuyết về mị châu, dò hỏi khắp nơi, cuối cùng biết được dòng giống cuối cùng của hồ mị ẩn cư tại núi Thúy.
Vì thế, nàng đã bày ra màn kịch này.
Không lâu sau khi phụ mẫu tiễn nàng rời núi, Chu Hân Vi đã dẫn người bao vây núi, phóng hỏa thiêu trụi tất cả.
Khi ta trở về, chỉ còn kịp nhìn thấy nàng ta đang phân thây ba thi thể hồ ly cháy đen, tìm kiếm mị châu trong đống tro tàn.
“Vì sao lại không có chứ?!”
Nàng ta vứt xác tỷ tỷ ta sang một bên, nửa chiếc đuôi của tỷ vẫn còn lộ ra ngoài, trên đó treo một chiếc chuông nhỏ.
Là món quà ta mang về tặng nàng khi xuống núi.
“Tìm thấy rồi, đại tiểu thư!”
Cuối cùng, bọn họ moi được mị châu từ miệng phụ thân ta.
Chu Hân Vi nở nụ cười đắc ý:
“Không tốn chút sức nào, đúng là súc sinh vẫn chỉ là súc sinh, dễ lừa quá!”
Ta muốn lao lên liều mạng với nàng ta, nhưng không thể.
Tộc hồ mị chúng ta, ngoài khả năng biến hóa hình dạng, hoàn toàn không có năng lực chiến đấu. Nếu ta xông ra lúc này, chẳng qua chỉ là dâng thêm một viên mị châu cho Chu Hân Vi mà thôi.
Chờ nàng ta rời đi, ta mới dám dè dặt bước tới thu dọn xác của phụ mẫu và tỷ tỷ.
Chu Hân Vi không hề biết, mị châu của hồ mị, nếu là nam thì ẩn trong miệng, còn nữ lại sinh ra dưới mắt.
Ta giữ lại viên mị châu mà nàng không tìm thấy, chôn cất phụ mẫu và tỷ tỷ thật cẩn thận.
…
Khi ta lặn lội đến được kinh thành, nghe tin đại tiểu thư của phủ Thừa tướng Chu Hân Vi ngày càng diễm lệ, đã được Hoàng đế sắc phong làm Quý phi.
Khắp phố phường đều bàn tán về nhan sắc của nàng.
Nhưng không ai biết, đằng sau dung mạo mà ai ai cũng khao khát ấy, đã nhuốm đầy máu của cả gia đình ta.