Hồ Mị - Chương 2
3.
Sự xuất hiện của Mi Mi khiến Chu Hân Vi như lâm đại địch.
Nàng không tin trên đời này còn có người đẹp hơn nàng—một kẻ đã nuốt mị châu vào bụng.
Trong bóng tối, nàng nghiến răng nói:
“Yêu nữ này!”
“Hoàng thượng ba ngày liền không bước vào cung ta, nhất định là do con yêu nữ đó mê hoặc!”
Ta nhẹ nhàng nhảy xuống từ xà ngang trong điện của nàng, tránh khỏi tầm mắt đám cung nhân, nhanh chóng quay về cung Hoàng hậu.
Hồ mị giỏi về huyễn thuật.
Sau khi cung nữ thân cận của Hoàng hậu – Thúy Ngọc trượt chân rơi xuống nước, ta đã hóa thành nàng ta, trà trộn vào bên cạnh Hoàng hậu.
Khi ta đẩy cửa bước vào, Hoàng hậu đang ngồi trước án, dường như đã chờ ta từ lâu.
“Thế nào?”
“Chu Hân Vi đã rối loạn tâm trí.”
“Mi Mi khiến nàng ta vô cùng bất an.”
Hoàng hậu mỉm cười:
“Không thoải mái là tốt. Dùng sắc đẹp để hầu người, sắc suy thì tình cũng nhạt.”
Ta cúi đầu, im lặng không đáp.
Ngày hôm sau, Mi Mi được sắc phong Hiền phi.
Khi đến thỉnh an, nàng ngồi ngay bên dưới Chu Hân Vi.
Chu Hân Vi thấp thỏm không yên. Nàng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không chấp nhận sự thật—Mi Mi thực sự đẹp hơn nàng.
“Quý phi tỷ tỷ, sao cứ nhìn muội mãi vậy?”
Mi Mi khẽ nghiêng đầu, giọng nói mềm mại, có chút ngây thơ.
Chu Hân Vi gượng cười:
“Hiền phi muội muội thật xinh đẹp.”
Mi Mi cười duyên, dung nhan càng thêm kiều diễm:
“Tỷ tỷ cũng vậy mà.”
Một câu nói đơn giản lại khiến gương mặt Chu Hân Vi thoắt chốc méo mó.
Trở về cung, nàng lại đập nát một kệ sứ.
Tất cả cung nhân quỳ rạp dưới đất, không ai dám thở mạnh, chỉ im lặng nhìn nàng phát tiết cơn giận.
“Không thể nào!”
“Không thể nào có kẻ đẹp hơn bản cung!”
Ta cũng quỳ bên cạnh nàng, lúc này không còn là Thúy Ngọc, mà là tiểu cung nữ Uyển Uyển trong cung của Chu Hân Vi.
“Đồ tiện nhân! Tất cả đều là đồ tiện nhân!”
Ta ngước đầu, quỳ gối bò đến trước mặt nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Nương nương, đừng tức giận.”
Chu Hân Vi cúi mắt nhìn ta, ta lập tức nở nụ cười lấy lòng:
“Nương nương, người chết rồi thì không thể so bì với nương nương được nữa.”
Ánh mắt nàng khẽ nheo lại, động tác đập phá cũng chậm dần.
“Ý ngươi là, chỉ cần Mi Mi còn sống, thì nàng ta sẽ mãi đẹp hơn ta?”
Không gian trong điện chìm vào tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đám cung nhân nín thở, ai nấy đều chờ ta chết trước tiên.
Ta vẫn cười, nhìn thẳng vào Chu Hân Vi:
“Nương nương, chẳng ai quan tâm người chết có xinh đẹp hay không.”
Chu Hân Vi cúi xuống, nhặt một mảnh sứ vỡ, đặt lên tay ta.
Lưỡi sứ sắc nhọn cắt vào lòng bàn tay, máu nhỏ xuống nền đất, tí tách tí tách.
“Ngươi gan thật đấy.”
“Nếu đã vậy, nghĩ cách khiến Mi Mi chết đi.”
4.
Ta nói với Chu Hân Vi:
Mi Mi được sủng ái chẳng qua vì Hoàng thượng còn thấy nàng ta mới lạ.
“Nếu nàng ta trở thành một kẻ vừa xấu xí, vừa điên dại thì sao?”
Biểu cảm của Chu Hân Vi cho ta biết—nàng ta đã động lòng.
Quỳ trên nền đất đầy mảnh sứ vỡ, ta nhẹ giọng nói:
“Nương nương, tình cảm giữa người và Hoàng thượng bao năm vun đắp, há có thể bị một tiện nhân so bì?”
Nghe vậy, Chu Hân Vi khẽ cười, mái tóc đen như lông quạ xõa xuống bờ vai trắng mịn.
“Phải rồi, một tiện nhân sao có thể sánh với bản cung?”
“Hoàng thượng từng nói, trong lòng người chỉ có mình ta.”
Ta cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Có vô vàn cách để khiến một người phải chết, nhưng đôi khi, cái chết quá nhanh lại trở thành sự giải thoát.
Chúng ta, những hồ mị, thù hận khắc cốt ghi tâm.
Ta sẽ không để Chu Hân Vi chết một cách dễ dàng.
Ta muốn nàng leo lên thật cao, rồi từ đó ngã xuống tan xương nát thịt. Từng thứ nàng trân quý sẽ bị hủy diệt hết thảy, để nàng chìm trong tuyệt vọng, quằn quại chờ đợi cái chết mới xem như trả đủ món nợ này.
“Nương nương, nô tỳ biết một loại dược phương, có thể khiến người trúng độc mà không hề hay biết, khiến da thịt thối rữa, tóc rụng dần.”
“Ngươi biết nhiều thứ nhỉ? Ta nhớ ngươi tên là Uyển Uyển, đúng không?”
“Hồi bẩm nương nương, đúng vậy.”
Thật ra, Uyển Uyển thật đã chết từ lâu.
Ngày hôm đó, tâm trạng Chu Hân Vi không tốt, trút giận lên một cung nữ nhỏ bé. Uyển Uyển bị đánh đến chết trong một đêm không trăng.
Đôi mắt nàng trợn trừng, đến phút cuối vẫn gọi mẹ trong vô vọng.
Ta ném xác nàng xuống giếng trong cung của Quý phi, rồi hóa thành bộ dạng của nàng.
Hồ mị chỉ có thể biến thành hình dạng của người đã chết, không thể hóa thành người còn sống.
Nếu không, ta đã sớm biến thành Chu Hân Vi để mưu phản, đưa cả cửu tộc nhà nàng lên đoạn đầu đài rồi.
Tâm trạng của Chu Hân Vi dường như tốt lên trông thấy.
Nàng hỏi ta:
“Ngươi thật lòng muốn giúp bản cung làm việc?”
“Phụng sự nương nương là phúc khí của nô tỳ.”
“Viết dược phương đó ra cho bản cung xem.”
Ta cung kính đáp:
“Dược phương này nhìn qua khó mà phân biệt thật giả. Nương nương có thể bốc một thang thuốc, thử nghiệm trước xem sao.”
Chu Hân Vi nheo mắt, tựa người trên ghế quý phi, ta liền cầm quạt lông nhẹ nhàng quạt cho nàng.
“Thử thuốc à…”
Ánh mắt nàng dừng lại trên người Phương Như, cung nữ trung thành theo hầu bên cạnh từ nhỏ.
“Phương Như, ngươi thấy nên chọn ai thử thuốc thì tốt?”
Phương Như nở nụ cười lấy lòng:
“Nương nương muốn ai thử, đó chính là phúc phần của người ấy.”
Chu Hân Vi cũng mỉm cười:
“Vậy ngươi thử đi. Ngươi trung thành với bản cung như thế, chắc không sợ chứ?”
Phương Như lập tức quỳ xuống cầu xin tha mạng, nhưng Chu Hân Vi chẳng hề động lòng.
Nàng ra lệnh ta viết phương thuốc, nhanh chóng bốc dược rồi cưỡng ép Phương Như uống vào.
Ta nói với nàng, thuốc sẽ phát tác sau ba ngày.
Chu Hân Vi liền sai người nhốt Phương Như vào hậu viện, chờ đến ngày ba để xem kết quả.
Khi bị kéo đi, Phương Như nước mắt đầm đìa, tuyệt vọng không hiểu nổi mình đã làm sai điều gì.
Ta nhìn chiếc vòng ngọc trắng trên tay nàng, khẽ mỉm cười.
Đó là chiếc vòng mà Hoàng thượng đã ban thưởng cho Mi Mi, bởi Hoàng thượng từng nói:
“Chỉ mỹ nhân mới xứng đeo vòng bạch ngọc.”
Phương Như không nhận ra, nhưng Chu Hân Vi thì biết rõ. Mi Mi từng đeo nó trước mặt nàng.
Ta lấy chiếc vòng từ chỗ Mi Mi, cố ý đung đưa trước mặt Phương Như vài lần.
Phương Như là người cẩn trọng, nhưng cuối cùng lại chết vì lòng tham.
Nàng muốn lấy chiếc vòng trong tay ta, nhưng không biết rằng—đó chính là lưỡi dao thúc giục cái chết của mình.
Chu Hân Vi vốn chẳng tin tưởng ai bên cạnh. Phương Như dám mang vòng của Mi Mi xuất hiện trước mặt nàng, cũng đồng nghĩa với việc đã trở thành người chết.
Ta chỉ khiến cái chết của nàng thêm đau đớn mà thôi.
Năm xưa, chính nàng ta là người từng moi mị châu từ thi thể phụ thân ta từng nhát, từng nhát một.
Phụ thân à, đây chỉ là món quà nhỏ, con gửi trước để người bớt giận.
Chẳng bao lâu nữa, con sẽ đưa cả nhà họ Chu xuống địa ngục—người hãy chờ đợi nhé.
5.
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Tiểu thái giám canh giữ ngoài cửa bẩm báo, Phương Như mặt mày đã mục nát đến mức không còn hình dạng, mái tóc từng được chăm sóc kỹ lưỡng cũng rụng đầy đất.
Chu Hân Vi vô cùng hài lòng, lập tức sai người bốc thêm một thang thuốc để phòng hờ.
“Loại thuốc này, Thái y có phát hiện ra không?”
Ta quỳ bên chân nàng, nhẹ giọng đáp:
“Nương nương cứ yên tâm.”
“Chờ đến khi lưỡi của Phương Như cũng mục rữa, chẳng còn nói nổi, lúc ấy mới gọi Thái y đến khám cũng chưa muộn.”
Chu Hân Vi lập tức triệu thái y thân tín đến xem bệnh cho Phương Như.
Đầu nàng ta đã mục nát chỉ còn lại hai cái hốc, nhưng vẫn thoi thóp thở. Loại thuốc này chính là như vậy, khiến người ta sống không bằng chết, từng giây từng phút đều chịu đựng đau đớn tận xương tủy trước khi được giải thoát.
Thái y không phát hiện được điều gì bất thường. Sau khi xem kỹ phương thuốc, ông ta chỉ nhận định đây là thuốc bổ huyết ôn hòa, hoàn toàn vô hại.
Không ai nhìn ra được manh mối.
Chu Hân Vi nở nụ cười tuyệt mỹ, dùng sức bóp chặt lấy cánh tay ta:
“Uyển Uyển, ngươi thực sự khiến bản cung vui vẻ.”
Không còn ai quan tâm đến Phương Như đang nằm trên đất nữa.
Nàng ta chưa chết, nhưng trong mắt mọi người, nàng đã là người chết.
Ta chủ động xin được thay Chu Hân Vi xử lý “thi thể” của Phương Như.
Sau khi mọi người rời đi, căn phòng chỉ còn lại ta và Phương Như.
“Phương Như tỷ tỷ, ta biết tỷ vẫn còn nghe thấy.”
Tay nàng khẽ đập xuống mặt đất, phát ra những âm thanh yếu ớt—nàng hận, nhưng cũng chỉ có thể bất lực như vậy.
“Còn nhớ năm xưa Chu Hân Vi đã trở thành mỹ nhân thế nào không?”
Ta cúi người, thì thầm bên tai nàng.
“Người bày ra cách phóng hỏa năm đó là tỷ, đúng không? Đám hồ ly ấy chết thật thảm…”
Nàng không thể nhìn thấy gì nữa, chỉ có thể nghe rõ từng lời thì thầm độc địa của ta.
“Thực ra, chẳng có thứ thuốc nào khiến người ta mục rữa. Những gì tỷ uống… là máu tim của hồ mị.”
Hồ mị cả đời chỉ có ba giọt huyết tâm đầu—dùng hết rồi thì chết.
Giọt đầu tiên, ta đã dùng cho Phương Như. Giọt thứ hai, ta giữ lại cho Chu Hân Vi.
“Trên đường xuống Hoàng Tuyền, đừng vội đi quá nhanh, chủ nhân của tỷ sẽ sớm đến bầu bạn thôi.”
Ta đứng bên cạnh nàng, nhìn cơ thể Phương Như mục rữa thành một bãi nước vàng nhớp nháp.
Rồi ta cầm lấy giẻ lau, chậm rãi lau sạch mặt đất.
Chết thật sạch sẽ.