Hồ Mị - Chương 5
11.
Ta rời khỏi bên cạnh Chu Hân Vi một cách kín đáo, không để lại dấu vết.
Chu Hân Vi có lẽ vĩnh viễn không thể ngờ được, cái bẫy nàng ta dày công sắp đặt hôm nay, cuối cùng lại là cái bẫy tự giam chính mình.
Chẳng bao lâu sau, cung nhân được Hoàng hậu phái đi trông chừng Mi Mi trở về báo tin: Hiền phi đã bắt đầu mặt mũi thối rữa, e rằng bùa chú đã phát tác.
Hoàng thượng lập tức trợn mắt, trong lòng đã tin ba phần.
Chu Hân Vi lập tức tiến gần lại, dịu dàng nũng nịu:
“Bệ hạ, chuyện gì cần quyết đoán thì không thể chần chừ, bằng không sẽ chuốc lấy hậu họa.”
“Thần thiếp biết bệ hạ thương tiếc Hiền phi, nhưng yêu nghiệt sao có thể dung thứ trong cung?”
Hoàng thượng đầy nghi ngờ, ánh mắt lúng túng nhìn sang Hoàng hậu, nhưng chỉ thấy bà bình thản như nước, trong mắt còn ẩn chứa vẻ điềm nhiên, ung dung.
“Hoàng hậu thấy việc này thế nào?”
Hoàng hậu khẽ mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên người Chu Hân Vi:
“Quý phi, nàng thực sự chắc chắn Mi Mi là yêu nghiệt sao?”
Chu Hân Vi khẽ cắn môi, nhớ lại lời ta từng dặn:
“Nương nương, không bằng dệt thêm vài câu dối trá, đổ thêm dầu vào lửa.”
Nàng lập tức dịu dàng quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng, ngước khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ oan ức:
“Bệ hạ, thần thiếp vẫn không dám nói… Nhưng thực ra, thần thiếp từng tận mắt thấy Hiền phi ăn thịt sống, thậm chí còn nhìn thấy chiếc đuôi trắng của nàng ta.”
“Thật vậy!”
“Nếu có nửa câu giả dối, trời đánh thánh phạt, thần thiếp nguyện lấy cả cửu tộc thề độc!”
Ánh mắt Hoàng thượng càng thêm kiên định, đứng dậy nhìn về hướng Mi Mi vừa rời khỏi:
“Nếu đúng là yêu nghiệt, tuyệt đối không thể giữ lại!”
“Bệ hạ!”
Hoàng hậu bỗng lên tiếng ngắt lời.
“Thần thiếp có một việc cần bẩm báo, mong bệ hạ thứ tội.”
Hoàng thượng sửng sốt, quay đầu nhìn bà:
“Tử Đồng, chuyện gì mà phải nói ngay lúc này?”
“Bệ hạ, xin hãy gặp một người trước đã.”
Hoàng hậu vỗ tay nhẹ, lập tức có cung nhân áp giải một nữ nhân tiến vào từ xa.
Người ấy bị trùm kín đầu, chỉ khi đến gần mới tháo bỏ tấm khăn che mặt.
Một khuôn mặt đầy những vết sẹo chằng chịt, đôi mắt chỉ còn lại hai hốc đen sâu hoắm.
Hoàng thượng kinh hãi, phải siết chặt tay Hoàng hậu mới không lùi lại.
Người đó quỳ xuống bên cạnh Chu Hân Vi, khiến nàng hoảng sợ đến mức sắc mặt tái mét, kinh hô một tiếng, lao mình nhào vào lòng Hoàng thượng.
Bỗng nghe người đó lên tiếng, giọng khàn khàn, chậm rãi vang lên:
“Quý phi nương nương, người không nhận ra nô tỳ sao?”
“Nô tỳ là… Phương Như đây.”
Chu Hân Vi sợ đến nghẹn lời, không biết phải nói thế nào.
Nàng từng ra tay giết không biết bao nhiêu người, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy xác chết. Đối với nàng, kẻ chết là điều xúi quẩy, không nên xuất hiện trước mặt mình.
“Phương Như?”
Hoàng thượng cau mày:
“Chuyện này là thế nào?”
Hoàng hậu dẫn đầu quỳ xuống, các phi tần xung quanh cũng lập tức đồng loạt quỳ theo.
“Bệ hạ, xin hãy minh xét!”
12.
Người xuất hiện lúc này, dĩ nhiên không phải là Phương Như—mà là ta.
Năm xưa, ta để Phương Như chết trước, chính là để hôm nay có thể hóa thành hình dạng của nàng.
Hồ mị không thể trực tiếp giết người.
Con người giết yêu quái, đó là lẽ trời; nhưng yêu quái hại người, sẽ phải chịu thiên phạt.
Thiên đạo vô tình, yêu quái há chẳng phải cũng vô tội?
Vì vậy, ta mượn tay Chu Hân Vi để giết chết Phương Như.
Tất cả là để chờ đến ngày hôm nay, hóa thành nàng, thực hiện màn kịch cuối cùng.
Từ việc để thi thể của Thúy Ngọc trồi lên mặt nước, từng bước một dẫn dắt Chu Hân Vi rơi vào chiếc bẫy hoàn hảo.
Ta quỳ xuống dập đầu, tố cáo Chu Thừa tướng tham ô ngân sách tu sửa đê điều, dẫn đến liên tiếp những trận lũ lụt tàn phá Dự Châu.
Để che giấu tội ác, hắn ta và Lăng Tiêu Tử—kẻ đã sớm cấu kết với nhà họ Chu—dựng lên câu chuyện trời giáng tai họa, yêu nghiệt quấy phá.
Thực chất, Lăng Tiêu Tử từ lâu đã bị trục xuất khỏi Long Hổ Sơn vì hại người, chẳng phải cao nhân đắc đạo gì.
Mọi thứ xảy ra ngày hôm nay, chẳng qua là cái bẫy mà nhà họ Chu đã giăng ra.
Một mũi tên trúng hai đích—vừa có thể giải quyết chuyện tham ô, vừa mượn cớ trừ khử Hiền phi.
“Nô tỳ vì phát hiện âm mưu này mà bị Quý phi hãm hại đến thân tàn ma dại.”
“Xin bệ hạ minh xét!”
Chu Hân Vi thất sắc, hoảng hốt đứng bật dậy:
“Không thể nào!”
“Phương Như đã chết từ lâu rồi!”
Hoàng hậu giả vờ kinh ngạc lên tiếng:
“Quý phi, chẳng phải ngươi đã nói Phương Như đã được đưa về quê rồi sao?”
Chu Hân Vi á khẩu, không biết đáp thế nào.
Khi người ta nói dối, cứ ngỡ mình đã tính toán chu toàn. Nhưng không biết rằng, lời nói dối sớm muộn cũng sẽ hóa thành mũi tên sắc bén, vào lúc không ngờ tới nhất, xuyên thẳng vào tim mình.
Tới khoảnh khắc này, những việc ta cần làm đã hoàn tất. Sân khấu bây giờ thuộc về Hoàng hậu và Mi Mi.
Ta và Mi Mi đã âm thầm liên thủ với Hoàng hậu từ lâu.
Sau khi Thúy Ngọc bị Chu Hân Vi mua chuộc, Hoàng hậu đã âm thầm giết nàng ta, còn ta thì biến thành hình dáng của Thúy Ngọc để trà trộn bên cạnh bà.
Còn thi thể thật sự của Thúy Ngọc thì bị vùi sâu dưới đáy hồ.
Cái gọi là công lao “cứu giá” của Mi Mi, thực chất là do Hoàng hậu ngấm ngầm sắp đặt.
Chốn thâm cung nguy hiểm, mỗi bước đều là một ván cờ sinh tử—người không đủ thủ đoạn, sớm muộn cũng phải chết.
Lòng người vốn phức tạp vô cùng.
Nhà họ Chu quyền thế ngút trời, Chu Hân Vi lại được sủng ái—Hoàng hậu từ lâu đã muốn ra tay, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Sắc đẹp chính là vũ khí lợi hại nhất của Chu Hân Vi.
Muốn đánh bại nàng, chỉ có cách khiến Hoàng thượng tận đáy lòng chán ghét nàng—đến mức dù nhìn thấy dung nhan tuyệt thế ấy cũng không thể chịu đựng nổi.
Từng bằng chứng được dâng lên, tám phần là thật, hai phần là giả—đủ để khiến Hoàng thượng không thể không tin.
Chu Quý phi kiêu ngạo một thời giờ đây phải quỳ gối cầu xin tha thứ, nhưng không đổi lấy nổi một ánh nhìn từ Hoàng thượng.
Dù vậy, lúc này, Hoàng thượng vẫn còn luyến tiếc sắc đẹp của nàng.
Ngài hạ chỉ—tru di cửu tộc nhà họ Chu, Chu Thừa tướng bị xử lăng trì giữa trưa tại Ngọ Môn.
Nhưng lại lưu lại cho Chu Hân Vi một con đường sống.
Hoàng hậu dường như đã liệu trước kết quả này, chỉ thản nhiên chấp nhận mà không hề tỏ vẻ bất ngờ.
Đây vốn là một chuỗi âm mưu liên hoàn, dù Chu Hân Vi chết sớm hay muộn, kết cục của nàng cũng chỉ có một—chết.
13.
Lăng Tiêu Tử bị bắt giam, chờ đợi ba ngày sau sẽ chịu án lăng trì xử tử.
Hoàng hậu cố ý tìm cơ hội để ta đến gặp hắn.
Bà nói:
“Lăng Tiêu Tử khi chịu hình e rằng sẽ gây náo loạn dân chúng. Chi bằng, cắt lưỡi hắn trước.”
Khi ta vào ngục, Lăng Tiêu Tử đã không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hắn chưa từng gặp ta, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn ta tiến vào, co rúm trong góc, không dám nhúc nhích.
Ta nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch:
“Đạo trưởng, còn nhớ hồ mị của núi Thúy năm xưa không?”
Xung quanh không một bóng người, ta hóa thành một con hồ ly trắng ngay trước mặt hắn.
“Ta đến lấy mạng ngươi đây.”
Thiên đạo hữu báo, giờ chưa đến, nhưng nghiệp báo thì không bỏ sót ai.
Trời không thu ngươi, thì ta thu.
Suốt hành trình của ta chưa từng vấy máu, ngay cả thiên đạo cũng chẳng thể làm gì được ta.
“Kẻ tu hành không chỉ sống một kiếp, nhưng ngươi đã giúp kẻ ác, trước điện Diêm Vương sẽ có phán xét riêng.”
“Chết… chỉ là khởi đầu của đau đớn mà thôi.”
Lúc này, Lăng Tiêu Tử đã chẳng còn chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Ta sẽ không tự tay giết hắn—ta là hồ mị cuối cùng còn lại trên đời này, vì gia đình, ta phải sống tiếp.
Những kẻ như Chu Hân Vi không xứng đáng để ta hy sinh chính mình.
Dù sao, ba ngày nữa, Lăng Tiêu Tử cũng sẽ phải chịu cái chết đau đớn nhất.
Chu Hân Vi tuy bị tước bỏ phong hào, cấm túc trong cung, nhưng vẫn giữ được mạng sống.
Khi con người đạt được thành công từ một con đường, họ sẽ vô thức sinh ra sự lệ thuộc vào con đường đó.
Giống như Chu Hân Vi—nàng ta nhờ nhan sắc mà có được tất cả, nên càng ngày càng phụ thuộc vào sắc đẹp của mình.
Càng khao khát trở nên xinh đẹp hơn.
Thế nhưng, mị châu đã là đỉnh cao của sắc đẹp, nàng không còn cách nào để vượt qua giới hạn ấy.
Dù có đẹp đến đâu, Hoàng thượng rồi cũng sẽ có ngày chán ghét. Và khi lưỡi dao vô hình ấy treo lơ lửng trên đầu, nàng sẽ phải sống trong lo sợ từng ngày.
Sau khi Hoàng hậu xử lý xong Chu Hân Vi, Mi Mi đương nhiên trở thành người được sủng ái nhất.
Thế nhưng, nàng là cô nhi, lại không có con.
Hoàng hậu không ngại phi tần được sủng ái, bà chỉ không cho phép bất kỳ ai có quyền thế lấn át mình.
Hơn nữa, tâm tư của Mi Mi cũng không đặt nơi thâm cung.
“Chu Hân Vi không chết, sớm muộn cũng là mối họa.”
Ánh mắt Hoàng hậu bình thản:
“Giết nàng ta rất dễ, nhưng phải khiến Hoàng thượng không bao giờ muốn gặp lại nàng mới là điều quan trọng.”
“Lòng dạ đế vương vốn lạnh lùng, con người luôn dễ dàng quên đi quá khứ. Đợi đến khi ký ức phai nhạt, Hoàng thượng nhớ về Chu Hân Vi chỉ còn lại nhan sắc của nàng, khi ấy, nỗi hoài niệm sẽ biến thành sự căm hận với những kẻ từng bức nàng đến chết.”
“Chuyện đó không thể để xảy ra.”
“Vậy thì, hãy để nàng mãi mãi không bao giờ có cơ hội trở mình.”